đồng xu may mắn
-Hehe... Thế nào đây! Đã bảo rồi mà! Hy Lạp thắng Braxin thế quái nào được mà mày cứ cố! Giờ chuẩn bị kha khá xiền trả game chiều mai đi là vừa!
Giọng Nghĩa phởn chí trong điện thoại. Tất nhiên nó cũng biết chẳng tự nhiên gì mà Đạt, thằng bạn nó lại chọn dưới cơ như thế (dù năm ngoái có vô địch EURO thì năm nay Hy Lạp cũng rùa quá). Rõ là thằng này lại chọn đội theo cái kiểu tin vào sự may mắn của mình khi... tung cái đồng xu 1 franc may mắn mà nó vẫn mang trong túi quần.
Nhưng đã là may mắn thì cũng có lúc được lúc không chứ. Nếu không thằng kia đã "cày" 19001789 được cả bao tải di động rồi.
- Cũng thường thôi! - Đạt chuyển giọng lạ thường - Mà chiều nay lúc tao học ở giảng đường Y bỗng đâu có một bé cười duyên với tao, hỏi có thể ngồi cùng không. Tao chưa kịp lôi đồng xu khỏi túi xét có nên hay không thì bé đã ngồi xuống rồi...
- Hứ! Có thế mà cũng kể! - Nghĩa kéo dài giọng, đoan chắc thằng bạn đang đánh trống lảng phi vụ chiều mai đây mà. Hừm! Lại còn khoe khéo mình đào hoa nữa chứ! - Chắc lúc đấy bé ấy không bói ra được chỗ ngồi nào tử tế hơn đây mà... Woa - Thằng này ngáp một tiếng dài hơi, xem chừng ly café ban tối bắt đầu mất tác dụng với nó.
- Sao mày biết? - Đạt ngạc nhiên. Không tiếng trả lời, ở bên kia vẳng lại tai nó những tiếng thở đều đều. Bó tay! Nó chỉ còn nước đặt phone xuống.
***
Nhưng nếu thằng kia còn tỉnh táo nghe thêm dăm phút nữa thì kiểu gì cũng kêu oai oái khi biết thằng bạn mình từ chiều đến giờ thực sự bị "tẩu hoả nhập ma". Cứ nhắm mắt lại nghĩ đến nụ cười "thương mại" ấy. (Rõ là thế còn gì! Cười duyên để kiếm một chỗ ngồi, không hiểu nó hay nàng, ai lãi hơn?).
Nó cũng chẳng hiểu tại sao lại vậy. Con gái cười với nó ngày có cả tá bởi vì nó đẹp zai mà. (Trí tưởng tượng thằng này phong phú đến mức... quá đáng!) Nhưng đôi lúc cũng có vài nụ cười bâng quơ làm người ta khó quên.
Gần 2h sáng, đầu óc vẫn tỉnh táo như con sáo, Đạt chuyển sang lẩm bẩm đếm 1..2..3... Nhưng không phải là những con cừu đang nhảy tưng tưng trong đầu, mà là số "bé" nó đếm được trong đầu mình.
* * *
Bé "chơi" một cây hồng toàn tập, váy hồng phấn, áo hồng nhạt, khoác cái balô hồng rực, cả sandal cũng hồng nốt! Quá là nàng Triệu Gia Lạc hồi nào. Bé bước về phía nó, tự tin:
- Bọn mình kết bạn! OK?
Mặt nó thộn ra trong 30s sau đó để xác định xem đó là một lời ra lệnh hay đề nghị nữa trước khi xin bé 120s suy nghĩ. Nó quay người ra hướng khác, tung đồng tiền lên lẩm bẩm: "Mặt số thì ok, mặt hình xin kiếu vậy".
Đồng xu tung lên, rơi xuống lòng bàn tay nó, mặt hình. Rõ là nó không mong đợi gì kết quả này, thành thử... không tính. Nó lại tung xu lên, quyết đến khi nào mặt số mới thôi. Đồng xu chạm đất kêu đánh keng một tiếng. Đạt nhìn xuống dưới chân, hoa mắt trước cơ man nào là những đồng xu xoay tít. Nó lúng túng nhìn sang phía bé, bỗng thất kinh khi thấy mặt hình thiếu nữ trên đồng 1 franc nổi mồn một trên mặt bé. Đạt choáng quá! Xỉu luôn!
***
Chính xác là nó không xỉu mà... bật dậy! Mất điện. Cái nóng làm nó tỉnh giấc, người đầm đìa mồ hôi, đủ thấy nãy giờ chỉ là một giấc mơ. Nóng quá. Ngủ tiếp không được, nó mò dậy lấy cốc nước rồi lần ra ban công.
Gần hai tháng từ lần gặp đầu tiên, bé luôn thấp thoáng xuất hiện trong những giấc mơ của nó. Ví như giấc mơ ban nãy, đáng lẽ đã có một cái happy ending nếu như nó không lưỡng lự tung đồng xu để lựa chọn, mà gật đầu ngay, thì điều bé nói chẳng phải là mong muốn bấy lâu nay của nó sao.
Cũng biết chẳng có ai là hoàn hảo cả, như bao XY khác nó cũng có vài cái nhược điểm, mà to đùng nhất, chẳng cần ai nói nó cũng tự rõ, đã hơn một lần nó thấy được rắc rồi trong sự lưỡng lự của mình, nhưng khó sửa!
Chẳng thế mà nhiều lúc những lựa chọn của nó toàn do đồng 1 franc quyết định. Mà cũng có lúc rõ là đã quyết được rồi nhưng nó vẫn tung xu để xem có hợp ý... Trời không. Bó tay!
Lại nói chuyện của Đạt với bé. Câu bé nói với nó trong mơ chính là câu nó tự tập cho mình cả tháng nay. Mà bé cũng thật là... Chẳng tự nhiên mà một đứa luôn vào muộn như bé (Đạt đoán là vừa chạy sô từ lò khác về) luôn có một chỗ ngồi đẹp ở vị trí trung tâm như thế. Cạnh một đứa cực kỳ tốt bụng là nó. Luôn tình nguyện xì vở cho bé chép bù những chỗ thiếu. Trong khi mấy đứa vào trước bé, còn phải chen chân lấn tay nhét bốn vào cái bàn đôi vừa mới được xếp thêm.
Hồi đầu, hình như bé cũng ngạc nhiên sao luôn là cái ghế ấy trống. Luôn là cái thằng tốt bụng ấy. Nhưng rồi thường quá hoá quen, có vẻ như bé dần cho đó là điều đương nhiên, nên ngoài lời cảm ơn khách sáo mỗi khi trả vở, chẳng bao giờ (thèm) nói thêm câu nào với nó.
Đôi lúc trong giờ, quay sang liếc bé, định bắt chuyện. Nhưng thấy bé chỉ chăm chăm nhìn bảng, nên tờ giấy vỏn vẹn mấy chữ làm quen của nó vẫn cứ chỉ thập thò sau mấy tờ nháp. Và kết cục là bị vò nát vứt vào ngăn bàn cuối giờ.
Hay có lần thấy bé chờ bus, nó đấu tranh tư tưởng có nên là xế ôm không, đến lúc (tung xu) quyết định được bé đã lên bus từ đời nào.
***
Chiều nay, nghỉ Hình, cuối cùng thì cũng có hôm Trà đi học Lý đúng giờ. Chẳng bù tuần nào cũng xơi liền 3 ca hết Đại- Hình- Lý, mà mỗi môn lại ở một lò khác nhau thế mới thảm chứ. Mà cũng thật lạ, tuy vào muộn nhưng bao giờ nó cũng tìm được một ghế trống, luôn là cạnh một thằng con trai ăn mặc hiphop khá tốt bụng.
Đến sớm 5', giảng đường đã bắt đầu kín chỗ. Đi lên chỗ ngồi quen thuộc, gã bên cạnh dúi đầu trong quyển truyện tranh, cái balô to uỳnh của gã bành trướng chiếm luôn ghế bên cạnh (là chỗ của nó).
Không thèm ngẩng lên, gã lạnh lùng: "Chỗ này có người rồi". Trà dợm bước đi, bỗng đâu gã ngẩng lên thấy nó, bối rối gọi theo: "Chỗ này dành cho bạn mà". Nó ngạc nhiên, hoá ra lâu nay, chỗ này không phải tự nhiên mà trống, bất giác ngẩn ngơ suy nghĩ.
Sự tốt bụng bất bình thường của gã vốn đã khiến nó nghi ngờ từ lâu, chỗ ngồi tốt, luôn cho mượn vở, hay liếc nhìn rồi quay đi thật nhanh khi chạm mắt nó, trông khá căng thẳng khi nhìn thấy nó... Linh cảm con gái cho thấy gã đó...
Trà cười thầm khi nghĩ đến đó. Tuy là ngồi cạnh nhau nhưng chưa bao giờ gã với nó nói được một câu, mà dĩ nhiên nếu có thì cũng sẽ không phải nó bắt chuyện, dù sao nó cũng là con gái, mà "người ta nói con gái phải kiêu". Tất nhiên!
***
Bus số 12 lướt qua. Giờ nhà chờ xe chỉ còn mình nó, đứng ngây người nắm đồng 1 franc trong tay. Bỗng có tiếng phanh kít xé gió sát cạnh:
- ấy chưa về sao? Bus 12 đi qua sao không lên?
"Tưởng ai hoá ra là gã. Còn biết mình về bằng bus 12 cơ đấy!"- Cô nhóc ngạc nhiên nghĩ thầm - "Nhưng cũng không thể nói lúc nãy mình tung xu được. Thế thì ngố quá!"
"Hình như..." - Đạt nhìn đồng xu trong tay Trà ngạc nhiên, cô nhóc biết ý chìa ra:
- Của ấy đấy! Lúc ấy ra khỏi lớp đánh rơi! Thành thử ban nãy chờ bus mình tung thử chơi, ai dè chọn phải mặt số thế là...
- ...không lên chuyến bus vừa rồi chứ gì? - Đạt nhanh nhảu, gì chứ chuyện này nó cũng đã đầy lần gặp. Nhưng với Trà lại khác, cô nhóc thoáng đỏ mặt, tự trách mình ngốc, đã bảo không kể cho gã rồi mà lại... Với lại, nó cũng nhiều lần thấy gã tung tung đồng xu, nên lần này cũng muốn thử một lần, xem cái cảm giác tin vào may mắn ra sao...
- Tặng ấy đấy. Mà lên đây tớ đèo về. Muộn rồi... - Đạt nói một hơi.
Và khi thấy bé cười duyên một cái, thì nó thở phào, cuối cùng thì nó cũng đã chủ động tóm được cơ hội dành cho riêng mình. Ngồi sau nó, bé không khỏi thắc mắc:
- Sao lại tặng tớ đồng 1 franc này, không phải ấy quý nó lắm sao?
- ấy không biết chứ, nhiều lúc nó làm phiền tớ lắm!
- Sao thế?
Đạt cười thầm, may mà lúc nãy tìm không thấy đồng xu, nếu không tung xong xu nàng đã biến mất tự bao giờ. Mà lại thật may hơn nữa khi bé nhặt được xu, tung và cũng tin vào may mắn. Tuy chuyện hôm nay vốn chưa được nó tính tới trong kế hoạch của mình. Nhưng có ai tính được may mắn bao giờ đâu, nhỉ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top