Chap 53 + 54

"Khẳng định là cái tên kia đố kị anh diễn tốt." Trên đường trở về, tiểu Vũ nước mắt không khống chế được rơi xuống, cô đột nhiên nghĩ rất vô lực, giới giải trí bình thường cũng phát sinh chuyện hùa nhau ức hiếp, hoặc là trong TV thường xuyên bởi vì nhìn người khác không vừa mắt mà cố ý sửa phần diễn, sửa kịch bản.

Mà khi việc này phát sinh trên chính người mình thân cận, lại có mấy ai có thể thuận theo tự nhiên mà tiếp thu?

Không có bối cảnh, không có địa vị, thì ngay cả nói, quyền kháng nghị cũng không có.

Nhưng bọn họ có thể làm sao bây giờ? Việt Nam cũng không có hiệp hội tổ chức bảo hộ diễn viên, ngay cả tức giận hơn nữa cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng, lúc này xung đột với đối phương người có hại sẽ chỉ là mình.

Hai diễn viên áo rồng chưa lấy tiền quay phim đã bỏ chạy, phía sau là ai sai sử cũng không biết, kịch cũng sẽ không bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà ngừng việc giúp đuổi theo người, người chế tác cũng chỉ là nói thoải mái một ít.

"Coi như là hiến thân vì kịch truyền hình đi." Hùng Huỳnh cười thoải mái với tiểu Vũ vài câu, có đôi khi vì quay chụp mà bị thương cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng loại chuyện này, thực sự là vì quay chụp mà bị người khác cố ý hãm hại, cảm giác trong lòng rất không giống.

Rốt cuộc là ai cố ý không cho cậu sống dễ chịu? Sau đó tiểu Vũ đặc biệt đi hỏi thăm, câu trả lời lại chỉ có một.

【 ai bảo mày chọc vào đại nhân vật không nên dây vào 】

Đại nhân vật? Hùng Huỳnh không cảm thấy mình lúc nào chọc tới cái gì đại nhân vật, dĩ nhiên khiến đối phương sử xuất loại chiêu thức hạng 3 như vậy đến đối phó cậu.

Trấn an tiểu Vũ vài câu, Hùng Huỳnh về tới biệt thự của Wean, ngày hôm nay là một ngày đêm cuối cùng cậu ở đây, lúc trở lại gian phòng phát hiện Wean đã giúp cậu thu dọn hành lý xong hết rồi, "Tình nhân một tháng" này làm thật đúng là triệt để, sau khi chấm dứt giao dịch còn giúp cậu đóng gói hành lý.

Đăng Dương nói buổi tối sẽ qua đón cậu, vậy cậu cũng không cần bao lớn bao nhỏ tự mình mang đi, hơn nữa cậu cũng không có chỗ để đi.

Wean không ở nhà, hay là nói từ sáng sớm Hùng Huỳnh đã không thấy đối phương, mặc kệ người kia là chán hay là sao đi nữa, Hùng Huỳnh nghĩ rất tốt, cậu sợ nhất là ly biệt khiến người ta xấu hổ, dĩ vãng nói lời từ biệt với bằng hữu cũng đều là không cho người đến tiễn cậu ra sân bay, cho nên cáo biệt không gặp mặt như vậy cũng rất tốt.

Không có gì không buông tay được, cũng không có gì có thể bị đoạt đi.

Từ tổ kịch trở về, Hùng Huỳnh nghĩ có chút mệt mỏi, đem mấy lời căn dặn của tiểu Vũ "Đi bệnh viện xem một chút" ném ra sau đầu, chỉ là bị đánh hai gậy thôi, mặc dù có chút đau, nhưng cũng không đến nông nỗi thương gân động cốt, nghĩ như vậy rồi tùy tiện xoa chút thuốc, sau đó nằm trên giường lập tức ngủ.

Hùng Huỳnh nằm mộng, ngực của cậu đột nhiên đau kịch liệt, người thất tha thất thểu ngã xuống đất, bốn phía là đám người kinh khủng kêu to, không biết là ai ở trước mặt cậu chạy tới chạy lui, gọi điện thoại thì gọi điện thoại, chụp ảnh thì chụp ảnh, gọi cậu thì gọi cậu.

"Hùng Huỳnh. . . Hùng Huỳnh. . . Tỉnh tỉnh. . ." Thanh âm từ không rõ dần dần trở nên rõ ràng, dần dần từ nơi xa trong mộng bay tới bên tai hiện thực, người đàn ông đang ngủ thoáng cái từ trong mộng tỉnh lại, Hùng Huỳnh mở mắt, trong tầm mắt mơ hồ là thân ảnh một người đàn ông ở phía trên.

"Wean?" Cậu chỉ là theo thói quen gọi một tiếng, dù sao ở chỗ này chỉ có hai người đàn ông là cậu và Wean, cho nên cậu cũng không nghĩ là ai chạy đến.

"Cạch –" một tiếng vang nhỏ, trong phòng lập tức sáng lên, trong bỗng chốc khó có thể thích ứng tia sáng, Hùng Huỳnh lấy tay chắn trước mắt mình, người vừa tỉnh ngủ giọng nói có chút không vui, "Wean ngu ngốc! Không biết bật đèn đầu giường trước sao?"

"Nhìn không ra tính tình cậu lại không tốt như thế, bình thường che giấu thật đúng là không tệ." Thanh âm mang theo vài phần trêu tức chắc chắn không phải là Wean

Hùng Huỳnh dời đi bàn tay che trước mặt, dưới ngọn đèn sáng sủa một mảnh là một người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị mặc Âu phục phẳng phiu, Đăng Dương hai tay cắm trong túi quần cúi người xuống, hai mắt lấp lánh nhìn cậu: "Rốt cục tỉnh?"

"Ha hả, chủ tịch Trần." Hùng Huỳnh nhìn đối phương, ngón tay chỉ vào đống hành lý trên mặt đất, "Không ngại giúp một chút chứ?"

Khóe mắt Đăng Dương dường như co giật, trừng mắt người kia, đứng thẳng dậy đi tới một bên xách lấy hành lý rồi đi ra ngoài.

--------------------

Không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa nhảy, không ngờ đã hơn chín giờ tối, cậu từ buổi chiều bốn năm giờ ngủ thẳng đến hiện tại, trong bụng rỗng tuếch cái gì cũng chưa ăn, bình thường đến khoảng bảy giờ là Wean đã trở về.

Thỉnh thoảng Hùng Huỳnh thích ngủ chiều, tới giờ ăn Wean sẽ chạy tới đánh thức cậu, một nụ hôn chạng vạng nóng bỏng, cộng thêm một tiếng gọi ngọt chết người "Thân ái –" hoặc là "Bảo bối –" .

Chỉ là thẳng đến lúc Đăng Dương giúp Hùng Huỳnh đem hành lý đưa lên xe, trong biệt thự vắng vẻ không một bóng người, Wean từ sáng sớm sau khi ra ngoài vẫn chưa về, không chỉ chưa về, thậm chí ngay cả một cuộc gọi hay một tin nhắn cũng không có, điều này và thói quen của Wean kém rất xa.

Tác phong quả quyết thẳng thắn, Hùng Huỳnh thích!

"Chủ tịch Trần, ký túc xá công ty là phòng đơn đúng không?" Ngồi trên chiếc xe xa hoa của Đăng Dương, Hùng Huỳnh đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, cậu không quen cùng người khác dùng chung phòng, nếu như công ty an bài ký túc xá tập thể cậu tình nguyện tự ra ngoài thuê phòng ở, tự do lại tùy ý.

Tuy rằng, tiểu Vũ nói lương tháng đầu của cậu phải tháng sau mới lấy được, mà mấy ngày nay cậu đều là ăn ở ngủ của Wean.

Hiện tại giao dịch đã kết thúc, Hùng Huỳnh không có khả năng lại dùng đồ của Wean

"Ừ." Đăng Dương một tay nắm tay lái, một tay ấn một cái nút, trong xe ánh sáng mờ mịt liền vang lên tiếng ca ôn nhu trữ tình, ánh sáng lung linh xẹt qua cảnh đêm thành thị bên ngoài xe, càng tạo nên bầu không khí nhu tình nói không rõ.

Có được đáp án thoả mãn, Hùng Huỳnh thấy thoải mái không ít, quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, ngọn đèn thành thị vào đêm sáng một mảnh lại một mảnh, giống như vết chấm trên tranh màu nước, phối với âm nhạc duyên dáng khiến người ta có một loại ảo giác muốn say mê trong bóng đêm.

"Hùng Huỳnh." Đăng Dương đột nhiên gọi tên cậu.

"Ừ, chuyện gì?" Đường nhìn từ ngoài cửa sổ dời đi, Hùng Huỳnh nhìn về phía ông chủ của cậu, khuôn mặt Đăng Dương dưới ánh đèn mờ có một loại cảm giác lúc sáng lúc tối, sườn mặt lộ ra một loại vị đạo trầm liễm.

"Ngày hôm nay đã quá muộn, ngày mai đưa cậu đi ký túc xá công ty."

"À, được." Cái này không thành vấn đề, ngày hôm nay đi ngày mai đi suy cho cùng đều là phải đi, sớm hoặc muộn đều không có vấn đề gì, chỉ là Hùng Huỳnh có một vấn đề, "Chủ tịch Trần, vậy đêm nay tôi ngủ ở đâu?"

Đăng Dương chắc hẳn sẽ không đem cậu ném dưới cầu vượt đó chứ?

"Nhà của tôi." Câu trả lời giản đơn sáng tỏ lại trực tiếp.

"Ồ, vậy làm phiền chủ tịch Trần." Mí mắt Hùng Huỳnh nhảy lên, có thể là biểu hiện gần đây của cậu coi như an phận, Đăng Dương có vẻ là thật không có ý muốn coi cậu là kẻ thù.

Trước mời cậu đi ăn rồi an bài công tác mới cho cậu, hiện tại lại nguyện ý cho cậu dọn về nhà ở, tuy rằng chỉ là một đêm, nhưng như vậy đối với quan hệ nhân viên và ông chủ coi như là có bước tiến rất lớn.

Khoảng nửa giờ trôi qua, xe thể thao chậm rãi đi vào khu biệt thự nổi danh thành phố, khi xe đứng ở trong một cái ga ra lớn, rất nhanh có mấy người áo đen cao thẳng chạy tới hỗ trợ mở cửa xe, cầm hành lý, không cần Hùng Huỳnh nói cái gì đã xách hành lý đi lên.

"Đi thôi." Đăng Dương mặt không chút thay đổi đi tới bên người Hùng Huỳnh

Có một câu nói phúc vô song chí họa vô đơn chí ( phúc đến thì ít họa đến thì nhiều ), Hùng Huỳnh nghĩ cậu ngày hôm nay rất không may, sáng sớm đã ăn trúng gậy, hiện tại đứng bên cạnh Đăng Dương cái bụng đột nhiên không chịu thua kém kêu lên.

"Ha hả. . ." Hùng Huỳnh xấu hổ cười cười, tay ôm cái bụng xẹp lép, vành tai có điểm phiếm hồng.

Đăng Dương thật sâu liếc nhìn cậu, xoay người đi ở phía trước: "Sẽ không để cậu đói." Khóe miệng không nhịn được câu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top