Chương IX : Smeraldo

L'attrait physique ( Sự Rung Động )

Dịu dàng bế chàng trai của nắng đến  phòng khách nới vua của gã đang ngồi . Sanzu nhẹ nhàng dùng một tay cố định phần eo nhỏ mềm mại của anh còn một tay thì lại nhẹ nhàng xoa lên mái tóc xù đen mềm mượt tựa những đoá bông mới được hái về . Gã im lặng đặt anh lên phần ghế mà vị vua của gã đang ngồi rồi nhanh chóng rời đi trước khi gã nhìn thấy cảnh vị vua ôm nắng của gã vào lòng .

Không khí trong canh phòng im lặng hẳn khi gã rời đi để anh ở lại với bọn hắn . Anh nhìn sang kẻ ngồi bên cạnh mình , kẻ mà anh đã từng cố chấp muốn cứu lấy nhưng nhận chỉ lại thất bại , anh khẽ cười , nụ cười nhẹ xinh đẹp mỏng manh mê hoặc hết tất cả những kẻ đang ở trong căn phòng này . Làm lơ những ánh mắt lộ liễu của những khác , anh chỉ nghiêng đầu nhìn Mikey , trong con ngươi tràn ngập sắc xanh xinh đẹp đó chỉ in mỗi hình bóng hắn , nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt trắng bệch cùng khoé mắt thâm quầng vì thiếu ngủ ấy , khuôn mặt vẫn còn nét mệt mỏi nay lại pha thêm chút đau lòng , anh nhẹ giọng hỏi hắn .

" Không thể buông bỏ được ư ? "

" Tại sao ? Không phải chúng ta nên kết thúc mọi chuyện từ mười năm trước sao . "

" Chúng ta chỉ nên coi nhau như người xa lạ thôi Manjiro à "

" Không đâu Takemichi , tôi cần em , xin em ... Đừng rời bỏ tôi nữa . Mười năm là quá đủ rồi  "

Hắn đưa tay kéo em vào lòng , gục đầu lên phần vai nhỏ gầy của anh , hắn khàn khàn cầu xin anh , xin anh ở lại bên cạnh hắn . Hắn ngước mắt lên nhìn em . Đôi mắt đen đục ngầu tăm tối trống rỗng nay lại chứa những nỗi đau cùng sự cầu khẩn . Nó khiến cho những kẻ trong phòng - cốt cán của Phạm Thiên phải bất ngờ , mười năm qua bọn họ chưa bao giờ thấy ánh mặt và khuôn mặt này của hắn , quả nhiên anh là ngoại lệ , là điểm chết , là bảo vật của hắn . Bọn  họ âm thầm đánh giá anh còn anh chỉ rũ mắt nhìn về phía hắn , đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc trắng mềm mại , giọng nói dịu dàng trong sáng của anh lại nói ra những lời nói tàn nhẫn như hàng ngàn con dao đâm trái tim hắn máu tươi đầm đìa .

" Manjiro, chúng ta không còn là những đứa trẻ mười năm trước nữa rồi . "

" Tôi chẳng là một anh nhóc hậu đậu với cái suy nghĩ rằng cứ cố gắng là sẽ cứu được anh và anh cũng chẳng phải là chàng thiếu niên năm nào nữa rồi Manjiro à . "

" Anh là kẻ đứng đầu Phạm Thiên còn tôi chỉ là một hoạ sĩ bình thường , một người qua đường trong cuộc đời của anh mà thôi "

Từng lời nói của anh được nói ra thì trái tim hắn lại đau đớn bấy nhiêu , hắn ghì chặt lấy cơ thể nhỏ bé của anh mà chẳng nói câu nói . Không gian cứ im lặng như vậy cho đến khi giọng nói trầm và khàn khàn do hút thuốc từ lâu của Takeomi vang lên khiến cho hắn ngước lên nhìn về phía gã .

" Boss à ... Những thứ này hai người nên ở riêng rồi nói đó boss   . Chúng tôi không muốn làm những kẻ vô hình ở đây đâu "

" Đúng vậy đó boss , nếu như không có chuyện gì thì chúng tôi xin đi ra ngoài trước . "

Nghe ông chú Takeomi nói thì anh em nhà Haitani cũng lên tiếng ủng hộ và xin phép hắn để đi ra ngoài nhưng ánh mắt của anh em nhà Haitani lại chăm chú nhìn về anh khiến anh phải quay sang nhìn bọn họ , đôi mắt xanh tuyệt mĩ như chứa hàng ngàn vì sao nhỏ xinh  nhìn sâu vào mắt họ khiến bọn họ như muốn đắm chìm trong đó và điều đó đã khiến cho Mikey thấy khó chịu . Hắn nhanh chóng đồng ý lời yêu cầu của bọn họ rồi đuổi họ ra khỏi phòng .

Căn phòng vốn đông người nay lại chỉ còn mỗi anh và hắn . Hắn vẫn ôm chặt lấy anh , cái đầu trắng của gã cứ dụi vào phần vai trắng nõn hiện ra do phần áo bị lệch kia khiến nó hồng lên một mảng trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương . Cái khung cảnh ấy khiến cho ánh mắt hắn tối lại , hắn vội dùng một tay kìm chặt lấy đôi tay của anh để hạn chế sự vùng vẫy rồi nhẹ nhàng hôn lên phần vai xinh đẹp ấy , những nụ hôn rải rác khắp mảnh vải nhỏ rồi lan dần lên cần cổ trâng hồng mê người , tiếng thở dốc của anh vang lên càng khiến cho lí trí của hắn như bị mất đi , hắn cắn nhẹ lên cần cổ của anh làm nó in rõ dấu rắng của hắn .

Điều đó khiến hắn hưng phấn không thôi , hắn nhẹ nhàng để cơ thể anh xuống chiếc ghế Sofa dài mềm mại và rồi hắn hôn lên đôi môi hồng phớt xinh xắn đó , nuốt trọn cả những tiếng thở dốc mê hoặc và những lời nói trong cổ họng của anh . Hắn hài lòng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng lên cùng đôi mắt xanh đang mê man vì nụ hôn của hắn .

Hắn khẽ cười một tiếng , cúi đầu xuống định hôn anh lần nữa thì con chó trung thành của hắn lại bước vào với hộp cứu thương . Thì ra nãy gã rời đi là để đi lấy hộp cứu thương để băng bó vết thương cho anh vì ban nãy hắn đã thấy đôi chân anh đang chảy máu , có lẽ là do anh đã vô tình dẫm lên những mảnh thủy tinh khi anh mất kiểm soát .

Gã nhìn thấy ánh mắt khó chịu và hằn học của nhà vua thì cũng chỉ im lặng một chút rồi lên tiếng .

" Thưa ngài , Takemichi cậu ta đang bị thương nên... "

" Chậc , làm đi và hãy làm thật nhẹ nhàng đừng khiến Michi phải cảm thấy đau đớn quá nhiều "

Hắn chậc lưỡi ngắt lời gã rồi cũng đáp trả lại gã trong khi hắn ngồi dậy và đỡ anh lên , hắn im lặng ngồi cạnh anh nhìn gã tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho anh rồi lại  nhìn lên khuôn mặt đang nhíu mày lại của anh mà trái tim hắn nhói đau , hắn khẽ hôn lên mái tóc người hắn thương , đưa tay sờ lên vết sẹo trên bàn tay người thương , đôi mắt mèo đen láy của hắn hiện lên tia sáng mơ hồ , hắn cúi người xuống hôn nhẹ lên bàn tay . Đưa mắt nhìn lên cơn ngươi xanh biếc ấy . Ánh mắt ánh lên sự cố chấp và độc chiếm một cách điên loạn . Hắn gằn giọng nói với anh cũng như với chính hắn .

" Takemicchi , cuộc đời của em là của tôi ... Tôi không quan tâm đến những lời nói trước đó của em đâu "

" Cho dù bây giờ chúng ta không còn như xưa nhưng chúng ta vẫn sẽ bên nhau, em là của tôi , thân xác của em , trái tim của em , ánh mắt của em , linh hồn của em ... Mãi mãi là của tôi , là của tôi " 

"..."

Anh chỉ im lặng , đưa tay xoa mái tóc trắng của hắn , anh chỉ thở dài một tiếng , rồi im lặng như đồng ý lời hắn nói khiến hắn rất vui và thỏa mãn... Nhưng chỉ có gã là để ý , đôi mắt anh tràn đầy sự mệt mỏi cùng kiên quyết ... Kiên quyết hướng về sự tự do trong bầu trời đầy nắng ngập tràn sắc vàng của hướng dương .

' Tình yêu của gã trai mang tên Sano Manjiro kia cố chấp điên cuồng đến đáng sợ nhưng rồi cũng dịu dàng ngây thơ đến không thể tưởng tượng được , chàng trai của nắng kia là chấp niệm của hắn . Hắn yêu anh nhưng lại chẳng biết làm sao để có thể có được trái tim anh vì vậy hắn chỉ có thể giảm cầm anh chỉ là hắn không thể ngờ rằng điều đó lại đẩy anh càng ra xa hắn mà thôi '

End. 07-01-22

Au + Ar : Suzu

PS/ Phần này viết vội nên nếu sai chính tả mấy bác nhắc tôi để tôi sửa nhà tôi hơi lười vẽ một xíu nên đành lấy bức cũ ra , hơ hơ mấy bác xem tạm nhé ...

Với lại có ai rảnh thì kết bạn trên face hoặc zalo vs tôi đi ,tôi cần mấy  bạn dễ thương nhắn tin làm động lực ghê ;-;  .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top