OneShort
Thời đó được lấy bối cảnh từ thời nhà Trần- Hồ.
Truyện kể về người con gái tên Vũ Thị Thiết, quê ở Nam Xương.
Nàng là người có dung hạnh vẹn toàn. Chồng là Trương Sinh, là con một nhà hào phú, ít học, tính tình hay ghen .
Vì ít học nên Trương Sinh phải đi lính, để lại mẹ già và Nàng ở nhà. Một thời gian sau, nàng sinh ra đứa con đầu lòng đặt tên là Đản.
Ở nhà, Nàng chăm con và mẹ chồng rất mực chu đáo. Vì nhớ thương con, mẹ chồng ngày càng ốm nặng rồi mất, nàng lo tang ma chay tế lễ .
Để đỡ nhớ chồng và sợ con thiếu thốn tình cha, nàng hay đùa với con bằng cách chỉ cái bóng của mình trên vách và nói với con đó là cha Đản.
Sau cuộc chiến, Trương Sinh trở về. Biết tin mẹ mất, con vừa học nói. Chàng đau buồn ra thăm mộ mẹ, bế bé Đản theo, ra đến đồng đứa trẻ quấy khóc và bảo :"Trương Sinh không phải là cha Đản, cha Đản đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi thé nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả".
Vì tính hay ghen, Trương Sinh đã mắng mỏ Vũ Nương ác liệt rồi đuổi nàng đi, dù cho hàng xóm thanh minh. Không thể thanh minh được, Nàng đã nhảy xuống dòng sông Hoàng Giang tự tử, để lấy cái chết minh oan cho chính sự trong sạch của mình.
Nàng được Linh Phi, vợ của vua Nam Hải cứu.
Vào một đêm phòng không vắng vẻ, chàng ngồi buồn dưới ngọn đèn khuya, chợt đứa con chỉ vào bóng chàng và bảo đó là cha, Trương Sinh mới tỉnh ngộ, thấu nỗi oan của vợ, nhưng việc đã quá muộn.
PLang là người cùng làng với nàng .Lúc này, chiến tranh Đại Ngu - Đại Minh nổ ra, quân Minh tiến đến ải Chi Lăng, nhân dân trong nước sợ hãi, trốn ra biển, trong đó có PLang, thì bị đắm tàu, chết đuối.Ở dưới thủy cung, chàng gặp lại Vũ Nương; Nàng nhờ PLang trở về dương thế nhắn nhủ chàng Trương rằng nếu còn nhớ tình xưa thì hãy lập đàn giải oan cho nàng .
Trương bèn làm vậy, quả thấy Vũ Nương ngồi trên kiệu hoa ở giữa dòng với cờ tán, thoắt ẩn thoắt hiện.
Nàng nói lời đa tạ và từ biệt chàng vì "chẳng thể trở về nhân gian được nữa".
Dòng thời gian vẫn cứ chảy con sông năm ấy vẫn luôn tồn tại hàng ngàn năm Có câu chuyện người con gái Nam Xương và Chồng là Trương Sinh câu chuyện nói lên bi kịch đau thương của người chồng khi đổ oan cho vợ, khi biết đã hối hận muộn màn , chẳng ai dám đọc vì nó quá đau buồn nhưng đã có 2 người lại muốn tìm hiểu và đọc về nó khi nghe lời đồn như thế .
Cậu là Trịnh Nhật Tư mang cho mình một nét đẹp thu hút với làn da trắng má ửng hồng ,cậu có niềm mảnh liệt về đọc sách cậu lại ngủ quên rồi chìm vào một giấc mơ.
Phía bên kia cũng là một chàng khôi ngô tuấn tú cao ráo có phần sắc lạnh không biết điều gì đã thu hút mà để hắn những lúc rảnh lại chọn trúng quyển sách nghe nói là đau buồn này càng đọc hắn càng cảm thấy say mê vì quá mệt hắn cũng ngủ quên và được đưa vào một giấc mơ nào đó .
Sáng hôm sau , Hắn thức dậy với tinh thần kh ổn lắm vì giấc mơ tối qua dường như hắn là Trương Sinh cảm giác tội lỗi đau đớn ấy dường như nó ám ảnh hắn nhưng hắn phải dẹp qua một bên vì hắn phải chuẩn bị cho tiết mục tối nay .
Khi đi qua một khu để chuẩn bị vào phòng tập hắn đi lướt qua một người dường như cậu ta rất quen khiến tim hắn khẽ đập mạnh hắn lắc đầu nhìn theo cậu một chút rồi bước đi , Nhưng hắn lại không biết cậu trai lúc nãy đi qua là Trịnh nhật tư người hắn thầm thương
Cậu biết hắn là Trương Sinh vì trong giấc ngày hôm qua hắn chính là Chàng ấy nước mắt cậu rơi ,thay cho sự đau đớn năm ấy .
Trương Sinh bây giờ đã đầu thai hiện đang là người nổi tiếng với lượng khán giả đông đảo chàng đứng trên bục sân khấu cất những tiếng hát êm tai ấp áp lang rộng trong khán đài, bài hát này như tìm kiếm dành cho người chủ nhân thực sự nghe nó , Trong 20 năm chàng không biết một thế lực vô hình nào đó vẫn cứ thúc đẩy khiến chàng phải thắc mắc tại sao mình lại chờ đợi và tìm kiếm ai, chắc chắn hơn khi chàng đọc quyển sách ấy , không đợi quá lâu khi sau tất cả màn trình diễn đã kết thúc ánh đèn sân khấu đã tắt chỉ còn những ánh vàng lập lè thì có giọng nói cất lên chàng không thấy rõ mặt :
" Trương sinh chàng nợ ta 1 kiếp , chàng nợ ta một người chồng , nợ ta một đứa con , chàng nợ ta một lời xin lỗi , nợ ta cả đoạn tình cảm này ,ta không thể hận chàng vì ta yêu chàng ."
" Ngươi là Vũ nương "
" Phải chàng không nhận ra ta sao , à mà sao chàng nhận ta được vì giờ ta là nam nhân chẳng phải Vũ nương yếu ớt ngày xưa mà chàng biết nữa "
" Phải gọi là Cậu rồi nhỉ "hắn bất ngờ giọng nói này là Nhật Tư
Cả hai đồng thanh :
" Chàng Cậu chúng ta có chung một giấc mơ "
Thế thì sao đây Tôi Trương Ngọc Song Tử cũng để ý em lâu rồi Trịnh Nhật Tư tôi không biết kiếp trước em là ai hay là hình hài như nào Nhưng hiện tại tôi chỉ thích tính cách ở em , Tôi muốn Em làm vợ tôi ở hiện tại Em đồng ý chứ Trịnh Nhật Tư.
Nếu anh đã nói vậy thì sao Trịnh Nhật Tư tôi lại không Đồng Ý anh Trương Ngọc Song Tử đây được.
Nói rồi cả hai mỉm cười
Trương Ngọc Song Tử tôi:
" Kiếp trước là Trường Sinh nợ em , Kiếp này tôi dùng một đời trả em "
" Kiếp Trước là Vũ nương chẳng thể hạnh phúc, Kiếp này nguyện sống hạnh phúc một đời cùng anh "
Cho dù có hàng vạn kiếp thì tình ta vẫn mãi nghìn đời không phai.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top