Chap 103 + 104
Có lẽ là cảm thấy xấu hổ, Phong Hào ghé vào trên người Hùng Huỳnh khóc xong một trận liền bỏ chạy, kết quả đến cuối cùng Hùng Huỳnh vẫn không biết cậu và Phong Hào trước đây đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này đã có một sự bắt đầu, cho dù không có kết quả cũng sẽ có một quá trình, cậu nghĩ Phong Hào hẳn là còn có thể trở lại tìm cậu, cho dù không đến, nếu cậu có thời gian rảnh cũng sẽ đi tìm Phong Hào trò chuyện một chút.
Thân là chủ nhân hiện tại của thân thể này, luôn luôn có nghĩa vụ trả "nợ cũ".
Cuối tuần này Hùng Huỳnh trở về vừa lúc bộ phim nhiều tập cậu quay lúc trước phát sóng, kỳ thực nguyên bản bộ phim hẳn là được sắp xếp phát sóng vào hai tháng sau, nhưng không biết có phải do đài truyền hình lo lắng tính chất "Hùng Huỳnh" là chủ đề nóng hiện nay, mới phát sóng phim truyền hình sớm hơn dự định hay không.
Kết quả so với dự đoán của đài truyền hình không khác biệt lắm, trong phim trình độ diễn xuất nào đó của Hùng Huỳnh rất có cảm giác từng đóng diễn viên chính, loại phim thần tượng tuổi trẻ không có dinh dưỡng này thường bị các phương tiện truyền thông xem thường, nhưng rất bất ngờ chính là rất nhiều người "Chỉ soi mói điện ảnh" bình luận phim công khai khen ngợi kỹ năng biểu diễn của Hùng Huỳnh, còn cho ra đánh giá vô cùng tốt "Trong một hình ảnh chen không ít người, nhưng cuối cùng chúng tôi lại bị một người nhạc công không có lời kịch hấp dẫn toàn bộ ánh mắt."
Mặc dù đám fan của mấy người diễn viên chính đối với loại chuyện vai phụ đoạt đi phần diễn của diễn viên chính cực kỳ bất mãn, cũng tích cực cãi lại vì thần tượng của mình trên các diễn đàn lớn, nhưng quần chúng vẫn rất thích đem tiêu điểm dành cho một người thanh niên có kỹ năng diễn xuất chúng.
Có thể cũng không phải do diễn viên chính diễn quá kém, mà là do một diễn viên phụ diễn xuất quá mức ưu tú mà thôi.
Bản thân Hùng Huỳnh cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cậu một "lão giang hồ công thành danh toại" cư nhiên còn đi đoạt cảnh với mấy người hậu bối, giống như chơi game online, ở bên cạnh có lẽ có người dùng việt nam đồng để chơi, nhưng Hùng Huỳnh lại là người thiết lập trình cắm ( plugin ) cho trò chơi.
"Quá tuyệt vời! Quả thực quá tuyệt vời!" Tiểu Vũ hiển nhiên không kiềm chế được nội tâm kích động, nếu như trên chân cô không phải đang đi trên giày cao gót chín phân, có lẽ cô sẽ kích động đến nhảy dựng lên.
"Hùng Huỳnh, anh không biết họ hàng thân thích bạn bè của tôi thích anh đến bao nhiêu, anh diễn thật quá tốt, tất cả mọi người đều đang thảo luận về anh, đám người vô lại lúc trước nói anh dựa vào tiềm quy tắc hiện tại đã có thể câm miệng rồi!" Một bên lướt web, tiểu Vũ một bên lôi kéo Hùng Huỳnh xem bình luận trên internet, thật hiếm khi bình luận hầu như là nghiêng về một phía.
Nhưng kỳ thực kết quả này là có thể đoán trước, nếu như một đám người nhiều kinh nghiệm cùng tham gia bộ phim, vậy trong một chốc rất có thể không phân rõ ai giỏi ai kém, nhưng phạm vi hiện tại lại chẳng khác nào ném một con sư tử vào giữa đàn cừu, mọi người chỉ cần liếc mắt là nhìn vào sư tử uy vũ hùng mạnh, mà sẽ không đi nhìn xem rốt cuộc con cừu nào đẹp nhất, hoặc là suy nghĩ sư tử và cừu con nào lợi hại hơn.
Sự thực rõ ràng sáng tỏ như vậy, thậm chí khiến cho người ta không có bất cứ không gian nghi vấn phản bác nào.
"Xem đi, tôi đã nói rồi, biện pháp có thể khiến đối thủ câm miệng chính là dùng tác phẩm nói chuyện." Hùng Huỳnh cười vỗ vỗ vai tiểu Vũ, cậu đã từng trải qua cuộc sống càng chói mắt đối với nhân khí hiện tại cũng không có nhiều cảm giác, chỉ cần có tác phẩm tốt, nhân khí, danh lợi và tài phú sẽ theo đó mà đến, đó mới là chuyện thật.
Người đã từng trải qua bão tố sớm đã không còn kinh hoảng trước những cơn mưa phùn tình cờ rơi xuống.
Theo sự truyền bá nóng hổi của phim truyền hình, cùng với tiết mục 《tình nhân trong mộng 》 và 《ban huấn luyện siêu sao 》 liên tục duy trì lửa nóng, lập tức có không ít đài truyền hình thăm hỏi tiết mục hoặc là tổng hợp tiết mục mong muốn được hợp tác với Hùng Huỳnh, mong Hùng Huỳnh có thể tham gia bất cứ tiết mục nào nói chuyện một chút. Hùng Huỳnh không ngại lên tiết mục nói chuyện phiếm, nhưng Đăng Dương lo lắng độ thu hút của Hùng Huỳnh trong một đoạn thời gian gần đây quá cao nên rất uyển chuyển từ chối lời mời của các đài truyền hình lớn.
Tựa như những gì Đăng Dương đã hứa lúc trước, người này rốt cục có tự giác bản thân là ông chủ, ngoại trừ từ chối lời mời của một vài đài truyền hình ra thì cũng tích cực liên lạc với một ít tạp chí có gu.
"Tôi cứ nghĩ anh sẽ để tôi tiếp xúc nhiều hơn." Hùng Huỳnh tựa lên ghế nằm bằng gỗ ở bên hồ bơi trong căn nhà cấp cao của Đăng Dương, ngày hôm nay sẽ có người của tòa tạp chí đến đây phỏng vấn và chụp ảnh cậu, địa điểm chụp ảnh do chủ tịch Trần rộng rãi cung cấp.
Đăng Dương hiển nhiên có suy nghĩ của mình: "Bảo trì tính thần bí nhất định đối với một minh tinh mà nói cũng là một loại hấp dẫn."
"Vậy anh cảm thấy tính thần bí hiện tại của tôi thế nào?" Hùng Huỳnh nghiêng đầu nhìn qua, cười cười hỏi.
Đáp án kỳ thực không cần phải nói ra, Đăng Dương nhìn thoáng qua người kia, Hùng Huỳnh từ sau khi nhảy xuống biển vẫn luôn rất thần bí, mà Đăng Dương hưởng thụ loại cảm giác này, cũng không muốn miệt mài theo đuổi vì sao Hùng Huỳnh lại biến thành hình dạng hiện tại, còn hơn quá trình, anh càng chú trọng kết quả.
--------------------
Biệt thự cao cấp, ăn mặc hàng hiệu, Đăng Dương hiển nhiên là dự định đem Hùng Huỳnh đóng gói trở thành một người minh tinh có khuynh hướng cảm xúc, mà không phải một loại bình dị gần gũi.
Nhưng trên thực tế cũng không tính là đóng gói, Hùng Huỳnh người này cùng với khí chất của bản thân vốn đã rất phù hợp với những vật phẩm xa hoa, khi người đàn ông tiền đồ vô lượng này mặc vào quần áo cao cấp của Gucci hoặc là Louis Vuitton, đeo đồng hồ Patek Philippe được sản xuất từ Thụy Sĩ, Đăng Dương cũng không nhận thấy trên người Hùng Huỳnh có bất cứ thứ gì không hợp hoặc là bị cảm giác quần áo trang sức áp chế.
Có người cho dù mặc đồ sang quý vẫn không đẹp, mà có người mặc kệ là mặc quần áo hạ giá hay đồ sang trọng đều vẫn rất đẹp.
Có người trời sinh không phải là diễn viên hay ca sĩ, mà có người trời sinh đã định trước sẽ trở thành một siêu sao.
Chủ đề chụp ảnh của tòa tạp chí ngày hôm nay là — tự do, nhiếp ảnh gia mong muốn Hùng Huỳnh có thể thỏa thích biểu hiện tính chất đặc biệt của mình, thả lỏng, không nên dập theo khuôn mẫu, mọi người thích phẩm chất chân thành, cũng thích người có được phẩm chất này, minh tinh làm dáng cũng không có bao nhiêu người thích.
Chụp ảnh tạp chí đối với Hùng Huỳnh mà nói có thể coi là việc quen dễ làm, mà cậu cũng không có ý nghĩ muốn che giấu một ưu điểm này của bản thân, khi ống kính ngắm chuẩn đến cậu, người đàn ông này vẫn có thể tạo ra tư thế cực kỳ quen thuộc.
Ngay từ đầu là một vài bức ảnh tương đối nho nhã anh tuấn, tương tự quý tộc hiện đại, những bức ảnh này chụp ra rất khá, cũng rất đẹp, nhưng giống như nhiếp ảnh gia đã nói, Hùng Huỳnh cần đem tính chất đặc biệt của mình biểu hiện ra ngoài, nếu chỉ là muốn chụp đẹp, vậy trên đời này có một đống người mẫu có thể làm tốt hơn cậu.
Sau khi làm quen với nhiếp ảnh gia Hùng Huỳnh bắt đầu làm bừa, ngay từ đầu là kéo mở cà vạt đang chỉnh tề, nhiếp ảnh gia nhanh tay bấm máy mau chóng lưu giữ lại hình ảnh, nhiếp ảnh gia một bên tán thưởng biểu hiện của cậu, một bên âm thầm may mắn bản thân mình bấm máy đúng lúc, anh cho rằng mình đã bắt được một mặt tràn đầy quyến rũ của Hùng Huỳnh.
Nhiếp ảnh gia đã từng chụp cho không ít minh tinh, nhiều lúc hình ảnh trên bìa tạp chí chính là một tấm thành công duy nhất trong trăm tấm ảnh được chọn ra, ngay lúc nhiếp ảnh gia may mắn ngày hôm nay anh sớm bắt được "tấm ảnh thành công" của Hùng Huỳnh, người đàn ông này lại dùng tốc độ nhanh nhất nói cho anh, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
"Tôi nghĩ đến một vài tư thế mạnh dạn." Hùng Huỳnh dường như có chút chơi đến phát điên, đối với lần đầu tiên chụp ảnh tạp chí sau khi sống lại, cũng ứng với chủ đề "Tự do" này, cậu cần buông thả một chút.
Nhiếp ảnh gia vừa nghe tự nhiên là vui vẻ, bọn họ không sợ minh tinh có thể tạo ra tư thế tùy tiện, mà là sợ minh tinh căn bản không dám thử nghiệm: "Có thể, chỉ cần cậu thấy thoải mái là được."
Sau đó Hùng Huỳnh kéo xuống cà vạt, dùng cà- vạt trói lại hai tay của mình, tạo ra một biểu tình động tác khoa trương lại vui vẻ hướng về phía ống kính, giống như là sợ hãi than cậu bị trói lại!
Nếu như nói một chùm ảnh chụp lúc đầu là thể hiện sức quyến rũ đàn ông của Hùng Huynhd, như là thành thục, ổn trọng, lão luyện và quý khí, vậy thì ảnh chụp sau đó chỉ còn lại giấc mơ trẻ con phía sau một người đàn ông.
Hùng Huỳnh sẽ hướng về ống kính lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật to, cũng sẽ nằm tựa lên sô pha quần áo mất trật tự, một chân đặt lên mặt đất, một chân gác lên tay vịn sô pha, loại tư thế mở rộng này có đôi khi khiến cho nhân viên công tác ở hai bên mặt đỏ tim đập.
Ấn tượng của khán giả về Hùng Huỳnh hầu như chỉ dừng lại ở một loạt từ ngữ "Mỹ nam cổ điển" "Nho nhã dịu dàng" không hề có ý sáng tạo, nhưng nếu như bọn họ thấy được chùm ảnh này khẳng định sẽ có hiểu biết mới về Hùng Huỳnh, người đàn ông bề ngoài có vẻ chững chạc này lại híp mắt cắn ngón tay, sẽ mở một đôi mắt to đáng thương vô tội lấy lòng, cũng sẽ đảo mắt lộ ra biểu tình hung ác độc địa mà có sát khí. . .
Chụp ảnh tạp chí thuận lợi trước nay chưa từng có, nhiếp ảnh gia chẳng biết mệt mỏi cùng Hùng Huỳnh chạy loạn bên trong toàn bộ khu nhà cấp cao, Đăng Dương vẫn ở gần đó đứng nhìn, chưa từng ngăn cản bất cứ hành động nào của Hùng Huỳnh, người này không chỉ có tiềm chất trở thành siêu sao, thậm chí cũng có thể đi làm người mẫu.
Một khi đối mặt với ống kính, toàn thân Hùng Huynhd luôn luôn phát ra sức hấp dẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng, Đăng Dương có đôi khi xuất hiện một loại ảo giác, Hùng Huynhd bình thường nói chuyện phiếm với anh có thật là Hùng Huỳnh hiện tại đứng trước ống kính?
Tác phong làm việc của Hùng Huỳnh rất dễ khiến cho người khác trở thành bạn của cậu, nếu như không phải buổi chiều nhiếp ảnh gia còn có công tác, không chừng bọn họ còn có thể ngồi tâm sự uống trà chiều cùng nhau.
Liên tục chụp ảnh nửa ngày, tất cả đều rất thuận lợi.
"Chờ một chút ở lại ăn cơm, Wean cũng sẽ đến đây." Tiễn bước tổ chụp ảnh của tòa tạp chí, Đăng Dương nói.
Nghe có vẻ không khiến người khác chờ mong như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top