Chap 65 + 66

Ban huấn luyện siêu sao khai mạc ngày thứ hai chính thức bắt đầu, học viên đi tới ban huấn luyện ngoại trừ là người mới của các công ty chọn ra, còn có một loại tiểu minh tinh như Hufng Huỳnh là đã dốc sức làm việc trong giới giải trí một khoảng thời gian, thế nhưng chưa hoàn toàn khai thác được tiềm lực, ngoại trừ Hùng Huỳnh ra cậu còn thấy một người quen, chính là Đường Điềm Điềm từng quay phim truyền hình cùng cậu.

Đường Điềm Điềm vừa nhìn thấy người quen Hùng Huỳnh liền nhiệt tình chạy tới chào hỏi, hỏi một chút vết thương lần trước đã ổn chưa, giống như có chung mối thù đứng bên Hùng Huỳnh mắng to cái người đánh lén phía sau, thuận tiện nguyền rủa người kia cả đời là tiểu minh tinh không thể  vươn ra quốc tế.

"Người ra vẻ sau lưng, thế giới của cậu ta cũng chỉ lớn bằng cái giếng mà thôi!" Vừa nói, Đường Điềm Điềm một bên còn sinh động như thật lấy tay vòng tròn lại.

Hai người ghé vào một chỗ trò chuyện một hồi, nhân viên công tác rất nhanh gọi tất cả mọi người triệu tập lại, bọn họ phát hiện ngoại trừ các vị huấn luyện viên và học sinh ra còn có người của tổ làm phim ở bên cạnh chuẩn bị.

Nhân viên công tác cho bọn họ đáp án: "Mỗi tiếng nói cử động của mọi người trong ban huấn luyện đều sẽ được ghi lại trong máy quay, sau đó sẽ chiếu lên TV, trên internet sẽ có lời bình, một người diễn viên tốt cần phải thích ứng màn ảnh, " Nhân viên công tác chỉ chỉ trường thương đại pháo ở một bên, tiếp tục nói, "Càng phải thích ứng sinh hoạt bị đèn chiếu vây quanh, thậm chí là cuộc sống không có riêng tư"

Hùng Huỳnh thán phục bản lĩnh kiếm tiền của Đăng Dương, dùng một ban huấn luyện bồi dưỡng một nhóm người mới kỳ thực là một đầu tư phiêu lưu, lúc đem tiền vốn đặt cược trên những người này cũng không biết bọn họ có thể mang đến lợi nhuận cho mình hay không, có thể sẽ vượt qua mong muốn, cũng có thể xa xa không đạt được hi vọng khiến mình bị tổn thất lớn.

Để cân đối phiêu lưu, cũng thuận tiện tăng tỉ suất học viên nổi trội trong ban huấn luyện, Đăng Dương đem ban huấn luyện trở thành một chương trình truyền hình, ngoại trừ có thể kiếm một số tiền bản quyền phí dụng đáng kể, cũng cho ban huấn luyện và tập đoàn Thiên Thần nâng cao danh tiếng, nếu như lần này thành công, Đăng Dương lại có thêm một tiết mục chủ bài.

Hùng Huỳnh tán thưởng Đăng Dương ý nghĩ có thương nghiệp, nhân viên công tác tuyên bố quy tắc ban huấn luyện, trong thời gian huấn luyện toàn bộ học viên đều thống nhất ở trong nhà trọ, có thời gian biểu giống hệt trong trường học, thời gian ngoại khoá có thể tự do sắp xếp, thậm chí có thể đi đóng phim ,tham gia các tiết mục hoặc chụp quảng cáo.

Sau khi chấm dứt ban huấn luyện, ông chủ cấp trên sẽ căn cứ biểu hiện của học viên trong khóa học, cùng với thành tựu ngoại khoá đánh giá trao một ít giải thưởng, mà giải thưởng siêu sao lớn nhất chỉ có một người được, người nhận được giải không chỉ có ba tỷ rưỡi tiền thưởng, còn có thể nhận được cơ hội quay phim cũng với các đạo diễn lớn trong nước, một hợp đồng quảng cáo giá trị 5 tỷ, cộng thêm chụp quảng cáo trang bìa cho một trong bốn tạp chí lớn nhất trong nước.

Phần thưởng hậu hĩnh khiến toàn bộ học viên đều chấn động tinh thần, nhưng cùng lúc đó, bọn họ không chỉ có bạn bè là đồng nghiệp, mà cũng chính là kẻ địch tiềm ẩn, Hùng Huỳnh nghĩ rằng có một bài học Đăng Dương không nói cho bọn họ, đó chính là quan hệ qua lại giữa người và người.

Người thông minh sẽ biết tạo mối quan hệ tốt với những người khác, người có ánh mắt chật hẹp sẽ ở trong lúc huấn luyện nỗ lực đè ép đối phương.

Chỉ là một ban huấn luyện mà thôi, trong cuộc đời chức nghiệp diễn viên dài dòng, ra khỏi ban huấn luyện, "Kẻ địch" bên cạnh tương lai cũng sẽ trở thành bạn, thậm chí là đối tượng hợp tác.

Nhiều bạn bè, vĩnh viễn tốt hơn nhiều kẻ địch.

Ngày đầu tiên là khóa vũ đạo, trong phòng học vũ đạo vắng vẻ, đứng ở trước mặt bọn họ chính là một người Châu Âu màu tóc nâu sậm, nhưng ngoài ý muốn lại cực kỳ thông thạo tiếng Việt, giống như người đàn ông được miêu tả trong bức tranh Châu Âu, có phong độ sâu lắng lại tao nhã, mỗi cử động đều lộ ra nề nếp ưu nhã.

Giọng nói kiên định kia lại khiến tất cả mọi người có thể cảm giác được từ nay về sau học tập vũ đạo là không được phép có một tia lười biếng.

"Điệu Tăng-gô, nhiệt tình như lửa, điệu Tăng-gô của Ác-hen-ti-na lãng mạn triền miên, mọi người có thể gọi Pacino."

Đường Điềm Điềm đứng cạnh Hùng Huỳnh lập tức kêu rên lên: "Khiêu vũ là thứ mà em thật sự hoàn toàn không giỏi, cái khác đều có thể, chỉ trừ khiêu vũ! Hùng Huỳnh, làm sao bây giờ!"

"Ngốc, không phải vì vậy giờ mới cần học sao." Hùng Huỳnh nhịn không được nở nụ cười.

"Nhưng mà anh Hùng Huỳnh biết là được rồi, đến lúc đó anh dạy em nhé, giúp em một chút, dù sao em cũng là bạn nhảy của anh nha." Điềm Điềm liền cười ra, nhìn Hùng Huỳnh gật đầu, trong lòng không hiểu có chút ngứa ngáy. Nghĩ nghĩ Hùng Huỳnh coi như là đàn ông cổ điển ưu nhã, khiêu vũ nhất định rất đẹp. . .

Hùng Huỳnh cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc trước ở trên xe Đường Điềm Điềm lại bày ra dáng dấp đau khổ, cô gái nhỏ này đúng thật là không biết khiêu vũ.

Đứng ở một bên nhìn, Hùng Huỳnh luôn luôn có một loại xung động nhịn không được muốn cười ra, trước khi chính thức bắt đầu huấn luyện, Pacino để cho bọn họ đều chia ra cùng Pacino nhảy theo điệu nhạc một lần, không có động tác vũ đạo cố định, chỉ là dựa vào Pacino lôi kéo theo âm nhạc cảm nhận sức hấp dẫn nhu tình của điệu Tăng-gô Ác-hen-ti-na.

Đường Điềm Điềm vừa nhìn rõ ràng có chút không yên lòng là người thứ nhất bị bắt đến, giữa sự lãng mạn lưu chuyển trong không khí bao bọc lấy âm tiết quấn lên đôi chân, mỗi động tác của Pacino đều mang theo chút hương vị chậm chạp mà mê người, mà cùng Pacino hình thành đối lập cường liệt không thể nghi ngờ chính là Đường Điềm Điềm.

Rõ ràng là âm nhạc ưu nhã chậm rãi cực kỳ, rõ ràng đã có bậc thầy điệu Tăng-gô Pacino dẫn dắt, Đường Điềm Điềm nhưng lại giống như một người máy nhảy cứng nhắc, hoặc là Đường Điềm Điềm căn bản không gọi đó là khiêu vũ, thẳng thắn nói là cương thi bước đi còn giống hơn. Điệu Tăng-gô, nhất là điệu Tăng-gô Ác-hen-ti-na là điệu nhảy có thể khiến hai người khiêu vũ sản sinh ra cảm tình nhanh nhất, giống như thực vật dây leo một tấc một tấc quấn cùng một chỗ, thân thể cùng linh hồn, tùy theo sầu buồn triền miên.

Chỉ là Đường Điềm Điềm và Pacino căn bản không có một chút tia lửa, người nhảy đau khổ, người xem chán nản.

"Không, không phải như vậy." Pacino rất nhanh lắc đầu tắt nhạc.

"Em không biết khiêu vũ." Hai tay mở ra, Đường Điềm Điềm làm nũng nói.

"Đừng đem nó tưởng tượng thành khiêu vũ, cũng không cần tưởng tượng nó thành một nhiệm vụ, dùng tâm cảm thụ âm nhạc, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ của bạn nhảy, " Pacino chậm rãi hướng tới Hùng Huỳnh, một bên nghiêng đầu nói với Đường Điềm Điềm, "Âm nhạc giống như một con đường nhỏ uốn lượn, em mang theo bạn nhảy, tình yêu của em, cùng đi trên đó, đây là điệu Tăng-gô."

"Đến đây, em cùng tôi thử xem." Đi tới trước mặt Hùng Huỳnh, Pacino mỉm cười vươn tay với cậu.

Đường Điềm Điềm khoanh tay đứng ở một bên hơi khẽ cau mày, không phải chỉ là khiêu vũ thôi sao, có cần nói đến thần kỳ như vậy không? Nhìn Pacino và Hùng Huỳnh, dây thần kinh nào đó của Đường Điềm Điềm chạm đến một cái, trước cũng có nam học viên cùng nhảy với Pacino, chỉ là không biết chuyện gì xảy ra, cô hiện tại đặc biệt chờ mong.

"Ơ, chủ tịch Trần sao lại ở đây?" Cô nhạy cảm phát hiện người đàn ông đứng ở cửa phòng học.

Âm nhạc, lần thứ hai vang lên.

Nhịp, nhẹ nhàng vang lên, bước chân, nhẹ nhàng hạ xuống.

Nốt nhạc tựa như dây leo trong suốt quấn lấy hai chân đôi bên, hoàn toàn bất đồng vũ đạo khô khan của Đường Điềm Điềm cùng Pacino, từ lúc âm nhạc vang lên, bầu không khí trong phòng học vũ đạo lập tức thay đổi, bước nhảy ưu nhã mà mạnh mẽ, điệu Tăng-gô thuộc về đàn ông và đàn ông, lực lượng, nấp trong mỗi một bước nhảy mỗi một động tác tranh đoạt giữa đôi bên.

Khoảng cách gần như vậy, ngực đều sắp dán vào cùng nhau, nhưng giống như hai đối thủ mang theo lưỡi dao sắc bén tùy thời hướng đến chém xuống một kiếm, mâu thuẫn nấp trong triền miên, khiến mọi đường nhìn không khỏi dừng lại trên người Hùng Huỳnh

Ôn hòa, rồi lại không cam lòng, giống như con báo bất cứ lúc nào cũng có thể giãy mở xích sắt xoay người rời đi, Pacino giống như người đấu thú từng bước một dây dưa Hùng Huỳnh, cường thế giống như muốn đối phương vĩnh viễn phải buộc chặt bên người.

Như vậy mâu thuẫn, mà lại khắc cốt ghi tâm như lửa.

Đường Điềm Điềm thấy Hùng Huỳnh không như bình thường, trái tim mẫn cảm kia giấu dưới tầng tầng bảo hộ, ánh sáng nhu hòa thật sâu che giấu trong đôi mắt nâu sậm, khiến người ta muốn một tầng một tầng, kéo cái kén mở ra nhìn một cái.

Khóe miệng câu ra ý cười nhàn nhạt, trong nháy mắt, Đường Điềm Điềm tìm được lý do phải học thật giỏi điệu Tăng-gô, không chỉ vì điện ảnh, còn là vì có thể cùng một người bạn nhảy hoàn mỹ dưới ngọn đèn mờ tối chập chờn.

"Rất rất tốt, nếu như không phải tôi đã có vợ, có lẽ sẽ yêu em mất!" Thả tay Hùng Huỳnh, Pacino lui xuống một bước, trực tiếp nói rằng, "Lúc đứng bất động em giống như một khúc gỗ, nhưng lúc khiêu vũ lại có thể cho mọi người thấy sức hấp dẫn của em."

Đây coi như là tán thưởng sao? Hùng Huỳnh cười tiếp nhận.

"Điệu Tăng-gô thông thường do một nam một nữ tiến hành, đôi khi bởi vì yêu cầu của điện ảnh cũng sẽ có tình huống hai người đàn ông khiêu vũ, cùng một chỗ nhảy điệu Tăng-gô cần phân ra bước tiến nam nữ, nhớ kỹ, chỉ là bước tiến nam nữ, các em vẫn là đàn ông." Pacino mỉm cười tiến lên vỗ vỗ vai Hùng Huỳnh, nói rằng, "Cô bé kia sau đó đành nhờ em."

Đường Điềm Điềm tức khắc hoan hô, mấy người học viên ở bên cạnh nhìn Hùng Huỳnh cũng nhảy với Pacino cũng nhịn không được vỗ tay tán thưởng, có mấy người hô không công bằng, bọn họ cũng muốn Hùng Huỳnh làm bạn nhảy.

Đường Điềm Điềm hình dạng tiểu thư đứng ra: "Ai cũng không được đoạt với em!" Cô đột nhiên nhớ tới Đăng Dương, quay đầu lại nhìn phía cửa phòng học đã không thấy người đâu.

Thật kỳ quái, Đăng Dương tới nơi này làm gì?

--------------------

Ban huấn luyện siêu sao một ngày đêm tối đa chỉ có hai khóa, thời gian còn lại là để bản thân học viên có thể tự mình chi phối, Hùng Huỳnh ở đài truyền hình còn có một chương trình cuối cùng cần thu.

Tiết mục bắt đầu thu, minh tinh khách quý vào chỗ, Phong Hào vẫn như cũ là MC trung tâm không thể thay đổi.

"Tiểu Uyển thực sự là lợi hại, không ngờ có thể mời được XXX kết nối trực tiếp. . ."

MC cùng khách quý nói chuyện khí thế ngất trời, tiết mục thu rất thuận lợi, chỉ là tiểu Vũ ngồi ở phía dưới xem vẫn như cũ ngực khó chịu, một hồi sẽ đến phiên Hùng Huỳnh kết nối trực tiếp?

Trương Thụy Thừa đích thật là một viên sao sáng mới mọc của công ty, thế nhưng gắng gượng muốn liên hệ đến "Đỉnh cao" cũng không tránh khỏi có chút gượng ép, ngôi sao mới trong giới giải trí rất nhiều, chói mắt giống như sao băng trong đêm tối, nhưng cũng dễ chợt lóe rồi biến mất, có thể vĩnh hằng đứng trong bóng tối thủy chung vẫn là số ít.

"Brưm rưm rưm –" tiếng điện thoại di động rung.

Tiểu Vũ lấy ra điện thoại, vội vã chạy ra ngoài phòng phát sóng nhận điện thoại.

"Alô, xin chào!"

"Sao? A. . . Ngài. . . Ngài là người đại diện của ngài Jsol? Vâng! Đúng! Hùng Huỳnh đang trong tiết mục. . ."

"Thật sao? ! Thực sự có thể? Vâng! Tôi hiểu, cảm ơn! Ngài Lý, thực sự là rất cảm ơn!" Nói xong điện thoại, tiểu Vũ lập tức chạy ào vào phòng phát sóng.

Trong phòng phát sóng, mấy người nhân viên công tác nhìn tiết mục thu trên màn hình, một bên nói chuyện phiếm.

"Phong Hào có thù với Hùng Huỳnh kia à? Sao tôi nghĩ hình như chỉ cần Hùng Huỳnh lên tiết mục của Phong Hào nhất định sẽ bị chỉnh một trận." Nhân viên cắt nối biên tập cắt hình ảnh, lúc này trong phòng phát sóng vừa lúc đến phiên Phong Hào để Hùng Huỳnh kết nối trực tiếp, còn chưa kịp kết nối, Hùng Huỳnh tránh không được lại bị mọi người trêu chọc một phen.

Nhân viên kết nối biên tập liếc mắt đạo diễn tiết mục bên cạnh, hừ nói: "Đạo diễn, đừng hút thuốc ở chỗ này."

Đạo diễn không thèm quan tâm đến lý lẽ, tiếp tục hít một ngụm khói thuốc, phun ra một ngụm, nhìn người đàn ông ôn nhuận anh tuấn trên màn hình, nói: "Mấy thứ phức tạp gì đó của giới giải trí, ai nói rõ được."

"Kỳ quái, nếu như Phong Hào không thích Hùng Huỳnh, có thể dứt khoát cấm Hùng Huỳnh mà." Nhân viên công tác nghi hoặc nói mấy câu.

"Ai, đạo diễn Trương, Hùng Huỳnh trước đây hình như cũng tham gia tiết mục của Phong Hào, lúc ấy Hùng Huỳnh và Pháp Kiều đang ở chung một đoàn thể thần tượng, rất được yêu thích đó!" Có thể lúc ấy đã kết thù gì đó không?

Đạo diễn Trương chỉ là rút ra điếu thuốc, quát lớn: "Làm việc đi, tán dóc làm gì!"

Mọi người một hồi im lặng, rõ ràng vừa rồi Đạo diễn Trương cũng ngồi tán dóc mà.

"Bắt đầu kết nối, "Nhân viên công tác nghe tiếng điện thoại "Tu tu" trong phòng phát sóng, nói, "Tôi nghe trợ lý Hùng Huỳnh tiểu Vũ nói, hình như là kết nối với một người mới trong công ty bọn họ đúng không, như thế này Phong Hào khẳng định sẽ không khách khí chế nhạo một phen."

"Hùng Huỳnh kết nối cho chúng ta rốt cuộc có phải đại minh tinh Pháp Kiều không?" Phong Hào sẽ không ngốc đến mức trong tiết mục của mình đi chủ động công kích Hùng Huỳnh

"Hùng Huỳnh, chắc anh sẽ không nhờ một người tiểu minh tinh đến lừa bịp chúng tôi chứ? Ha ha. . ." Loại vai công kích này tự có hai người "Chân chó" bên cạnh MC đảm đương.

Nhân viên công tác vừa dứt lời, trong phòng phát sóng cũng kết nối thành công, điện thoại nối đến, Hùng Huỳnh chỉ là ngồi ở vị trí xếp sau lẳng lặng đợi, khi tất cả mọi người đang chuẩn bị nhìn Hùng Huỳnh làm trò cười, ở đầu kia của điện thoại vang lên thanh âm một người đàn ông trẻ tuổi.

【 Alô? 】

Thanh âm này, sao nghe vào có một chút quen thuộc?

Người có cảm giác như vậy, không chỉ có nhân viên công tác trong phòng đạo diễn, còn có MC và khách quý trong phòng phát sóng.

Dựa theo quy trình kỹ thuật của tiết mục, hẳn là do Hùng Huỳnh đối thoại với đối phương, đề nghị một yêu cầu để "Đại minh tinh" vì cậu lo liệu, khách quý lúc trước kết nối có thể là đề cùng đi ăn, hoặc là cho vay tiền, nhưng nói tới nói lui, đỉnh cao chân chính thật đúng là không có mấy người.

"Ặc. . ." Thanh âm này không phải là Trương Thụy Thừa Hùng Huỳnh biết, kết quả ngay cả bản thân Hùng Huỳnh đều có một chút sững sờ, chẳng lẽ là ấn nhầm điện thoại? Hay người nhận điện thoại là bạn của Thụy Thừa?

【Ồ, Hùng Huỳnh! Tìm tôi có chuyện gì vậy? 】trong câu tiếng Việt không được tự nhiên lại khó nghe hỗn loạn vài câu tiếng Anh, lập tức khiến Hùng Huỳnh phản ứng người nhận điện thoại là ai.

"Jsol?" Hùng Huỳnh nhất thời kinh ngạc, mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng lại, Jsol? Jsol nào?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top