[ĐPBBCSNBC] Chương 10


Chương 10

Xử lý tốt toàn bộ giáo vụ (công việc trong giáo), Dương Tiêu còn vừa đi vừa tự hỏi – lát nữa khi nhìn thấy Đông Phương thì nên nói gì để y đồng ý gặp Đồng Bách Hùng, lại làm thế nào đem người xuống núi hưởng tuần trăng mật. Suy nghĩ một lát đã đi tới nơi. Hắn lập tức dừng những suy nghĩ trong đầu, đẩy cửa bước vào. Thấy Đông Phương còn đang ngủ, động tác càng thêm nhẹ nhàng, ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn thụy nhan (dung nhan khi ngủ) của ái nhân.

Con người thực sự là kỳ quái. Khi thích một ai đó, nhìn đối phương lẳng lặng ngủ cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Dương Tiêu vẫn luôn im lặng nhìn. Hắn cảm thấy bản thân thật sự may mắn. Người ta luôn nói, sinh ra dễ dàng, sống cũng dễ dàng, nhưng cuộc sống lại không dễ dàng. Thế nhưng từ khi có Đông Phương, cho dù cuộc sống có như thế nào cũng đều cảm thấy tuyệt vời, rất ấm áp, rất viên mãn.

Đông Phương từ trong ánh mắt của Dương Tiêu tỉnh dậy. Nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của hắn, trong lòng y liền vui mừng. Vậy nhưng khi vừa cử động, toàn thân liền đau nhức, đặc biệt là ở eo. Đều do Tiêu, tối hôm qua bản thân đã kêu khóc cầu xin tha thứ nhưng người này vẫn không chịu buông tha. Giáo chủ đại nhân cảm thấy ủy khuất: "Phu quân, thắt lưng của ta thực đau ~ ~."

Dương Tiêu vừa nghe thấy liền vội vàng xoa bóp cho y. Bàn tay to, ấm áp lại hữu lực, khiến đau nhức ở eo chậm rãi biến mất: "Xin lỗi, nương tử. Là do vi phu không biết tiết chế. Cũng bởi vì ta quá yêu ngươi, đêm qua lại là đêm động phòng của hai ta, cho nên ta không thể kiềm chế. Sau này sẽ không như vậy. Hiện tại, vi phu giúp ngươi xoa xoa có được không?" Nói xong lại giúp thân thể Đông Phương đang nằm nghiêng chuyển thành nằm sấp.

Đông Phương nghe được ôn nhu ái ngữ, gương mặt liền đỏ lên, ngoan ngoãn vâng lời. Con ngươi hơi híp lại hưởng thụ xoa bóp của đối phương. Đôi khi thật thoải mái còn lầm bầm hai tiếng.

Dương Tiêu thấy Đông Phương như vậy thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Người trước mặt giống một con mèo lớn, tùy ý cho chủ nhân thuận lông . Dương Tiêu vừa vỗ về vừa suy nghĩ nên mở miệng nói với y như thế nào: "Nương tử, sáng nay ta gặp Đồng trưởng lão."

Đông Phương lập tức mở mắt, lo lắng lại do dự nói: "Đồng đại ca, huynh ấy lại gây khó dễ cho tướng công sao?"

Dương Tiêu kéo lấy Đông Phương đang nằm trên giường, để y dựa trên người hắn, tiếp tục xoa bóp: "Vậy thì không có. Chỉ là, Đồng trưởng lão mới xuống núi, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo Giáo chủ."

Đông Phương suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói: "Phu quân đã giúp ta đuổi người đi rồi đúng không? Ta không muốn gặp ai cả." Lại hơi hơi hòa hoãn "Nếu có chuyện thì phu quân xử lý là được rồi, không cần nói với ta. Mọi việc trong thần giáo đều nghe phu quân."

Dương Tiêu biết người này muốn cho hắn quyền lực thật lớn, dùng điều kiện này để giữ hắn ở bên cạnh. Thế nhưng Đông Phương giáo chủ không hề biết rằng, Dương Tiêu cũng là muốn lấy lòng y, sợ y sẽ rời bỏ hắn. Dương Tiêu ở trong lòng yên lặng thở dài, thầm quyết tâm nhất định phải đem người trong lòng chiều hư.

"Nhưng lần này Đồng trưởng lão thực sự có việc lớn, ta cũng đã đồng ý sẽ để huynh ấy gặp Giáo chủ. Ta không thể nói không giữ lời, nương tử, gặp Đồng trưởng lão một lát được không?" Dương Tiêu dụ dỗ.

"Dạ..." Ánh mắt Đông Phương vẫn có chút do dự.

Dương Tiêu lập tức hôn người trong lòng, sau khi kết thúc cũng không rời đi mà dùng môi mình ma sát môi y, sử dụng thanh âm trầm thấp tràn đầy từ tính: "Nương tử đồng ý với vi phu đi, được không?"

Đông Phương bị Dương Tiêu hôn đến mơ mơ màng màng, nghe đối phương hỏi có được hay không, vô thức đồng ý. Sau khi trả lời xong mới phản ứng kịp, y dở khóc dở cười, không ngờ phu quân lại đáng yêu như vậy, hắn còn biết sử dụng mỹ nam kế.

Dương Tiêu nghe đối phương đồng ý, lập tức hoan hô rồi ôm chặt người trong lòng: "Nương tử thật tốt, vậy trưa mai chúng ta liền gặp Đồng trưởng lão?"

Đông Phương nhu thuận đồng ý, nhìn thấy nụ cười trên mặt đối phương, y cảm thấy bản thân đã đưa ra một quyết định chính xác.

Buổi trưa ngày thứ hai, Đồng Bách Hùng đi theo Dương Tiêu, trên gương mặt là biểu hiện không kịp chờ đợi: "Dương Tổng quản, Giáo chủ rốt cuộc ở đâu?"

"Đồng trưởng lão không nên gấp gáp, chúng ta lập tức tới nơi." Dương Tiêu mỉm cười, nói xong cũng đã bước vào sân của Giáo chủ. Khi đến trước một gian phòng "Đồng trưởng lão, Giáo chủ đang ở bên trong."

Lúc này, từ trong phòng cũng truyền ra một giọng nói trầm thấp êm tai nhưng cũng không mất đi uy nghiêm: "Đồng đại ca tới rồi sao? Mau vào."

Đồng Bách Hùng nghe thấy tiếng nói của Đông Phương, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức đẩy cửa đi vào, thấy người đang ngồi trên ghế. Gương mặt tuấn dật, ánh mắt thâm thúy, dường như hiểu rõ tất cả, một thân hồng y càng hiển rõ tư thế oai hùng, trời sinh khí thế vương giả, quân lâm thiên hạ.

Dương Tiêu đã khi nào nhìn thấy Đông Phương giáo chủ như vậy, một thân ngạo khí, phong hoa tuyệt đại. Sự si mê trong ánh mắt của hắn làm cách nào cũng không thể giấu đi, cả người cũng trở nên ngơ ngác...

Đồng Bách Hùng thần kinh thô nên không cảm nhận được không khí kỳ quái lúc này. Sau khi nhìn thấy Đông Phương thì lập tức thỉnh an: "Tham kiến Giáo chủ, Nhật Nguyệt thần giáo văn thành võ đức, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ."

Đông Phương phất tay, thản nhiên nói: "Đồng đại ca không cần đa lễ, có chuyện gì liền nói thẳng." Lại nhìn Dương Tiêu "Tiêu, ngươi qua đây, đứng bên ta."

Dương Tiêu liền nghe lời đi đến.

Đồng Bách Hùng mím môi nói: "Giáo chủ, lần này thuộc hạ xuống núi thám thính được đám ngụy quân tử của Ngũ đại môn phái muốn mở đại hội võ lâm để cùng nhau thương nghị việc vây công Thần giáo."

"Chỉ là một đám ô hợp, không thể gây nên sợ hãi. Đồng đại ca không cần lo lắng, cho dù bọn họ thực sự đến, Thần giáo ta cũng không sợ." Đông Phương mười phần ngạo khí nói. Y hoàn toàn không đem Ngũ nhạc kiếm phái để vào mắt. Quả thật là khi có được Quỳ Hoa bảo điển ta đã có được thiên hạ. Dương Tiêu chính là vô cùng yêu Đông Phương giáo chủ này.

Đồng Bách Hùng nhiệt huyết sôi trào: "Giáo chủ nói đúng, những... ngụy quân tử đó, không đi tìm phiền phức cho bọn họ, bọn họ lại cho rằng Thần giáo chúng ta sợ. Ngày nào đó phải để cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của chúng ta." Nói xong tay còn tạo thành nắm đấm vung lên, một bộ dạng tràn đầy ý chí chiến đấu.

Đông Phương cũng không tiếp lời: "Đồng đại ca, nếu không còn chuyện gì, bản tọa mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi." Gương mặt y hiện rõ sự mệt mỏi: "Sau này nếu có chuyện gì, huynh có thể nói trực tiếp với Dương tổng quan, hắn sẽ xử lý tốt."

Đồng Bách Hùng còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chưa mở lời "Đông Phương huynh đệ, nên nghỉ ngơi tốt, lão Đồng đi trước." Nói xong liền xoay người ra khỏi phòng."

Dương Tiêu nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Đông Phương, biết y không thích xử lý giáo vụ. Dương Tiêu đem đối phương ôm vào trong ngực: "Đông Phương, cực khổ, nếu mệt thì mau nghỉ một chút."

Đông Phương khẽ gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, dần dần liền ngủ.

Dương Tiêu thấy người trong lòng đã ngủ say liền đem đối phương đặt lên giường, lại khom lưng giúp y cởi giày. Khi giúp người đắp chăn lại phát hiện hàng lông mày của Đông Phương vẫn luôn nhăn lại, không ngủ yên, hắn chỉ đành cởi áo khoác rồi trèo lên giường, đem người ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi. Quả nhiên, đối phương dần dần thả lỏng, thực sự ngủ say.

Sắc trời dần dần tối, Dương Tiêu cũng âm thầm tính toán trong lòng, làm thế nào mới có thể đưa Đông Phương xuống núi để phu phu hai người hưởng thụ tuần trăng mật.

Đông Phương khi tỉnh lại liền nhìn thấy Dương Tiêu lúc thì khúc khích cười, lúc lại khổ não, tò mò lên tiếng: "Phu quân, ngươi sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Dương Tiêu lập tức thu lại những suy nghĩ trong lòng: "Nương tử, ta nghĩ rời khỏi Hắc Mộc Nhai. Thứ nhất, ta muốn khảo sát các cửa hàng . Thứ hai là muốn xem đại hội võ lâm sẽ xảy ra chuyện gì. Có thể phải đi hai tháng mới trở về."

Đông Phương vừa nghe Dương Tiêu muốn rời khỏi Hắc Mộc Nhai, trong lòng sốt ruột: "Phu quân, những việc đó giao cho thuộc hạ làm là được rồi. Ngươi không có võ công, nếu tùy tiện đi sẽ gặp nguy hiểm."

Dương Tiêu nhìn thấy Đông Phương đã mắc câu liền tiếp tục nói: "Nương tử, không thể làm như vậy. Ta thân là phu quân của ngươi, lại là tổng quản của thần giáo, nhất định phải vì ngươi làm việc. Hơn nữa, ta lo lắng thuộc hạ làm không tốt."

Đông Phương nhìn thấy sự kiên quyết của Dương Tiêu, không biết nên mở miệng khuyên bảo như thế nào. Giáo chủ nghĩ đến việc hai người mới thành thân, phu quân lại xuống núi. Chẳng lẽ là bởi vì không thích cuộc sống sinh hoạt cùng y trên Hắc Mộc Nhai? Mỹ nhân ở dưới núi nhiều như mây, nếu Tiêu nếm được tư vị của nữ nhân sẽ còn tiếp tục ở bên y sao? Đông Phương chỉ còn cách nhắm chặt hai mắt, gương mặt khổ sở không dám nhìn Dương Tiêu.

Dương Tiêu thấy bảo bối buồn bã, sắc mặt không có chút tinh thần thì trong lòng liền đau đớn. Hắn lập tức ôm chặt người trong lòng: "Nương tử, không bằng ngươi đi cùng ta được không? Đầu tiên là có thể bảo vệ người không biết võ công là ta. Thứ hai, hai ta cùng đi du sơn ngoạn thủy có được hay không? Không phải chúng ta mới thành thân sao."

Đông Phương lập tức mở mắt nhìn Dương Tiêu: "Thật sao? Ta có thể đi cùng phu quân?"

Vẻ mặt Dương Tiêu tràn đầy cưng chiều: "Đương nhiên là thật. Nếu nương tử không đi cùng, buổi tối ta sẽ mất ngủ vì trong lòng không có ngươi."

Đông Phương liền cười, nụ cười mang theo sự e thẹn. Y nghĩ đến việc Dương Tiêu thường thường trêu đùa mình, thật là đáng ghét. "Phu quân, chúng ta lúc nào khởi hành?"

"Hai ngày sau đi. Để thân thể nương tử nghỉ ngơi nhiều một chút." Dương Tiêu suy nghĩ rồi nói tiếp "Nương tử, khi chúng ta rời khỏi Hắc Mộc Nhai thì để Thần giáo cho Đồng trưởng lão quản lý, được không?"

Đông Phương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Dương Tiêu: "Phu quân, ngươi và Đồng đại ca từ trước đến nay luôn bất hòa, vì sao lần này lại định như vậy?"

Dương Tiêu sờ lên mái tóc đen của y, mở miệng: "Ta biết nương tử và Đồng trưởng lão giao hảo. Đồng trưởng lão còn có ân với ngươi, lại luôn đối Giáo chủ trung tâm như một, tự nhiên không muốn làm khó dễ."

Đông Phương nghe Dương Tiêu nói liền cảm động. Người này từ trước đến nay luôn thay y lo lắng mọi chuyện. Hắn không để ý đến thân thể không trọn vẹn này, còn luôn nghĩ cách cưng chiều bản thân, như vậy không phải là đủ rồi sao?

"Dạ, đều nghe phu quân." Hai người cùng nằm một chỗ, được không khí ấm áp bao quanh, cùng hưởng thụ thanh tĩnh khó có được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top