Chap 179 + 180
Cùng ngày sau khi kết thúc công việc, Hùng Huỳnh không hề chào hỏi Jsol mà là lập tức cùng trợ lý và người đại diện ngồi xe rời đi, vừa mới xảy ra chuyện như vậy nếu như còn đi chào hỏi vậy cũng quá vô cùng kỳ quái và xấu hổ, ở đây vẫn là phim trường, Hùng Huỳnh còn không muốn ở trước mắt bao người cho Jsol ăn nắm đấm.
Cậu hiện tại chỉ muốn trở về tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon, sau đó sáng sớm ngày mai ngủ dậy ăn no rồi mới đánh cho Jsol một trận.
Tên khốn Jsol đem cậu biến thành cái gì?
Hùng Huỳnh biết Jsol có chút tình cảm với cậu, chỉ là ngày hôm nay Jsol mượn công tác làm một vài chuyện với cậu thực sự có chút quá mức, đã vượt quá ranh giới nào đó.
Cho dù một màn kia quay rất tốt, Hùng Huỳnh cũng thật khó mà vui được.
Không biết có phải Đăng Dương còn không biết xảy ra chuyện gì không, sau khi Hùng Huỳnh sắc mặt không tốt trở về Đăng Dương cái gì cũng không hỏi không nói, chỉ là sau khi Hùng Huỳnh từ trong phòng tắm đi ra thì cùng uống chút rượu với cậu, sau đó đều tự quay về giường mình ngủ.
Mấy ngày nay Wean không ở, Đăng Dương thỉnh thoảng cũng sẽ chạy đến trên giường Hùng Huỳnh, cũng chỉ là ôm nhau hoặc là dựa sát vào nhau, nhiều nhất là chạm môi cắn miệng hôn một chút, chỉ cần Hùng Huỳnh không biểu thị cái gì Đăng Dương cũng sẽ không tùy ý làm ra hành vi quá mức thân mật với cậu.
Buổi tối ngày hôm nay Hùng Huỳnh vừa nhìn đã thấy là tâm tình không tốt, Đăng Dương thức thời không đi quấy rối đối phương.
Nửa đêm Đăng Dương từ trên giường mình sờ soạng một chút, nằm ở bên người Hùng Huỳnh từ phía sau ôm lấy người kia, người đàn ông nửa ngủ nửa tỉnh cũng chỉ là ở trong mơ lầm bầm hai tiếng, sau đó tiến gần vào lòng Đăng Dương
"Cậu rốt cuộc là ai?" Dưới ánh trăng mờ ảo, Đăng Dương nhẹ nhàng hôn lên gáy người kia.
. . .
Hùng Huỳnh buổi sáng không cần dậy sớm ngủ một mình tự nhiên tỉnh, cậu loáng thoáng nhớ lại nửa đêm hôm qua có người bò lên giường cậu, người kia hẳn là Đăng Dương.
Buổi sáng thức dậy giường bên cạnh đã không có ai, bên cạnh cậu cũng không có người, thế nhưng vươn tay sờ sờ ga giường, mặt trên còn một chút độ ấm, Đăng Dương hẳn là rời đi chưa lâu.
Vươn vai một cái, Hùng Huỳnh từ trên giường đứng lên vọt vào phòng tắm tắm rửa, lúc này mới từ trạng thái nửa mê nửa tỉnh chuyển sang tỉnh táo, cậu trở lại bên giường mặc quần áo, song song lại cầm lấy điện thoại di động muốn nhìn một chút có ai gọi đến hay không, kết quả phát hiện điện thoại di động tắt máy.
Có thể là Đăng Dương tắt máy giúp cậu.
Vậy Đăng Dương người đâu?
Hùng Huỳnh chải tóc xong sau đó không trực tiếp gọi điện thoại cho Đăng Dương, mà là gọi cho người đại diện tiểu Vũ, đối phương ở dưới tình hình chung đều biết Đăng Dương ở nơi nào.
"Tiểu Vũ, chủ tịch Trần ở đâu cô biết không?" Dựa theo thói quen của tiểu Vũ, chuyện xảy ra ở phim trường ngày hôm qua cô hẳn là đã nói cho Đăng Dương, Hùng Huỳnh biết Đăng Dương không phải loại người ngồi xem mặc kệ.
Sáng sớm hôm nay Đăng Dương chưa chào hỏi với cậu liền rời đi, nói không chừng chính là đi xử lý chuyện Jsol, hơn nữa Đăng Dương hiện tại là ông chủ của cậu, có lý do tranh thủ quyền lợi cho nhân viên.
【 chủ tịch Trần, chủ tịch Trần anh ấy. . . 】 tiểu Vũ ở một đầu khác của điện thoại có chút ấp a ấp úng nói.
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao, cô nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu." Nghe thanh âm tràn đầy do dự của tiểu Vũ, Hùng Huỳnh đột nhiên có một loại phỏng đoán.
Đăng Dương sẽ không nhất thời xung động làm ra chuyện gì đấy chứ?
【 vừa rồi Jsol đến khách sạn, chủ tịch Trần không để anh ta đi lên, hai người bọn họ đến phòng tập thể thao của khách sạn, chủ tịch Trần hình như đánh Jsol, người đại diện bên kia của Jsol hiện tại đang chạy tới đây, Hùng Huỳnh, chuyện này sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, nhưng anh nghìn vạn lần đừng. . . Alo alo? 】 Hùng Huỳnh bên này đã sớm ngắt điện thoại, mở cửa chạy đến chỗ phòng tập thể thao của khách sạn, cho dù muốn đánh Jsol vậy cũng là cậu ra tay mới đúng.
Tâm tình hiện tại của cậu rất phức tạp, cùng lúc là bởi vì cử động trẻ con lại tùy hứng không chuyên nghiệp của Jsol ngày hôm qua mà tức giận, cùng lúc lại có chút lo lắng Jsol bị Đăng Dương đánh thảm.
Hùng Huỳnh từng thỉnh giáo võ công của Đăng Dương, cậu rất rõ dưới bề ngoài nhìn như nhã nhặn của Đăng Dương kỳ thực có thân thủ hung hãn không gì sánh được, cho dù cứng đối cứng với Wean cũng sẽ không bị yếu thế, Wean nếu có thể đơn giản đánh ngã Jsol, vậy Đăng Dương đương nhiên cũng có thể.
Đăng Dương người này bình thường không tức giận, nhưng vừa tức lên lại rất đáng sợ.
Giống như núi lửa, bình thường im lặng, vừa bạo phát chính là trời long đất lở, hủy thiên diệt địa.
. . .
Thường thường càng là chuyện gì không muốn xảy ra, thường thường chuyện đó hết lần này tới lần khác lại xảy ra ở trước mặt mình, khi Hùng Huỳnh vội vội vàng vàng chạy tới phòng tập thể thao, cậu nhìn thấy đúng lúc là chuyện cậu không muốn thấy nhất.
Trong phòng tập thể thao không có mấy người, có thể nói là không có ai, mấy người áo đen đứng ở cửa không biết là từ đâu tới, lúc Hùng Huỳnh đi vào bọn họ chỉ là liếc nhìn cậu mà không có bất cứ ngăn cản nào.
"Đăng Dương." Ánh mắt Hùng Huỳnh rơi lên mu bàn tay của Đăng Dương, vị trí khớp xương ngón tay dính một ít máu, nhìn qua không phải là của Đăng Dương, vậy chỉ có thể là. . .
"Tôi còn đánh được! Tôi chưa thua!" Tiếng kêu gào vang lên từ phía sau Đăng Dương, Hùng Huỳnh sau khi đến gần phát hiện Jsol quỳ rạp trên mặt đất, siêu sao Hollywood này nhìn qua có chút chật vật, thế nhưng ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong hai mắt giống như đang nói cho mọi người, anh sẽ không đơn giản cúi đầu chịu thua.
Đăng Dương đưa lưng về phía Jsol vung lên khóe miệng cười nhạt: "Không, ngay từ đầu cậu đã thua rồi."
"Các anh đang làm cái gì?" Hùng Huỳnh muốn đi lên.
Đăng Dương rất nhanh đi tới ngăn cản cậu, anh nhìn chăm chú vào lông mày nhíu chặt của Hùng Huỳnh, nói: "Chúng ta đi thôi."
Hùng Huỳnh ở phía sau Đăng Dương thấy được Jsol, tóc người này có chút rối loạn, khóe miệng cũng chảy máu, có lẽ là là bởi vì kích động tranh đấu mà từng ngụm từng ngụm thở phì phò, vào lúc va chạm đường nhìn của Hùng Huỳnh thì con ngươi hơi co rút lại, sau đó chậm rãi cúi đầu tránh đi ánh mắt cậu.
"Đây là cậu ta nên nhận được." Đăng Dương nói.
"Vậy cũng hẳn là do tôi ra tay." Hùng Huỳnh thật ra không muốn đem Jsol đánh thảm như vậy.
"Cậu coi cậu ta là trẻ con? Đừng quên lực sát thương của trẻ con mạnh đến bao nhiêu ." Anh dừng lại một chút, ánh mắt thoáng nhìn về phía sau, "Huống hồ cậu ta là đứa trẻ tùy hứng có sức lực của một người lớn."
"Tôi biết. . ."
"Vậy không nên cho cậu ta bất cứ vọng tưởng nào." Đây là lần đầu tiên từ lúc bọn họ ở chung tới nay Đăng Dương lấy giọng điệu nghiêm khắc nói với Hùng Huỳnh.
Hùng Huỳnh gật đầu, vươn tay vỗ vỗ vai Đăng Dương: "Tôi biết nên làm thế nào."
Đăng Dương nhìn nhìn cậu, cho dù Hùng Huỳnh không làm việc này, anh cũng sẽ giúp người đàn ông này hoàn thành.
"Tôi chờ cậu ở bên ngoài." Đăng Dương quyết định đem ở đây giao cho Hùng Huỳnh, anh rất nhanh nhảy xuống võ đài rời đi.
. . .
"Cậu cảm thấy tôi rất thất bại đúng không, lúc đánh với Wean thua, đánh với họ Trần này lại bị đánh thành mặt mũi sưng phù." Ngồi tựa ở bên cột trụ võ đài, Jsol có chút cam chịu cười khổ.
Hùng Huỳnh đi tới, từ trên cao nhìn xuống nhìn người thanh niên này, cậu không dự định an ủi Jsol: "Không sai, anh ngươi thật sự rất thất bại, nhưng không phải bởi vì anh đánh nhau không thắng bọn họ, mà là ngay từ đầu anh đã không thấy rõ bản thân anh muốn có cái gì, tôi nghĩ người bên cạnh anh hẳn là không chỉ một lần nói anh là một đứa trẻ bốc đồng, thế nhưng vì sao anh một chút cũng không thay đổi?"
"Tôi đang nỗ lực!"
"Hiển nhiên là anh nỗ lực còn chưa đủ!" Hùng Huỳnh lớn tiếng quát lên.
"Vậy cậu rốt cuộc muốn tôi làm thế nào? !" Tâm tình Jsol có chút kích động, anh cúi đầu bưng kín mặt mình.
"Câu hỏi này anh ném cho tôi, lẽ nào tôi bảo anh làm gì thì anh sẽ làm nấy sao? Vậy đi làm một người trưởng thành, anh đã qua cái tuổi làm một đứa trẻ tùy hứng lại chìm đắm ở trong mộng tưởng, chuyện ngày hôm qua khiến tôi rất tức giận, tôi cũng muốn hỏi anh một vấn đề, anh đem tôi trở thành cái gì?"
Jsol mạnh ngẩng đầu, la lớn: "Tôi thích cậu!"
"Sau đó ở ngay trước mặt mọi người làm chuyện ngày hôm qua anh làm với tôi, đây là cách anh thích một người?" Hùng Huỳnh bất đắc dĩ thở dài, "Chuyện anh thích, người khác không nhất định sẽ thích."
"Tôi rất xin lỗi, ngày hôm qua. . . Ngày hôm qua tôi có chút xung động."
"Xung động vĩnh viễn không phải là viện cớ và lý do, Jsol, từng tìm lý do cho chính bản thân anh nữa. Tôi không muốn an ủi anh, hoặc là cho anh một vài lý do và kiến nghị, anh đã là người trưởng thành rồi, giống như lời anh nói, anh thậm chí còn lớn tuổi hơn tôi, làm một người đàn ông, ngẫm lại việc gì anh nên làm."
Hùng Huỳnh thở dài, cậu nhìn Jsol ở trước mặt cách đó không xa, tiếp tục nói: "Ngẫm lại chuyện anh làm sẽ mang đến hậu quả gì."
"Cậu còn đang giận tôi sao?" Thanh âm Jsol hơi trầm xuống.
"Đổi lại là một người đàn ông làm ra chuyện như vậy với anh, anh có tức giận không?" Hùng Huỳnh hỏi ngược lại.
"Tôi nghĩ tôi sẽ giết anh ta." Vừa tự hỏi liền thấy kinh khủng, Jsol cố sức lắc đầu.
"Vậy là đủ rồi."
Hùng Huỳnh cuối cùng liếc nhìn Jsol, sau đó xoay người rời đi.
Jsol chỉ là nhìn người kia bước đi, cho dù anh để Đăng Dương đánh cho một trận, không có an ủi, cũng không có chính diện tha thứ như trong tưởng tượng của Jsol.
------------------
Câu chuyện có một mở đầu, có một quá trình, cuối cũng cũng sẽ có một kết thúc.
Hai diễn viên từ bắt đầu hợp tác, dây dưa trong quá trình, cũng có kết thúc cuối cùng.
Người đại diện của Jsol đối với chuyện đã xảy ra ngày đó rất không vui, nhưng cuối cùng người của hai bên vẫn lựa chọn hòa giải, nếu như hai người chính chủ đã không dự định tranh chấp với đối phương, những người khác cũng không có cách nào xen vào.
Đạo diễn Lý Nguy đã từng phân biệt nói chuyện một chút với Jsol và Hùng Huỳnh, nỗ lực hoà giải mâu thuẫn giữa hai người, cũng may hai người đàn ông này cũng không phải người thích ghi hận, cũng sẽ không thù hằn với đối phương.
. . .
Điện ảnh: Satan's Alley.
Cảnh thứ 72, nước Anh, kết cục.
"Chris. . . Chris. . ."
Cậu ôm anh, thanh âm đè nén mà run rẩy, giống như trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cậu tưởng rằng sau khi bọn họ rời khỏi nhà thờ nhỏ bên bờ biển đi tới thành phố lớn này là có thể có được tự do, nhưng kết thúc cuối cùng lại khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
"Anh thích nghe thanh âm của em, Hùng, sau này cũng xin em đem thanh âm của em truyền lại cho thế giới này." Chris nằm trong lòng tu sĩ sắc mặt có chút tái nhợt, khóe miệng của anh không ngừng tuôn ra máu tươi.
Ngay vào lúc bọn họ cùng đi trên đường phố ban đêm, một đám người đột nhiên xông về phía bọn họ kéo bọn họ vào trong ngõ nhỏ, những người đó không ngừng tay đấm chân đá với bọn họ, trong miệng tuôn ra những lời chửi bới nguyền rủa.
"Mấy tên đồng tính luyến ghê tởm chúng mày!"
"Xuống địa ngục đi!"
"Hẳn là đem chúng mày thiêu chết!"
"Kẻ phản bội thần chỉ có thể đi xuống địa ngục!"
Trong hẻm nhỏ tối đen không ai biết xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng có người đi đường tạt qua cũng chỉ là vội vội vàng vàng rời đi không muốn rước lấy tai họa lên thân.
Mặc dù là ở dị quốc tha hương bọn họ cũng vẫn sống rất lặng lẽ, khoa học kỹ thuật tiến bộ khiến cho mọi người hy vọng về tương lai, nhưng khó có thể trong nháy mắt xóa đi tư tưởng bảo thủ của một số người nội tâm ăn sâu bén rễ, bọn họ cần cù tận tụy sống, lại siêng năng chăm chỉ công tác, bọn họ chỉ hy vọng có thể vẫn luôn sống trong cuộc sống tốt đẹp.
Tu sĩ Hùng nhớ tới một tuần trước Chris ngoài ý muốn chạm mặt bạn bè, người kia cũng từng là tu sĩ cùng tiếp thu giáo dục của giáo hội với Chris, một người đồng nghiệp trong ba năm Chris rời đi. Chris khi đó còn đang chìm đắm trong vui sướng gặp được bạn cũ ở nơi dị quốc tha hương, nhưng Hùng lại bắt đầu có chút lo lắng, cậu nghĩ tin tức hai người bọn họ trốn khỏi nhà thờ cạnh biển không biết đã truyền đến đâu, cậu nghĩ nhất định có rất nhiều người biết hai người bọn họ song song rời đi, thậm chí đoán được vì sao hai người bọn họ lại rời khỏi đó.
Cậu lo lắng bạn của Chris biết mối quan hệ giữa bọn họ, rồi lại không muốn phá hỏng thời gian vui vẻ khi gặp lại bạn của Chris.
Sau khi người bạn kia đi, Hùng đem lo âu của mình nói cho Chris, người sau lúc này mới phản ứng đến.
Vào lúc bọn họ tay nắm tay phản bội thần, cũng có nghĩa phải rời khỏi thế giới kinh thánh của họ, nhưng Chris càng nguyện ý tin tưởng bạn của mình.
Lúc gặp phải ẩu đả, Chris đem tu sĩ ôm chặt ở trong lòng mình, tiếng la hét cuối cùng và tiếng ẩu đả cùng với tràn đầy tiếng mắng trộn vào với nhau cái gì cũng nghe không rõ.
Một cảnh sát tuần tra ngẫu nhiên đi qua quát lớn đám người kia, lúc đám lưu manh kia rời khỏi lại hung ác đem một thanh đao lưu lại, cảnh sát tuần tra đuổi theo đám lưu manh, trong ngõ nhỏ cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ.
"Không, anh không thể rời xa em. . . Anh đã quên lời thề của anh sao? Anh đã hứa với em, phải cùng sống với nhau, cùng nhau! Không phải một mình em, đừng bỏ em lại một mình. . ." Trong hẻm nhỏ tối tăm lạnh lẽo chỉ có thanh âm khàn khàn của tu sĩ, thanh âm đau đớn bi thương không ngừng vọng lại bên trong ngõ nhỏ, nước mắt giống như tuyệt vọng đem cậu chôn vùi.
Cậu nỗ lực che lại vết thương không ngừng chảy máu của Chris, nhưng màu đỏ mang đi nhiệt độ cơ thể và sinh mệnh của Chris vẫn như cũ từ trong kẽ hở tay cậu chảy xuống.
Cậu không dừng được, cậu không có cách nào, cậu tuyệt vọng lớn tiếng la lên: "Cứu anh ấy! Tôi cầu xin. . . Có ai đến cứu anh ấy!"
Tiếng kêu cứu như vậy từ lúc gặp phải đám lưu manh cũng đã hô lên vô số lần, cho dù là hiện tại, cũng chỉ nghe thấy thanh âm của mình.
"Hùng." Chris hấp hối dùng sức lực cuối cùng của mình nắm tay người kia, đôi môi tái nhợt cong lên mỉm cười với người yêu: "Anh không hối hận về lựa chọn của mình, cho dù kết cục vẫn như cũ là hủy diệt, anh vẫn như cũ sẽ lựa chọn ở trong thời gian hữu hạn mà yêu em, xin lỗi, anh không thể đi tiếp với em, ngày sau, xin hãy mang theo tình yêu và hi vọng của anh mà luôn luôn bước tiếp, sống. . . Tốt."
Nước mắt của cậu làm mờ đi đường nhìn, khi người yêu trong lòng dành cho cậu vô hạn hy vọng và ấm áp cuối cùng trở nên lạnh giá, cậu cuối cùng nhịn không được ngửa đầu thét lên.
"A!"
Nếu như thần muốn dành cho mọi người tương lai và hi vọng, vậy vì sao hết lần này tới lần khác cướp đi tất cả của họ?
"Người không thể cướp đi. . . Tình yêu của tôi."
Nước mắt chảy xuống rơi trên khuôn mặt người yêu, tu sĩ cúi đầu hôn lên trán Chris, cậu sẽ không hối hận sự lựa chọn giữa tín ngưỡng với thần và bản thân của mình.
Cho dù kết cục vẫn như cũ là tuyệt vọng và tổn thương như hiện tại, chí ít bọn họ cũng đã từng chân thành tha thiết yêu nhau.
Em sẽ, sẽ giữ lấy tình yêu của anh dành cho em mà sống sót.
Giống như Chris đã từng truy tìm câu chuyện về Hùng trong ba năm rời đi, và lúc này bọn họ sẽ không còn xa nhau nữa, mà cùng bước trên con đường thuộc về bọn họ.
Hùng hoả táng Chris, cậu dựa vào tiếng Anh không tệ của mình mà nhận được một phần công tác phiên dịch, đem tiếng Việt phiên dịch thành tiếng Anh, mỗi khi cậu nhận được một khoản tiền cậu lại ra đi một mình.
Ở mỗi chỗ cậu tới cậu đều chụp ảnh, người đàn ông trong ảnh luôn luôn tràn đầy mỉm cười và hạnh phúc, mà bên người cậu luôn luôn có một vị trí trống không, tu sĩ lúc về già trở lại nơi mà ông và Chris quen nhau, người trong nhà thờ sớm đã thay đổi một nhóm khác, cho dù có người đã từng quen biết, hiện tại cũng vô lực nhận ra.
Hùng đứng ở bờ biển nơi mà ông và Chris lần đầu tiên yêu nhau, làn gió lành lạnh mang theo mùi mặn đặc thù của nước biển.
Nơi này là nơi bắt đầu, và cũng là điểm kết thúc.
Cụ già đem tro cốt người yêu chôn vào trong biển rộng, còn có toàn bộ ảnh chụp cả đời này của ông từ tuổi trẻ đến tuổi già, toàn bộ đều ném vào trong biển cả.
Gió biển cuốn theo chúng nó thổi về phương xa, ánh nắng mặt trời xuyên qua mây đen chậm rãi chiếu xuống, tinh tế, nhỏ bé, giống như phấn trân châu rơi xuống.
Trên màn hình điện ảnh của rạp chiếu lớn, cụ già đem mắt nhắm lại, ông dường như trở về thời gian lúc còn trẻ, mà Chris đứng bên cạnh đang nắm tay ông.
Ánh nắng vàng kim bao phủ lấy bọn họ. . .
Lúc này lời bộc bạch của Hùng Huỳnh phối vang lên: có người nói, khi bạn nghĩ về một người, muốn cùng người ấy vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, vậy bạn đã thực sự yêu người đó, không liên quan đến giới tính.
Cho dù bạn biết đây là một đoạn cảm tình bị ngăn cấm, cũng bằng lòng cùng người ấy dắt tay đi tới vực sâu vô tận.
Trên màn hình cuối cùng xuất hiện nhóm chữ —— THE END.
Sau một tháng quay chụp điện ảnh, để đuổi kịp mấy liên hoan phim lớn của năm nay, đạo diễn Lý Nguy vội vã đem bán thành phẩm đưa lên màn hình điện ảnh, đây cũng không phải chính thức truyền phát tin cho công chúng, mà là nhắm vào bộ phận phóng viên truyền thông và ngành công nghiệp.
Bán thành phẩm sau khi xuất ra sẽ nghe ý kiến của một bộ phận chuyên nghiệp, truyền thông cũng chấp nhận phát biểu một ít tin tức liên quan trên báo.
Lúc này điện ảnh còn phải tiến hành thêm một bước chế tác hậu kỳ, tỷ như phối nhạc, cắt nối biên tập vân vân, thành phẩm điện ảnh chính thức xuất hiện và gặp mặt với đại chúng là chuyện của bốn năm tháng sau đó, thậm chí là nửa năm.
Điện ảnh trước dự thi sau phản ánh, điện ảnh thường thường nhận được sự quan tâm của liên hoan phim đồng thời đoạt được giải thưởng liên quan sẽ khiến một bộ phận khán giả chú ý, do đó các bộ phim hay xuất hiện trong liên hoan phim thì phòng bán vé thường nhận được sự quan tâm nhiều hơn khi công khai chiếu phim.
Nhưng là có một khuyết điểm, nếu như điện ảnh bị đánh giá không tốt, vậy phòng bán vé cuối cùng cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất tệ.
Đạo diễn Lý Nguy nếu dám dự thi, vậy cũng là ông có quyết tâm và lòng tin của mình.
Lúc này người đang tham gia buổi chiếu thử ngoại trừ đạo diễn ra còn có hai diễn viên chính, sau khi bộ phim kết thúc trong rạp chiếu một mảnh an tĩnh, cho dù là Hùng Huỳnh cũng nhịn không được mà âm thầm đổ mồ hôi.
Cậu dường như nhớ lại năm ấy cậu tham gia vào buổi phản ánh cho bộ phim đầu tiên cậu diễn, từ đầu tới cuối đều là khẩn trương không ngớt, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, vừa chờ mong khán giả sẽ yêu thích, vừa sợ hãi khán giả sẽ chán ghét.
Qua khoảng bốn năm giây sau, có người vỗ tay.
Tiếp đó từng người từng người khán giả đứng lên, tiếng vỗ tay vang vọng trong rạp chiếu, Hùng Huỳnh thở dài một hơi, nhìn qua chí ít không quá tệ. Cậu đột nhiên cảm thấy tay mình bị người cầm chặt, Hùng Huỳnh nghiêng đầu nhìn sang, là Jsol ngồi bên cạnh cậu vẻ mặt kích động nhìn cậu, lúc Hùng Huỳnh nhìn về phía Jsol, người đàn ông trẻ tuổi này lại lập tức buông tay.
Sau chuyện lần kia hai người tuy rằng diễn xong điện ảnh, thế nhưng Jsol cũng có chút trốn tránh Hùng Huỳnh.
Hùng Huỳnh cười cười, cậu vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay của Jsol: "Ngày mai sẽ có đánh giá sơ bộ của truyền thông, chút nữa nhớ trò chuyện với một vài truyền thông, chuẩn bị trước cho tốt."
"Cậu diễn thật tốt." Jsol nói.
"Chuyện ngày đó tôi đã không để ở trong lòng, mong muốn sau đó chúng ta có thể tiếp tục hợp tác."
"Đừng nói như kiểu chúng ta lập tức phải chia tay, đừng quên chúng ta còn phải chạy đi khắp nơi để tuyên truyền." Jsol nở nụ cười, có thể chính tai nghe thấy Hùng Huỳnh tha thứ anh cũng thấy đủ rồi.
Sau khi kết thúc buổi chiếu thử điện ảnh còn có một tiệc rượu, chỉ tiếc Hùng Huỳnh không có cơ hội đi tham gia.
Lúc cậu ở trong phòng hoá trang thay xong quần áo thì có người đẩy cửa đi vào, một người đàn ông giống như người mẫu mang theo hai người đi đến chỗ cậu, tiểu Vũ đuổi ở phía sau hô: "Các anh không thể đi vào!"
"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Hùng Huỳnh nhìn về phía người đến.
"Xin chào, tôi là tổ trưởng Hurrykng của tổ chức hình cảnh quốc tế phân bộ Anh quốc, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top