Chap 87 + 88

Trên thực tế kinh nghiệm trên giường của cậu từ trước cũng không phải là rất phong phú, cho nên biểu hiện ở trên giường cũng tạm được, dù không phải hiểu biết sâu rộng, thế nhưng chưa ăn thịt heo cũng biết heo chạy như thế nào mà, huống chi là ở nước ngoài cởi mở như vậy, học tập một chút là có thể suy một ra ba.

Bởi vì ví dụ có thể so sánh quá ít, Hùng Huỳnh mới suy nghĩ một chút rồi mới trả lời vấn đề của Wean, thế nhưng động tác này đối với Wean xem ra là quá tổn thương người, anh có chút thụ thương cau mày lắc lắc đầu: "Cậu do dự, cái này biểu hiện kỹ thuật và năng lực của tôi còn cần tiến bộ."

"Vậy anh cố gắng lên." Lười giải thích, Hùng Huỳnh tùy tiện có lệ một câu, trước lên giường với Wean là do có giao dịch, đương nhiên bản thân Wean cũng không tệ, thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa Hùng Huỳnh còn có thể tiếp tục duy trì loại quan hệ này với Wean, vậy nên Wean năng lực mạnh hay năng lực yếu cho tới nay cũng không liên quan đến cậu.

Wean tiếp tục hỏi: "Cậu hiện nay có người mình thích sao? Đàn ông hay là phụ nữ, hay là ai khác."

Khóe mắt Hùng Huỳnh co quắp một chút, cậu lắc đầu, đáp lời sảng khoái lại lưu loát: "Không có, một người cũng không."

Đây là đáp án đầu tiên khiến Wean có chút hài lòng, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại lại thấy không tốt lắm, lúc trước đàn ông ở chung với anh có ai là không yêu anh đến chết đi sống lại, thường thường còn phải khiến anh sử dụng một vài thủ đoạn mới có thể đá bay mấy kẻ đáng ghét kia, Hùng Huỳnh ở cùng anh một tháng, là người hẹn hò với anh trong khoảng thời gian dài nhất, nhưng người đàn ông này hiện tại lại nói không có người mình thích, ý tứ chính là Hùng Huỳnh không yêu anh.

"Cậu thấy đấy, chúng ta trước đó ở chung rất tốt, cũng rất vui vẻ, có muốn tiếp tục hay không?" Khuỷu tay Wean chống ở trên bàn, hướng về Hùng Huỳnh phát ra lời mời, "Hùng, dọn về ở với tôi được không, tôi là một tình nhân hoàn mỹ, có thể chăm sóc cậu phi thường tốt."

Cầm lên tách trà nhấp một ngụm trà xanh, Hùng Huỳnh híp mắt cười cười, nhìn đồng hồ đếm ngược thời gian trên bàn, kết thúc đối thoại của cậu và Wean chỉ còn chưa đến một phút.

"Cũng được, tiền đề là anh nằm ở trên giường cho tôi chơi" Cậu buông xuống tách trà, thân là một người đàn ông, Hùng Huỳnh tự nhận cậu không cần bất luận kẻ nào chăm sóc, đặc biệt là loại chăm sóc thiết lập từ quan hệ thân mật, sẽ khiến cậu có một loại cảm giác không quá thoải mái.

Wean giống như ăn phải một quả táo bự, lời nói nghẹn ở trong cổ họng, anh cười gượng hai tiếng, nhìn Hùng Huỳnh nói: "Loại công tác vất vả lại khổ cực này, vẫn là để tôi làm đi, cậu nằm hưởng thụ là được."

"Đã đến giờ rồi." Không chút do dự, Hùng Huỳnh đứng lên xoay người đi về vị trí của mình.

Hai tay Wean đặt ở trên tay ghế thiếu chút nữa là đứng lên đi theo, nhưng cuối cùng vẫn vững vàng ngồi ở chỗ của mình, không sao, một lúc nữa bọn họ còn có thời gian một bữa cơm từ từ nói về vấn đề này.

Trải qua một tiếng rưỡi luân phiên hẹn hò, Wean rót trà cho tám vị nam minh tinh, nam minh tinh không được mời trà cũng chỉ có thể tự mình về nhà uống trà.

Hùng Huỳnh đương nhiên là có mặt trong tám vị nam minh tinh có đủ điều kiện đi tiếp.

Hiện tại chỉ còn lại phân đoạn đặc biệt cuối cùng, Wean sẽ mời một người trong tám nam minh tinh cùng anh dùng bữa, không hề do dự, người kia trực tiếp đi tới trước mặt Hùng Huỳnh, không chút nào che giấu "Tình yêu duy nhất" của anh đối với Hùng Huỳnh

"Liệu tôi có vinh hạnh mời cậu cùng tôi dùng bữa không?" Kéo kéo cổ áo, Wean ra dáng quý ông.

"Tôi có thể nói không sao?" Hùng Huỳnh cười cười, ngửa đầu nhìn tên tinh trùng đầy não nào đó ở trước mặt cậu.

Wean nhún vai: "Cậu đương nhiên có thể nói không, thế nhưng tôi sẽ tự động chuyển thành cậu đồng ý."

Tổ sản xuất phim còn muốn quay cảnh hai người cùng dùng bữa bị Wean một cước đá văng, nhiều nhất chỉ cho phép bọn họ ở rất xa quay chụp bóng lưng, Wean không muốn trong lúc dùng bữa cùng với Hùng Huỳnh lại có vô số bóng đèn siêu cấp lớn ở bên cạnh.

--------------------

Ánh nến nhẹ nhàng từ trong đèn lồng giấy tinh xảo tỏa ra, trong khung cảnh hoa thơm cỏ xanh hai người đàn ông ngồi đối mặt, trước mặt họ bày sẵn món ăn tinh mỹ.

Hùng Huỳnh cơ bản không nói gì, chỉ cúi đầu dùng tốc độ rất chậm thưởng thức món ăn ngon, thỉnh thoảng ngẩng đầu cũng không phải nhìn Wean đẹp trai anh tuấn ngồi đối diện, mà là nhìn hồ nhân tạo bên cạnh bàn ăn, có mấy con thiên nga trắng đang ở bên hồ cắn lá non, gió mát dễ chịu.

"Hùng! Lúc dùng bữa với tôi không nên nhìn mấy con chim thối đó! Lẽ nào ở trong mắt cậu, tôi còn không đẹp bằng mấy con chim thối đó sao?" Wean đột nhiên nhẹ giọng kêu lên, biểu thị anh đang bất mãn.

Hùng Huỳnh chậm rì rì thu hồi đường nhìn, cúi đầu dùng thìa bạc múc uống một ngụm nước súp: "Wean, nếu như anh muốn tranh giành tình nhân với mấy con chim thối đó, tôi cũng không có ý kiến."

"Tranh giành tình nhân? Ha ha ha! Hùng thân ái, cậu quả thực là biết nói đùa, lúc dùng bữa với người khác phải nhìn vào đối phương mới có lễ phép, cái này không liên quan đến chuyện đố kị hay ghen tuông gì đó." Wean hiện tại rất muốn ăn thịt thiên nga.

"Được rồi, là tôi tự cảm thấy mình quá tốt đẹp." Không quan trọng nhún nhún vai, Hùng Huỳnh đặt thìa xuống cầm lấy ly nước trái cây nghiêng thân thẳng thắn hướng mặt về phía hồ nhân tạo, cậu nhắm mắt lại lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, gió nhẹ khe khẽ lướt qua khuôn mặt, dịu dàng giống như bàn tay người mẹ.

Cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng gặp mẹ ruột của cậu, không biết vì sao bọn họ ném cậu vào cô nhi viện, nhưng cậu nghĩ bọn họ nhất định có nguyên nhân và bất đắc dĩ của họ, Hùng Huỳnh vẫn luôn luôn cho rằng như thế.

"Biết không? Từ trước đến nay tôi luôn luôn cảm thấy hài lòng với bản thân." Hùng Huỳnh cười cười, dựa lưng trên ghế hai chân vắt chéo, tư thế tùy ý lại không mất ưu nhã.

Wean nhìn mặt bên như được chế tác thủ công của người kia, gật đầu: "Tôi biết, thế nhưng cậu đáng giá như vậy, dù sao người Wean tôi coi trọng sao có thể là không ưu tú?"

Những lời này nghe thế nào cũng có vẻ Wean đang tự khen ngợi mình, Hùng Huỳnh cong khóe môi, đường nhìn rơi lên mấy con thiên nga trên mặt hồ: "Wean, anh là một người đàn ông kiêu ngạo."

"Tôi có tư bản để kiêu ngạo, lưu manh là bản tính của tôi, thừa nhận đi Hùng thân ái, kỳ thực cậu thích lưu manh như tôi, cậu biểu hiện ra ngoài nhìn qua có vẻ rất thả lỏng tùy ý, nhưng đôi khi còn có chút ngiêm túc, không giống một người hơn hai mươi tuổi, ngược lại rất giống một người đàn ông bốn mươi." Wean đè thấp thanh âm, ghé vào bên tai người kia nói: "Chỉ có lưu manh như tôi mới có thể khiến cậu cảm thấy kích thích, dọn về đi, chúng ta ở cùng nhau sẽ rất vui vẻ."

Hùng Huỳnh nở nụ cười, cậu nghiêng đầu liếc nhìn Wean, híp mắt trêu tức nói: "Sao anh biết tôi không phải là một người bốn mươi tuổi? Anh xem, Hùng Huỳnh lúc trước và tôi hiện tại hoàn toàn không giống nhau đúng không, đó là bởi vì Hùng Huỳnh trước kia ngã xuống biển đã biến mất."

"Ha ha, vậy cậu hiện tại là cái gì, thủy quái nơi biển sâu sao?" Wean nở nụ cười.

Hùng Huỳnh gật đầu: "Không sai, tôi là thủy quái biển sâu chiếm lấy thân thể cậu ta đi tới thế giới nhân loại, cho nên anh tốt nhất không nên đến quá gần tôi, tôi sẽ hút sạch tinh khí của anh. Hơn nữa trên thực tế tôi không chỉ có bốn mươi, kỳ thực tôi đã hơn bốn trăm tuổi, trên da còn có rêu xanh, chất lỏng trắng tinh giống như nước bọt."

Vừa nói, Hùng Huỳnh vừa lộ ra biểu tình mang vài phần tà ác, ảnh đế xuất thủ tự nhiên không tầm thường, thoạt nhìn Hùng Huỳnh giống như thật là bị yêu quái gì đó đoạt mất thân thể, khí tức tràn đầy tà ác tăng vọt, so với hình dạng đạm nhiên ngày thường thì phá lệ khác biệt.

Wean nhìn có chút ngây người, nhìn người một giây trước vẫn là hình dạng nhàn nhã thong dong, giây tiếp theo liền biến thành một người đàn ông cực kỳ có khí thế tà ác, nhưng vì sao anh không những không cảm thấy sợ hãi hoặc là buồn cười, trái lại lại nghĩ Hùng Huỳnh như vậy quả thực là anh tuấn đến ngây người?

"Ngày hôm nay. . . Tôi thấy được một mặt khác của cậu." Wean nhíu mày, thoạt nhìn có chút uể oải, người ngồi đối diện anh đã khôi phục dáng dấp bình thường, nâng ly rượu vẻ mặt thanh thản.

"Tôi cảm thấy mình không xong rồi!" Wean vỗ lên đùi mình.

"Lần sau hẹn hò nhớ đừng chọn tôi." Hùng Huỳnh gật đầu, cậu cũng không hi vọng một phen nói nhảm này của cậu có thể dọa sợ Wean, đương nhiên nếu như có thể như vậy thì rất tốt.

"Biết không? Tôi và cậu ở chung với nhau một tháng, thế nhưng ngoại trừ biết cậu ở trên giường rất tuyệt, thích ở trong phòng tắm xem điện ảnh, tôi dĩ nhiên không biết cậu còn có một mặt như vậy! Điều này khiến cho tôi cảm thấy vô cùng uể oải!" Wean nói ra không có câu nào là Hùng Huỳnh muốn nghe, người này lại còn hứa hẹn: "Hùng thân ái, làm sao bây giờ, tôi phát hiện mình càng ngày càng thích cậu!"

"Nhớ phải xếp hàng. . ." Hùng Huỳnh cười khiêu khiêu mi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top