Không cần phải chạy theo em
Khoái Mạn bước ra khỏi phòng luyện tập, mệt mỏi sau buổi tập căng thẳng. Cô không phải là người hay thể hiện cảm xúc, nhưng hôm nay, mọi thứ dường như vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Cảm giác thất vọng len lỏi vào lòng cô khi nghĩ về những bài tập không thành công, những cú đánh không đạt được như mong đợi.
Cô nhìn về phía Thế Đông, người đang luyện tập ở góc phòng. Cậu ấy luôn làm mọi thứ một cách dễ dàng, như thể không có bất kỳ khó khăn nào. Khoái Mạn thở dài, cảm thấy mình không thể theo kịp bước chân của cậu ấy. Mặc dù đã cố gắng hết sức, cô luôn cảm thấy mình thua kém.
Khoái Mạn không dám nhìn thẳng vào Thế Đông, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài hành lang. Cô không muốn cậu nhìn thấy sự thất vọng trong mắt mình, không muốn cậu thấy được sự yếu đuối mà cô luôn cố giấu kín.
Thế Đông thấy Khoái Mạn rời đi, và mặc dù không nói gì, cậu biết ngay rằng có điều gì đó không ổn. Cậu ngừng luyện tập và bước nhanh ra ngoài, tìm đến Khoái Mạn. Khi cậu đến gần cô, Khoái Mạn đang đứng yên lặng, nhìn vào khoảng không như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
"Chị sao vậy?" Thế Đông hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.
Khoái Mạn không trả lời ngay lập tức, cô chỉ lắc đầu. "Em không cần phải lo, chỉ là tôi không thể theo kịp em thôi," cô đáp, giọng trầm và có chút buồn bã.
Thế Đông đứng im một lúc, rồi bước đến gần cô. "Chị không cần phải so sánh mình với em," cậu nói, ánh mắt thẳng thắn và chân thành. "Chị có thể đi với em, nhưng không cần phải chạy theo em. Chị không cần phải tìm em, cứ đứng yên ở đó, em sẽ đến bên chị."
Khoái Mạn quay lại nhìn cậu, đôi mắt cô ánh lên sự ngạc nhiên. Câu nói của Thế Đông như một lời an ủi, như một sự khẳng định rằng cô không phải một mình trong cuộc hành trình này.
Thế Đông mỉm cười nhẹ, ánh mắt cậu ấm áp. "Chị có thể dựa vào em bất cứ lúc nào. Em sẽ luôn ở đây bên cạnh chị."
Khoái Mạn cảm nhận được sự ấm áp trong câu nói ấy, cảm giác cô đơn trong lòng dần tan biến. Cô không phải lo lắng về việc mình không đủ giỏi, không cần phải tìm cách chạy theo ai. Chỉ cần đứng yên, và Thế Đông sẽ luôn ở bên cạnh cô.
"Em luôn ở bên chị," Thế Đông lặp lại, lần này là một câu nói chắc chắn, không thể phủ nhận.
Khoái Mạn nhìn vào cậu, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Một nụ cười thoáng qua môi cô, nhẹ nhàng nhưng đầy sự biết ơn. "Cảm ơn em, Thế Đông."
Cả hai đứng đó trong im lặng, không cần thêm lời nói nào. Chỉ có sự hiện diện của nhau là đủ. Trong khoảnh khắc ấy, Khoái Mạn cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ, như thể cô không cần phải lo lắng về việc mình không đủ giỏi nữa, vì có Thế Đông luôn ở bên, sẵn sàng giúp đỡ cô bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top