Chương 9 + 10

Chương 9

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, thấy hắn đang sững sờ nhìn mình, trong lòng nghĩ gì đều lộ hết lên trên mặt, nội tâm không khỏi vui vẻ, lập tức có một chủ ý.

Y cười cười, đột nhiên nói:

"Nghe nói đậu hủ mẫu đơn của Lạc Dương vô cùng nổi danh, phó Tổng quản giúp ta mang về một chén vừa vặn rất tốt?"

"A?"

Dương Liên Đình sửng sốt.

Đậu hủ mẫu đơn xác thực nổi tiếng, chính là ở cách Hắc mộc nhai ngàn dặm xa xôi, hiện tại lại là mùa hạ, như thế nào mang về được a?

Nhưng nhìn qua khuôn mặt mỉm cười của Đông Phương Bất Bại, hắn không nói lên nổi lời cự tuyệt, hùng tâm cộng dồn, lớn tiếng đáp:

"Hảo! Thuộc hạ sẽ mang về cho Giáo chủ một chén mẫu đơn đậu hủ nóng hổi!"

Đông Phương Bất Bại khóe mắt khẽ cong, cánh môi mềm mại duyên dáng có chút nhếch lên.

Dương Liên Đình ra khỏi tiểu viện, trong nội tâm còn chút váng vất hồ đồ, đột nhiên đối với tâm ý muốn đi tìm Nhậm Doanh Doanh của mình phát hiện cũng không còn nóng bỏng như vậy.

Là cao cấp nhân loại nổi tiếng nhất, hắn đối với một nửa trong tương lai mong đợi rất cao, hơn nữa một khi động tình, quyết định bầu bạn liền tuyệt sẽ không thay lòng đổi dạ. Huống chi thế giới tương lai theo chế độ một vợ một chồng, sớm đã cắm rễ thật sâu trong đáy lòng, cho nên Dương Liên Đình mặc dù đối Đông Phương Bất Bại rất có hảo cảm, cũng không dám đơn giản đưa ra lời hẹn ước. Dù sao đối hắn mà nói, 'ái' cũng là một sự kiện rất lạ lẫm. Vạn nhất hắn đối Đông Phương Bất Bại cảm tình cũng không có sâu như trong tưởng tượng, ngày ấy sau khi gắn bó hòa hợp, sinh sôi nảy nở con nối dõi, liền sẽ có chút khó khăn.

Cao cấp tinh thần thể bởi vì hình thái ý thức là chính, thân thể là phụ, cho nên hai người phải hiểu nhau yêu nhau, tâm ý tương thông, mới có thể dựng dục con nỗi dõi. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến cho cao cấp tinh thần thể thiếu khuyết tình cảm nhân loại chậm rãi hướng dần đến tuyệt diệt.

Dương Liên Đình không dám hạ nhẹ quyết tâm, cũng thực không thể trách hắn. Dù sao hắn xuyên không tới đây, gánh vác lấy việc phòng ngừa nguy cơ nhân loại tuyệt chủng. Nếu như yêu sai người rồi, không chỉ có nghĩa là nhiệm vụ thất bại, cũng là một loại đả kích thật lớn với mình.

Dương Liên Đình tuy buồn rầu, nhưng chuyện nên làm vẫn là phải làm. Hắn cố gắng đem thân ảnh Đông Phương Bất Bại vứt ra sau đầu, khẩn trương chuẩn bị việc xuống núi.

Hắn đem tất cả sự vụ trong giáo giao lại đầy đủ, đột nhiên nhớ tới còn không biết Nhậm Doanh Doanh chỗ ở cụ thể ở đâu, liền gọi Tiểu Đào tới, hướng nàng hỏi chỗ ở của Nhậm Doanh Doanh.

Tiểu Đào nhìn hắn một cái, kỳ quái hỏi:

"Phó Tổng quản, ngài hỏi chỗ ở của Thánh cô làm cái gì?"

Dương Liên Đình sớm đã nghĩ kỹ một cái cớ, nói:

"Thánh cô địa vị tôn quý, ta lần này đi Lạc Dương, há có đạo lý cửa không mà vào? Tự nhiên muốn đi bái phỏng một chút, bày tỏ chút tôn kính. Lại nói Giáo chủ gần đây cũng quan tâm Thánh cô, ta đi xem tình hình Thánh cô gần đây, trở về bẩm báo Giáo chủ, chắc chắn y cũng vui vẻ."

Tiểu Đào đáp:

"Đã như vậy, Tiểu Đào liền nói cho Phó Tổng quản.Chỗ ở của Thánh cô kỳ thật cũng không phải bí mật gì, nàng cùng Lục trúc ông hai năm trước xuống núi, một mực ẩn cư ở lục trúc lâm ngoại thành phía Đông Lạc Dương. Ngài đi Lạc Dương, đến phân đà của Giáo ta là sẽ biết."

"Hảo."

.

"Hắn đến hỏi chỗ ở của Thánh cô?"

Đông Phương Bất Bại đứng ở trước cửa sổ trong thư phòng, nhìn qua bụi hoa bên ngoài thấp giọng nói.

"Vâng."

Một thân ảnh cung kính quỳ gối sau tấm bình phong, thân hình mơ hồ, nhìn không thấy rõ.

Đông Phương Bất Bại không nói gì, trầm mặc một lát, nói:

"Còn có chuyện gì khác?"

"Không có."

"Được rồi. Lui ra đi."

"Vâng."

Người nọ nhẹ nhàng lui ra, không có phát ra một chút tiếng động nào, có thể thấy được khinh công thật sự cao minh.

Đông Phương Bất Bại nhìn qua hoa viên bên ngoài, ánh mặt dừng lại trên đỉnh bụi hoa, lông mày cau lại, hai con ngươi ẩn chứa ưu sầu. Một lúc lâu sau, hai tròng mắt đen láy kia hàn quang chợt lóe lên, hiện ra vẻ sắc bén cùng quyết đoán.

.

Dương Liên Đình trù bị mọi sự thỏa đáng, rốt cuộc lên đường xuống núi. Hắn dẫn theo bảy thủ vệ, đều cải trang thành bộ dáng thương lữ bình thường.

Mấy người kia là do Đông Phương Bất Bại tự mình điều ra từ Phong Lôi đường, cấp cho hắn sử dụng. Dương Liên Đình gần đây vui vẻ, cùng từng người hỏi qua danh tính, bắt chuyện qua, cũng không hề tự cao tự đại.

"Ngươi tên là gì?"

Người cuối cùng khuôn mặt bình thường, so sánh cùng vài thủ vệ khác, thân hình có vẻ đơn bạc, nhưng dáng người cao to, dáng lưng cao ngất, nhìn qua rất có phong vị anh khí. Người nọ nghe vậy nói:

"Thuộc hạ tên là Phương Bách, kiến quá Phó Tổng quản."

Dương Liên Đình ha ha cười, nói:

"Nói như vậy, chúng ta cùng xưng hô huynh đệ là tốt rồi. Tiểu Phương, ta thấy ngươi tuổi không lớn lắm, từ nay về sau kêu ta Dương đại ca là được rồi."

"Vâng, Dương đại ca."

Phương Bách rất biết nghe lời, lập tức khóe miệng nhếch lên, nhu thuận sửa lại cách xưng hô.

"Hảo. Mọi người nhớ kỹ, sau khi xuống núi ta không phải là Phó Tổng Quản gì cả, các ngươi cũng không phải là thuộc hạ gì. Đem quên hết những quy củ bỏ đi kia, chúng ta đoàn người đồng tâm hiệp lực vì Giáo chủ làm việc, làm tốt Giáo chủ sẽ có thưởng, Dương mỗ sẽ không bạc đãi huynh đệ chúng ta."

"Hảo!"

Tất cả mọi người đều là hán tử hào sảng, thấy Dương phó Tổng quản thân thiết như thế, không hề e ngại, đều cảm thấy lần này đi theo phó Tổng quản xuống núi, thực là một chuyến đi tốt đẹp."

Chỉ có Dương Liên Đình trong nội tâm phát khổ.

Hắn không có nghĩ đến, tổ tông này như thế nào cũng theo tới? Cái này phải làm gì mới được đây?

Xem ra kế hoạch đi nhìn Nhâm Đại Thánh cô, còn phải cẩn thận xem xét.

Hạ sơn, đoàn người hướng Giang Nam mà đi.

.

Buổi tối nghỉ tạm tại khách điếm ở một trấn nhỏ, bởi vì khách điếm không lớn, bọn họ một chuyến tám người, Dương Liên Đình muốn lấy bốn phòng thượng hạng.

Trong vài thủ vệ, Triệu Khoan là lớn tuổi nhất, kinh nghiệm phong phú, người cũng có chút sáng sủa, thấy Dương Liên Đình muốn thuê bốn phòng thượng hạng, không khỏi kinh ngạc nói:

"Dương huynh đệ, chúng ta chính là vài người thô kệch, không cần phải thuê đến bốn phòng thượng hạng. Ngài một mình một gian, mấy huynh đệ chúng ta chỉ cần một gian, ghép hai cái giường vào là được rồi.

Dương Liên Đình cười nói:

"Này sao có thể. Các vị đại ca đều theo ta đi làm việc, sau này trên đường có việc gì đều phải dựa vào mấy vị, sao có thể chỉ một mình ta độc chiếm một phòng ngủ? Chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Bạc của ta chỗ này không thiếu, nếu không đủ tiểu đệ thà rằng chính mình tự thêm vào, cũng không thể ủy khuất các vị."

Triệu Khoan mấy người này đều cực kỳ cảm động.

Dương Liên Đình nói:

"Chúng ta hai người một gian, Triệu đại ca, ngài sắp xếp cho tốt. Ta cùng ai một gian đều được."

Triệu Khoan cùng vài huynh đệ thoáng cái thương nghị xong, bọn họ đều là từ Phong Lôi đường ra, tuổi không kém nhau nhiều lắm, xưa nay cũng đều có giao hảo, rất nhanh đã phân xong phòng.

Dương Liên Đình mang theo Phương Bách vào một gian, tuy nói là phòng thượng hạng, kỳ thật chính là rộng rãi hơn chút, sạch sẽ hơn chút, giường cũng không lớn hơn bao nhiêu.

Dương Liên Đình đối Phương Bách cười nói:

"Phương Bách huynh đệ, đêm nay ủy khuất ngươi cùng ta chen chúc một đêm vậy."

Phương Bách tựa hồ có chút ngoài ý muốn, một mực cúi đầu, nghe vậy nói khẽ:

"Nếu không, phó Tổng quản ngài ngủ trên giường, ta trải chăn đệm nằm dưới đất cũng được rồi."

Dương Liên Đình cười khổ, thầm nghĩ: Ta nếu không biết ngươi là ai, cả mấy gian dư thừa kia cũng sẽ không muốn. Hiện tại thật vất vả mới đem ngươi cùng những thủ vệ kia tách ra, nào dám cho ngài ngủ trên mặt đất? Ta không ngủ trên mặt đất đã là tốt rồi.

Trên mặt lại mang theo nụ cười thân thiết vạn phần, khóe miệng run rẩy thương cảm nói:

"Như thế nào có thể, đều đã mệt mỏi một ngày rồi. Ta thấy cái giường này khá lớn, ngươi nếu không chê ta chiếm nhiều chỗ, chúng ta liền chen chúc một chút đi."

Phương Bách hai mắt sáng lóng lánh, nhìn hắn một cái, lại liếc cái giường, tựa hồ có chút do dự.

Dương Liên Đình không khỏi phân trần, bàn tay to ở trên vai hắn vỗ vỗ:

"Đều là hai đại lão gia, có cái gì mà phải chú ý, cứ như vậy đi."

Nói xong không nói hai lời, cởi áo nới thắt lưng, phủi đất trên người xong liền chạy lên giường.

.

Tác giả: Cảm ơn mọi người đã chúc mừng sinh nhật! Ha ha ha, cuối chương hai người đã cùng giường cùng gối, xem như có tiến bộ lớn đi ~~~

Cảm tình phải chậm rãi bồi dưỡng mới có thể sâu đậm không phải sao? Nếu là cứ dễ dàng đã tốt lên, sau này rất dễ dàng biến chất, vì kế lâu dài, ta phải ổn ổn mà tiến đến a~~~

Chương 10

Dương Liên Đình sau khi lên giường cơ hồ như chỉ một lúc, liền trở mình ngủ mất.

Phương Bách nghe thấy tiếng hô hấp đều đều ngủ say của hắn, ở bên giường đứng đó một lúc lâu, rốt cuộc nhẹ tay nhẹ chân cởi bỏ quần áo, bò lên giường, ở bên cạnh Dương Liên Đình nằm xuống.

Dương Liên Đình trong nội tâm nhẹ nhàng thở phào. Kỳ thật hắn sau khi lên giường liền điều khống chế tần suất hô hấp của thân thể, rất nhanh để cho thân thể tiến vào trạng thái ngủ say, tinh thần thể thê nhưng lại không cần nghỉ ngơi, vẫn đang chú ý tình huống trong phòng.

Hắn thấy Phương Bách đứng ở trước giường nhìn mình thật lâu, mới thoát quần áo rồi lên giường, ở bên cạnh mình nằm xuống, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Hắn vừa rồi còn thực sự có chút lo lắng vị Giáo chủ đại nhân này không biết là đang muốn gì.

Không sai, vị tiểu huynh đệ Phương Bách này đúng là Nhật Nguyệt thần giáo Giáo chủ đại nhân Đông Phương Bất Bại cải trang. Y dịch dung cực kỳ tinh diệu, không chỉ có dung mạo, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng không hề lộ sơ hở, nếu không phải Dương Liên Đình tìm được sóng tinh thần của y, thật đúng là cũng không nhận ra y là ai.

Cái giường này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng là hai cái đại lão gia nằm lên, thực tế thì Dương Liên Đình dáng người kiện tráng, lưng hùm vai gấu, xác thực rất chiếm diện tích. Tuy nhiên hắn hết sức dán chặt người vào tường, nhưng lại không muốn làm quá rõ ràng khiến cho Phương Bách phát hiện ra điều bất thường, cho nên kiểu này.........

Phương Bách nguyên bản nằm thẳng. Sau một lúc lâu, đột nhiên lật người, hướng về phía Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình nằm thẳng ngủ, tư thế trông vô cùng đứng đắn, thân thể thẳng tắp, hai tay giao nhau đặt ở trước ngực, nhìn có chút.........cảm giác như đang ở trong giấc ngủ sâu mãi mãi kia.

Tinh thần thể của hắn ở trong khách điếm đi dạo vài vòng, không thấy có việc gì, đang có chút thư giãn, vừa định tiến vào trạng thái hôn mê, chợt thấy trên người nặng nề, đã bị Đông Phương Bất Bại điểm huyệt ngủ. Sau đó, có một bàn tay hơi lạnh chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của mình.

Nguyên lai là Giáo chủ đại nhân ngủ bên cạnh hắn không an phận, đang ở trong đêm tối ngắm nhìn hắn, lại thừa dịp hắn chìm vào giấc ngủ mà động thủ động cước.

Đông Phương Bất Bại nhiệt độ cơ thể so với thường nhân hơi lạnh, có thể là do việc luyện công tác động. Y đối gương mặt Dương Liên Đình tựa hồ rất có hứng thú, ngón tay nhẹ nhàng dọc theo mày rậm của hắn, mí mắt, mũi, chậm rãi vuốt ve xuống phía dưới.

Dương Liên Đình lúc này có chút hối hận chính mình không cách nào ngủ được luôn đi. Ngón tay Đông Phương Bất Bại rất nhẹ, nhưng giống như có một loại ma lực, khiến cho lòng hắn có chút ngứa, còn có chút, có chút..........cảm giác tâm động cùng khẩn trương không nói nên lời.

Chợt nghe thấy bên tai một tiếng thở dài sâu kín, tiếng thở dài giống như một hồi sương khói mịt mờ, rồi lại giống như yêu say đắm cùng ưu sầu nói không nên lời.

"Liên đệ........Liên đệ. Ta kêu ngươi như vậy cũng được chứ?"

Dương Liên Đình đương nhiên không nói được là tốt hay không.

Đông Phương Bất Bại trong bóng đêm nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, thì thào:

"Liên đệ, ngươi chính là nhận ra ta? Vì vậy nên lúc này mới thuê bốn phòng trên? Không.....Không có khả năng. Ngươi nhất định là không nhận ra ta.........Ai, Liên đệ, ta thật sự là một ngày cũng không muốn tách ra khỏi ngươi. Nghĩ đến việc ngươi phải rời xa ta một, hai tháng, ta liền không chịu được.........Ai, ta đây là làm sao vậy? Chắc là không phải tẩu hỏa nhập ma chứ? Liên đệ.......Liên đệ....."

Dương Liên nghe thấy như vậy nội tâm liền run rẩy, có chút căng, lại ẩn ẩn đau, cơ hồ nhịn không được nghĩ muốn cầm tay của y, đáp lại lời gọi của y.

Hắn cùng người bình thường rất là không giống nhau.

Nếu là Dương Liên Đình trước kia, nửa đêm đang ngủ tỉnh giấc nghe thấy nam nhân bên cạnh đối chính mình thổ lộ ái ngữ đến bực này, chỉ sợ là tóc gáy đều muốn dựng đứng lên, sợ tới mức lăn xuống giường đi. Nhưng Dương Liên Đình bây giờ lại sẽ không như thế. Đối với hắn - tinh thần thể tịch mịch mấy chục năm mà nói, cảm tình nồng đậm bậc này của nhân loại, không chỉ có thập phần lạ lẫm, ở sâu trong nội tâm kỳ thật cũng thập phần khao khát.

Trước đó, chưa từng có người nào ái mộ mình như thế, hắn cũng từ đó mà không nhận thức được tư vị bậc này của người được yêu. Nhưng là bây giờ, một nhân loại không chỉ có năng lực thân thể thập phần cường đại, năng lực tinh thần cũng cường đại đủ để cùng hắn xứng đôi, lại hội đối chính mình ái mộ như thế, làm sao có thể không khiến cho hắn cảm động? Không, không chỉ là cảm động, còn làm cho hắn thập phần tâm động.

Dương Liên Đình chỉ cảm thấy trong tim dường như có một dòng nước ấm chảy qua, theo những lời Đông Phương Bất Bại kìm lòng không được thì thào tự nói, chậm rãi chảy vào lục phủ ngũ tạng.

Đông Phương Bất Bại lại di chuyển, hướng hắn tiến lại gần thêm chút ít, sau đó nhẹ nhàng vươn tay, lại quàng qua cổ của hắn, đầu cũng nhẹ nhàng tựa ở trên vai hắn.

Dương Liên Đình ngũ quan cảm giác thập phần nhạy cảm, thậm chí có thể cảm giác được hô hấp ổn nhẹ liên tục của Đông Phương Bất Bại ở bên tai, khơi lên trong người hắn một trận lửa nóng.

Loại thân mật tiếp xúc này, cũng làm cho hắn có chút quý trọng cùng tò mò, bất quá đáng tiếc bị điểm thụy huyệt, không thể vọng động.

Đông Phương Bất Bại nằm dựa vào hắn một lát, tựa hồ thấy cũng chưa đủ, đột nhiên ngẩng đầu dậy, ngắm nhìn thụy nhan của hắn đến nửa ngày, lại chậm rãi cúi người, cẩn cẩn dực dực dùng môi mình chạm nhẹ lên môi của hắn.

Dương Liên Đình lại càng kinh hách, chỉ cảm thấy trên môi một trận ấm áp nhẹ nhàng, tâm thần có chút nhộn nhạo.

Đây vẫn chính là người đầu tiên hôn hắn a.

Là tinh thần thể, tự nhiên không có cơ hội thể nghiệm loại cảm giác này. Từ trước Dương Liên Đình lại là một thanh niên tâm cao khí ngạo, vô tâm lại đa tình, mặc dù cũng từng bước qua chốn thanh lâu, nhưng thực sự đối với những kỹ nữ 'nhất điểm hồng môi vạn người nếm' kia không có quá nhiều tình thú, cho nên.........

Nụ hôn đầu tiên! Chính thức là nụ hôn đầu tiên a!

Dương Liên Đình có chút kích động, đáng tiếc là thân thể này lại ngủ rất sâu.

Đông Phương Bất Bại điểm thụy huyệt của hắn, liền cực kỳ yên tâm, càng trở nên lớn mật hơn. Đầu tiên chỉ là hôn hắn một chút, sau đó đưa hai tay xuống dưới vuốt ve, thậm chí kéo ra y phục của hắn, ở trên khuôn ngực bằng phẳng của hắn vuốt qua vuốt lại.

Tóm lại, một đêm này Dương Liên Đình có thể nói là được ăn hết đậu hủ, đáng tiếc nhưng lại không thể phản kháng.

Không công bằng!

Trong nội tâm thật là có chút không công bằng.

Chờ đó, lần sau ta nhất định sẽ đùa giỡn lại!

Dương Liên Đình trong lòng căm giận nghĩ.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Dương Liên Đình liền tỉnh lại, quan sát Phương Bách cơ hồ đang cuộn tròn trong ngực mình, bất động thanh sắc động tay động chân.

Phương Bách tỉnh lại, phát hiện tư thế của mình, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, đỏ mặt cuống quít dời đi, lúng ta lúng túng nói:

"Dương đại ca, ta không cố ý, tư thế ngủ của ta vốn không tốt lắm........."

Giả vờ! Ngươi cứ giả vờ đi!

Dương Liên Đình 'rộng lượng' cười cười, nói:

"Không quan hệ. Cái kia........phiền toái ngươi nhấc tay chân lên, chân ta có chút tê dại."

Phương Bách chậm rãi ngồi dậy, mặt càng đỏ hồng đến lợi hại, cúi đầu giống như tiểu thê tử nói:

"Dương đại ca, thực xin lỗi. Nếu không.......nếu không ta giúp ngài xoa bóp?"

Giả vờ! Lại còn giả vờ!

Dương Liên Đình trong nội tâm khinh thường nghĩ, vừa muốn nói không cần, Đông Phương Bất Bại đã phi thường chủ động hành động trước, ấn lên hai chân hắn, giúp hắn xoa bóp nhẹ nhàng.

Ách........Còn rất thoải mái.

Dương Liên Đình khóe miệng co lại rút, không muốn cự tuyệt 'hảo ý' của y, đành phải để cho chính mình một đêm để đối phương chiếm tiện nghi, ngày hôm sau lại tiếp tục quang minh chính đại ăn đậu hủ của mình. Hắn cảm thấy mình đều nhanh thành sản phẩm nổi tiếng của thành Lạc Dương - 'Đậu hủ mẫu đơn'. ==||||

Ngày hôm đó mọi người một đường đi thẳng, đến khi dừng chân một lần nữa thì, Dương Liên Đình vẫn là thuê bốn phòng thượng hạng.

Lần này không đợi hắn nói, mọi người liền tự giác dựa theo phân chia ngày hôm qua phân bố đều các gian phòng.

Phương Bách sau khi đi theo hắn vào phòng, khóe miệng hơi cong, nói:

"Đại ca, đêm nay ta sẽ chú ý, thà rằng rơi xuống giường, cũng sẽ không chen mất chỗ của ngươi."

Dương Liên Đình nhìn y cười đến như hồ ly thâu tinh, chính mình cũng đành phải làm ra vẻ vô sự, ha ha cười nói:

"Không có việc gì. Dù ta cũng ngủ rất say, cái gì cũng không biết. Ngươi cũng đừng ủy khuất chính mình, ngủ như thế nào liền ngủ, ngàn vạn lần đừng để rơi xuống khỏi giường."

Phương Bách hé miệng cười, quay đầu ra khỏi phòng.

Dương Liên Đình buồn bực ngồi ở trên giường, trong lòng cân nhắc chẳng lẽ đêm nay còn tiếp tục muốn được ăn đậu hủ nữa?

Kỳ thật hắn một đại nam nhân, không sợ bị người phi lễ, bất quá lần này đi Giang Nam, như thế nào cũng phải mất hơn một tháng, cứ tiếp tục bị phi lễ như vậy, vạn nhất khơi mào hỏa lên, liền phải làm sao bây giờ?

Ai, sầu a~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dpbb