Chap 35 + 36

Hắc đạo liên quan đến giới giải trí sớm đã không còn là tin tức mới mẻ, tám chín mươi năm trước giới giải trí đã từng một lần là nơi hắc bang nắm trong tay, các minh tinh biểu hiện ra thoạt nhìn náo nhiệt vô hạn, sau lưng cũng không biết gặp phải bao nhiêu uy hiếp, nhưng loại chuyện này trong mấy năm nay đã thiếu đi rất nhiều.

Hùng Huỳnh chìm trong giới giải trí lâu như vậy tự nhiên cũng ít nhiều biết một chút, hiện tại hắc bang phần lớn đã chuyển hướng công ty hóa kinh doanh, tích cực nỗ lực tiến hành công tác tẩy trắng, nhưng lại thêm một loại nửa đen không trắng, trong đó có một chút cũng rất thích đầu tư điện ảnh sản nghiệp, một là vì điện ảnh sản nghiệp hiện tại phát triển mạnh mẽ có thể kiếm ra tiền lời, hai là có thể đem tiền đen lai lịch bất minh tẩy một trận.

Bối cảnh của Wean và Đăng Dương phức tạp hơn một chút so với tưởng tượng của Hùng Huỳnh, chí ít ngày đó ba người cùng nhau ăn cậu nghe được một ít chuyện không nên nghe, sau khi trở về tỉ mỉ nghĩ lại, người có thể đem người khác đi giao dịch một tháng không chừng bản thân cũng không phải người thường tuân thủ pháp luật.

Wean lái xe mang theo Hùng Huỳnh tới một nhà hàng cao cấp của thành phố, nhân viên phục vụ rõ ràng là biết Wean, tự mình mang theo hai người bọn họ đi đến một căn phòng.

Ngoài phòng có hai người áo đen cao lớn trông giữ, vẻ mặt hung thần ác sát.

Sau khi thấy Wean hai người áo đen cung kính gập thắt lưng, sau đó một người mở cửa đẩy ra, Hùng Huỳnh không biết cậu có nên vào hay không, không cần anh trả lời, tay của Wean đã ôm lấy thắt lưng cậu, không muốn vào cũng phải tiến vào.

Trong phòng đã có mấy người, mỗi người mắt lam, mắt lục, tóc vàng, tóc nâu. . . Không có lấy một người Châu Á tóc đen mắt đen, một đám người nước ngoài.

"Đăng, người bạn cũ của tôi." Wean nhiệt tình chào hỏi, chẳng qua giọng điệu người này cho tới bây giờ vẫn có chút bất cần đời.

"Wean" Một người duy nhất ngồi ở trước bàn ăn hẳn là Đăng trong miệng Wean, tuổi tác xem ra không khác Wean quá nhiều, tóc ngắn ánh vàng rực rỡ đặc biệt thu hút, chỉ là đôi mắt màu thúy lục kia lộ ra khí tức khiến người ta khó chịu.

Hùng Huỳnh không cẩn thận đụng phải ánh mắt đối phương, người kia lập tức dời đi đường nhìn, một cái thoáng qua vừa rồi khiến cậu rất khó chịu, cậu không thích người đàn ông tên là Đăng này, từ ánh mắt đầu tiên mắt đã nghĩ người này không phải là người lương thiện.

Nếu như nói Wean là hổ báo biết ngụy trang thành quý ông xã hội thượng lưu, vậy Đăng chính là một loại "Cầm thú" lộ ra khí tức tà ác không hề che giấu.

"Đồ chơi mới của cậu?" Khóe miệng một bên kéo kéo, ánh mắt Đăng nhìn Hùng Huỳnh rõ ràng tràn ngập đánh giá, không giống như đang nhìn một người, càng như đang nhìn một con mồi hoặc là một món đồ chơi nào đó.

Vừa mở miệng là giọng Luân Đôn tiêu chuẩn, vừa nói chuyện là tiêu chuẩn khiến người chán ghét.

"Cậu ấy là người của Đăng Dương, tôi thật vất vả mới mượn được một tháng, tùy thời tùy chỗ đều phải mang theo mới được." Ha ha nở nụ cười, Wean lôi kéo Hùng Huỳnh ngồi xuống, tay vẫn như cũ quấn lấy thắt lưng cậu không chịu buông ra, thật sâu liếc nhìn Hùng Huỳnh bên cạnh, "Gần đây tôi rất thương rất yêu cậu ấy."

Giọng điệu này nghe thì có vẻ là anh thực sự yêu Hùng Huỳnh, người sau âm thầm ở trong lòng cho Wean một ngón giữa.

"Có muốn theo tôi không, Đăng Dương và Wean cũng không phải là người tốt." Đăng cười híp lại con mắt, nhưng ở sâu trong đáy mắt lại cũng có nửa phần ý cười.

Ngoài cười nhưng trong không cười có lẽ chính là loại này.

"Đừng nghe anh ta nói bậy, Đăng này là một tên biến thái, người trèo lên giường của anh ta hiện tại đang ở mộ nằm có rất nhiều, Hùng thân ái, không phải ai cũng ôn nhu lại săn sóc như tôi." Wean lập tức lột ra vỏ ngoài của Đăng.

Liên quan gì đến tôi? Hùng Huỳnh trong lòng mắng một câu

----------------------

Ngón tay Đăng nhẹ nhàng nâng lên, người áo đen bên cạnh lập tức đem thuốc lá và bật lửa đưa lên, người đàn ông tóc vàng hít sâu điếu thuốc, chậm rì rì phun ra vài vòng khói: "Nói chuyện chính đi."

"Lẽ nào chúng ta không phải đang nói chuyện chính sao? Đăng, phải học hài hước và thả lỏng, nhớ kỹ, chúng ta là nhân vật có thân phận." Câu nói này của Wean hoàn toàn không có độ tin cậy, nhưng anh thoạt nhìn cực kỳ tự tin, khiến người ta rất dễ bị anh thu hút.

Cười nhạt hai tiếng, Đăng nâng nâng càng dưới, người áo đen đem một cái rương nâng lên mặt bàn, khóe mắt Hùng Huỳnh co rút, đừng nói cho cậu ở trong đó đều là ma tuý hoặc là tiền gì gì đó, lúc trước tuy rằng cậu cũng biết một ít người ở hắc bạch đạo, nhưng bản thân cậu cho tới bây giờ vẫn luôn là một công dân tốt tuân thủ pháp luật.

"Mở ra nhìn xem." Wean từ trong lòng cầm ra một hộp thuốc, Hùng Huỳnh biết người này thích hút xì gà.

Theo mệnh lệnh của Đăng người áo đen mở rương, không có ma túy cũng không có tiền mặt, chỉ có mấy ống tiêm không biết đựng cái gì.

Tình hình hiện tại khiến Hùng Huỳnh có một loại ảo giác đang ở trong điện ảnh, cậu bình tĩnh ngồi bên người Wean, nếu như Wean dẫn cậu đến đây vậy có nghĩa người này sẽ không chú ý cậu biết cái gì, nhưng Wean tự tin rốt cuộc từ đâu tới mà xác nhận cậu sẽ không nói gì đó với người khác?

Hùng Huỳnh đương nhiên sẽ không ngu đến mức đi cục cảnh sát tố giác, ngoảnh lại không chừng cậu phải chân chính chết thêm một lần.

Wean đứng lên cầm lấy ống tiêm tùy ý nhìn một chút, sau đó đem hai ống tiêm ra: "Thân ái, giúp tôi một chút."

Đây là lần đầu tiên trong hơn 30 năm Hùng Huỳnh bị động tham dự hắc đạo giao dịch, âm thầm hít vào một hơi, Hùng Huỳnh đưa tay nhận lấy hai ống tiêm Wean đưa, cẩn thận duy trì bình tĩnh nhất định, trời biết trong hai ống tiêm này chứa cái quỷ gì.

Căng thẳng sao? Đương nhiên có.

Nhưng ở loại tình huống này không cho phép Hùng Huỳnh lộ ra một chút hình dạng khẩn trương hoặc là hoảng loạn.

Đăng ngồi ở đối diện nhìn thoáng qua Hùng Huỳnh, làm trò trước mặt cậu nói: "Bảo Đăng Dương đưa người này cho tôi chơi vài ngày."

Khốn nạn - Hùng Huỳnh âm thầm chửi thề, thật coi cậu là đồ chơi sao?

"Ha hả, cái này thì tôi không làm chủ được, người của Đăng Dương thì anh đi hỏi Đăng Dương, thế nhưng hiện tại cậu ấy là của tôi." Wean đem Hùng Huỳnh kéo lên, tay ôm thắt lưng cậu vô cùng thân thiết hôn lên mặt Hùng Huỳnh, hời hợt nói cho Đăng hiện tại không thể đụng vào người này.

Thế nhưng nửa tháng sau thì sao?

Hùng Huỳnh hiện tại quả thực hận chết Wean, cậu biết suy nghĩ của những kẻ có tiền này, người khác có bọn họ cũng muốn thử xem, người khác càng không cho bọn hắn lại càng hăng hái bừng bừng, Wean càng che chở cậu thì Đăng sẽ càng hứng thú với cậu hơn.

Sau khi sống lại cậu muốn lần thứ hai trở thành siêu sao, lần thứ hai chuyên tâm vào điện ảnh, cũng không phải chuyên môn đi bò lên giường của đàn ông.

Huống chi Đăng này vừa nhìn đã biết là biến thái có ham mê đặc biệt.

Sau khi rời khỏi nhà hàng sắc mặt Hùng Huỳnh vẫn rất không tốt, cậu không hề che giấu dùng trầm mặc biểu thị mình đang khó chịu, mặc kệ là ở trong mắt Wean hay là Đăng Dương, cậu hiện tại cũng chỉ là một món đồ chơi không khác những người khác nhiều lắm, cũng có thể là quân cờ.

Nhưng ở trong mắt Hùng Huỳnh, Wean cũng tốt, Đăng Dương cũng tốt, Đăng cũng tốt, hết thảy đều là một đám cặn bã.

Thật cho cậu là tượng đất có thể tùy tiện bóp nặn?

Đã như vậy cũng không cần phải khách khí, cậu từ một người cô nhi từng bước đi lên vị trí siêu sao nhờ vào cũng không chỉ có kỹ năng diễn xuất

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top