Chap 155 + 156
Quay chụp điện ảnh ngày hôm nay thuận lợi hoàn thành, Hùng Huỳnh và Jsol lần đầu hợp tác đạt thành hoàn mỹ trong lòng đạo diễn chờ mong, chỉ là quá trình quay chụp vẫn có một vài sự cố nho nhỏ, lúc lần đầu tiên Jsol hôn do quá mức cố sức vậy nên làm cho Hùng Huỳnh cả người đều bị đẩy ngã trên mặt đất, đây là lần đầu.
Ngay sau đó là lần thứ hai, lúc này Hùng Huỳnh đứng vững vàng, Jsol cũng không hung mãnh cố sức như vừa rồi, thế nhưng đạo diễn lại đứng lên hô to một tiếng: "Hai cậu đang nói chuyện yêu đương sao? Mau nhanh, thêm một chút cảm xúc mạnh mẽ và mâu thuẫn, bây giờ còn chưa phải là lúc các cậu ân ân ái ái đâu."
Mọi người một trận cười vui.
Lần thứ ba, cảnh quay thuận lợi hoàn thành, chỉ là ở trong quá trình hôn môi Hùng Huỳnh bị Jsol cắn rách môi, cuối cùng lúc tách ra thì màu đỏ tươi nhàn nhạt đọng ở bên miệng cậu, đạo diễn đem một màn này thuận tiện quay thành đặc tả, đồng thời cực lực khích lệ cử chỉ vô ý của Jsol. Hai tín đồ của thần hôn môi trước mặt thần, bên môi tu sĩ rơi xuống thứ đỏ tanh, ý nghĩa cấm kỵ lại một lần nữa bị phá vỡ, mà đạo diễn muốn chính là hiệu quả này.
Hùng Huỳnh ngồi ở phòng trong xe nghỉ ngơi, mấy người trợ lý giúp cậu tháo trang sức rửa sạch vết thương trên môi, bên người nghệ sĩ luôn phải có mấy người trợ lý, cũng không phải nói đến những siêu sao lớn, mà là làm một người diễn viên phải khiến mình càng thêm chuyên nghiệp hóa, điều này yêu cầu cậu phải có đoàn thể phân phối chuyên nghiệp hóa.
Đăng Dương giúp cậu tìm nhân viên công tác đến Hollywood thay cậu lo liệu, nhưng cũng giống như Đăng Dương thay Hùng Huỳnh tìm thầy dạy xã giao, kết quả thường thường là Hùng Huỳnh lại trở thành thầy dạy của người đó, lúc này người kia cũng đang tự mình đi tìm đoàn đội cho mình, lão giang hồ có một đôi hoả nhãn kim tinh, biết chỗ nào và công ty nào ở trong bản địa có thể cung cấp phục vụ chuyên nghiệp hóa cậu cần.
Một triệu phú đến từ bên ngoài nhiều lúc còn kém hơn một người giàu có ở địa phương.
Phần lớn thời gian Hùng Huỳnh thích ngồi một mình ở phòng trong xe, sau khi tháo trang sức và xử lý xong miệng vết thương mấy người nhân viên công tác liền rời đi, không có hỏi han dư thừa hoặc là tán gẫu chuyện ngoài công tác, đây chính là chỗ Hùng Huỳnh thích.
Muốn trò chuyện thì ra ngoài công tác rồi nói, cho dù hiện tại là buổi trưa nghỉ ngơi, nhưng khoảng thời gian này vẫn là thuộc về điện ảnh. Cậu muốn vào lúc này xem qua lời kịch một chút, nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị chiến đấu cho quay chụp buổi chiều.
"Cắn thật là cố sức." Hùng Huỳnh ngồi ở trước gương quan sát khóe miệng mình, rách một tầng da, vết thương cũng không nặng, may là cậu trả giá cũng có thu hoạch, quay cảnh lần ba đã vượt qua.
"Cộc cộc." Lúc này tiếng đập cửa vang lên.
Hùng Huỳnh đứng lên từ trước gương, chẳng lẽ nhân viên công tác quên nói chuyện gì với cậu, hay là tên Jsol kia lại tới tìm cậu trao đổi về kịch bản.
Cửa vừa mở ra một cái khe, người bên ngoài liền thoáng cái dùng sức mở cửa, Hùng Huỳnh lảo đảo lui về sau hai bước, người nọ rất nhanh liền chen vào, một bên đóng cửa, một bên bước về phía cậu.
"Wean, anh. . ." Anh về từ lúc nào?
Đáng tiếc những lời này của Hùng Huỳnh còn chưa nói ra miệng đã bị đối phương ngăn chặn, Wean một câu cũng không nói hai tay ôm chặt lấy vai và thắt lưng người kia, cái lưỡi tựa như súng máy liên tục phát động tiến công nỗ lực đâm thủng thành tường giam giữ, Hùng Huỳnh đẩy người này hai cái, Wean lại như con trâu đẩy cậu ngã lên trên giường trong phòng trong xe.
Lưng mạnh mẽ đánh lên trên giường, mặc dù giường rất mềm nhưng vẫn đau, Hungf Huỳnh túm lấy cổ áo Wean rồi đánh một quyền lên bụng đối phương, người sau hừ một tiếng rốt cục thả đôi môi sưng đỏ của Hùng Huỳnh.
"Anh đến kỳ động dục? Vậy đi ra ngoài tùy tiện tìm người nào khác đi, đừng đem tôi làm. . ."
Wean mở miệng cười ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi người kia ý bảo đối phương dừng lại, anh nhìn Hùng Huỳnh dưới thân trừng mắt anh, dáng dấp lưu manh vừa cười vừa nói: "Thân ái, tôi nhớ cậu muốn chết, lẽ nào cậu một chút cũng không muốn tôi sao?"
"Muốn đá vào mông anh." Ai thèm nhớ đi cái đồ lưu manh này, Hùng Huỳnh ước gì Wean vĩnh viễn đừng trở về tìm cậu, tốt nhất là ở trên đường gặp được người càng thêm ưng ý.
"Buổi tối trở về sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu." Nịnh nọt chớp mắt vài cái với Hùng Huỳnh.
Hùng Huỳnh một bộ dáng dấp như nuốt phải ruồi, đặc biệt quấn quýt đặt hai tay lên vai Wean: "Cái tên thụ ngược cuồng nhà anh nhanh lên một chút đứng ra khỏi người tôi, nếu không tôi sẽ đá tiểu Wean của anh một cước."
"Nó không phải tiểu Wean của tôi, nó rất lớn. . ." Wean cúi đầu khẽ cười, cái miệng dán lên vành tai của người kia, tiếng nói trầm thấp thuộc về người ngoại quốc cũng theo đó vang lên,"Điểm này không phải cậu rất rõ ràng sao? A, nó còn nhờ tôi chuyển lời cho cậu, nói là nhớ cậu muốn chết."
"Hạ – lưu." Hùng Huỳnh không khách khí cho một đấm lên trên vai Wean, "Được rồi, lăn xuống khỏi người tôi."
Trong thời gian đóng phim vào lúc rảnh rỗi cậu không phải xem kịch bản thì chính là luyện quyền, đời trước để tu sinh mãng tính cậu sớm đã luyện thái cực quyền, đời này còn có chút cơ sở lý luận thái cực, lúc học Vinh Xuân cũng không phải là đặc biệt khó.
"Không được, chúng ta còn thiếu một công đoạn." Wean bướng bỉnh nói, gắt gao đè nặng người kia không tha.
Rất đáng buồn chính là, Hùng Huỳnh mới luyện mấy tháng Vịnh Xuân còn chưa thể đẩy ngã Đăng Dương hoặc là Wean có căn bản võ thuật nhiều năm, Wean muốn đè cậu, Hùng Huỳnh đương nhiên có thể thử đứng lên, nhưng động tĩnh như vậy quá lớn, nếu để cho người khác nhìn thấy cảnh cậu và Wean hiện tại vậy cũng không ổn.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Tẩy rửa." Wean kiên định phun ra hai chữ.
Hùng Huỳnh nghe không hiểu lời này, giương lên lông mi: "Có ý gì?"
"Buổi sáng cậu hôn môi với người đàn ông khác, ôi, cậu thấy đấy, từ đầu đến chân tôi là một quý ông, tư tưởng cũng khai sáng hơn người bình thường nhiều, vậy nên tôi biết tôi hẳn là ủng hộ sự nghiệp của cậu, cũng không nên chú ý cậu bởi vì công tác mà hôn môi với người khác." Wean đột nhiên dừng lại, sau đó tiến gần Hùng Huỳnh, một đôi mắt màu nâu sậm chăm chú nhìn chằm chằm đối phương.
Giữa lúc Hùng Huỳnh vừa muốn mở miệng, Wean đột nhiên thay đổi giọng nói, có chút hung ác độc địa nói rằng: "Thế nhưng mẹ nó tôi vẫn cực kỳ khó chịu! Tôi ghét cậu hôn người khác, điều này làm cho tôi muốn đem cái gì Jsol kia mẹ nó nổ thành mảnh nhỏ!"
"Trời ạ, tôi vừa chửi thề, tha thứ cho tôi thân ái, tôi chỉ là có chút kích động, cậu biết đấy, tôi quá quan tâm cậu, quan tâm cậu nhiều hơn bất kỳ kẻ nào." Giây tiếp theo sau đó liền làm hình dạng vô lực lại bất đắc dĩ, Wean giả vờ hồn nhiên đáng yêu chớp chớp mắt với Hùng Huỳnh, nếp gấp rộng ở trên mi mắt cực kỳ hấp dẫn người.
"Thật vinh hạnh cho tôi." Hùng Huỳnh chờ Wean nói xong, cậu biết người kia mặc kệ là nguyên nhân gì ở chỗ này phát rồ cũng cần phải phát tiết dễ chịu một chút.
"Ôi, cậu thực sự là một người đàn ông am hiểu lòng người, tôi yêu cậu chết mất, đến, chúng ta hôn một cái." Nói xong Wean liền hôn cậu, mỹ danh viết tiến hành "tẩy rửa".
Hùng Huỳnh đẩy đẩy Wean, đủ rồi, cậu không muốn ở trong phim trường cùng với người khác tới một nụ hôn dài tiêu chuẩn hay hành vi thân mật nào khác.
"Wean, đủ rồi."
"Bảo bối, một chút cũng không đủ, tôi còn muốn. . ."
"Này! Tên khốn, buông cậu ấy ra!"
Wean còn chưa kịp nói mấy lời âu yếm ngọt ngấy đã bị người trực tiếp một đấm đánh tới, thân thể đột nhiên bị lực đánh vào nghiêng sang một bên thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, điều này đối với Wean từ trước đến nay chú ý thể diện mà nói thật đúng là trải nghiệm hiếm có trong đời.
Hùng Huỳnh vừa nhấc đầu lên liền thấy Jsol đang ở trong phòng cậu.
Người đàn ông tóc vàng đang cuộn tay áo lên đánh về phía Wean, Wean vừa ăn một quyền cũng sẽ không tiếp tục lẳng lặng chờ đối phương cho anh thêm một quyền, anh nhẹ nhàng tránh được quyền của Jsol, lập tức trả lại cho người kia một cước, mắng: "Mày là rác rưởi từ đâu chui ra?"
Hai người đàn ông rất nhanh liền không còn hình tượng đánh nhau đấm nhau, Hùng Huỳnh vội vã đóng cửa phòng trong xe, hô về phía bọn họ: "Này, hai người đừng đánh nữa!"
Nửa giờ sau.
"Ôi, nhẹ chút, nhẹ chút đi, mặt tôi có phải biến dạng rồi không?" Jsol hít sâu một hơi, nhìn nhìn vào gương, khóe miệng anh rách rồi.
"Là một người đàn ông liền nhịn một chút, đừng ồn ào như một đứa trẻ." Hùng Huỳnh ngồi ở bên cạnh thay Jsol thoa rượu thuốc, cũng may Wean đánh lên mặt Jsol chỉ có một quyền, cũng có thể nói còn hơn Jsol, Wean rõ ràng là một tên hàng thật giá thật biết đánh nhau, mỗi quyền mỗi cước đều đánh vào địa phương không bị người khác dễ thấy của Jsol.
Hùng Huỳnh lúc ấy cũng không muốn khích lệ Wean, ngoại trừ quyền đầu tiên bị Jsol đánh bất ngờ, lúc sau chỉ có Wean một mực đánh cho Jsol một trận, nếu không phải cậu giúp anh đá văng Wean, trời biết cái tên kia liệu có đánh Jsol thành tàn phế hay không.
"Hùng, đừng tuyệt tình như vậy, là tôi cứu cậu đó!" Jsol cởi áo T-shirt lộ ra cơ thể tinh tráng, trên bụng anh xanh tím từng mảng lớn, đây là sự khác biệt giữa cơ thể rèn đúc từ phòng tập thể hình cùng với cơ thể lăn lộn ở bên ngoài đao thật súng thật.
"Còn có ở đây, chúng nó cũng cần mát-xa." Jsol chỉ chỉ bụng mình.
Hùng Huỳnh khinh bỉ Jsol, trên tay dính rượu thuốc cố sức xoa lên, khiến ngũ quan của Jsol đau đến biến dạng.
--------------------
Hùng Huỳnh cố ý dùng sức xoa lên chỗ bị thương khiến Jsol đau đến cắn răng: "Cậu đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy sao!"
"Hình như đến cùng là tôi cứu anh nhỉ? Nếu không anh khẳng định sẽ bị Wean đánh thành đầu lợn."
"Tại sao cậu lại quen biết loại phần tử tà ác bạo lực này, anh ta tuyệt không phù hợp với cậu, Hùng, thực sự, cậu tốt nhất là tránh xa đám người đó một chút, bọn họ đều là quỷ hút máu không có lương tâm." Jsol nhìn người đàn ông gần ngay trước mặt, trên môi Hùng Huỳnh còn có một chút sưng đỏ, nhìn là biết từ đâu mà ra.
Jsol nghĩ không chỉ bụng anh bị thương, ngay cả ngực cũng hẳn là bị cái gì Wean chết tiệt kia đạp một cước, nếu không tại sao lại đau đến vậy.
"Tôi bị nội thương, ngực tôi đang phát đau, chết tiệt, tôi muốn ra tòa kiện anh ta." Không chỉ ngực phát đau, lại còn thêm bực mình khó chịu, anh nghĩ anh sắp chết.
"Đừng trẻ con nữa, anh muốn kiện anh ta? Phỏng chừng cuối cùng cả anh lẫn anh ta đều bị phạt, đừng quên là anh ra tay trước, ngài Jsol." Người này sao lại xung động như thế, cái gì cũng không hỏi liền đánh về phía Wean, cũng không biết cái tên Wean thù dai kia liệu có ghi hận Jsol hay không, xem ra lúc nào về nhà cậu phải đá mông Wean một trận ra trò.
Hùng Huỳnh liếc nhìn Jsol vẫn đang chăm chăm nhìn mình, người sau tựa như một đứa trẻ oan ức nhìn cậu, quả nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Jsol tất cả đều là ảo giác, đứa trẻ tùy hứng lại có chút yếu ớt trước mắt này mới là Jsol cậu biết.
Sinh ra trong giàu sang quyền thế, được hưởng giáo dục tốt đẹp, thiên chi kiêu tử, bị người trong nhà và người đại diện nuông chiều thành ra thối đức hạnh.
"Lần sau gặp nhau tôi nhất định sẽ đánh anh ta nằm rạp trên đất!" Jsol âm thầm thề. Hùng Huỳnh nở nụ cười, cậu lại không nghĩ như thế, toàn thân thịt cứng của Wean khẳng định không phải rèn đúc từ trong phòng tập thể hình, chỉ cần từ trong cách thức đánh nhau của Wean và Jsol là có thể nhìn ra.
Cách Jsol ra quyền rõ ràng là do huấn luyện viên trong phòng thể hình dạy cho, nhiều quy tắc mà theo đuổi cái đẹp.
Cách đấu của Jsol lại giống như lưu manh đường phố, hoàn toàn không có quy củ trong sách võ thuật, vừa nhìn là biết kinh nghiệm thực chiến phong phú, từng chiêu từng thức đều thẳng tay đánh vào điểm yếu của Jsol.
Võ đức?
Ờ, coi như hết.
Đến lúc đao thật súng thật ai lại còn giảng giải võ đức với mình, cũng không phải là đi đấu võ công bằng trên lôi đài.
Buổi chiều quay chụp Jsol phát huy không được tốt, cuối cùng đành phải ở lại thảo luận nghiên cứu một vài phương diện của nhân vật với đạo diễn, Hùng Huỳnh bởi vậy ngược lại mới có thể sớm về nhà.
Hiện ở nhà còn có một con gấu to lớn tên Wean đang đợi cậu, vào buổi trưa Hùng Huỳnh đã phải ký kết hiệp ước không bình đẳng mới đổi lấy Wean "bớt giận" cùng với rời đi.
Chờ đến khi Hùng Huỳnh thu dọn hết thảy chuẩn bị rời đi với trợ lý, người chạy xe tới đón cư nhiên là Đăng Dương.
. . .
"Chủ tịch Trần, gần đây rất rảnh sao?" Hùng Huỳnh ngồi ở vị trí phó lái, đã qua vài ngày, tuy rằng không phải mỗi ngày, nhưng thỉnh thoảng Đăng Dương sẽ đến đón cậu, mà người đàn ông này lẽ ra phải bề bộn nhiều việc mới đúng.
"Tôi chỉ cần giao việc cho cấp dưới đi làm, sau đó ngồi chờ lấy tiền là được." Xe chậm rãi rời khỏi phim trường, Đăng Dương ngồi lái xe song song liếc nhìn người kia: "Tôi là một người đầu tư, thương nhân, mà không phải người làm việc cực nhọc, đúng không?"
"Đúng đúng, tôi mới là người làm việc cực nhọc." Mấy nhà tư bản bóc lột sức lao động này.
Đăng Dương cười cười, Hùng Huỳnh đột nhiên nghĩ mặc kệ là ở cùng Đăng Dương, hay là Wean, bọn họ ở chung càng lúc càng bình thản tự nhiên, mâu thuẫn ban đầu, xa lạ cùng với phòng bị cảnh giác dường như đều theo ngôn ngữ đối thoại từng ngày từng chút giảm đi, đây xem như là chuyện tốt.
Nói không chừng đến cuối cùng bọn họ còn có thể trở thành bạn bè, gần chỉ là quan hệ bạn tốt.
"Buổi trưa Wean đến tìm cậu, cậu ta nói muốn cho cậu một cái kinh hỉ." Rất nhanh Đăng Dương liền nói tới chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Kinh hỉ? Coi như hết, Hùng Huỳnh cảm thấy trình độ kinh hãi còn cao hơn một ít, cậu thở ra một hơi hạ cửa sổ xe xuống một chút, thời tiết thực sự nóng muốn chết, mặt trời gần như là muốn nướng cháy mặt đất khắp nơi tản ra mùi vị nóng bức.
"Ừ, kinh hỉ, đích thật là kinh hỉ cực kỳ cực kỳ lớn, anh ta đánh Jsol, tuy rằng ngay từ đầu là Jsol ra tay trước, nhưng tất cả chuyện này đều là hiểu lầm." Hùng Huỳnh nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, phỏng chừng phải đến buổi đêm trời mới mát mẻ hơn, gió thổi lên mặt cư nhiên cũng là nóng, cậu một lần nữa kéo lên cửa sổ xe.
"Nắm tay của Wean rất cứng."
Hùng Huỳnh cười quay đầu nhìn về phía người kia: "Nghe giọng điệu của anh hình như đã từng đánh với anh ta?"
"Đàn ông thỉnh thoảng cũng có lúc luận bàn tài nghệ." Đăng Dương cong lên khóe môi, như là đang nhớ lại.
Cậu tưởng tượng tràng cảnh Đăng Dương và Wean đánh nhau, nghiêng đầu ghé sát qua: "Hai người đánh thế nào, ở trên lôi đài? Ai thắng?"
"Cậu hy vọng ai thắng?"
"Ừm. . . Tôi nghĩ phỏng chừng là lưỡng bại câu thương, tuy rằng tôi chưa từng thấy anh đánh nhau, thế nhưng tôi nhớ kỹ anh từng nói anh rất am hiểu đánh người, mà Wean thì tôi vừa may mắn kiến thức dáng dấp anh ta đánh người, tôi đoán các anh hẳn là gần bằng nhau." Hùng Huỳnh nhíu mày phân tích nói.
Đăng Dương khẽ cười, tiếng cười phát sinh từ sâu trong cổ họng nghe có vẻ cực kỳ sung sướng.
"Ừ, không sai, cậu nói đều rất đúng."
"Kể cho tôi chứ?" Đăng Dương luôn luôn nói nửa câu, gãi ngứa lòng người, đối với Hùng Huỳnh đang tập võ mà nói cậu hiện tại rất có hứng thú với tất cả luận võ hoặc là đánh nhau.
Nói lại cậu chỉ có thể tính là nửa người Việt, đời trước lớn lên ở Mỹ, mặc dù sau đó cũng có tìm hiểu về tiếng Việt và văn hóa Việt Nam, nhưng cậu vốn được giáo dục tại Mỹ, bạn bè bên người đều là một đám người Mỹ, cũng không hiểu rõ về văn hóa và võ thuật chân chính.
Wean là con lai, Hùng Huỳnh xem ra cũng chẳng khác cậu là mấy, nhưng Đăng Dương thì khác, người này chí ít từ bề ngoài thoạt nhìn đích thực là người phương Đông.
"Tôi đây có phải cũng là nên giống như Wean nhận được lợi ích gì đó từ cậu." Đây không phải là câu nghi vấn, giọng điệu câu trần thuật đã cho thấy thương nhân Đăng Dương không muốn làm phục vụ miễn phí.
"Tên thế lực, nhà tư bản giống hệt quỷ hút máu."
"Cảm ơn đã khen." Độ dày da mặt có xu hướng phát triển thành tường thành.
Hùng Huỳnh sợ nhất chính là gặp phải người da mặt dày, cậu do dự nửa giây: "Anh muốn cái gì?" Nghe yêu cầu trước đã, còn đồng ý hay không đó là chuyện của cậu.
"Sáng sớm ngày mai cậu không phải quay phim đúng không? Làm bữa sáng cho tôi đi." Đăng Dương nói.
Hùng Huỳnh tức khắc nhướng mày, cậu không nghe lầm chứ, Đăng Dương bảo cậu làm bữa sáng.
"Anh xác định?" Hùng Huỳnh nhớ kỹ cậu từng nói cậu không biết làm cơm, kỳ thực bữa sáng cậu cũng không biết làm, ngay cả rán trứng và nướng bánh mì cũng không biết.
Mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của mình, ưu điểm của cậu rất nhiều, một trong những khuyết điểm chính là không thạo việc trong nhà bếp, thế nhưng hiện tại cậu không dự định nói cho Đăng Dương, dù sao yêu cầu này đối với cậu mà nói chí ít là có thể thực hiện.
"Ừ, có vấn đề sao?" Đăng Dương gật đầu.
"Không, không có." Đương nhiên không thành vấn đề, dù sao cậu làm bữa sáng cũng không phải cho mình ăn.
"Chỉ cho một mình tôi." Đăng Dương thật lâu lại bổ sung một câu.
"Đương nhiên." Hùng Huỳnh còn không muốn đi độc hại người khác, thế nhưng Wean thì chưa biết chừng, chỉ cần bọn họ có thể ăn là cậu có thể làm ra.
Người này dựa vào cửa sổ len lén vui vẻ.
Chờ đến khi Đăng Dương và Hùng Huỳnh cùng nhau trở lại nhà trọ không xa phim trường của bọn họ, Wean đã như một đại lão gia ngồi ở trên sô pha da màu nâu sậm, trong miệng ngậm điếu xì gà, khóe miệng có chút vệt hồng nhợt nhạt, hẳn là sẹo nhỏ bị Jsol đánh ra vào lúc buổi trưa, không tổn hao nửa phần anh tuấn của vị lưu manh giàu có này, ngược lại tăng thêm một chút hương vị đàn ông.
"Cậu thực sự làm tôi tổn thương, bảo bối!" Wean vừa nhìn thấy bọn họ liền ồn ào.
"Tôi không phải bảo bối của anh, Wean."Hùng Huỳnh đi vào treo cặp đen tùy thân lên cửa, trong cặp có một chút vi-ta-min, điện thoại cùng thuốc nhỏ mắt gì gì đó, vào lúc nghỉ ngơi quay chụp thường xuyên dùng tới.
"Sáng sớm cậu hôn một tên ngu ngốc, đến trưa để cho ngu ngốc đánh tôi, hiện tại, cậu lại đứng ở trước mặt tôi cùng với người bạn tốt nhất của tôi, giống như là đang nói, này, chúng tôi vừa mới kết hôn!" Giọng điệu khôi hài của Wean khiến Hùng Huỳnh nhất thời nhịn không được nở nụ cười, cái tên lưu manh này vẫn như lúc trước thích khua môi múa mép, giống như Đăng Dương bắt đầu nói chuyện cười nhạt, Wean hài hước cũng rất đặc sắc.
Cậu cảm thấy cậu đang ở chung với hai người điên.
"Không sai, đúng là như vậy." Theo lời Wean, Hùng Huỳnh cười vươn tay ôm thắt lưng Đăng Dương, giơ giơ cằm, "Tôi có tình mới, anh hiện tại bị biếm lãnh cung, Wean." Đăng Dương chỉ là cười cười, Wean hung hăng trừng mắt hai người bọn họ: "Hai người thực sự tổn thương tôi sâu vô cùng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top