Chap 99 + 100
Hùng Huỳnh và Đăng Dương về tới trong phòng, cậu vừa đóng cửa, quay đầu lại liền thấy Đăng Dương sắc mặt không tốt nhìn cậu.
"Tôi nhớ tôi đã nói, bàn chuyện xong với đạo diễn lập tức trở về phòng, tôi vẫn ở chỗ này chờ cậu, thế nhưng cậu lại không nói một tiếng chạy đến quán cà phê uống cà phê với người khác." Một bên cởi áo khoác ném lên sô pha, Đăng Dương tháo cà vạt tùy ý ngồi trên sô pha, bộ dạng thẩm vấn nhìn Hùng Huỳnh.
Chỉ vậy đã muốn hù dọa cậu? Quá non rồi.
Lão giang hồ Hùng Huỳnh chỉ là cười cười, học Đăng Dương cởi áo khoác, tháo cà vạt, chẳng qua toàn bộ quá trình đều cực kỳ thong thả, thoạt nhìn càng giống như đang nhảy một loại vũ điệu nào đó, thế nhưng ý nghĩ như vậy là sai, sau khi cởi áo khác và cà vạt Hùng Huỳnh cũng không có ý định tiếp tục cởi quần áo. ( đến đây chắc ai cũng bít đây là ám chỉ thoát y :))) )
"Tôi nhớ trong hợp đồng của chúng ta không có điều khoản như trên, mặt trên viết tôi phải nghe lời anh nói, giống như một tên nô lệ." Đi tới trước quầy bar trong gian phòng, Hùng Huỳnh tự rót cho mình một ly rượu whisky bỏ thêm đá lạnh, thời tiết hôm nay có chút nóng.
"Vậy sao? Nói như vậy điều khoản trong hợp đồng càng không có hạng mục xảy ra chuyện là gọi điện thoại cho ông chủ đúng không?"
Ngửa đầu uống một ngụm rượu, Hùng Huỳnh xoay người tựa lên quầy bar nở nụ cười: "Đăng Dương, đừng nói như vậy, anh cho là ai khiến tôi chọc phải một người như Hải Đăng? Nếu không phải anh ném tôi cho Wean, Wean dẫn tôi đi theo, tôi sao có thể gặp phải Hải Đăng?"
"Tôi muốn cũng không nhiều, tôi chỉ muốn đơn thuần làm một người diễn viên, hưởng thụ vui sướng khi đóng phim, hưởng thụ danh lợi và tài phú do nổi danh mang đến, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, đối với chuyện tham gia xã hội đen một chút cũng không có hứng thú."
Hùng Huỳnh vừa nói xong "Xã hội đen", Đăng Dương từ sau lưng quần rút ra một khẩu súng lục màu đen, ở trước mặt cậu đem nó bỏ vào trong một cái hộp.
Thở dài, cậu nói: "Tôi cũng không muốn nhìn thấy thứ này."
"Cậu đã thấy rồi." Đăng Dương nói một câu cực kỳ đáng ghét.
Hùng Huỳnh giở giọng xem thường: "Đăng Dương, anh có thể làm một ông chủ tốt của tôi không?"
"Tôi vẫn luôn là ông chủ tốt của cậu."
Nhíu mày, Hùng Huỳnh buồn cười chế nhạo nói: "Đương nhiên, sau khi nhân viên nhảy xuống biển xuất viện còn bị chấn động não thì đưa người lên giường của người khác, bị trút thuốc mê chờ bị người chơi, chủ tịch Trần thực sự là ông chủ tốt."
"Cậu chưa từng nói chuyện này cho tôi." Đăng Dương hình như hơi nhíu mày.
"Tôi lúc ấy ngay cả anh là ai còn không biết, xin hỏi chủ tịch Trần muốn tôi nói với ai? Wean?" Cái miệng bắt đầu gay gắt lên, Hùng Huỳnh cũng không phải kẻ yếu.
Đăng Dương chỉ là lắc đầu: "Chuyện này trở lại tôi sẽ xử lý, cậu hiện tại chỉ cần biết tôi sẽ không đem cậu đưa đến trên giường người khác."
"Còn có trên giường của anh." Có lẽ là nên bổ sung một câu như thế.
"Tôi là một người đàn ông, nhưng cũng là một thương nhân, có thể đi tới ngày hôm nay cũng không phải chỉ dựa vào nửa người dưới mà suy xét, Hùng Huỳnh, tôi có thể thấy tiềm lực của cậu, mặc kệ cậu lúc trước là ai và đã làm gì, từ giờ trở đi cậu là người của Đăng Dương tôi, tôi biết cậu sẽ trở thành một siêu sao chân chính." Đăng Dương từ trên sô pha đứng lên, đi về phía Hùng Huỳnh.
Lắc lắc ly rượu trong tay, Hùng Huỳnh nói: "Đương nhiên, tôi là nhân viên của anh, sẽ không khiến anh thất vọng."
Đi tới bên người Hùng Huỳnh, hai mắt Đăng Dương đối diện với người kia, anh đưa tay cầm lấy ly rượu trong tay Hùng Huỳnh, cho dù là lúc ngửa đầu uống rượu con mắt cũng chưa từng rời khỏi anh.
"Đó là rượu của tôi."
Đăng Dương trả lại cho Hùng Huỳnh một cái ly không: "Chúng nó hiện tại ở trong bụng tôi."
"Rất nhanh chúng nó sẽ nằm trong bồn cầu." Một câu nói hoàn toàn phá hỏng bầu không khí.
Đăng Dương nhịn không được nở nụ cười một chút, hai tay chống lên quầy bar kẹp cậu ở giữa chính anh và quầy bar: "Cậu càng ngày càng biết ăn nói, cậu trước đây không phải như thế."
"Có thể là anh cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu tôi?"
"Tôi sẽ cố gắng để hiểu cậu." Mi mắt Đăng Dương hơi buông xuống, thanh âm dường như cũng mềm hơn.
"Nếu có thể để anh coi trọng như vậy tôi thực sự là cảm ơn rất nhiều." Hùng Huỳnh đẩy Đăng Dương ra, lúc tôi nói chuyện yêu đương anh còn đang mặc quần yếm học nhà trẻ, thằng nhóc hư hỏng, thích chơi trò mờ ám với tôi.
--------------------
Hùng Huỳnh không phải hacker đương nhiên không thể từ trên internet tìm thấy tin tức về Hải Đăng, nơi phát ra tin tức tốt nhất không thể nghi ngờ chính là Đăng Dương từng có quan hệ hợp tác với Hải Đăng.
Từ chỗ Đăng Dương nói ra chút chuyện, Hùng Huỳnh cũng đã sơ sơ lý giải Hải Đăng người này.
Hải Đăng là một người Bắc Âu, nguyên quán Đan Mạch, sinh tại Pháp, lớn lên ở Anh quốc, gia tộc ở Tây Âu xem như là một tồn tại rất có địa vị, sinh ý dưới tay tương đối nhiều, nói trắng ra là một tên có tiền có quyền thế. Cha mẹ người này mất sớm, là được ông nội nuôi lớn, huyết mạch trong gia tộc đông đảo, nhưng nếu Hải Đăng còn trẻ như vậy mà đã có thể trèo lên vị trí cuối cùng vậy xem ra thủ đoạn và cái đầu đều cực kỳ không tệ.
Thế nhưng Hùng Huỳnh muốn biết cũng không phải là lịch sử làm giàu của Hải Đăng, có lẽ là do tuổi thơ không quá tốt cộng thêm áp lực gia tộc khiến cho cuộc sống từ nhỏ của Hải Đăng ở trong hoàn cảnh lục đục với nhau, tính cách Hải Đăng xem như là hoàn toàn vặn vẹo, làm việc không có trình tự quy tắc, có đôi khi còn thích xằng bậy, sinh hoạt cá nhân cũng cực kỳ hỗn loạn.
Hải Đăng thích cả nam lẫn nữ bề ngoài thiện lương sạch sẽ, nhưng người ở bên bình thường chưa vượt qua một tháng liền lập tức bị thay thế, theo lý thuyết Hải Đăng hẳn là thích một loại "Thiên sứ" như Pháp Kiều, cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với Hùng Huỳnh, chuyện này Đăng Dương cũng không rõ.
Nhưng hiện tại có một việc có thể xác định, càng là thứ không chiếm được thường thường lại càng khiến người ta muốn có.
Cũng may Hải Đăng không phải là một tên điên khùng không có đầu óc, một câu "Hùng Huỳnh là người của tôi và Wean" của Đăng Dương coi như là bùa hộ mệnh trong tay Hùng Huỳnh hiện nay, nếu như chỉ là riêng của Đăng Dương hoặc là riêng của Wean, Hải Đăng còn có thể dẫn lên một hai mồi lửa thiêu sạch, nhưng đối phương là hai người có thế lực tương đương bản thân, Hải Đăng cũng không phải là nam diễn viên ngu ngốc vì một người đàn ông mà liều lĩnh trong tám giờ.
Được rồi, nói thì nói vậy, nhưng tại sao Hùng Huỳnh vẫn nghĩ có chút là lạ, sức hút của cậu cũng không lớn như vậy, đúng không?
"Hiện tại, trước khi Hải Đăng buông tha cậu, cậu không thể nói chuyện yêu đương với những người khác, điều kiện này cậu có thể tiếp nhận không?" Nói xong lời cuối cùng, Đăng Dương kết luận một câu cho Hùng Huỳnh
Bọn họ phải bảo trì lời nói dối này thẳng đến khi Hải Đăng thay đổi tầm nhìn, vấn đề là bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Hay là một năm? Vì sao hết lần này tới lần khác chọc phải loại nhân vật phiền phức như vậy?
"Anh bảo tôi hiện tại dự đoán tôi trong tương lai có thể hay không gặp một người đàn ông hay phụ nữ khiến tôi động lòng, cái này không khỏi quá khó khăn rồi." Hùng Huỳnh cau mũi, cậu không thích cuộc sống bị gò bó như vậy, "Tôi không thích như vậy."
Đăng Dương đột nhiên hỏi: "Cậu có động lòng với tôi hoặc là Wean không?"
Hùng Huỳnh không hề do dự lắc lắc đầu: "Chí ít cho tới bây giờ, không có."
"Vậy cậu cũng rất khó động lòng với những người khác." Loại cảm giác tự tin này từ đâu mà tới vậy?
Đăng Dương lại bổ sung một câu: "Nếu như cậu nghĩ không công bằng, vậy suy nghĩ một chút tôi và Wean, trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng sẽ không đụng chạm những người khác."
Hùng Huỳnh vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Đăng Dương, những lời này đối với Đăng Dương mà nói có lẽ hữu dụng, dù sao Hùng Huỳnh ở bên Đăng Dương cũng không phải ngày một ngày hai, chưa từng thấy Đăng Dương cùng ai đi ra ngoài làm loạn, Pháp Kiều miễn cưỡng tính là một người. Thế nhưng Wean, Wean a! Siêu cấp cậu ấm một ngày đêm không có ai ấm giường liền sống không nổi kia có thể chịu được?
"Tôi có đáng để hai người làm vậy?" Hùng Huỳnh mở to hai mắt nhìn, con mắt của cậu vốn cũng không nhỏ, mở mắt tròn tròn ngập nước như thế, thoạt nhìn liền có một loại cảm giác kỳ diệu.
Đăng Dương nhìn vào đôi mắt người kia, hình như trước đó anh cũng không phát hiện đôi mắt của Hùng Huỳnh rất đẹp, lông mi trên dưới cũng đặc biệt dày đặc và nhọn dài, hiện tại ánh mắt này đang nhìn anh, trong con ngươi phản chiếu cũng chỉ có mình anh, bởi vì tâm tình phập phồng mà bộc lộ sáng bóng không giống bình thường.
"Tôi không muốn nợ nần ân tình với hai người, lẽ nào chúng ta không thể nghĩ ra biện pháp khác?"
"Trước đó không phải cậu đã nói sao? Cậu bị Hải Đăng nhìn trúng đều là do 'Công lao' của tôi và Wean, cho nên cậu cũng không cần phải nghĩ mình nợ nần cái gì, về phần biện pháp khác cũng không phải không có, anh ta chỉ thích đồ mới mà thôi, chỉ cần cậu lên giường một lần với anh ta rất có thể anh ta sẽ không còn quấn quít lấy cậu." Lúc nói đến phần sau Đăng Dương hơi hơi nhíu mày.
Liếc nhìn Hùng Huỳnh đang tự hỏi: "Cậu đang suy xét?"
"Lựa chọn bạn giường của tôi không có tùy tiện như vậy, hơn nữa làm sao anh biết anh ta lên giường một lần với tôi là chán? Tên lăng nhăng Wean chính là một ví dụ." Vấn đề này càng nói càng quỷ dị, Hùng Huỳnh nhanh chóng lắc đầu ngăn lại, "Quên đi, đi một bước tính một bước, trước đó cứ làm theo ý anh, thế nhưng Wean sẽ đồng ý?"
"Cậu cũng nói, Wean là một ví dụ, tôi nghĩ cậu ta sẽ làm." Đăng Dương thấy Hùng Huỳnh nhìn chằm chằm vào mình, nhịn không được giải thích, "Chúng tôi bảo vệ cậu chẳng qua bởi vì cậu là một diễn viên có tiềm năng, không muốn cậu vì một vài rắc rối mà hủy đi chính mình."
"Tôi biết." Hùng Huỳnh chẳng sao cả nhún vai.
Đột nhiên nhớ tới một việc, Đăng Dương lại hỏi: "Hải Đăng đã nói cái gì với cậu sao?" Bởi sau đó điện thoại bị Hải Đăng cắt đứt, Đăng Dương cũng không nghe thấy một đoạn trò chuyện của Hải Đăng và Hùng Huỳnh.
Hùng Huỳnh nghĩ nghĩ, từ đống lời vô ích của Hải Đăng tổng kết một chút, dùng tiếng người biểu đạt ra hẳn là như vậy: "Chờ tôi trở thành siêu sao, anh ta sẽ đem tôi ăn tươi."
"Cho nên hiện tại kỳ thực cũng không sao, tôi còn là một tiểu minh tinh, Hải Đăng chướng mắt tôi." Một câu nói của Hùng Huỳnh khiến sắc mặt Đăng Dương có chút xấu xí, vậy mấy lời đàm thoại lúc trước của họ tính là cái gì?
Đăng Dương thoải mái bản thân nói: "Vậy chờ sau khi cậu thành siêu sao là có thể phát huy công dụng."
Hùng Huỳnh gật đầu, vậy trước đó cậu vẫn có thể tự do yêu đương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top