Chap 157 + 158

Wean bị biếm lãnh cung hiện tại tắm sạch sẽ, đầu tiên thoa một lớp kem cạo râu lên mặt lên cằm mình, sau đó dùng dao cạo râu cạo sạch sẽ, bộ dạng trịnh trọng như là muốn đi ra ngoài hẹn hò với người ta.

Hùng Huỳnh ký kết "hiệp ước không bình đẳng" với Wean hôm nay phải mát-xa mát-xa cho Wean, tuy rằng rõ ràng là buổi trưa Wean gây chuyện cho cậu.

Rất nhanh người đàn ông hỗn huyết mắt nâu kia liền bọc khăn tắm đi ra, trên khuôn mặt cạo sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái không gì sánh được, mái tóc còn chưa khô vuốt ra đằng sau, kiểu tóc vuốt ra sau hoa lệ này khiến ngũ quan thiên hướng Âu thức của Wean càng thêm khắc sâu rõ ràng, người đàn ông này từ trước đến nay đã rất có vị đàn ông, chỉ là Hùng Huỳnh đối với khăn tắm màu trắng vòng quanh thắt lưng như là sắp rơi của Wean cực kỳ khó chịu. "Anh không thể mặc quần áo vào sao?" Hùng Huỳnh đã chuẩn bị tốt tinh dầu mát-xa híp mắt lại.

"Chẳng lẽ mát-xa không phải cởi sạch sao?" Cợt nhả chớp chớp mắt với cậu.

Lúc Wean đang chuẩn bị cởi khăn tắm ở trên thắt lưng, anh đột nhiên phát hiện trong một góc nào đó của gian phòng dường như còn có một người đang ngồi, người kia nhìn thế nào lại quen mắt như vậy.

"Đăng Dương, cậu ở chỗ này là chuẩn bị tham quan sao? Được rồi, ông bạn của tôi, mau mau đi ra đi, tôi không muốn để cậu thấy tôi khỏa thân, như vậy sẽ khiến cậu tự ti. Vừa nghĩ tới nửa đời sau của cậu phải vượt qua bóng ma mà sống, tôi liền thấy cực kỳ khó chịu." Wean dõng dạc nói lời dễ khiến cho người ta hiểu lầm.

Đăng Dương ngồi trên sô pha một người đọc sách trong một góc phòng, anh ngẩng đầu nhìn về phía người nào đó có cơ bụng và cơ ngực tuyệt đẹp, "Bộp" một tiếng gập sách lại, thanh âm này khiến Hùng Huỳnh cũng phải nhìn qua.

"Tôi ở trong này." Đăng Dương nhàn nhạt nói một câu.

"Cái gì?" Đây là phòng của Hùng Huỳnh mà, vẻ mặt Wean giống như nuốt phải một quả trứng gà, anh rất nhanh liền phản ứng lại, đồng thời cười nói: "Vừa khéo, tôi cũng ở trong này."

. . .

"Ôi, bảo bối, dùng sức một chút, không sai, không sai, chính là ở đấy, cậu sờ tôi thật là thoải mái. . ." Ghé mặt lên giường lớn, Wean chỉ dùng khăn tắm miễn cưỡng che lại nửa thân dưới liên tục phát ra thanh âm khiến người ta hiểu lầm.

Hùng Huỳnh ngồi ở bên giường, ngón tay ấn lên cột sống sau lưng Wean, thẳng thắn mà nói da dẻ và vóc người Wean cực kỳ không tệ, xúc cảm sau khi xoa tinh dầu mát-xa vô cùng tốt, nhưng đây cũng không thể trở thành lý do Hùng Huỳnh thích mát-xa cho Wean.

Cậu một chút cũng không thích hầu hạ người khác.

"Ở đây?" Ngón tay chuyển xuống dưới thắt lưng, Hùng Huỳnh ác liệt cố sức nhéo một cái, thuận tiện đùa giỡn người kia một chút, học giọng điệu của Wean khoa trương nói: "Ôi, bảo bối, cái mông của anh thật co giãn."

"Phụt!" Người đàn ông nào đó tương tự như bóng đèn ngồi ở bên nhịn không được phát sinh một tiếng phì cười, Đăng Dương quen biết Wean nhiều năm như vậy, anh vẫn là lần đầu tiên thấy có người dám đùa giỡn con gấu Wean hung mãnh tàn độc này, hơn nữa người này còn chính là Hùng Huỳnh.

Ai có thể dự đoán được, Hùng Huỳnh nửa năm trước còn chưa rơi xuống nước chỉ là một thiếu gia giàu có bốc đồng, ngoài cứng trong mềm, lần đầu tiên đụng tới Wean còn giống như thỏ con không dám nói một câu.

Hiện tại nửa năm sau đó, Wean đều sắp từ gấu hoang hung mãnh đáng sợ ở trong rừng, biến thành gấu nâu biết mỉm cười bị thuần phục trong đoàn xiếc thú.

Vậy còn anh thì sao? Đăng Dương đặt sách ở một bên đi về phía Hùng Huỳnh và Wean, anh hiện tại cần phải làm là ngủ với hai người bọn họ cùng chung một phòng, để tránh khỏi Hùng Huỳnh bị con gấu nào đó ăn sạch vào bụng.

. . .

Bởi vì bọn họ ít khi ở nhà làm cơm, phần lớn thời gian không ra ngoài ăn thì chính là gọi giao hàng tận nơi, cho nên vào lúc sáng sớm Hùng Huỳnh mở tủ lạnh xong mới phát hiện bên trong ngoài bia, sữa tươi và nước trái cây, may mắn còn có một chút nguyên liệu nấu ăn giản đơn.

Hùng Huỳnh ngồi xổm xuống chọn một ít nguyên liệu nhìn qua có vẻ dễ làm: trứng gà, lạp xưởng và một ít khoai tây.

"Ông trời của tôi, thân ái, cậu chuẩn bị làm bữa sáng cho tôi sao? Tôi thực sự là quá cảm động! Nhìn không ra cậu là người đàn ông nội trợ, tôi cảm thấy tôi chiếm được đại tiện nghi." Lúc Hùng Huỳnh tỉnh lại Wean cũng dậy, thế nhưng bởi vì Hùng Huỳnh chiếm lấy phòng tắm trước, mà Wean lại không muốn tắm ở phòng khác, khi Hùng Huỳnh mặc xong quần áo xuống lầu lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, người đàn ông này mới chầm chậm bước tới.

Mà Đăng Dương vốn đã tắm ở trong phòng mình đã ngồi ở trên sô pha phòng khách lật xem báo chí ngày hôm nay.

"Không, không phải làm cho anh ăn." Hùng Huỳnh lấy trứng gà, lạp xưởng và khoai tây ra, sau đó xoay người đi vào phòng bếp bên cạnh phòng khách, để cậu ngẫm lại, đầu tiên nên làm thế nào? Ờ, đúng rồi, thái lạp xưởng, thái khoai tây, sau đó cậu cần dầu ăn.

"Không làm cho tôi, vậy là cho ai?" Wean từ trên thang lầu đi xuống, anh vừa đem vấn đề hỏi ra miệng liền cảm thấy có chút không thích hợp, vì vậy mạnh mẽ trừng mắt Đăng Dương ngồi trên sô pha.

Đăng Dương lật qua một tờ báo, nhàn nhạt nói: "Cho tôi."

Nguy hiểm, "Dựa vào cái gì?" Không phục.

"Bằng Hùng Huỳnh thích." Vẫn bình tĩnh như cũ.

Hùng Huỳnh mở ngăn tủ phòng bếp rốt cục tìm thấy một chai dầu ăn, về phần tranh cãi tương tự tranh giành tình nhân của hai người nào đó truyền đến từ phòng khách, cậu hoàn toàn coi như không nghe thấy.

Đi tới trước thớt gỗ, Hùng Huỳnh cắt một cây lạp xưởng thành hai nửa trước, đối với thành quả lao động của mình cậu thấy rất thoả mãn, xem, lạp xưởng thái rất tốt.

Đặt lạp xưởng đã thái xong vào trong đĩa, rất nhanh cậu lại lấy mấy củ khoai tây đặt ở trên thớt, lẩm bẩm nói: "Chỉ cần cắt thành khối là được, nhìn qua có vẻ rất đơn giản."

Sự thực chứng minh, một người thích ăn khoai tây không nhất định có thể khéo léo cắt được khoai tây, Hùng Huỳnh cầm lấy dao nhỏ liền chém xuống khoai tây, tiếng chặt thật lớn rất nhanh hấp dẫn hai người đàn ông đang châm chọc khiêu khích nhau trong phòng khách.

Wean và Đăng Dương song song đi tới xem xét, Hùng Huỳnh lúc này đã cắt xong khoai tây, thấy hai người kia đi tới, cậu ngẩng đầu chỉ vào đống khoai to nhỏ khác nhau, còn giữ nguyên vỏ đã bị thê thảm phân thây, cười nói với Wean và Đăng Dương: "Thế nào, tôi làm không tệ đúng không?"

Trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy dáng cười mong muốn có được khẳng định và tán thưởng, đến nỗi Wean trào phúng đã tới bên mép cuỗi cùng vẫn cứng rắn nuốt về trong bụng.

"Phi thường không tệ." Đăng Dương không hổ là thương nhân, nói dối lưu loát, hạ bút thành văn.

"Tốt cực kỳ!" Wean không cam lòng tỏ ra yếu kém, dù sao cuối cùng người ăn khoai tây cũng không phải anh.

Lạp xưởng và khoai tây đều đã chuẩn bị tốt, Hùng Huỳnh đặt nồi mở lửa, Đăng Dương ở một bên đúng lúc nhắc nhở: "Đổ dầu vào chờ nóng một chút rồi mới thả khoai."

"Cái này tôi biết, tôi từng thấy trên tiết mục nấu nướng." Hùng Huỳnh mở chai dầu đổ vào trong nồi, rất tốt, một phần hai chai dầu biến mất.

"Dù sao cũng là khoai tây chiên." Wean thấp giọng nở nụ cười một chút, cười trên nỗi đau của người khác.

Mà Hùng Huỳnh cũng không phụ lòng mong đợi của Wean, đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đã thái đổ vào trong nồi, ngoại trừ khoai tây và lạp xưởng, còn có hai quả trứng gà.

May là, Hùng Huỳnh còn biết đập trứng bỏ vỏ.

Sau đó, Wean và Đăng Dương lại nhìn Hùng Huỳnh đem một thìa muối lớn toàn bộ bỏ vào trong nồi, có lẽ là nghĩ thiếu vị, lại bỏ thêm nước sốt cà chua và hạt tiêu đen.

Nấu nướng qua đi, trứng gà cháy, khoai tây có chút đen, lạp xưởng có chút khét.

"Sốt cà chua và hạt tiêu đen không phải là nấu xong mới cho vào sao?" Thẳng đến cuối cùng Hùng Huỳnh mới nhớ ra cậu bình thường ăn khoai tây đều là như thế.

Câu hỏi của cậu khiến người ta không biết nên trả lời thế nào.

Wean vỗ vỗ vai Đăng Dương: "Hùng Huỳnh đặc biệt chuẩn bị cơm sáng yêu thương cho cậu, cậu hẳn là ăn hết toàn bộ chúng nó."

"Tuy rằng xấu xí một chút, nhưng tôi nghĩ mùi vị hẳn là sẽ không quá kém. anh tùy tiện ăn một chút đi, không ăn được thì đổ, tôi có gọi thức ăn ngoài." Vừa nói xong chuông cửa liền vang lên, Hùng Huỳnh rửa tay, từ phòng bếp đi ra đem bữa sáng yêu thương đưa cho Đăng Dương, "Đồ ăn của tôi tới, tôi đi mở cửa."

Đăng Dương yên lặng tiếp nhận đĩa, Wean cười từ bên người anh đuổi theo Hùng Huỳnh, người sau vừa đem đồ ăn sáng mới mua xách vào, điều kiện của Đăng Dương là "làm bữa sáng cho anh" nhưng cũng không quy định mùi vị bữa sáng như thế nào, Hùng Huỳnh tuy rằng hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ, thế nhưng cậu cũng biết bữa sáng mình làm so với bữa sáng mua ngoài thực sự là tệ, phỏng chừng mùi vị cũng sẽ không quá tốt.

"Tôi mua ít cháo, rất nhiều." Hùng Huỳnh có chút xấu hổ nói, "Đây là lần đầu tiên tôi làm bữa sáng, anh cũng không cần ăn."

Cậu sợ Đăng Dương ăn vào sẽ bị đau bụng.

Đăng Dương ăn khoai tây chiên: "Mùi vị tạm được, đây là lần đầu tiên của cậu, không phải sao?" Lời này nói ra khiến cho cậu nhất thời liên miên suy nghĩ, từ góc độ thân thể mà nói, lần đầu tiên của Hùng Huỳnh đích thật là cho Đăng Dương, nhưng nếu sắp xếp theo ý thức, vậy lần đầu tiên chân chính hẳn là dưới tình huống vào buổi tối nào đó trúng thuốc mê phát sinh với Wean.

Loại chuyện này Hùng Huỳnh cũng không muốn nghĩ nhiều.

Khuôn mặt Wean có chút đen: "Tôi là người đàn ông có tư tưởng cởi mở."

Sáng sớm vượt qua trong bầu không khí quỷ dị, Đăng Dương cư nhiên mặt không đổi sắc đem nguyên một đĩa vật thể đáng ngờ đều ăn sạch, đừng hy vọng Hùng Huỳnh cảm thấy độc ác, cũng không phải cậu ép Đăng Dương ăn.

Buổi chiều Wean đi xe đưa Hùng Huỳnh đến phim trường, về phần vì sao không phải Đăng Dương, đó là bởi vì người sau vào lúc buổi trưa liền bắt đầu tiêu chảy.

-------------------

Hollywood chỉ cần dùng ba chữ để hình dung: Vòng danh lợi.

Mà muốn đánh giá một minh tinh có thành công hay không lại càng giản đơn: có danh tiếng hay không, tiếp đó là lợi nhuận, mà hai thứ này cho tới bây giờ cũng không mâu thuẫn.

Hàng năm các lễ hội điện ảnh lớn đều bình chọn ra ảnh đế và ảnh hậu, cũng có thể tưởng tượng trong mỗi một năm sẽ tăng thêm bao nhiêu ảnh đế và ảnh hậu, người biết diễn phim có rất nhiều, người có sức hấp dẫn biết đóng phim cũng có rất nhiều.

Có vài ảnh đế và ảnh hậu một khi rời khỏi điện ảnh cố định, vai diễn cố định của bọn họ thường thường sẽ mất đi tiêu chuẩn, hoặc là ánh mắt bị giới hạn trong tác phẩm mình chọn, dần dần từ đỉnh kim tự tháp từng chút từng chút đi xuống, rất nhiều diễn viên năm xưa từng nhận được nhiều giải thưởng lớn đến hôm nay đều chỉ là vòng quanh trong một vài tác phẩm điện ảnh, hoặc là làm diễn viên phụ cho tân binh.

Hùng Huỳnh có thực lực, cậu cũng không thiếu sức quyến rũ cá nhân, nhưng hiện tại cậu khuyết thiếu tư cách chọn phim và trà trộn xã giao trong Hollywood.

Ở Hollywood thì không thể thanh cao, mà Hùng Huỳnh cũng không cho rằng mở rộng quan hệ bạn bè có cái gì không tốt. Không sai, ở đây đích xác có vài tên cặn bã, thế nhưng càng nhiều người tài hoa hơn người, bản thân có thể tùy tiện suy nghĩ một chút, ở Hollywood có thể quen biết các đạo diễn lớn trên khắp thế giới, nơi này còn có biên tập viên nổi tiếng cho tạp chí nổi tiếng, có người đầu tư ưu tú và nhiếp ảnh gia xuất sắc.

Ở đây tràn ngập người thành công, những người đó tất nhiên có ưu điểm của mình.

Mà hiện tại, Hùng Huỳnh cần làm không chỉ là nghiêm túc đóng phim, tập thể hình tập võ, cậu còn có thể đi tham gia một vài hoạt động xã giao cần thiết. Không cần phải cố gắng kết giao, cứ hưởng thụ rượu ngon thức ăn ngon, mang theo thái độ chân thành, hưởng thụ lạc thú kết giao bạn bè và nói chuyện phiếm mang đến, đừng tưởng rằng những người khác đều là kẻ ngu si, quá mức toan tính tiếp cận mọi người đều có thể nhìn ra.

Kinh nghiệm đời trước của Hùng Huỳnh nói cho cậu, như vậy là đủ.

Buổi tối có một party tư nhân, người tổ chức là bạn làm ăn với Wean, khác khứa trong party ngoại trừ vài người làm ăn đương nhiên tránh không được minh tinh và người mẫu đến trợ trận.

Nói tóm lại, các nhân tài ưu tú trong các ngành các nghề hoặc là kẻ đục nước béo cò trên cơ bản đều có thể gặp phải ở trong party.

Đương nhiên, Wean mặt khác cũng hỏi chủ nhân party đưa đến một tấm thiệp mời, Hùng Huỳnh dưới sự cổ động của Wean cũng tham dự party.

Gemini Hoàng ngày trước ở Hollywood không thiếu bạn, cậu rất ít khi đặc biệt thân cận với một số người, cũng không cố ý xa cách ai, trên thực tế bạn tốt của cậu trên cơ bản đều là người ngoài giới giải trí, như là bác sĩ bệnh viện chẳng hạn.

Hùng Huỳnh không muốn tìm người cậu quen trước đây, bởi vì đối phương có lẽ sẽ cho rằng cậu chỉ là một tiểu minh tinh khát vọng thành danh, sẽ không ai muốn để ý đến cậu, Hùng Huỳnh cũng không muốn bị bắt đến bệnh viện tâm thần.

Thế nhưng cậu không thể qua lại chỉ trong phim trường và nhà trọ, người dù sao cũng phải tiếp xúc với người khác mới có thể quen biết thêm nhiều người.

Chủ đề party buổi tối hôm nay là "rừng rậm". Phần lớn khách mời đều mặc quần áo lanh mỏng gần với thiên nhiên, trang sức cũng lấy hình trái cây, lá cây và đóa hoa làm chính.

Wean và Hùng Huỳnh hôm nay đều mặc Âu phục chất liệu cotton, để phù hợp hơn với chủ đề party, quần áo của họ lựa chọn màu sắc cũng gần với rừng rậm, áo vest đen đại biểu đất đai, cà- vạt xanh thẫm, tay áo đính khuy hình trái cây màu nâu đáng yêu. Hội trường party trang trí cũng có đặc sắc riêng, Hùng Huỳnh và Wean bước vào hội trường đi qua một cổng vòm dùng lá cây, đóa hoa và cành cây bện thành, cạnh cửa là nhân viên phục vụ mặc trang phục giống như người lùn trong truyện cổ tích, bọn họ phụ trách kiểm tra danh sách và tiếp đón khách mời.

Hiện trường party hơi mờ tối, trên bàn gỗ thô ngoại trừ đặt các loại đồ ăn làm thành hình hoa quả ra còn dùng quả anh đào đỏ cùng với cành cây nâu sậm để trang trí, ngoài ra còn có cây thủy tinh treo đầy thủy tinh, mở party này xem ra cũng tốn không ít.

"Cảm giác thế nào?" Wean kéo Hùng Huỳnh đi dạo chung quanh, trò chuyện với người này, trao đổi danh thiếp, sau đó lại tới những người khác.

Đây là một tràng cảnh thú vị, mọi người tụ lại một chỗ cùng trò chuyện, sau đó hai bên trao đổi danh thiếp. Còn có mấy người đang liên tục đến gần người mẫu và nữ minh tinh, trò chuyện trò chuyện xong bọn họ liền song song biến mất, qua khoảng nửa tiếng sau lại xuất hiện.

Âm nhạc, rượu ngon, người đẹp.

"Party rất tuyệt." Hùng Huỳnh cười cười, cậu không thường xuyên tham gia hoạt động xã giao, nhưng không có nghĩa cậu không biết cách nói chuyện phiếm với người khác. Cho tới bây giờ tất cả đều tốt.

Cách đó không xa mấy người đàn ông trung niên ôm lấy người mẫu dáng chuẩn vừa kêu về phía bọn họ: "Wean!" vừa đi tới.

"Tôi tự dạo quanh một lúc." Hoạt động xã giao thực chất là kết giao bạn bè, nhưng không phải mỗi người đều đáng giá kết giao, người hiện tại gọi Wean, Hùng Huỳnh lúc trước từng nhìn thấy trên tạp chí, thích truyền bá scandal với nữ minh tinh, nếp sống sinh hoạt không tốt, Hùng Huỳnh đối với bọn họ không có thiện cảm gì.

Wean cũng không bắt buộc cậu, chỉ là căn dặn nói: "Vậy cậu cẩn thận, đừng đi quá xa, tôi rất nhanh sẽ đi tìm cậu."

. . .

Đi tới khu bánh ngọt tùy tiện ăn chút gì đó lót dạ dày, Hùng Huỳnh từ trong khay rượu của nhân viên tạp vụ cầm lấy một ly cocktail được điều chế màu sắc rất đẹp tùy ý đi tới đi lui trong party, bề ngoài xuất sắc và phong độ của cậu khiến một vài người muốn đến gần, mà bởi vì cậu hiện nay ở Hollywood vẫn là một tiểu minh tinh không có danh tiếng, lại ăn mặc Âu phục đắt tiền do Wean cung cấp, vậy nên luôn có nữ minh tinh hoặc là người mẫu nhầm cậu là một ông chủ phương Đông giàu có, liên tiếp phóng điện với cậu.

Khiến Hùng Huỳnh có chút uất ức chính là, cư nhiên có người nhầm cậu là người Nhật, cho nên khi một cô gái dùng tiếng Nhật chào hỏi với cậu cậu đã phải dùng tiếng Việt trả lời lại, sau đó đối phương lập tức làm ra biểu tình kinh ngạc nói ra: Vietnamese!

Hùng Huỳnh cũng không cự tuyệt các cô gái, cậu trò chuyện với họ về hiện trạng của Hollywood, thời đại hiện tại đang phát sinh biến hóa, đã không còn thời kỳ diễn viên là nhất, các đạo diễn và các nhà sản xuất nổi lên cường thế dần dần đè thấp địa vị của diễn viên. Ví dụ trong giới thời trang, một người mẫu muốn thành công ngoại trừ ưu thế của bản thân còn phải được nhà thiết kế hoặc người có dang tiếng coi trọng, đừng không thừa nhận, nhiều lúc thời trang đều là nhờ người thổi lên.

"Vậy theo ý của anh, chúng tôi chỉ cần hấp dẫn nhà thiết kế hoặc người giàu có là được?" Mấy người mẫu của Mỹ quay chung quanh bên người cậu, thường thường bởi vì Hùng Huỳnh nói mấy câu mà cười rộ lên.

Những cô gái cởi mở này sau khi biết Hubgf Huỳnh là người Việt Nam luôn luôn liên tục hỏi cậu một vài thứ liên quan tới Việt Nam, như là võ công và thức ăn ngon, Hùng Huỳnh lập tức đem mấy thứ thuộc về võ công gì đó được nghe từ Đăng Dương lấy ra thể hiện, khiến mấy người mẫu sửng sốt.

"Nếu như cô có thể tạo ra linh cảm cho nhà thiết kế đương nhiên là rất tốt, cô cho họ linh cảm, họ cho cô cơ hội đi diễn và chụp ảnh bìa tạp chí, nhất định phải không giống người thường, điểm này mặc kệ ở chỗ nào cũng hữu dụng." Hùng Huỳnh cười nói.

Sau đó một vài cô gái có thể đưa ra một ít yêu cầu ám chỉ cho Hùng Huỳnh, ví dụ như đi bên ngoài uống chút rượu hoặc là cà phê gì gì đó, nhưng Hùng Huỳnh đều lễ phép từ chối, nếu có đặc biệt khó chơi liền trực tiếp tung đòn sát thủ: tôi có bạn trai.

Mà những cô gái này đều phát sinh thanh âm mờ ám "Oa, nghe thật tuyệt, chúng tôi hiểu mà", nhưng sau đó họ lại hỏi đến bạn trai của Hùng Huỳnh, khiến cho Hùng Huỳnh phải dùng lý do đi WC mà trốn mất.

Trong toilet, Hùng Huỳnh nhìn vào trong gương chỉnh lại tóc, ổn định một lúc mới rời đi.

"Tôi vừa thấy cậu, cậu rất được các cô gái hoan nghênh." Một người Mỹ nhìn qua khoảng 40 tuổi đang rửa tay bên cạnh Hùng Huỳnh.

Hùng Huỳnh cười cười: "Họ muốn tôi trở thành bạn giường với họ, đây không phải là chuyện tốt."

Người đàn ông trung niên khẽ cười: "Không sai, đích xác không phải chuyện tốt, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?"

"Đương nhiên."

"Cậu là người Việt chính gốc?"

"Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người không nhầm tôi là người Nhật Bản." Hùng Huỳnh nửa vui đùa nói.

Người đàn ông trung niên lại nở nụ cười: "Khó gặp được người Việt hài hước như cậu, ý của tôi là các cậu phần lớn nhìn qua rất nghiêm túc, may là tôi từng tiếp xúc với người Nhật, các cậu và bọn họ rất khác nhau."

Đương nhiên là khác nhau, Hùng Huỳnh cười cười.

"Tôi có thể hỏi cậu thêm một vấn đề không?" Người đàn ông trung niên hình như rất hứng thú.

"Tôi không thể ở trong toilet từ chối yêu cầu của ông, cho nên hỏi đi."

"Ha ha, cậu thực sự là người thú vị, tôi muốn hỏi chính là làm một người Việt cậu hiểu tín ngưỡng và anh hùng như thế nào?" Người đàn ông trung niên tựa ở bên bồn rửa tay.

May là Hùng Huỳnh không lạ lẫm đối với văn hóa, cậu suy nghĩ một chút, nói rằng: "Làm người coi ấm no là nhất mà nói, tín ngưỡng chính là cuộc sống tốt đẹp, điểm này so với bất cứ mê tín dị đoan nào đều thực tế và quan trọng hơn, nhưng tôi nghĩ hẳn là tình yêu."

"Không phải anh hùng hoặc là một nhân vật đứng đầu nào đó sao?"

"Tín ngưỡng người khác là một loại mềm yếu, tín ngưỡng thượng đế lại có chút tâm thần, tín ngưỡng chính mình cũng không nhất định có bao nhiêu sáng suốt, tôi biết ở Mỹ phần lớn mọi người lựa chọn tín ngưỡng mình, cường điệu mình, nhưng nhiều lúc điều này dễ biến thành một phần tự cho là đúng, tôi tin rằng phần lớn nhân loại đều có khuyết điểm như vậy, quá dễ bành trướng bản thân."

"Cách hiểu thật tuyệt, tôi là Robert." Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.

Cậu chủ động vươn tay: "Hùng Huỳnh."

Đây có tính là một loại ngẫu nhiên gặp mặt không? Ở trong toilet của party gặp phải thủ tịch cố vấn công ty sản xuất của tập đoàn truyền thông số một số hai ở Mỹ.

Robert không biết Hùng Huỳnh hiện tại, thế nhưng Gemini đã từng hợp tác với Robert.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top