Chương 55 + 56

Chương 55

Đảo mắt lại qua hơn một tháng, đám người Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh từ Thiếu Lâm Tự ra đột nhiên mất tích bí ấn. Mà cùng lúc đó, Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên cũng mất dạng.

Bởi vì Hinh Viên đã chuẩn bị rất tốt, Dương Liên Đình đối với hướng đi của bọn họ cũng không để tâm. Còn có thể làm cái gì nữa? Đơn giản là quay về Hắc Mộc Nhai, đoạt lại đại quyền trong Nhật Nguyệt Thần giáo không phải sao.

Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại bởi vì đã quyết định không đánh với bọn chúng, cho nên bớt đi tâm sự, liền đợi đến thời cơ thích hợp thoái ẩn giang hồ.

Một ngày thời tiết rất tốt, Dương Liên Đình liền đỡ Đông Phương Bất Bại tản bộ trong sân.

Mới chỉ hơn năm tháng, bụng Đông Phương Bất Bại đã như một trái bóng bị thổi khí, nhanh chóng căng lên, nhìn qua bộ dáng giống như đã được bảy tháng.

Dương Liên Đình có chút lo lắng, nhịn không được nói:

"Hai tiểu bảo bối này lớn lên cũng quá nhanh rồi, bụng của ngươi lần này so với lúc mang thai Bảo Nhi lớn hơn rất nhiều. Sau này lúc sinh sẽ rất không dễ dàng."

Đông Phương Bất Bại đối với việc này không lo lắng chút nào, mỉm cười nói:

"Không phải là còn có ngươi sao? Chỉ cần có Liên đệ ngươi ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng không sợ."

Dương Liên Đình điểm điểm cái mũi của y, nói:

"Ta không phải là sợ ngươi chịu khổ sao? Nhìn ngươi lần trước sinh con đau đến chết đi sống lại, ta rất là đau lòng."

Đông Phương Bất Bại đột nhiên không nói gì.

Dương Liên Đình đỡ y đi lại một chút, nói:

"Làm sao vậy? Ngươi nghĩ gì thế, có phải là sợ không?"

Đông Phương Bất Bại đột nhiên dừng bước lại, dùng sức cầm lấy tay hắn, nói:

"Liên đệ, lần này......ngươi có thể hay không lại đột nhiên giống như lần trước, đột nhiên......"

Dương Liên Đình sửng sốt một chút, mới nghĩ ra y đang nói cái gì, vội nói:

"Sẽ không. Ngươi yên tâm, lần trước là ngoài ý muốn. Lần này ta tuyệt đối sẽ không hôn mê bất tỉnh nữa."

Đông Phương Bất Bại chăm chú nhìn y, yếu ớt nói:

"Liên đệ, ta biết rõ ngươi có rất nhiều việc không tiện nói cho ta biết. Chính là......việc lần trước thật sự dọa hỏng ta. Thấy ngươi không hề nhúc nhích nằm ở trong tay, ta thật sự là cả tâm muốn chết cũng có. Ngươi nhớ kỹ, trên đời này bất luận là kẻ nào hay bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không thể so sánh với ngươi. Nếu như ngươi có cái gì vạn nhất......"

Dương Liên Đình vội vã nói:

"Tuyệt đối sẽ không. Ngươi đừng nghĩ lung tung."

Đông Phương Bất Bại lắc đầu, thấp giọng nói:

"Người có sớm tối họa phúc, những việc này luôn không thể dự đoán. Ta tình nguyện tự mình thay ngươi đi chịu chết, cũng tuyệt không nguyện để cho ngươi chịu nửa điểm thương tổn."

Dương Liên Đình vội la lên:

"Đã nói là sẽ không mà, ngươi còn nói mê sảng cái gì vậy? Ai kêu ngươi thay ta đi tìm chết? Ta thà rằng tự mình đi......"

"Đừng! Đừng nói chữ kia!"

Đông Phương Bất Bại lập tức che miệng của hắn, cắt đứt lời hắn định nói tiếp, vừa vội vừa tức nói:

"Ta không cho phép ngươi nói ra cái chữ kia! Ngươi dám nói ta sẽ sinh khí!"

Dương Liên Đình cầm tay của y, ôn nhu nói:

"Được, ta không nói, ngươi cũng không được nói. Chúng ta ai cũng không được nói cái chữ kia. Chúng ta vĩnh viễn cùng nhau một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau!"

Đông Phương Bất Bại thâm tình nhìn hắn, nhu tình đầy mắt, nhẹ nhàng gật đầu, nói:

"Được!"

Dương Liên Đình cầm tay của y, mỉm cười:

"Chúng ta lại đi thêm một lát nữa."

"Ân."

Đông Phương Bất Bại đỡ lấy cái bụng giống như bóng cao su, để cho Dương Liên Đình cẩn thận dìu đi, mím môi cười tủm tỉm từ từ đi, một bộ thái độ giống như rất mỹ mãn.

Ai ngờ vừa đi được hai bước, đột nhiên a một tiếng, đứng lại bất động.

Dương Liên Đình lại càng hoảng sợ, nói:

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

Đông Phương Bất Bại xoa bụng, cau mày nói:

"Các con đá ta."

Dương Liên Đình kịp phản ứng hiểu là hài tử, không khỏi cười ha ha, cao hứng nói:

"Thật tốt quá, rốt cuộc cũng động! Rốt cuộc cũng động rồi! Ta nghe một chút, cho ta nghe một chút."

Thì ra lần này không biết là có chuyện gì xảy ra, hai tiểu tử kia trong bụng Đông Phương Bất Bại tuy rằng sóng tinh thần vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại không quá thích động đậy, Đông Phương Bất Bại đến tận tháng trước mới cảm nhận được máy thai, nhưng là quá mức yếu ớt, chỉ mình y có thể phát hiện, Dương Liên Đình nằm sấp nửa ngày trên bụng y, nhưng lại không nghe được chút động tĩnh gì.

Thật vất vả hiện tại mới đến hơn năm tháng, Dương Liên Đình chỉ bỏ công trông nom bên cạnh y, vuốt bụng y dỗ các con động đậy, ai ngờ hai tiểu tử kia một chút mặt mũi cũng không cho hắn, ngang nhiên bất động, Dương Liên Đình tức giận liền mắng bọn chúng đến mệt mỏi.

Lần này khó khăn lắm mới nghe thấy Đông Phương Bất Bại nói bọn nhỏ đá y, Dương Liên Đình vội vã cúi người, thật cẩn thận dán lên bụng Đông Phương Bất Bại lắng nghe.

Đông Phương Bất Bại một tay chống eo, một tay đỡ bụng, nhìn bộ dáng hào hứng bừng bừng của Dương Liên Đình, cười hỏi:

"Thế nào? Đã nghe được chưa?"

"Từ từ, chờ một chút."

Đông Phương Bất Bại thở dài:

"Ai, cục cưng a cục cưng, các con cũng quá là không để cho phụ thân các con chút mặt mũi, nhìn bộ dáng của hắn đáng thương như vậy, các con nhúc nhích một chút đi."

Y vừa nói xong, giống như phối hợp với lời nói của y, trong bụng đột nhiên lại có một trận động đậy, giống như chào hỏi với Dương Liên Đình.

"Nghe rồi nghe rồi! Ha ha ha, khí lực thật tốt, đá rất lợi hại a!"

Dương Liên Đình hưng phấn hoa tay múa chân nói.

Đông Phương Bất Bại có chút đau, không khỏi cười mắng:

"Nhìn xem ngươi kìa, cũng không biết đau lòng ta. Ai, hai tiểu tử này thật có sức lực, ta đều sắp chịu không được."

Dương Liên Đình nhanh chóng đỡ lấy y, nói:

"Có phải là mệt rồi không? Chúng ta quay về phòng nghỉ một lát."

Đông Phương Bất Bại nói:

"Được rồi. Chút công phu như vậy đâu thể khiến ta mệt mỏi. Nhớ lần trước ta mang thai Bảo Nhi còn luyện võ, không sao đâu."

Dương Liên Đình cũng nhớ lần trước bụng Đông Phương Bất Bại lớn dần, lại cho là mình mập nên muốn giảm cân, không khỏi lấy ra một phen giễu cợt y.

Đông Phương Bất Bại có chút xấu hổ, sẵng giọng nói:

"Chuyện này từ nay về sau không cho phép ngươi nhắc lại, quá dọa người."

Dương Liên Đình cười ha ha, nói:

"Không được. Có cơ hội nhất định ta phải nói cho Bảo Nhi. Khó trách Bảo Nhi tuổi còn nhỏ như vậy đã có thiên phú học võ, nguyên lai là do mẫu thân nó lúc mang thai đã từng dùng cách dưỡng thai như vậy a."

Đông Phương Bất Bại tức giận nói:

"Ngươi dám! Ngươi dám nói ta liền......ta liền......"

"Liền như thế nào?"

Dương Liên Đình thật đúng là hiếu kỳ muốn xem Đông Phương Bất Bại muốn dùng cái gì để uy hiếp hắn.

Quả nhiên Đông Phương Bất Bại yêu hắn tận xương, ngoan ngoãn phục tùng, thật đúng là không có gì để phạt hắn, nhẫn nhịn nửa ngày, tròng mắt xoay chuyển, nói:

"Ngươi nếu lại dám lấy việc kia ra chê cười ta, còn dám nói cho Bảo Nhi, ta liền mỗi ngày làm cà hầm cách thủy cho ngươi ăn, xem ngươi có còn dám hay không! Hừ!"

Thì ra Dương Liên Đình người này, chịu ảnh hưởng của thân thể ký chủ, ăn uống có chút kén chọn. Những thứ khác đều bình thường, chỉ có món cà là vô cùng chán ghét. Đây là lúc trước Đông Phương Bất Bại hóa trang thành Phương Bách, một đường theo Dương Liên Đình đến Dương Châu thì phát hiện ra. Lúc ấy mọi người gọi món ăn, chỉ cần trên bàn có cà, Dương Liên Đình nhất định không động đến một miếng, chỉ ăn thứ khác. Về sau hai người lưỡng tình tương duyệt rồi, y từng hỏi qua Dương Liên Đình, Dương Liên Đình liền thản nhiên thừa nhận bản thân không thích ăn cà. Cho nên mấy năm này, Đông Phương Bất Bại chưa từng để món cà xuất hiện trên bàn cơm trước mặt Dương Liên Đình.

Chính là lúc này y đột nhiên nghĩ ra, lấy việc này để 'áp chế' Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình nghe vậy, quả nhiên mặt lập tức biến thành trái khổ qua, kêu lên:

"Đông Phương, ngươi sẽ không ác như vậy chứ?"

Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng cười, nói:

"Thế nào? Ngươi còn dám không?"

Dương Liên Đình ủ rũ nói:

"Không dám. Ngươi yên tâm, từ nay về sau tự việc kia ta sẽ giấu trong lòng, nhiều nhất sẽ chỉ để một mình ta cười ngươi, tuyệt không nói cho con biết."

Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dáng kia của hắn, quả nhiên là giống Bảo Nhi như đúc, không khỏi bật cười, tựa vào trong lòng ngực của hắn ôn nhu nói:

"Hảo Liên đệ, ngươi yên tâm, ta sẽ không ngược đãi ngươi. Ha ha a......"

Dương Liên Đình nhìn bộ dáng của y thực hiện được quỷ kế, cười trộm ở trong lòng mình, khóe mắt, đuôi lông mày đều không hề giả bộ mà toát ra nồng đậm yêu thương cùng hạnh phúc, không khỏi cũng tự mình cảm thấy mỹ mãn, lòng tràn đầy ngọt ngào.

Hắn ôm lấy Đông Phương Bất Bại, cùng y trán tựa trán, động tình nói:

"Hảo lão bà, từ nay về sau ngươi cứ vui vẻ như vậy. Nhìn ngươi vui vẻ, ta cũng sẽ vui vẻ."

Đông Phương Bất Bại hơi hơi sửng sốt, không khỏi cảm động, nhẹ nhàng ôm ngược lại hắn, nói:

"Liên đệ, ta cũng vậy."

Hai người ôn nhu ôm nhau cùng một chỗ, đang một hồi buồn nôn như vậy, Dương Bảo Nhi cưỡi Tiểu Hổ Đầu đuổi theo một con tiên hạc từ trong hoa viên lao đến, cao giọng kêu:

"Phụ thân, mẫu thân, xem con đánh bại tiên hạc đại hiệp này. Võ công của con là đệ nhất thiên hạ!"

Phu phu hai người nghẹn họng trân trối nhìn đám động vật trong hoa viên trối chết chạy loạn khắp nơi, khiến cho tiểu hoa viên u nhã ấm áp một hồi gà bay chó chạy, a không, là hạc phi hổ nhảy, sau đó nhìn nhau, nhất tề cười khổ.

Buổi tối Dương Liên Đình ôm Đông Phương Bất Bại nằm ở trên giường, một bên vuốt ve bụng của y, một bên trầm ngâm nói:

"Ngươi nói xem, hai tiểu tử trong bụng ngươi này, sẽ không giống như Bảo Nhi chứ?"

"Như thế nào? Ngươi là có ý gì?"

Đông Phương Bất Bại buổi tối vừa tắm rửa, tóc hãy còn chút ẩm ướt. Y miễn cưỡng tựa vào đầu giường, vừa lau tóc, một bên vừa tùy ý để cho Dương Liên Đình ôm bụng mình vuốt qua vuốt lại.

Dương Liên Đình có chút ưu sầu nói:

"Không có ý gì. Ta chính là lo lắng, Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, tính tình lại có chút hoang dã. Có con gái nhà ai như vậy không? Ngược lại còn giống tiểu nam hài nữa."

Đông Phương Bất Bại không thích nghe, trừng mắt lên nói:

"Ngươi có ý gì? Là nói ta không biết dạy con? Bảo Nhi làm sao, như vậy không phải rất tốt? Ngươi xem có hài tử nhà ai nghe lời hiểu chuyện giống như Bảo Nhi nhà ta, tuổi còn nhỏ đã biết học bài tập võ, còn có thể giúp ta làm việc nhà. Tính tình làm sao mà hoang dã? Ngươi phải nói rõ ràng cho ta!"

Nhìn bộ dáng Đông Phương Bất Bại mắt lạnh trừng lên, Dương Liên Đình phát hiện mình đã châm ngòi thuốc nổ, nhanh chóng chữa lại nói:

"Ta không phải là có ý này. Bảo Nhi đương nhiên rất tốt, con của chúng ta là xuất sắc nhất."

Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng, lúc này mới an tĩnh lại.

Dương Liên Đình có chút đau đầu. Xem ra tuy rằng Đông Phương Bất Bại một mực muốn làm nữ nhân, nhưng thật ra có rất nhiều phương diện vẫn không thể làm đúng được. Tỷ như việc dạy dỗ con cái này, cũng có thể thấy được y thực ra là căn bản không biết một mẫu thân phải dạy dỗ con cái như thế nào.

Bảo Nhi xác thực rất thông minh nhu thuận, cũng rất hiểu chuyện nghe lời, nhưng điều này không có nghĩa tính tình của bé cũng tốt. Mắt thấy con gái ngày càng lớn lên, tính tình cũng càng mạnh mẽ lớn mật, Dương Liên Đình thực sự là phát sầu.

Tuy rằng thế giới tương lai không có tính phân chia rõ ràng như vậy, nhưng sống ở cổ đại lâu như thế, Dương Liên Đình thân là người thừa kế của thế gia tài chính, vẫn hy vọng con gái mình có thể trở thành một tiểu thư danh môn. Dù sao xã hội thượng lưu cũng có quy tắc tồn tại của xã hội thượng lưu.

Ai, đau đầu.

Nhi tử a nhi tử. May mắn các con là nam hài, ta có thể bớt lo.

Dương Liên Đình ôm cái bụng tròn trịa của Đông Phương Bất Bại, cảm thấy an lòng.

Hai nam nhân nuôi con gái là có chút khó khăn. Nhưng hai nam nhân nuôi hai đứa con trai, hẳn là sẽ không khó khăn như vậy đi?

Dương Liên Đình lạc quan nghĩ.

Chương 56

Dựa theo nội dung nguyên tác của vở kịch, khi Nhậm Doanh Doanh vì Lệnh Hồ Xung mà lên Thiếu Lâm Tự cầu [Dịch Cân Kinh] thì, Dương Liên Đình từng dùng danh nghĩa của Đông Phương Bất Bại phái đám người Cổ Bố cùng Thượng Quan Vân chạy đến áp chế. Lúc này mới gặp phải Nhậm Ngã Hành.

Về sau Cổ Bố bị giết, Thượng Quan Vân đào ngũ, mang theo Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên, còn có đoàn người Nhậm Doanh Doanh cùng Lệnh Hồ Xung, hóa trang khéo léo lẻn lên Hắc Mộc Nhai, còn gặp được Dương Liên Đình hạ lệnh bắt giữ Đồng Bách Hùng. Vì vậy những người liên can phục ở Thành Đức Điện bắt được Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại giả, đánh gãy hai chân Dương Liên Đình, buộc hắn dẫn đường đi tìm Đông Phương Bất Bại thật.

Dương Liên Đình kia cũng là thiếu đầu óc, rõ ràng không hề làm ra an bài cùng ám chỉ gì, thực dẫn bọn kia đi, đoán chừng là thật sự cho rằng võ công của Đông Phương Bất Bại đệ nhất thiên hạ, có thể giết những người kia bảo vệ hắn bình an.

Nội dung phía sau cùng không cần nói nhiều.

Đông Phương Bất Bại đang thêu hoa màu sắc rực rỡ liền đi ra, vừa thấy Dương Liên Đình bị thương thiếu chút nữa đã giận điên lên, một người địch lại mọi người, giết Đồng Bách Hùng cùng Thượng Quan Vân, còn chọc mù một con mắt của Nhậm Ngã Hành. Nếu không phải Nhậm Doanh Doanh lấy kiếm đâm Dương Liên Đình khiến cho y phân tâm, nói không chừng y có thể giết nhiều thêm mấy người. Bất quá cuối cùng, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình vẫn là song song bị giết.

Nhưng hiện tại bởi vì nội dung vở kịch đã thay đổi, Dương Liên Đình cũng không có phái người bao vây Thiếu Lâm Tự, cái này khiến cho bọn người Nhậm Ngã Hành thiếu một cơ hội lung lạc Thượng Quan Vân, khiến hắn dẫn bọn họ lên Hắc Mộc Nhai. Sau khi mất tung tích của bọn người Nhậm Ngã Hành, Dương Liên Đình phái người đi khắp nơi nhưng tìm không thấy, chỉ đành tạm thời buông tha, chuẩn bị công việc ẩn cư cùng Đông Phương Bất Bại.

Chỉ là mất đi hướng dẫn về nội dung vở kịch trong nguyên tác, Dương Liên Đình hoàn toàn không có phương hướng với hành động tiếp theo của Nhậm Ngã Hành. Hiện tại bụng Đông Phương Bất Bại càng lúc càng lớn, Nhậm Ngã Hành không chính xác ngày nào đó sẽ lên Hắc Mộc Nhai truy sát, cho nên Dương Liên Đình muốn để Đông Phương Bất Bại mang theo Bảo Nhi đi đến Hinh Viên trước. Chờ hắn xử lý tốt sự vụ trong giáo rồi đến đoàn tụ cùng hai người sau.

Nhưng đề nghị này lại bị Đông Phương kiên quyết từ chối.

"Liên đệ, ngươi ở đâu ta liền ở đó. Muốn đi thì cả nhà chúng ta cùng đi, bằng không ta cùng Bảo Nhi đều ở lại nơi này với ngươi."

Dương Liên Đình nói:

"Sao ngươi lại cố chấp như vậy. Nơi này cách Hinh Viên không xa, ngươi cùng Bảo Nhi chuyển qua đó trước, chờ ta đem mọi việc bên này xử lý thật tốt, sẽ đi tìm ngươi, cùng không tốn mấy công sức."

Đông Phương Bất Bại lắc đầu, nói:

"Cũng không còn mấy ngày nữa, ngươi cần gì phải sốt ruột đưa ta cùng Bảo Nhi đi trước làm gì?"

Dương Liên Đình không còn lời nào để nói. Thực ra tận đáy lòng hắn ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt, không biết chính xác là tại sao, luôn cảm thấy mấy ngày này không được an ổn.

Hắn nhiều lần ra lệnh, để đám võ sĩ dưới nhai canh phòng nghiêm ngặt Hắc Mộc Nhai, bất luận là người ngoài cũng không thể đơn giản chạy lên. Lại đem các vị Trưởng lão trên nhai cẩn thận rà soát cẩn thận một lần, xác nhận chắc chắn không có người nào cấu kết với Nhậm Ngã Hành.

Nhưng cho dù đã làm xong những việc này, hắn vẫn là có chút bất an khó có thể hình dung. Không khỏi tự kiểm điểm lại bản thân mình, chắc không phải gần đây vì 'Bàn giao việc về sau', mệt nhọc quá độ, tự mình nghĩ nhiều?

Hắn khuyên Đông Phương Bất Bại đi trước, Đông Phương Bất Bại lại không chịu mang theo Bảo Nhi rời đi, Dương Liên Đình không có cách nào khác, đành phải tranh thủ thời gian xử lý sự vụ trong giáo.

Ngày hôm đó hắn rốt cuộc cũng đem tất cả giáo vụ nên chuyển đi hoặc nên bàn giao xử lý thật tốt, đem ấn tín Giáo chủ của Đông Phương Bất Bại ấn lên một phần văn kiện cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Từ sau hôm nay trở đi, hắn có thể an tâm ẩn cư một chỗ cùng lão bà và hài tử. Những sự vụ rườm rà này, tương lai không còn quan hệ gì đến hắn. Ha ha ha......

Dương Liên Đình duỗi duỗi lưng, nhịn không được cất tiếng cười to.

Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Dương Liên Đình nghe ra là tiếng bước chân của Tiểu Đào, thuận tiện nói:

"Vào đi."

Tiểu Đào bưng khay tiến vào, mỉm cười nói:

"Dương đại ca, khổ cực rồi, uống chút trà đi."

Mấy ngày này Tiểu Đào luôn tự mình chăm sóc tất cả sự vụ của Dương Liên Đình ở Thư Tâm Trai, còn thường xuyên đem chút điểm tâm nàng tự mình làm đến.

Dương Liên Đình mấy ngày trước dùng sóng tinh thần hơi dò xét qua, phát hiện nàng đã mơ hồ nhận ra ý niệm muốn rời đi của mình, cho nên cố gắng nắm bắt thời gian cuối cùng nghĩ muốn thể hiện một chút tâm ý với mình.

Dương Liên Đình vì thế cảm thấy áy náy.

Đối với Tiểu Đào, hắn vẫn luôn coi nàng giống như tiểu muội của mình mà chiếu cố. Nhưng là bây giờ vì ẩn cư cùng lão bà và hài tử, không thể không bỏ mặc người khác, trong tâm cũng vô cùng băn khoăn. Nếu Tiểu Đào đã ẩn ẩn phát hiện ra tâm tư của mình, liền để cho nàng đến gần trong chút thời gian ngắn cuối cùng, cũng là để lại cho hai người một đoạn thời gian tốt đẹp để nhớ a.

Dương Liên Đình nói:

"Được rồi. Ngươi đặt xuống đi."

Tiểu Đào rót một ly trà, đưa cho hắn:

"Dương đại ca."

Dương Liên Đình thấy Tiểu Đào đưa trà đến bên tay mình, liền mỉm cười, nhận lấy uống, sau đó khen:

"Tiểu Đào pha trà, hương vị thật sự rất ngon."

Tiểu Đào hé miệng cười:

"Dương đại ca lại nói bậy, lá trà cùng nước nóng nào có gì khác, làm sao có chuyện ta pha liền thành hương vị đặc biệt chứ."

Dương Liên Đình mỉm cười, không nói gì tiếp.

Tiểu Đào nói:

"Giáo vụ Dương đại ca đều xử lý xong rồi?"

"Đúng vậy."

Dương Liên Đình nhìn lướt qua thư án, nói:

"Từ nay về sau cũng không còn việc gì nữa."

Tiểu Đào cười nói:

"Xem lời này của Dương đại ca, giống như từ nay về sau không cần phải làm nữa vậy. Ngài chính là Đại Tổng quản của Thần giáo ta, Đông Phương Giáo chủ coi trọng ngươi như thế, trọng trách lớn của giáo ta đều đặt ở trên vai ngươi."

Dương Liên Đình cười nhẹ một tiếng, ý vị thâm trường nói:

"Cũng không hẳn là như vậy."

Tiểu Đào thấy hắn dường như không muốn nói chuyện nhiều, liền cung kính khom người, nói:

"Dương đại ca nhanh về đi a. Tiểu Đào lui xuống trước."

"Ân. Ngươi đi xuống đi."

Dương Liên Đình sau khi nhìn Tiểu Đào rời đi, chậm rãi đem chén trà nhỏ trong tay đặt lên bàn.

Vị, khứu, thính trong ngũ giác của hắn, tuy rằng đại bộ phận độ mẫn cảm đã bị phong bế , nhưng vẫn linh mẫn hơn người thường rất nhiều. Khi đầu lưỡi của hắn còn chưa chạm vào nước trà trong chén, đã phát hiện ra trong đó khác thường. Lấy sự phán đoán của hắn, bên trong hẳn là có thả thêm dược vật khiến người ta hôn mê tê liệt, hơn nữa lượng thuốc khá lớn, đủ để trong một nén nhang quật ngã một cao thủ như hắn.

Hắn phát hiện điều khác thường, tuy rằng đã uống hết chén trà này, nhưng lại đề chân khí tăng tinh thần lực vận chuyển cực tốc, nhanh chóng vô hiệu hóa dược lực. Thuốc mê không có một chút tác dụng nào với hắn.

Hắn nhíu nhíu mày, không biết là Tiểu Đào muốn làm cái gì, trong tâm có dự cảm không tốt.

Hắn nhắm mắt thả lỏng tinh thần lực, phát hiện Tiểu Đào không còn ở gần đó, chẳng biết đã đi đâu, đại khái tăng lên phạm vi thăm dò tinh thần lực của mình, đi vô cùng nhanh. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện võ sĩ xung quanh Thư Tâm Trai cũng đã bị điều đi, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Lập tức đem tinh thần lực phóng lớn lên một lần nữa, lại đột nhiên cả kinh, mở choàng hai mắt ra.

Nhậm Ngã Hành!

Thì ra vừa rồi tinh thần lực của hắn đã trông thấy rõ ràng Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên cải trang thành bộ dáng võ sĩ trong giáo, trà trộn lên Hắc Mộc Nhai. Không chỉ có như thế, bọn họ còn tìm được mật đạo đến tiểu xá ở trong ngôi nhà đá trong hậu hoa viên, cũng đã dùng kiếm sắc phá cửa, đi vào.

Dương Liên Đình sợ hãi cực độ, bất chấp mọi thứ, lập tức chạy ra khỏi phòng, bằng tốc độ nhanh nhất lướt đến hậu hoa viên.

Hắn vừa đến hoa viên, liền trông thấy hai người cũng mặc đồ giống như võ sĩ, đang lén lén lút lút ra vào chỗ cửa nhà đá.

Sóng tinh thần của Dương Liên Đình trải rộng ra, không cần nhìn rõ mặt liền cảm nhận được hai người kia đúng là Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh. Bọn họ đại khái là cùng Nhậm Ngã Hành chia nhóm ra đi lên Hắc Mộc Nhai, lúc này đứng ở ngoài cửa nhà đá, dường như cũng muốn đi vào.

"Đứng lại!"

Dương Liên Đình hét lớn một tiếng, song chưởng xuất ra, đánh về phía hai người kia.

Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh lấy làm kinh hãi, lập tức lách mình tránh được.

Nhậm Doanh Doanh thấy rõ thân ảnh của hắn, quát to một tiếng:

"Ngươi là Dương Liên Đình!"

Nói xong liền giơ kiếm xông lên.

Khi nàng còn ở trên Hắc Mộc Nhai thì có thể đã từng gặp qua Dương Liên Đình, chỉ là thân phận hai người lúc đó khác biệt, giao tiếp không sâu, lại qua nhiều năm như vậy, lẽ ra hẳn là không có ấn tượng gì. Nhưng lúc này Dương Liên Đình đột nhiên xuất hiện ở nơi đây, vẻ mặt lo lắng, Nhậm Doanh Doanh thông minh hơn người, lập tức đoán ra được thân phận của hắn.

Dương Liên Đình làm gì có tâm tình nói nhảm với nàng. Kể từ khi biết nàng từng thầm mến Đông Phương Bất Bại, hắn đã không có bất luận ấn tượng tốt nào đối với nữ nhân này.

Lúc này có tình nhân mới, liền lập tức quên đí 'mối tình đầu', vung đao chĩa về hướng Đông Phương thúc thúc đã chăm sóc nàng từ nhỏ, nữ nhân vong ân bạc nghĩa như thế, thật sự rất đáng giận.

Bất quá hắn đã hoàn toàn quên sự thật rằng Đông Phương Bất Bại đem phụ thân nhà người ta nhốt vài chục năm, huống chi lúc trước Nhậm Doanh Doanh là trẻ tuổi động tình thầm mến mà thôi, hiện tại không thể nói cái gì mà 'phản bội'. Chỉ là Dương Liên Đình đã hoàn toàn bị tâm tình chủ quan ảnh hưởng, bởi vậy ra tay với Nhậm Doanh Doanh cũng không lưu tình chút nào.

Đây là lần đầu tiên Dương Liên Đình chính thức sử dụng võ công mà Đông Phương Bất Bại đã dạy cho mình, lại thêm trong lúc tình thế cấp bách uy lực tăng nhiều, vừa qua mấy chiêu đã đánh lui Nhậm Doanh Doanh, một chưởng đánh lên vai trái của nàng.

Nhậm Doanh Doanh kinh hô một tiếng, ngã về phía sau.

Dương Liên Đình đang muốn vượt qua nàng chạy về phía mật đạo, đột nhiên nghiêng người né một kiếm sắc bén đánh lại đây, chiêu thức lại đánh đúng vào chỗ yếu hại của hắn, khiến cho hắn không thể không xoay tay lại tự cứu.

Hắn không cần nhìn cũng biết người đâm ra một kiếm cực kỳ cao minh này là người nào, liền quát to một tiếng:

"Lệnh Hồ Xung, ngươi còn nhận ra ta không?"

Lệnh Hồ xung thấy hắn đả thương Nhậm Doanh Doanh, trong lòng lo lắng, hiên ngang lẫm liệt vung kiếm chạy đến, đột nhiên nghe thấy hắn nói như vậy, không khỏi sững sờ.

Dương Liên Đình nói:

"Lệnh Hồ huynh, năm đó trên quan đạo Khánh Dương, ngươi từng nói muốn mời ta uống rượu."

Lệnh Hồ Xung tập trung nhìn lại, không khỏi bật thốt lên:

"Là ngươi."

Nói xong kiếm thế trong tay cũng ngừng lại.

Dương Liên Đình thấy hắn đã nhận ra mình, vội nói:

"Không sai, chính là ta."

Lệnh Hồ Xung chần chừ nói:

"Ngươi là Dương Liên Đình? Vậy, y......"

Dương Liên Đình nói:

"Không sai, ngày đó ra tay tương trợ, cứu sư huynh sư muội và cả ngươi, chính là Đông Phương Giáo chủ giáo ta."

Thần sắc trên gương mặt Lệnh Hồ Xung thay đổi, nhìn sang Nhậm Doanh Doanh đã đứng ở bên cạnh hắn, lại quay đầu nhìn về phía Dương Liên Đình, lập tức trầm mặc, sau đó đột nhiên nói:

"Dương huynh, ngươi đi đi, ta không làm khó ngươi."

Nhậm Doanh Doanh nghe bọn hắn đối đáp vài cậu, đại khái đã đoán được Dương Liên Đình cũng Đông Phương Bất Bại từng có ân với Lệnh Hồ Xung, lúc này không khỏi vội vã la lên:

"Lệnh Hồ đại ca, vậy phụ thân của ta làm sao bây giờ? Không có ngươi trợ giúp, người cùng với Hướng thúc thúc không phải là đối thủ của Đông Phương Bất Bại a."

Lệnh Hồ Xung cười khổ, nói:

"Doanh Doanh, lúc trước Dương huynh cùng......sư huynh của hắn, đã từng cứu ta cùng tính mạng của sư muội, việc này ta chỉ có thể nói là không giúp ai cả."

Dương Liên Đình nghe vậy mừng rỡ, ôm quyền nói:

"Lệnh Hồ huynh đệ, ngươi quả nhiên là có nghĩa khí. Đa tạ."

Hắn vốn đang muốn dùng lời hứa hẹn mà Lệnh Hồ Xung đã đáp ứng sẽ làm cho hắn một việc lúc trước, không nghĩ tới Lệnh Hồ Xung thống khoái như vậy, không cần hắn mở miệng, liền chủ động rút lui khỏi lần này.

Hắn thấy Lệnh Hồ Xung tránh ra, lập tức lách mình, lướt vào mật đạo.

Nhậm Doanh Doanh dậm chân, mắt đỏ hồng nói với Lệnh Hồ Xung:

"Được, ta không làm khó dễ ngươi, nhưng là ta không thể buông tay mặc kệ phụ thân, ta muốn đi giúp người. Ngươi......Ngươi nguyện ý ở chỗ này thì ở lại chỗ này đi, không đi vào cũng được."

Nói xong liền theo sau Dương Liên Đình, cũng lướt vào mật đạo.

Lệnh Hồ Xung thoáng ngây người, rốt cuộc cũng không bỏ mặc Nhậm Doanh Doanh được, đành phải cùng đi vào theo.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dpbb