Chap 107 + 108
Kết thúc bữa cơm quả nhiên là không bàn ra bất cứ kết quả nào khiến người ta chấn động tinh thần, thậm chí là kết cục tổng kết miễn cưỡng cuối cùng khiến Hùng Huỳnh cực kỳ không hài lòng.
"Hải Đăng hiện tại sẽ không đến làm phiền tôi, tôi nghĩ chúng ta không cần đóng vai đội ngũ ba người ân ái ngay từ bây giờ." Hùng Huỳnh biểu thị kháng nghị, loại chuyện ba người này mặc kệ là trong điện ảnh hay trong sinh hoạt đều có vẻ có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Hải Đăng người này thay đổi thất thường, chúng tôi hay cậu cũng không thể bảo chứng lời anh ta nói nhất định là sự thực, cho dù anh ta nói thật cũng không nhất định sẽ luôn luôn thực hiện, anh ta là một người hay thay đổi, ý nghĩ tùy thời đều có thể trái lời" Đăng Dương một đoạn nói này đã biểu lộ lập trường và thái độ của mình.
Hùng Huỳnh nhìn về phía Wean, kế hoạch ban đầu chính là do Đăng Dương nói ra, cho nên Đăng Dương tán thành cũng không khiến Hùng Huỳnh cảm thấy kinh ngạc.
"Tôi nghĩ Đăng Dương nói đúng, chúng ta không phải có một câu châm ngôn sao? Là 'Phòng cháy trước khi cháy', chúng ta hiện tại chính là phòng cháy trước khi cháy, Hùng thân ái, đối với cậu mà nói như vậy cũng không có chỗ nào tai hại." Wean vẻ mặt cười hì hì khiến Hung Huỳnh nghĩ đây mới là tai hại lớn nhất.
"Hai người sẽ không bởi vì thái độ của tôi mà thay đổi ý kiến, đúng không?" Hùng Huỳnh nhìn Đăng Dương ở bên trái một chút, lại nhìn Wean ở bên phải một chút.
Đăng Dương chỉ là cười cười không nói chuyện, Wean đương nhiên nói rằng: "Đừng nói như vậy thân ái, giang hồ hiểm ác đáng sợ, chúng tôi chỉ là đang bảo hộ cậu."
"Cũng được, tôi đây đồng ý." Tiếp tục tranh chấp cũng không thể khiến kết quả thay đổi, vậy còn không bằng là đừng đi tranh chấp, Hùng Huỳnh phải đối mặt với một hiện thực cậu phải thừa nhận, cho đến hiện nay người mà cậu có thể dựa vào cũng chỉ có Đăng Dương và Wean.
Cậu không biết hai người đàn ông này rốt cuộc là có thái độ thế nào với cậu, cậu đoán Wean chỉ là muốn lên giường với cậu, mà Đăng Dương thì tốt hơn một chút, mặc dù cũng có ý nghĩ về phương diện này, nhưng từ chỗ Đăng Dương xem ra cậu là một diễn viên tiềm năng có thể bồi dưỡng thành siêu sao, làm một người thương nhân, Đăng Dương luôn luôn lấy lợi ích làm đầu.
Mà thái độ của Đăng Dương lại quyết định việc Wean sẽ không đơn giản ra tay với cậu, Đăng Dương và Wean hợp tác có thể phòng ngừa khả năng cậu và Hải Đăng bước lên quan hệ, tất cả mọi người bị vây trong một loại cân đối vi diệu.
Tạm thời mặc kệ loại cân đối này có thể duy trì liên tục bao lâu, Hùng Huỳnh hiện tại cần Wean và Đăng Dương, chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc và điểm mấu chốt của cậu, rất nhiều chuyện đều có thể hiệp thương thậm chí là thỏa hiệp, người ở tuổi này đã không như lúc còn trẻ, ngông cuồng muốn dựa vào tuổi trẻ và sức lực của mình đi đối nghịch với xã hội.
Dùng lời không dễ nghe mà nói thì đây là khéo đưa khéo đẩy, dùng lời dễ nghe một chút thì đây là thành thục, dùng bản chất một chút mà nói, đây chỉ là một loại phương pháp "người yếu" tìm kiếm bảo hộ cho mình giữa một đống mãnh thú, cậu sớm đã không còn là trâu nghé mới sinh, dưới tình huống không thể thỏa thuận với người khác thì trí tuệ giảo hoạt một chút cũng không có gì là sai.
"Rất tốt, vậy lúc nào cậu dọn về chỗ tôi, không bằng sau khi kết thúc ban huấn luyện siêu sao thì thế nào? Nói thật, tôi nghĩ quy định nhà trọ của học viên kia quá phiền." Wean vẻ mặt nóng lòng, ánh lửa trong mắt nhảy lên kịch liệt.
Người này có thể là anh tuấn vô địch, thế nhưng Hùng Huỳnh xem ra chính là một tên hoa hoa công tử tinh trùng đầy não, rất muốn đi qua cho Wean một cái tát.
"Dọn đến dọn đi không phải là quá phiền phức sao?" Chưa hề trực tiếp phủ định ý kiến của Wean, Hùng Huỳnh rẽ sang dụ dỗ Đăng Dương
"Cậu muốn dọn đi đâu?" Wean không phải ngu ngốc, mơ hồ cũng nghe hiểu ý nghĩa bên trong câu nói của Hùng Huỳnh.
Hùng Huỳnh mỉm cười nhìn về phía Đăng Dương: "Nếu là ba người, tôi đây không thể chỉ ở cùng anh, đương nhiên cũng phải ở cùng Đăng Dương, thế nhưng mỗi ngày chạy đến chỗ này rồi chạy đi chỗ kia thì quá mệt người, tôi muốn có một nơi ở, không muốn bôn ba mệt nhọc."
"Nói một chút suy nghĩ của cậu cho chúng tôi." Đăng Dương nhàn nhạt cười cười, một người có thể thay đổi ý nghĩ, thói quen sinh hoạt và ham mê, chẳng lẽ còn có thể thay đổi cả IQ và EQ sao?
Wean cũng là vẻ mặt hiếu kỳ nhìn cậu, Hùng Huỳnh tay trái nắm Đăng Dương, tay phải nắm Wean, cầm lấy bàn tay hai người: "Nếu là ba người, đương nhiên là ba người chúng ta ở cùng một chỗ."
Mặc kệ là đơn độc ở chung với Wean hay Đăng Dương, như vậy đều khiến Hùng Huỳnh cảm thấy nguy hiểm, ba người là tốt nhất, quan hệ vững chắc lại kìm hãm lẫn nhau, ai cũng không chiếm được tiện nghi của ai, không có việc gì còn có thể ngồi cùng một chỗ chơi đấu địa chủ.
--------------------
Sau bữa cơm Wean một chút cũng không có ý muốn trở về nhà, độc tài chuyên chế chạy đến phòng Hùng Huỳnh vọt đi tắm rửa, thay áo ngủ kéo dép lê đi trong nhà chạy xuống dưới lầu dựa vào Hùng Huỳnh đang ngồi trên sô pha nghịch laptop, tự giác đặt đầu lên vai cậu, nhìn chằm chằm vào máy vi tính.
"Làm thế nào để thân mật với ngựa của bạn?" Wean đọc ra dòng chứ trên màn hình máy vi tính.
Sau hoàng hôn mặt trời cũng xuống núi, trong phòng có điều hòa nhiệt độ, cho dù hai người đàn ông kề sát vào nhau cũng không nóng, Hùng Huỳnh cũng không ngăn cản hành vi thân mật của Wean, chí ít trong lúc cậu là Gemini cùng bạn bè kề vai sát cánh cũng là chuyện rất tự nhiên.
"Ừ, đến lúc kết thúc ban huấn luyện sẽ có một cuộc thi tổng hợp, trước đó tôi cũng không giỏi cưỡi ngựa." Gãi gãi cái trán, Hùng Huỳnh thở dài, ngựa lớn cường tráng cao to so với ngựa con thấp bé ôn hòa khác nhau rất lớn, cái khác này giống như là chơi xe đồ chơi với đua xe thật vậy.
Phương diện chương trình học khác, như là biểu diễn, âm nhạc và vũ đạo, cùng với lễ nghi Hùng Huỳnh đều không lo lắng, chỉ riêng cưỡi ngựa là cậu không giỏi, so với những người khác cũng là kém một đoạn.
"Thân ái, cậu tìm tôi là được rồi, tôi có một trường đua ngựa ở Anh, nuôi không ít ngựa đẹp, bản thân tôi cũng là một tay nài ngựa đua ngựa thâm niên, "Wean bá đạo đoạt lấy laptop trong tay người kia, đầu tựa ở trên vai Hùng Huỳnh hôn hôn, ôn nhu nói, "So với chuyện xin giúp đỡ từ đống văn bản khô khan này, còn không bằng tôi, huấn luyện viên cưỡi ngựa thực sự."
Đăng Dương từ chỗ quầy bar đi tới, cầm trong tay hai ly rượu whisky bỏ thêm đá lạnh: "Không cần lén lút giáo dục, mấy hôm trước Khải đã đến chỗ tôi trưng cầu ý kiến về vấn đề nguyên tố có thể thêm vào tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》, suy xét Hùng Huỳnh vừa phải tham gia ban huấn luyện vừa phải tham gia tiết mục, tôi đã kiến nghị Khải thay đổi nội dung kỳ cuối của 《 tình nhân trong mộng 》 thành giáo dục cưỡi ngựa."
"Vậy cũng được, tôi sẽ đưa toàn bộ tổ làm phim đến nước Anh." Wean cười tủm tỉm nói, sau đó anh và Hùng Huỳnh sẽ đơn độc hai người cưỡi ngựa, anh sẽ đưa ngựa đơn độc đi vào trong rừng, ném tất cả mọi người đi thật xa, chỉ còn lại anh và Hùng Huỳnh ở trong rừng thích làm cái gì thì làm.
Đem một ly rượu whisky trong tay đưa cho Hùng Huỳnh, Đăng Dương ngồi ở chỗ còn lại bên cạnh cậu, khóe miệng kéo lên: "Không, đi Anh quá lãng phí thời gian, quá xa, tôi đã mời Khải đến trường đua của tôi để quay, mà tôi lúc đó sẽ làm huấn luyện viên dạy cho các nam minh tinh còn lại."
"Không ai nói với tôi chuyện này!" Wean đưa ra kháng nghị, "Thật không công bằng!"
"Như vậy cũng tốt, tôi không thích bay đi khắp nơi trong khoảng thời gian ngắn." Nhấp một ngụm rượu whisky, Hùng Huỳnh tán thành ý kiến của Đăng Dương, ở Anh vài ngày lại phải trở về, cậu ghét đi du lịch như vậy, choáng đầu.
Nếu Hùng Huỳnh đã nói như vậy, Wean cũng không thích hợp tiếp tục cãi cọ, anh chỉ là hoài nghi nhìn ly rượu whisky trong tay Hùng Huỳnh, lại nhìn ly rượu trong tay Đăng Dương: "Vì sao không có của tôi?"
"Tôi chỉ có một đôi tay." Đăng Dương nâng ly, ý tứ chính là muốn uống thì cậu tự đi mà lấy.
"Thấy sắc quên nghĩa." Tức giận bỏ lại một câu, Wean chạy đi lấy rượu.
Hùng Huỳnh thiêu thiêu mi, may là Wean và Đăng Dương là bạn bè có giao tình không tệ, bầu không khí cũng coi như là hài hòa thoải mái.
"Hai người buổi tối không đi đâu hoạt động sao?" Ở trong trí nhớ của cậu, Wean và Đăng Dương cũng không phải loại đàn ông ở nhà khuôn mẫu, mỗi ngày trên cơ bản đều là sau chín giờ tối mới về.
"Ở nhà cũng không tệ." Đăng Dương nhàn nhạt nói một câu, trên khuôn mặt nhìn không ra biểu tình gì.
Wean sớm thay áo ngủ hiển nhiên là không có ý đi ra ngoài, ba người đàn ông dù sao cũng không thể ngồi trên sô pha cùng nhau nhìn tám giờ đồng hồ, Hùng Huỳnh đề xuất không bằng đánh bài, cậu gần đây rất thích đấu địa chủ, hai người còn lại cũng không có dị nghị.
Ba người ngồi cùng một chỗ uống rượu hút thuốc rồi đánh bài, Đăng Dương và Wean hiển nhiên là chơi không giỏi, hai tên nông dân bị Hùng địa chủ ngược đãi thê thảm, chưa được mấy giờ đồng hồ Hùng địa chủ đã thu được một khoản không nhỏ, số tiền này so với thù lao lần trước cậu được mời đi đóng phim bộ còn nhiều hơn, hơn nữa không cần làm người bị thuê.
"Bom! Ha ha, tôi lại thắng!" Người này cười đến kiêu ngạo, tay phải cầm ly rượu nhấp một ngụm, tay trái không nhanh không chậm đem tiền ôm về bên người.
"Hiện tại mấy giờ rồi?" Hùng Huỳnh chậm rì rì đem tiền thu về, uống rượu có chút nhiều, đầu óc choáng váng, thế nhưng cậu cũng không quên lấy tiền, số tiền này là cậu khổ cực thắng được, nhất là có thể "đánh" Đăng Dương và Wean thê thảm như vậy cũng khiến cậu cảm giác cực kỳ hài lòng.
"Sắp đến mười hai rưỡi, ngủ đi, ngày mai cậu còn có chương trình học của ban huấn luyện." Đăng Dương thu lại bài ném sang một bên, đứng dậy đỡ lấy Hùng Huỳnh sắc mặt hồng hào.
Lung tung gật đầu, Hùng Huỳnh không khách khí giao lại trọng lượng thân xác cho Đăng Dương: "Ừ ừ. . . Tôi nghĩ ngày mai có thể tôi sẽ không dậy nổi. . ."
"Hắc! Hai người muốn bỏ tôi lại sao? Như vậy là không được đâu!" Wean uống rượu cũng không ít hơn Hùng Huỳnh, người này say khướt chạy tới lấy hai tay ôm lưng Hùng Huỳnh, chu môi đòi hôn: "Thân ái, đến hôn một cái."
Hùng Huỳnh đưa tay đẩy ra Wean đang dán sát người: "Đầu tôi có chút choáng."
"Cậu uống quá nhiều." Đăng Dương một tay ôm thắt lưng Hùng Huỳnh đem người đưa lên lầu, Wean thất tha thất thểu theo ở phía sau túm lấy không tha bàn tay vừa đẩy mặt anh của Hùng Huỳnh
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top