Chap 119 + 120

Vậy Wean thì sao?

Nếu như Hùng Huỳnh đã có đôi vậy vì sao còn muốn tham gia tiết mục hẹn hò, như vậy không phải là phụ lòng Đăng Dương và Wean sao? Rất nhanh cư dân mạng lòng đầy căm phẫn lại nhảy ra.

Người yêu sách lần thứ hai đưa ra giải thích mập mờ: Quan hệ của bọn họ phức tạp hơn nhiều so với mấy người nghĩ, thuận tiện nói một câu, đi xem tin tức trên tạp chí tài chính và kinh tế, mấy người có thể từ bên trong phát hiện mối quan hệ giữa Đăng Dương và Wean.

Chúng dân trên mạng ( cùng với một bộ phận kẻ lừa gạt ) rất nhanh lật lại các phần bài trên tin tức tài chính và kinh tế nước ngoài, chuyện tình không tưởng được lại hiện ra, Wean và Đăng Dương cư nhiên là bạn học đại học hơn nữa quan hệ rất tốt.

Vậy ra Wean vẫn chọn Hùng Huỳnh là vì giúp Đăng Dương sao?

Khi mọi người đưa ra giải thích lập tức lại có người nhảy ra phủ định ý kiến của bọn họ, Wean còn không rảnh đến mức giúp một tình nhân của bạn học đại học phát triển sự nghiệp.

Vậy là vì cái gì?

Đúng vậy, vì cái gì, Hùng Huỳnh cũng rất muốn biết là vì cái gì, tin tức phát ra ngày hôm nay có chút không giống với lần trước bàn bạc cùng Đăng Dương, trong tin tức không tránh khỏi nói cậu quá mức cao thủ, bên này là yêu đại chủ tịch, bên kia là muốn nhảy tường với bạn của đại chủ tịch, trình độ cẩu huyết cao tới mức chọc người phì cười.

Tiết mục ái hận tình thù vừa ra của ba người đàn ông, quả thực là so với cái gì đẳng cấp tám giờ đồng hồ còn đặc sắc hơn nhiều, trong nháy mắt đã không còn ai quan tâm đến Phong Hào, dù sao tam giác tình yêu của một minh tinh với hai ông chủ giàu có càng khiến cho người ta quan tâm không phải sao?

Nếu như nói ngay từ đầu tất cả đều là một hồi điện ảnh, Hùng Huỳnh lên sân khấu có thể không tính là quá tốt, trên đường cũng bị người hắt cho không ít nước bẩn, đến hôm nay ngoại trừ mang đến cho cậu đề tài và độ quan tâm ra thì cũng không có bất cứ thương tổn nào.

Một người chỉ là ưu tú hơn một người một chút, người này có thể sẽ ôm một chút đố kị và địch ý với người ưu tú kia.

Một người ưu tú hơn rất nhiều một người khác, cuối cùng càng nhiều chính là ngưỡng mộ và theo đuổi.

Đối với khán giả mà nói, minh tinh chính là như vậy.

. . .

"Tin tức trước đó có gây phiền phức gì cho cậu không?" Hùng Huỳnh cố ý gọi điện thoại cho Phobg Hài, từ khi Đăng Dương gọi người phát ra tin tức sau đó Phong Hào vẫn không liên hệ với cậu.

"Không có, đều là mấy lời viết bậy, tôi sớm đã thành thói quen, anh yên tâm, tôi ở bên này không có việc gì." Thanh âm một đầu khác của điện thoại nghe có vẻ không khác lúc bình thường là mấy.

Cậu có thể cảm thấy thiện cảm của Phong Hài, cậu cũng biết bản thân cũng có thiện cảm với cậu thanh niên đáng yêu này, thế nhưng cũng chỉ có thế, chỉ có thể là như vậy.

Hiện tại trên người cậu còn một đống chuyện phiền toái, một Đăng Dương, một Wean, lại còn một Hải Đăng chưa xuất hiện, cùng với càng nhiều đối thủ không biết trong tương lai liệu có gặp phải hay không, cậu và Phong Hào sẽ chỉ là bạn, cũng chỉ có thể là bạn bè bình thường.

Cậu không phải Hùng Huỳnh mà Phong Hào chân chính yêu, người Phong Hào thật sự yêu là ai?

Bọn họ ai cũng nói không rõ, mặc kệ là đối với cậu hay cậu ta đều không công bằng.

Cố ý tung ra quan hệ mờ ám giữa cậu và Đăng Dương, chẳng phải là có thêm lý do uyển chuyển phân rõ quan hệ với Phong Hào sao? Nếu như cậu còn trẻ, cậu có thể sẽ thử phát triển quan hệ một chút với một người thanh niên cảm giác không tệ, nhưng trên thực tế cậu đã không còn trẻ, mà ở đây cũng không phải là nơi mỗi người đều có thể buông tay tùy hứng.

Con người một ngày trải qua quá nhiều sẽ trở nên lo lắng nhiều chuyện, nếu như tiếp tục theo đuổi phát triển tình cảm bọn họ có thể sẽ trở thành một đôi tình lữ quan hệ tốt, sau đó thì sao?

Trong cuộc sống không chỉ có tình yêu, còn có tình thân, tình bạn, có phạm vi xã giao, còn có sự nghiệp riêng.

Làm như vậy có tàn nhẫn không?

Có lẽ có một chút, trước khi cảm tình còn chưa đâm chồi đã đem bóp chết ở trong nôi, Phong Hào có thể còn chưa phát hiện cảm tình của mình đối với cậu, thế nhưng Hùng Huỳnh nhìn ra, cậu phát hiện trước, cho nên cậu kết thúc tất cả trước, như vậy đối với hai người mà nói cũng sẽ không quá đau khổ, chỉ là có một chút tiếc nuối mà thôi.

Làm người không thể quá ích kỷ, Hùng Huỳnh tự mình có thể tùy ý sống, nhưng cậu không thể yêu cầu một nửa khác của mình cũng giống cậu, cậu có thể không quan tâm, nhưng cũng không thể yêu cầu đối phương chẳng để bụng giống như cậu.

Cho nên cứ như hiện tại cũng rất tốt, khiến "Hùng Huỳnh" ở trong trí nhớ Phong Hào có một ấn tượng tốt, có một đoạn cảm tình dường như đã từng tồn tại.

Lúc ngắt điện thoại Hùng Huỳnh bất đắc dĩ cười cười, thời gian sẽ xoa dịu tất cả vết thương do cảm tình lưu lại.

Bọn họ có tương lai và cuộc sống riêng, bọn họ sẽ càng chạy càng xa trên con đường mình chọn, đến cuối sẽ gặp được người thích hợp đồng thời có thể cùng mình đi tới vĩnh viễn.

--------------------

Nhờ vào "Yêu sách" mang tính kế hoạch của Đăng Dương, chủ đề Hùng Huỳnh càng ngày càng mạnh, nhưng một vài đề tài đối với Đăng Dương mà nói còn chưa đủ, một minh tinh trong thời gian ngắn bị chú ý quá độ thường thường đi đôi với nguy hiểm nhất định, thậm chí dễ để lại ấn tượng bị quảng cáo thổi phồng, trước khi đến cuộc thi ban huấn luyện siêu sao, bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn Thiên Thần lại có ý thức tiết lộ tin tức mờ ám cho bộ phận truyền thông, Hùng Huỳnh sắp đóng một bộ điện ảnh Hollywood, không phải là diễn viên phụ, mà là diễn viên chính.

Liên tưởng đến thái độ thân mật đối với Hùng Huỳnh của đại minh tinh Jsol chốn Hollywood trước đây, tính chân thực của tin tức này bỗng được tăng cao.

Còn chưa có tác phẩm được xuất bản đã nổi danh trước, những điều này đều là công lao của hoạt động đoàn thể quan hệ xã hội cường đại bên Đăng Dương, có thể nói là đoàn cố vấn, Hùng Huỳnh đột nhiên nghĩ áp lực có chút lớn, cậu nếu không làm việc thật tốt vậy quá có lỗi với chủ tịch Trần ưu ái.

Một gian cà phê yên tĩnh, trên vách tường treo ảnh chụp minh tinh điện ảnh có ảnh hưởng to lớn đối với thế giới điện ảnh qua từng thời đại, trong căn phòng nhỏ tràn ngập mùi thơm cà phê lẻ loi rải rác vài người ngồi, hoặc là lên mạng, hoặc là cúi đầu đọc sách, hoặc là ngồi trên ghế gỗ ở góc phòng nhẹ giọng trò chuyện với nhau.

"Tôi nhớ trước đây anh không thích uống cà phê." Phong Hài nhìn tách cà phê đen chỉ cho thêm sữa của Hùng Huỳnh

Thực sự là đúng lúc, trên tường vị trí bọn họ ngồi cư nhiên treo bức ảnh của siêu sao Gemini Hoàng đã qua đời, Hùng Huỳnh cảm thấy thật thân thiết, lại cảm thấy dường như đang nhìn di ảnh của mình mà có chút vị đạo là lạ.

"Người già thích uống mấy thứ đắng một chút." Nửa nói giỡn kéo trọng tâm câu chuyện đi, người đàn ông này nhẹ nhàng quấy dịch thể màu đen trong tách, "Tháng sau tôi sẽ đi Mỹ."

"Tin tức kia là thật?" Phong Hào thoáng cái mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới Hùng Huỳnh trực tiếp nói ra.

Người này gật đầu: "Điện ảnh đã lên kế hoạch được mấy tháng, tháng sau trực tiếp tiến đến tổ phim, lần đi này khoảng chừng phải ba tháng mới về được."

Quen thuộc với quy trình kỹ thuật quay chụp điện ảnh Hollywood, Hùng Huỳnh rất dễ tính toán ra chu kỳ quay chụp, đóng phim kỳ thực không mất bao nhiêu thời gian, nhất là ở Mỹ, mỗi ngày có thời gian quay chụp cố định, có ngày nghỉ cuối tuần, không tính là mệt. Điện ảnh bình thường quay chụp không mất quá nhiều thời gian, bằng không đầu tư nhân công thành phẩm sẽ rất cao.

Đây là lý do vì sao người đóng phim trên cơ bản sẽ không đi đóng kịch truyền hình, mỗi tập kịch truyền hình minh tinh có thể nhận được thù lao bốn năm mươi nghìn đô, giống như tiểu chế tác kịch truyền hình thần tượng thanh xuân của kênh CW mỗi tập cũng nhận được mấy chục nghìn đô, một bộ kịch truyền hình có thể quay trong nhiều năm, một minh tinh kịch truyền hình tổng cộng thù lao trong một năm cũng không ít.

Nhưng so sánh với điện ảnh, thù lao cộng với lợi nhuận được chia của một siêu sao điện ảnh quay chụp một bộ phim thương mại chí ít có thể lên tới 100 tỷ, nếu như tham dự thêm về phần chế tác, cuối cùng có thể nhận được cả 5-600 tỷ, mà thời gian bỏ ra lại không vượt quá ba bốn tháng. Diễn viên kịch truyền hình lại càng cực khổ, đồng thời còn bị ảnh hưởng chế tác kịch truyền hình trong vài năm rất có khả năng cuối cùng chỉ có một bộ kịch truyền hình.

Bởi vì không có thời gian đi quay kịch truyền hình đề tài khác, cho dù có điện ảnh, thường thường cũng khó trở thành diễn viên.

Mà một người nhiệt tình yêu thương biểu diễn, đều mong muốn có thể cùng hợp tác với nhiều đạo diễn lớn khác nhau, biểu diễn điện ảnh đề tài kịch bản khác nhau, trong điện ảnh cũng càng dễ phát huy.

À, đúng rồi, còn có thể nhận giải thưởng.

Trên bảng xếp hạng thu nhập của tạp chí Forbes, vài cái tên đầu tiên bình thường đều là ca sĩ, thế nhưng cũng quá mệt, ca sĩ nghiêm túc dựa vào tiếng hát mà sống hiện tại còn rất ít, biểu diễn mới là thu nhập chính của họ.

Đối với Hùng Huỳnh mà nói, quá mệt mỏi.

Cậu có thể bỏ ra ba bốn tháng chỉ để quay chụp một bộ điện ảnh, có đôi khi thậm chí chỉ cần một tháng, thời gian còn lại có thể theo tổ phim đi khắp nơi trên toàn thế giới làm tuyên truyền thuận tiện du lịch, có thể kết bạn với nhiều người đứng trên thảm đỏ đến từ mọi nơi, có thể đi làm càng nhiều chuyện mình thích.

Đây là lý do vì sao minh tinh đã từng diễn qua điện ảnh hiếm khi nào trở lại đi hát hoặc đóng kịch truyền hình.

"Thật tốt." Phong Hào gật đầu, hai tay cần tách cà phê, cười nói, "Chờ đến khi anh thành đại minh tinh quốc tế cũng đừng quên những người bạn cũ như chúng tôi."

Hùng Huỳnh cố ý bày ra tư thái đại minh tinh: "Yên tâm, chờ tôi thành danh rồi sẽ cho cậu tin tức có một không hai."

"Rắm thối!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top