Chương 106

Wean có chút buồn bực ngồi ở trước bàn ăn, ánh mắt kia tựa như một oán phụ nhìn chằm chằm vào Hùng Huỳnh đang chậm rãi nói chuyện với Đăng Dương, anh có bao nhiêu tưởng niệm Hùng Huỳnh từ trong bệnh viện đi ra ở cùng anh trong vòng một tháng a.

Hùng Huỳnh lúc ấy muốn hài hước có hài hước, muốn tình thú có tình thú, là người đàn ông đáng yêu thường ngày ôn hoà hiền lành thông minh, buổi tối lại là siêu cấp yêu tinh khiến người ta yêu đến vô cùng, ôi, ngẫm lại thực sự là khiến người ta hạnh phúc mà

Nhưng hiện tại thì sao?

"Hùng, cậu cứ như vậy ở trước mặt tôi liếc mắt đưa tình với bạn thân của tôi sao? Tôi cảm thấy rất tức giận!" Dao nĩa trong tay cố sức cắm vào miếng thịt bò trên bàn ăn, Wean tàn bạo nói.

Hùng Huỳnh liếc nhìn Wean, sau đó. . . Cũng chỉ có thế.

Người đàn ông này thậm chí còn không có ý định cùng Wean tiến hành nói chuyện một cái đề tài buồn chán, lập tức quay đầu tiếp tục trò chuyện với Đăng Dương: "Tôi là một người đàn ông, phần diễn khỏa thân cũng không cần người thay thế, huống chi trong hợp đồng cũng nói không có cảnh quay khỏa thân chính diện, nhiều nhất cũng chỉ có cái lưng."

Mấy người còn trông cậy vào một người đàn ông sinh sống tại phương Tây cởi mở, sống đến sắp tới bốn mươi tuổi chỉ bởi vì lộ PP mà vô cùng xấu hổ sao? Hùng Huỳnh cho dù là lúc mười bảy tuổi cũng không có ý nghĩ này.

"Cái gì? Cậu phải diễn khỏa thân?" Lực chú ý của Wean rất nhanh bị câu chuyện của Hùng Huỳnh và Đăng Dương hấp dẫn, anh thẳng thắn đem dao nĩa ném lên trên bàn, giống như một lão già tựa lưng lên ghế, kiên định phun ra một câu: "Tôi không đồng ý! Thân thể của cậu chỉ tôi mới có thể xem!"

Hùng Huỳnh điềm nhiên như không cầm lấy ly rượu nhấp môi một ngụm, oán giận lườm Đăng Dương mặt than một cái: "Tôi không biết vì sao anh lại gọi Wean đến đây."

"Bởi vì chuyện chúng ta sắp trao đổi cần phải có Wean gia nhập." Ngón tay gõ lên mặt bàn, Đăng Dương nhìn người bạn thân ngồi đối diện: "Chuyện phiền toái của Hải Đăng đều là do cậu gây ra."

"Hắc, đừng nói như vậy, tôi chỉ là muốn cho cái tên Hải Đăng biến thái không có phẩm vị kia biết, phẩm vị của Wean này có bao nhiêu cao, người tôi vừa ý có bao nhiêu tốt, mấy con mèo nhỏ bên người anh ta căn bản không thể so bì." Vuốt vuốt tay, đường nhìn của Wean rơi lên trên người Hùng Huỳnh đang bình tĩnh dùng bữa, than thở, "Mà trên thực tế tôi cũng đã cho Hải Đăng biết được điểm này, thế nhưng tôi thật không ngờ anh ta lại vô sỉ muốn cướp người với tôi như vậy."

"Mấy người thật giống như mấy đứa trẻ tranh giành đồ chơi." Cắt miếng thịt bò non đưa vào trong miệng chậm rãi nhai, Hùng Huỳnh bất đắc dĩ cười cười.

Đăng Dương thiêu thiêu lông mi: "Bên trong mỗi người đàn ông đều có một đứa trẻ."

"Vậy đứa trẻ bên trong anh có cá tính gì?" Hùng Huỳnh hiếu kỳ hỏi.

Wean bị bỏ quên một bên lập tức chen vào: "Còn có thể là cái gì, cậu xem dáng vẻ núi băng của cậu ta chỉ biết cậu ta là một tên muộn tao, Hùng thân ái, nhớ kỹ đừng đi quá gần Đăng Dương, cậu ta nhìn thì có vẻ là tính tình lạnh nhạt, nhưng trên thực tế lại là một con sư tử chuyên ăn thịt người."

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng hiện tại hình như là bởi vì Hải Đăng, tôi sau đó còn phải đóng giả người bạn có mối quan hệ không bình thường với hai người các anh." Cứ tiếp tục tùy ý tán gẫu với Wean và Đăng Dương như vậy, chủ đề này có khi đến mai mới có thể bàn lại, Hùng Huỳnh quyết định tự mình ra tay, dù sao việc này liên quan đến an toàn tự thân của cậu.

"Với Đăng Dương là đóng giả, với tôi là thật." Wean đương nhiên vừa cười vừa nói.

"Vậy cậu hỏi ý kiến Hùng Huỳnh trước đi." Đăng Dương nhàn nhạt nói.

Hùng Huỳnh nhún vai: "Tôi không phải người dễ theo đuổi, nhất là ở tình huống hiện tại, tôi chỉ muốn làm việc thật tốt."

"Tôi sẽ cho cậu không gian và thời gian để làm việc, mà vào lúc khác tôi chính là một tình nhân hoàn mỹ tuyệt đối!" Wean hết sức tự tin hất cằm.

"Vẫn câu nói kia, nhớ phải xếp hàng, cố gắng lên." Híp mắt cười cười, Hùng Huỳnh bắt đầu tỏ ý hoài nghi đối với việc có thể trò chuyện ra được kết quả gì đó trong bữa cơm này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top