Chap 111 + 112

Ánh nắng ấm áp xán lạn không chút nào chần chừ từ trên bầu trời xanh lam chiếu xuống, giống như những hạt lúa mạch vàng kim rơi xuống từ trong cái sàng, nhỏ vụn mà lại lộ ra hương vị nhàn nhạt, nơi móng ngựa giẫm lên trên mặt đất cuốn lên một đám bụi bặm màu hồng, trộn lẫn với ánh nắng mặt trời tựa như một hồi cuồng phong cát bụi ở trong thế giới loài kiến.

Mồ hôi từ trong mũ bảo hiểm dần dần chảy xuống, Hùng Huỳnh lôi kéo dây cương thúc dục con ngựa chạy chậm từng bước, bên cạnh cậu là Đăng Dương đồng dạng một thân trang phục cưỡi ngựa.

"Đừng sợ." Đăng Dương nói một câu.

Dựa theo ước định, ngày hôm nay Đăng Dương sẽ bỏ ra hai tiếng dạy một khóa học cưỡi ngựa cho Hùng Huỳnh , thời gian hiện tại đã qua hơn một tiếng, mà tiến bộ lớn nhất của Hùng Huỳnh chính là có thể tự nắm dây cương chỉ huy ngựa chạy chậm một vòng, thỉnh thoảng còn cần Đăng Dương kéo cương một cái để không cho ngựa rẽ sang bãi cỏ bên cạnh ăn cỏ.

"Tôi đang cố gắng bồi dưỡng tình cảm với nó." Nhè nhẹ vỗ lên cái cổ dài của ngựa, Hùng Huỳnh vừa cười vừa nói.

Ngày hôm nay tuy rằng tiến bộ không phải rất lớn, nhưng chung quy cũng là có tiến bộ đúng không? Phơi nắng dưới ánh mặt trời hơn một tiếng đồng hồ, hai người đàn ông vòng đến bên cạnh nghỉ ngơi, ngựa cúi đầu ở kế bên gặm cỏ, Hùng Huỳnh đột nhiên nhớ tới một việc.

"Chủ tịch Trần, tôi trước đó có phải là có chút hiểu lầm với Phong Hào không?" Người Hùng Huỳnh có thể hỏi cũng chỉ có Đăng Dương, bên cạnh cậu kỳ thực cũng không có bạn bè.

Được rồi, hình như thật là có một người bạn có thể thổ lộ tình cảm.

Trong một tháng sau khi cậu tỉnh lại cũng có người đến tìm cậu, thế nhưng đều là người đến rủ cậu đi ra ngoài đánh bạc uống rượu, Hùng Huỳnh dứt khoát kiên quyết phân rõ quan hệ với những người đó, một vài người tự mình sa đọa còn chưa đủ, còn muốn lôi kéo những người khác cùng xuống địa ngục mới vui vẻ. Chỗ tai hại nhất của Hùng Huỳnh lúc trước chính là bên người không ai có thể kéo cậu đứng lên.

Mà khi bên người không có bạn tốt, bản thân lại không thể níu kéo chính mình, vậy cũng chỉ có thể chìm xuống vực sâu đáy biển.

"Hiểu lầm theo như cậu nói nếu là chỉ chuyện sau khi lên giường với Phong Hào rồi lại không chịu tiếp nhận, tôi nghĩ nó cũng không phải là một chuyện hiểu lầm." Đăng Dương quả nhiên cái gì cũng biết, Hùng Huỳnh xem như là hỏi đúng người, mặc dù kết quả có chút ngoài dự liệu của cậu.

Trời ạ, cậu cư nhiên từng có loại quan hệ này với Phong Hào? Lại còn không chịu nhận là chuyện đã xảy ra?

Đăng Dương liếc mắt nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Hùng Huỳnh, giọng nói lạnh nhạt: "Sự thực chính là như thế, thằng nhóc kia từ rất sớm trước đó đã thích cậu, thế nhưng cậu là một tên khốn, có lẽ nói là một đứa trẻ không hiểu chuyện, đến lúc cần Phong Hào hỗ trợ mới đến tìm cậu ta, như là không có tiền chẳng hạn."

Nghe có vẻ là rất không hiểu chuyện, Hùng Huỳnh có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.

"Tôi đây làm thế nào cùng cậu ta?" Lên giường!

"Cậu say, sau đó hai người ngủ cùng nhau, hôm sau ngủ dậy cậu bỏ chạy." Đăng Dương bĩu môi, "Đừng hỏi tôi vì sao biết những chuyện này, cậu trước đây chọc không ít phiền phức cho tôi. Được rồi, đừng suy nghĩ chuyện Phong Hào nữa, nếu như cảm thấy hổ thẹn vậy đi giải thích với đối phương, nói lời xin lỗi, tuy rằng tôi không cảm thấy xin lỗi có thể giải quyết vấn đề, thế nhưng so với việc không rên một tiếng vẫn tốt hơn."

Hùng Huỳnh thở dài, cười khổ nói: "Anh nói rất đúng, tôi nghĩ tôi đích xác cần phải giải thích với Phong Hào"

Thế nhưng loại chuyện này phải nói như thế nào? Hùng Huỳnh chân chính đã mất, lẽ nào muốn cậu nói cho Phong Hào kỳ thực cậu là Gemini mà không phải Hùng Huỳnh, mặc dù đây là sự thực, thế nhưng đối với người khác mà nói càng giống như là kiếm cớ.

Mặc kệ Phong Hào hay là Hùng Huỳnh lúc trước đều là hai đứa trẻ đáng thương không hiểu chuyện, yêu Đăng Dương là bi ai của Hùng Huỳnh, thế nhưng Phong Hào chẳng lẽ không phải?

Mà Phong Hào lại hiểu chuyện hơn một chút, trong lòng so với Hùng Huỳnh cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.

Cậu đích xác phải làm gì đó, ngoại trừ cuộc sống của mình, cũng cần phải làm gì đó trả lại khoản nợ của Hùng Huỳnh lúc trước.

--------------------

Phong Hào vào mỗi thứ tư đều đến đài truyền hình thu tiết mục, giống như thường ngày đóng vai một MC có phong cách vui tươi chọc người yêu thích, làm một người MC phụ trách hợp tác, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bởi vì một chút tình cảm tư nhân ở trong tiết mục "lợi dụng việc công trả thù việc tư", nhưng phần lớn thời gian Phong Hào vẫn như cũ là một người MC làm tròn bổn phận.

Kết thúc tiết mục, một vài tiểu minh tinh hạng hai hạng ba luôn luôn chạy tới chỗ Phong Hào tâm sự lôi kéo quan hệ, Phong Hào bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại một chút, chỉ là ngày hôm nay cậu không có tâm tình cũng không có sức lực, trợ lý thức thời dùng lý do sinh bệnh ngăn cản một vài tiểu minh tinh ở bên ngoài phòng nghỉ.

Sinh bệnh là lý do, không phải là kiếm cớ.

MC đang nổi đều có phòng nghỉ riêng, ngồi ở trong gian phòng của mình, người thanh niên này nhìn vào mình trong gương đờ ra.

"Cộc cộc." Có người ở bên ngoài gõ cửa, ngay sau đó là thanh âm của trợ lý, "Phong Hào, tôi vào được không?"

"Ừ, anh vào đi."

Trợ lý mở cửa thò đầu vào: "Có muốn uống chút thuốc hay nước ấm hay không?"

"Không cần, một lúc nữa tôi về nhà ngủ một chút là được."

"Cái kia. . . Có người tìm cậu." Trợ lý có chút ấp a ấp úng.

Phong Hào nghi hoặc nhíu lại lông mày: "Ai?"

Đại bộ phận minh tinh râu ria chỉ là muốn đi đến lôi kéo quan hệ với cậu, trợ lý của cậu đều giúp cậu ngăn cản, hiếm khi nào lộ ra vẻ mặt do dự như hiện tại.

Chẳng lẽ là một đại minh tinh nào đó? Không đúng, cậu nhớ rõ ngày hôm nay trong đài truyền hình cũng không có đại nhân vật hay đại minh tinh nào đến đây.

"Là Hùng Huỳnh." Trợ lý vừa mới nói xong, lập tức có một người đàn ông thò đầu vào, không chút nào keo kiệt lộ ra dáng cười thật to hướng về phía Phong Hào

. . .

"Sao anh lại đến đây?" Vẫn như cũ ngồi ở tại chỗ, tuy rằng giọng điệu giống như lúc trước mang theo vị đạo có gai, Phong Hào cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Hùng Huỳnh, cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại di động, từ đầu đến cuối trang blog vẫn dừng lại ở trạng thái cũ.

"Đến xem tiết mục đã không có tôi sẽ như thế nào." Hùng Huỳnh đứng ở bên cạnh Phong Hào đột nhiên cúi người thò đầu nhìn, "Cậu đang xem gì vậy?"

"Blog." Hơi thở nhàn nhạt của người kia đột nhiên phun lên trên mặt, khuôn mặt Phong Hào bỗng dưng có chút nóng, tức giận trả lời, "Tiết mục không có anh thì sao, tiết mục có tôi ở đây là được."

"Ha hả, tôi nghĩ cũng đúng, khán giả đều là hướng về phía cậu mà tới, đúng rồi, tối hôm qua tôi đã xem album của cậu, rất hay, sao không tiếp tục làm ca sĩ trái lại chuyển hình làm MC?"

"Làm ca sĩ nhiều nhất cũng chỉ là con đường thứ hai, MC mới là ý muốn của tôi." Ngẩng đầu liếc nhìn Hùng Huỳnh, ngoài ý muốn bắt gặp đôi mắt đen ẩm ướt vẫn luôn lộ ra ôn nhu kia, Phong Hào nghĩ mình bị bệnh không nhẹ, đầu có chút choáng váng.

"Mặt cậu sao lại đỏ như vậy, thực sự sinh bệnh?" Đưa tay nhẹ nhàng sờ lên trán người kia, Hùng Huỳnh cau mày, "Nóng quá, cậu phát sốt rồi."

"Không cần anh lo!" Nơi bị sờ qua cảm giác càng nóng, Phong Hào cúi đầu, bàn tay siết chặt điện thoại trên tay.

"Được được được, tôi mặc kệ, cậu cứ ngồi ở chỗ này chờ bị đốt thành tro đi, nghe nói nhiệt độ phát sốt quá cao sẽ bị nóng hỏng đầu . . ."

"Anh –" Làm gì có ai nhìn người khác bị bệnh còn đứng ở một bên châm chọc như vậy, Phong Hào trừng mắt nhìn qua, "Lăn ra ngoài!"

"Tôi không phải quả bóng, lăn thế nào đây?" Hùng Huỳnh nhịn không được nở nụ cười một chút, vươn tay xoa xoa vẻ mặt cậu thanh niên tức giận kia, "Nhìn thì có bệnh, đến lúc mắng người còn rất có tinh thần."

Phong Hào mặt càng đỏ hơn, muốn đẩy bàn tay Hùng Huỳnh đang xoa mặt cậu thì lại có chút do dự, người đàn ông ôn nhu, thành thục như vậy, khiến cho người ta muốn dựa sát thậm chí là tựa lên, khác hẳn Hùng Huỳnh trong ấn tượng của cậu.

Càng giống như một giấc mơ, trong mơ mới gặp phải, Hùng Huỳnh quan tâm cậu, ôn nhu với cậu.

"Này, cậu đừng khóc, sao đột nhiên lại khóc chứ." Vừa mới xoa nhẹ hai cái Hùng Huỳnh lập tức phát hiện Phong Hào cư nhiên khóc lên, cậu không bắt nạt người ta nha, sợ nhất chính là trẻ con khóc.

Lung tung dùng tay áo lau lau mặt, Phong Hào cúi đầu đẩy ra Hùng Huỳnh, thanh âm lộ ra nghẹn ngào: "Anh có bệnh à, chẳng hiểu vì sao đối tốt với tôi."

"Có bệnh không phải là tôi, là cậu."

"Anh mới có bệnh!" Cãi lại xong mới phát hiện lời mình nói có chút vấn đề, Phong Hào vừa nhấc đầu liền thấy Hùng Huỳnh miệng ngậm ý cười, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp, kìm lòng không nổi liền "Xì" một tiếng bật cười.

Đúng vậy, người sinh bệnh chân chính mới là cậu.

"Anh hẳn là đi là MC, cái miệng lợi hại như vậy." Lau khô nước mắt, con mắt của Phong Hào có chút hồng hồng trừng nhìn Hùng Huỳnh, khiến Hùng Huỳnh đột nhiên nghĩ tới con thỏ.

Hùng Huỳnh nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng: "Làm MC cùng lắm là nổi tiếng trong nước, thế nhưng đóng phim sẽ là nổi tiếng thế giới, thậm chí là siêu nổi tiếng.

"Rắm thối."

"Ha hả, vậy vị MC nổi tiếng này, cậu nếu tiếp tục không chịu uống thuốc thực sự sẽ biến thành MC hỏng não đó." Mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không, Hùng Huỳnh tiến đến đem người túm lên mang ra cửa, Phong Hào cũng không giãy dụa, hai người đã từng ở trong đài truyền hình dường như không quá hợp cư nhiên ghé vào với nhau, nhân viên công tác thấy hai người đều có chút kinh ngạc, Phong Hào cư nhiên ngoan ngoãn để Hùng Huỳnh xách đi?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top