Chương 51 + 52

Chương 51

Dương Liên Đình hoảng sợ, nói:

"Làm sao ngươi biết?"

Đông Phương Bất Bại quay người lại, cầm lấy lược một lần nữa tỏ ra không để ý chải mái tóc hai năm nay càng thêm dài mượt đen nhánh của mình, chậm rãi nói:

"Liên đệ, ta tuy rằng ẩn cư ở nơi này cũng với ngươi, nhưng không phải là không nghe được chuyện thiên hạ......Nếu là lúc trước, ta xác thực cam nguyện toàn tâm toàn ý chỉ là thê tử của ngươi, từ nay về sau không hỏi đến thế sự. Chính là chúng ta đã có Bảo Nhi, hiện tại lại vừa có thêm tiểu sinh mệnh mới."

Y cúi đầu ôn nhu vuốt ve phần bụng bằng phẳng của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn vào ảnh ngược của Dương Liên Đình ở trong gương, nhẹ nhàng nói:

"Sau khi làm mẫu thân, ta mới hiểu được rất nhiều việc. Liên đệ, ta không còn có một mình, ta có ngươi cùng bọn nhỏ, ta cũng có suy nghĩ muốn một lòng bảo hộ các ngươi. Cho nên......ngươi hiểu rõ ý của ta chứ?"

Dương Liên Đình có thể cảm nhận được cảm xúc của Đông Phương Bất Bại. Đó là một loại tình cảm mạnh mẽ, xuất phát từ tình thương của mẹ. Loại tình cảm này có thể khiến cho người ta trở nên mạnh mẽ, trở thành vô địch.

Hắn không tin Đông Phương Bất Bại ở trong nguyên tác sẽ thờ ơ với những chuyện ngu xuẩn mà Dương Liên Đình làm ra, cũng không tin rằng y không hề nghĩ đến chuyện Nhậm Ngã Hành sẽ quay về Hắc Mộc Nhai. Phải biết rằng lúc ấy khi Nhậm Ngã Hành mang theo Dương Liên Đình tìm được tiểu xá ẩn cư, Dương Liên Đình ở bên ngoài phòng thét lên có người muốn giết y, Đông Phương Bất Bại vẫn còn ở trong nội thất thêu hoa, nhìn cũng không thèm nhìn đã nói ra:

"Là ai mà dám to gan như vậy? Có phải là Nhậm Ngã Hành không? Ngươi bảo lão vào đây gặp ta!"

Có thể thấy được người này cho dù ẩn cư ở nơi đây, cũng tuyệt sẽ không ảnh hưởng đến tài trí cùng sức phán đoán của y.

Có lẽ......Đông Phương Bất Bại trong nguyên tác thật sự một lòng muốn chết chung một chỗ với Dương Liên Đình. Với sự thông minh tài trí của y, không có khả năng không thể nghĩ đến được có một ngày Nhậm Ngã Hành sẽ tìm đến, cũng không có khả năng không thể nghĩ ra lão nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên không bằng đơn giản cùng với Liên đệ của y chết chung một chỗ.

Về phần y tại sao lại có suy nghĩ bỏ mặc mọi việc từ đầu đến cuối phát triển theo hướng bất lợi cho mình, đại khái là bởi vì y dù sao cũng không có được tư vị 'tình yêu' thực sự, cũng không thể trở thành một 'nữ nhân' triệt để. Dương Liên Đình kia là người duy nhất trên đời này xem y giống như một nữ nhân mà đối đãi, cho nên y giống như người chết đuối bắt lấy cọng rơm rạ cứu mạng duy nhất, dù đau khổ cũng không chịu buông tay. Mà Dương Liên Đình đối với y chỉ có lợi dụng, chỉ vì thỏa mãn dục vọng quyền lực của mình, cũng không thực tình đối đãi với y. Tất cả những điều này, trong lòng Đông Phương Bất Bại thực ra đều biết rõ, bằng không y cũng không đến chết vẫn hâm mộ Nhậm Doanh Doanh.

Đông Phương Bất Bại trong nguyên tác kia, một khi bị thua, liền không muốn lại sống tạm bợ những ngày sau, cũng cảm thán 'Nếu như ta sinh là thân nữ nhi, vậy thật tốt', có thể thấy được trong tiềm thức của y, vẫn là hy vọng kiếp này chết đi, kiếp sau gửi hồn sống lại thành thân nữ nhi. Cho nên mới có thái độ tiêu cực như vậy a.

Đó là một hồi 'mộng đẹp' do chính y dệt nên, y sa vào trong đó, lừa mình dối người, không muốn tự kiềm chế. Cho nên so với chờ đợi tương lại một ngày nào đó tỉnh lại, không bằng tỉnh lại trước một bước, được mai táng triệt để trong đó. Cho nên Đông Phương Bất Bại kia, tự mình dựng lên một màn kịch 'tự tử' hoa lệ, đưa y cùng với 'tình yêu' của Dương Liên Đình kéo dài vĩnh viễn về sau.

Mà hiện tại, hết thảy đã thay đổi.

Dương Liên Đình sau khi sống lại đã cho Đông Phương Bất Bại một tình yêu chân chính, tình yêu hoàn mỹ. Không chỉ có như thế, bọn họ còn có Bảo Nhi, còn có một hài tử sắp ra đời. Nguyện vọng của Đông Phương Bất Bại đều được thực hiện triệt triệt để để, tính mạng đối với y trở nên dị thường trân quý và đáng quý trọng, không còn là chuyện có cũng được mà không có cũng không sao nữa.

Đông Phương Bất Bại hiện tại, sẽ không còn loại tiếc nuối, ôm một hồi mộng đẹp hư vô mà tiếp tục say mê nữa. Y vẫn không muốn nhận thua, nhưng là đã có mục tiêu cùng hy vọng mới, vì người mình yêu cùng hài tử, y tuyệt đối sẽ không lại khinh địch mà buông bỏ tính mạng như vậy nữa.

Dương Liên Đình nghĩ đến đây, nhìn Đông Phương Bất Bại trong gương mỉm cười, nói:

"Ta hiểu rồi. Đông Phương, tâm tư của ta với ngươi giống nhau. Ngươi cùng Bảo Nhi đều là người quan trọng nhất của ta, vì các ngươi, ta sẽ không tiếc tất cả."

Đông Phương Bất Bại quay sang, nghiêm mặt nói:

"Liên đệ, ta cũng vậy."

Hai người nhìn nhau chăm chú, chỉ cảm thấy giờ khắc này khoảng cách giữa tâm với tâm gần nhau như thế, gần như đã hòa vào làm một.

Dương Liên Đình đi qua, đột nhiên cúi người bế bổng Đông Phương Bất Bại lên.

Đông Phương Bất Bại kinh hô một tiếng, vội vàng ôm cổ hắn, sẵng giọng:

"Ngươi cái người này......Cẩn thận hài tử."

Dương Liên Đình cười cười, ôm y ngồi xuống cạnh giường, nhưng lại không buông tay, cứ như vậy lẳng lặng ôm y, vuốt ve sợi tóc mềm mại của y.

"Đông Phương, ta thật cao hứng vì có ngươi. Ngươi là thu hoạch lớn nhất của ta trong thế giới này."

Đông Phương Bất Bại ôn nhu tựa vào trong lồng ngực hắn, ngầm trộm nghe ra trong lời của hắn có hàm nghĩa khác, dường như hắn không phải người bình thường trên đời này.

Ý nghĩ này khiến cho y bất an, cho nên y thản nhiên chuyển hướng chủ đề, nhẹ nhàng thở dài:

"Lúc trước ta làm Giáo chủ, hăng hái như vậy, nói cái gì văn thành võ đức, trung thành với Thánh Giáo, quả nhiên là không biết xấu hổ khoe khoang khoác lác. Thẳng đến sau này tu luyện [Quỳ Hoa Bảo Điển], mới chậm rãi ngộ ra những đạo lý diệu kỳ của nhân sinh. Sau đó chăm chỉ tu luyện nội công, mấy năm sau, rốt cuộc hiểu rõ đạo lý thiên sinh biến đổi, vạn vật có con đường phát triển riêng."

Dương Liên Đình nghe những lời này của y không hiểu sao có chút quen tai, cẩn thận ngẫm lại mới nhớ ra đây là lời y nói với Nhậm Ngã Hành ở trong nguyên tác.

Đông Phương Bất Bại nói đến đây, đột nhiên thần sắc biến đổi, ôn nhu nhìn sang Dương Liên Đình, hai con ngươi chứa đầy thâm tình như biển, dường như có thể khiến cho người ta nguyện chết chìm trong đó.

"Về sau ta lại gặp ngươi. Liên đệ, vì ngươi, ta cam tâm tình nguyện làm một nữ nhân, sinh con dưỡng cái cho ngươi, nấu cơm hầm canh. Ngươi mới là thu hoạch cùng hạnh phúc lớn nhất mà đời này ta có được."

Dương Liên Đình cười trầm thấp, cọ cọ lên mặt y, nói:

"Lời này nhiều năm trước, lúc chúng ta đi Lạc Dương thì ngươi đã nói với ta rồi. Lúc ấy ngươi nói muốn làm nữ tử, gả cho một lang quân âu yêm, may quần vá áo, giúp chồng dạy con. Ta liền hứa với ngươi, nguyện vọng của ngươi 'đều' sẽ thành hiện thực. Hiện tại ta không có lỡ lời a?"

Đông Phương Bất Bại cười ôn nhu với hắn, hai tay duỗi ra nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, ở bên tai hắn thấp giọng nói:

"Không có. Liên đệ của ta là người nói lời giữ lấy lời nhất......"

Dương Liên Đình cả người nóng lên, ôm y tà tà cười, nói:

"Phu nhân, vậy tối nay hảo hảo phục vụ vi phu ta đi."

Nói rồi liền ôm người lăn vào giữa giường.

Ngày hôm sau, Dương Liên Đình đại khái đem mọi chuyện nói ra hết với Đông Phương Bất Bại, về lo lắng đối với Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên, cũng không hề giữ lại.

Đông Phương Bất Bại nói:

"Nhậm Ngã Hành này, tuy rằng mưu kế sâu xa, thủ đoạn cay độc, nhưng vô cùng bảo thủ, lòng nghi ngờ cũng rất nặng, bằng không lúc trước cũng sẽ không bị ta trăm phương ngàn kế đoạt đi vị trí của lão. Mai Trang Tứ Hữu bốn phế vật vô dụng này để Nhậm Ngã Hành chạy mất, nhất định là không dám quay lại làm thủ hạ của ta nữa, chắc chắn đã đầu quân cho lão rồi. Ngoài ra còn có Trương Hải Tùng, Diêu Thiên Bá trong thập đại Trưởng lão đều là bộ hạ cũ của lão, e rằng cũng sẽ dao động."

Tiếp theo y điểm tên những người trong thập đại Trưởng lão trung thành với mình, ngoại trừ Đồng Bách Hùng ra còn có ba người nữa, Đông Phương Bất Bại đều tin tưởng sẽ không theo phản biến. Sau đó y đột nhiên đưa mắt liếc nhìn Dương Liên Đình, cười ha ha nói:

"Còn có......Liên đệ dùng bạc vô cùng tốt, vốn sẽ có bảy phần dao động, hiện tại sợ rằng cùng lắm chỉ có ba phần thôi."

Dương Liên Đình biết vài thủ đoạn nhỏ của mình không thể gạt được y, liền cười nói:

"Một đồng tiền bức tử anh hùng hảo hán. Đông Phương Giáo chủ của Thần giáo chúng ta cho phúc lợi tốt, các huynh đệ đều rõ ràng trong lòng."

Đông Phương Bất Bại mặc dù không hiểu 'phúc lợi' có nghĩa là gì, nhưng theo nghĩa trên mặt chữ cũng có thể đoán được, cười nói:

"Liên đệ hảo thủ đoạn, mấy năm này thực lực của Thần giáo phát triển không ngừng, xem ra thực sự ứng với những lời này."

Lại nhịn không được khẽ thở dài, nói:

"Giống như chúng ta cứ đánh đánh giết giết như vậy, kỳ thật cũng không có chỗ nào tốt. Ngoại trừ càng đắc tội nhiều nhân sĩ hiệp nghĩa, võ lâm bạch đạo, ở trong chính Thần giáo của chúng ta lại không có được nhiều lợi ích thực tế, chẳng bằng bắt tay vào việc kiếm bạc ngân, ngược lại còn được cả người lẫn tài."

Không bằng nói Đông Phương Bất Bại đa mưu túc trí, trí tuệ và mưu kế toàn thiên hạ. Mặc kệ việc y ba năm không hỏi giáo sự, chỉ ngồi trong khuê phòng thêu hoa, nhưng vẫn có thể từ trong vài ba lời ngẫu nhiên Dương Liên Đình nói ra, đem phương hướng mọi việc nắm rõ nhất thanh nhị sở.

Dương Liên Đình vừa bội phục lại vừa kiêu ngạo, bản thân cũng không nhịn được có chút đắc ý, nói:

"Vẫn là lão bà thông tuệ, cái gì cũng rõ ràng."

Thần sắc mặc dù là khen Đông Phương Bất Bại, nhưng rõ ràng là lộ ra ý: Khen ta đi khen ta đi, ta làm được rồi.

Đông Phương Bất Bại làm sao lại không rõ tâm tư của hắn? Không khỏi bật cười, còn nghiêm mặt nói

"Nhưng mà Liên đệ, ngươi không thể kiêu ngạo tự mãn. Bạc tuy rằng từ trước đến nay đều hữu hiệu, nhưng mà không phải tất cả mọi người đều có thể dùng bạc mua về. Trong giáo ta có rất nhiều người lấy nghĩa làm đầu, xem tiền tài như cặn bã. Đối với những người này, chỉ dùng bạc là vô dụng."

Dương Liên Đình đáp:

"Đúng vậy."

Giống như trung tâm của Hướng Vấn Thiên đối với Nhậm Ngã Hành, cũng không phải cứ dùng bạc là có thể mua được. Đồng dạng, nghĩa khí của Đồng Bách Hùng đối với Đông Phương Bất Bại, cũng không phải một chữ bạc là có thể cân nhắc.

Hắn đứng thẳng dậy, đi lại trong phòng, lẩm bẩm nói:

"Vậy ngươi nói xem như thế nào mới có thể không để cho Nhậm Ngã Hành lên được Hắc Mộc Nhai?"

Đông Phương Bất Bại mỉm cười, nói:

"Ngươi vì sao lại không muốn cho lão lên Hắc Mộc Nhai như vậy?"

Dương Liên Đình sững sờ:

"Ý của ngươi là gì?"

Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói:

"Ngươi không phải là muốn mang theo ta cùng Bảo Nhi sớm đi ẩn cư thật sự sao? Thần giáo này, lão muốn liền cho lão giành lại đi. Tâm của ta sớm không còn ở trong giang hồ, sở dĩ còn ngồi ở ngôi vị Giáo chủ, bất quá là lúc trước cho rằng Liên đệ thích. Nhưng bây giờ xem ra, Liên đệ dường như không có dục vọng với quyền thế, đã như vậy, sao chúng ta không làm một nhà ba người tiêu dao đi. Những việc nhàm chán phiền lòng này, để cho Nhậm Ngã Hành quản thôi."

Dương Liên Đình ngây người một lát, đột nhiên vỗ đầu mạnh một cái, ngửa đầu cười ha hả.

Thì ra hắn vẫn luôn bị nguyên tác che mắt, muốn chờ sau khi Nhậm Ngã Hành đánh lên Hắc Mộc Nhai mới cùng Đông Phương Bất Bại rời đi, nhưng là bây giờ được Đông Phương Bất Bại dùng một câu vạch trần, mới phát hiện ra chính mình vẫn luôn ngây ngốc mơ hồ nên mới bị nhầm lẫn.

Đúng vậy, vì sao lại phải chờ đến sau khi Nhậm Ngã Hành đánh lên Hắc Mộc Nhai mới rời đi ẩn cư? Bọn họ hoàn toàn có thể sớm rời đi, không cần đối mặt với Nhậm Ngã Hành không phải sao?

Nghĩ đến hắn là một tinh anh vượt qua cấp A có chỉ số thông minh hơn 200 đơn vị vũ trụ, lại còn phạm phải loại sai lầm cấp D như thế này, thật đúng là hồ đồ.

"Lão bà, ngươi thật sự là quá thông minh!"

Dương Liên Đình nhịn không được bổ nhào qua, ôm lấy Đông Phương Bất Bại hôn lên mặt y một cái thật kêu.

Đông Phương Bất Bại khẽ cười nói:

"Là ngươi quan tâm sẽ bị loạn. Liên đệ của ta thực ra mới là thông minh nhất, sớm đã phòng ngừa chu đáo, không phải sao?"

Dương Liên Đình thấy hai con ngươi thanh tịnh sáng ngời của Đông Phương Bất Bại tràn đầy vui vẻ nhìn mình, liền lập tức hiểu rằng việc mình dời tài sản đi, còn có chiêu nhỏ kê đơn cho Nhậm Ngã Hành của mình, chỉ sợ sớm đã bị người ta nhìn thấu.

Chương 52

Dù sao hắn cũng không phải là Dương Liên Đình tham luyến quyền thế kia trong nguyên tác, sớm đi liền sớm được trải qua những ngày tốt lành cùng lão bà và hài tử, hắn cũng không còn gì để lưu luyến.

Bất quá hắn lại nghĩ đến một chuyện, nói:

"Chính là chúng ta đi rồi, những huynh đệ kia của ngươi phải làm sao bây giờ? Như đám người Đồng Trưởng lão ấy."

Đông Phương Bất Bại hé miệng cười nói:

"Ngươi cũng đừng xem thường Đồng đại ca, hắn chính là một người ngoài thô kệch nhưng bên trong lại tỉ mỉ. Có thể ở trong Thần giáo thân giữ địa vị cao đến ba mươi năm, không phải điều mà người bình thường có thể làm được. Hơn nữa Đồng đại ca theo giáo đã lâu, căn cơ vững chắc, Nhậm Ngã Hành mới quay về Hắc Mộc Nhai, chỉ có thể lôi kéo cùng trấn an hắn, tuyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ. Về phần những bộ hạ cũ kia của ta, chỉ cần ta mất, Nhậm Ngã Hành trọng dụng bọn họ còn không kịp, trong ba năm cũng sẽ không có tâm tư nào khác. Về phần ba năm sau......"

Đông Phương Bất Bại dừng một chút, cười trầm thấp, khẽ nói:

"Ai biết khi đó hắn còn tại thế hay không."

Nói đoạn liền nhẹ nhàng đưa mắt liếc nhìn Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình rốt cuộc cũng xác định, Đông Phương Bất Bại chắc chắn biết được mấy chiêu nhỏ kia của mình.

Hắn cười hắc hắc, cũng không nói gì, dù sao bọn họ là phu thê một lòng, Nhậm Ngã Hành sống chết như thế nào đều không quan trọng bằng tính mệnh một nhà ba người, a không, là bốn người bọn họ a.

Đông Phương Bất Bại lúc này đã mang thai hơn hai tháng, sóng tinh thần của thai nhi trong bụng lẽ ra đã ổn định, nhưng Dương Liên Đình vẫn cảm thấy là lạ, vì thế không bắt được sóng chuẩn.

Thẳng đến hôm nay Len đột nhiên truyền sóng kết nối với hắn, nói:

"Rox, chúc mừng cậu, nhóm giáo sư rốt cuộc đã phát hiện ra nguyên nhân vì sao lần này sóng tinh thần của thai nhi trong bụng Đông Phương Bất Bại lại không ổn định."

Dương Liên Đình lập tức vội vã kêu lên:

"Là nguyên nhân gì?"

Len cao hứng mà nói:

"Đó là bởi vì lần này các cậu có được thai song sinh. Ha ha, chúc mừng nha! Đây thực sự là song hỷ lâm môn! Cậu có biết trong lịch sử của nhân loại chúng ta đã bao nhiêu năm không có sinh ra thai song sinh chưa? Theo số liệu năm vũ trụ thứ 35678, phôi thai của nhân loại đã thoái hóa đến......"

Những câu kế tiếp của Len Dương Liên Đình không nghe được. Hắn chỉ nhớ kỹ câu đầu tiên.

Thai song sinh! Thai song sinh! Thai song sinh......

Từ ngữ thật lạ lẫm, nhưng cũng là sự thật đáng kinh ngạc cỡ nào a.

Trái tim Dương Liên Đình đập bình bịch, tinh thần thể phấn khởi cao độ, thậm chí còn có chút không dám tin.

"Len, cậu xác định? Song sinh......là thai song sinh?"

Dương Liên Đình kích động đến mức độ nói chuyện cũng lắp bắp.

Len còn đang thao thao bất tuyệt, bị hắn chặn ngang có chút không vui, bất quá vẫn là vui sướng rạo rực nói:

"Đúng vậy. Rox, tin tức này đã được giáo sư Su nhanh chóng báo cáo cho gia tộc của cậu. Cha cậu nghe xong thật cao hứng, lập tức quyết định đầu tư thêm vào cho thí nghiệm lần này ba triệu sóc tệ."

Dương Liên Đình ngửa đầu cười to, hưng phấn không thể kìm nén được, không thèm để ý đến Len, lập tức cắt đứt liên lạc chạy về tiểu xá.

"Đông Phương! Đông Phương! Đông Phương......"

Hắn còn chưa vào cửa đã kêu to lên.

Đông Phương Bất Bại đang dạy con gái học bài, nghe thấy hắn kêu vội vàng chạy ra đón.

"Ngươi làm sao? Ai nha......ngươi làm cái gì, mau buông ta xuống......"

Dương Liên Đình ôm lấy Đông Phương Bất Bại bắt đầu xoay tròn.

Đông Phương Bất Bại bị hắn làm cho ù ù cạc cạc, vỗ vỗ vai hắn nói:

"Ngươi nổi điên cái gì. Mau buông ta xuống, cẩn thận hài tử!"

Dương Liên Đình buông y xuống, dùng sức ấn một cái hôn lên mặt y, lớn tiếng nói:

"Đông Phương, chúng ta lần này sẽ có hai nhi tử!"

Đông Phương Bất Bại nghe không rõ:

"Cái gì?"

Dương Liên Đình ngồi xổm xuống, đem mặt dán lên phần bụng hãy còn nhỏ phẳng của y, nói:

"Đông Phương, lần này ngươi chính là mang thai song sinh! Ha ha ha, thai song sinh! Chúng ta sẽ có hai nhi tử a!"

Đông Phương Bất Bại vừa mừng vừa sợ nói:

"Ngươi nói thật? Ngươi......Làm sao ngươi biết?"

Y vội vàng hấp tấp vuốt ve bụng mình, nói:

"Thai song sinh? Thai song sinh?"

Dương Liên Đình cao hứng miệng cười toe toét, cười khúc khích không ngừng.

Dương Bảo Nhi ngồi trên ghế nhỏ, một tay chống má, một tay đặt lên đầu gối, bộ dáng đại nhân kỳ quái nhìn cha mẹ mình, đột nhiên mở miệng, nói:

"Phụ thân, ý của người không phải là lần này mẫu thân sẽ sinh cho con hai đệ đệ chứ?"

Dương Liên Đình đưa tay ra, đem con gái giống như một tiểu đại nhân ôm vào trong lồng ngực rộng lớn của mình, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của bé đặt một nụ nôn, nói:

"Đúng. Nương con sẽ sinh cho con hai đệ đệ, Bảo Nhi thật thông minh! Có cao hứng không?"

Dương Bảo Nhi nhìn nhìn phụ thân, lại nhìn nhìn mẫu thân, nghiêng đầu nói:

"Con không biết. Nếu như đệ đệ nghe lời, con liền cao hứng. Nếu như đệ đệ không nghe lời, con sẽ đánh chúng."

Nói đoạn liền duỗi bàn tay nhỏ bé ra, vung tay áo lên, nắm tay nho nhỏ quơ quơ.

Dương Liên Đình cười ha ha, nói:

"Con gái của ta là nữ trung hào kiệt. Đúng, cứ như vậy. Từ nay về sau nếu các đệ đệ không nghe lời, Bảo Nhi phải hảo hảo giáo huấn chúng nhé."

Dương Bảo Nhi hi ha cười rộ lên, ôm cổ phụ thân, đôi mắt đen láy hiếu kỳ liếc tới liếc lui trên phần bụng của Đông Phương Bất Bại.

Phu phu Dương Liên Đình hai người vì tin tốt có được thai song sinh này nên rất kinh hỉ. Đông Phương Bất Bại cũng không hỏi Dương Liên Đình vì sao lại biết mình mang thai song sinh, đêm đó xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon, một nhà ba người cùng nhau ăn mừng.

Dương Liên Đình hiện tại biết trọng trách trên vai mình rất nặng, liền nắm chắc công tác 'ẩn cư', đồng thời phái người đi giám thị mật thiết hướng đi của Nhậm Ngã Hành.

Ai ngờ Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên đều khôn khéo hơn người, vừa đối với thủ đoạn của những bộ hạ trong giáo kia rõ như lòng bàn tay, lại tránh được truy tung, còn khiến trong giáo tổn thất vài người có năng lực.

Sau khi Đông Phương Bất Bại biết liền cười nhạo nói:

"Ngươi phái người đi giám thị Nhậm Ngã Hành? Đây không phải là giống như cho chim bồ câu đi theo dõi diều hâu sao."

Thứ nhất, đuổi không kịp.

Thứ hai, đuổi kịp cũng chết.

Dương Liên Đình bất đắc dĩ nói:

"Là ta thất sách."

Nhưng tiếp theo lại có chút đắc ý nói:

"Bất quá ta vẫn còn một chiêu cuối cùng."

Chiêu thức ấy, chính là Khúc Phi Yên.

Trong hai năm qua Khúc Phi Yên luôn sống bên cạnh Nhậm Doanh Doanh, quan hệ với nàng vô cùng tốt. Thực tế nàng còn quen biết Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung cùng nàng cũng coi như có sinh tử chi giao, hai người nói chuyện lại rất hợp ý, đem nàng đối đãi giống như thân muội của mình. Nhậm Doanh Doanh sau khi yêu thương Lệnh Hồ Xung, liền càng thêm thân thiết với Khúc Phi Yên, có lúc còn gần như là nịnh nọt.

Sau khi Nhậm Doanh Doanh gặp Nhậm Ngã Hành, Khúc Phi Yên cũng theo bên cạnh, giả vờ đi theo Nhậm Ngã Hành. Nhậm Ngã Hành cũng không tín nhiệm tiểu cô nương này, bất quá dưới sự cầu xin của Nhậm Doanh Doanh, ngược lại cũng không cho nàng ăn Tam Thi Não Thần Đan, chỉ là có rất nhiều việc đều tránh mặt nàng.

Bất quá dù như vậy, tiểu cô nương thỉnh thoảng vẫn có thể kiếm được chút tin tức, lặng lẽ truyền tin về trên nhai. Ít nhiều như vậy cũng có thể biết rõ hơn chút hành tung của Nhậm Ngã Hành.

Đông Phương Bất Bại biết hắn sớm có thủ đoạn như vậy, nhịn không được vui vẻ nhẹ nhàng nói:

"Liên đệ, vì sao ngươi lại lo lắng về hành tung của Nhậm Ngã Hành như thế? Lão muốn lên thì cứ để cho lão lên, có một số việc giải quyết sớm một chút cũng bớt lo. Chẳng lẽ......ngươi là lo lắng ta không đánh lại lão?"

Dương Liên Đình nhìn bộ dáng Đông Phương Bất Bại tươi cười như hoa, đột nhiên rùng mình một cái.

Đông Phương Bất Bại mười mấy năm trước đã được xưng là võ công đệ nhất thiên hạ. Dù cho hiện tại đã ở trạng thái nửa ẩn lui, chuyên tâm giúp chồng dạy con, nhưng võ công có lẽ chưa từng có một khắc nào suy sút. Huống chi từ sau khi y bắt đầu thêu hoa, võ công dường như càng thêm tiến bộ.

Đông Phương Bất Bại tuy rằng chịu ảnh hưởng từ nội công tâm pháp của [Quỳ Hoa Bảo Điển], tính cách thay đổi rất nhiều, nhưng có một vài tính cách nguyên bản, không phải có thể đơn giản thay đổi. Một trong số đó, chính là chấp nhất cùng tự tin với võ công.

Nếu như lúc này Dương Liên Đình dám nói 'Phải', vậy hắn không chút nghi ngờ rằng mình nhất định sẽ bị Đông Phương Bất Bại kéo ra ngoài chứng minh một phen rốt cuộc là võ công của ai tốt hơn. Nhưng hắn lại không thể nói thật là vì lo lắng đám người Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên sẽ làm khó Đông Phương Bất Bại, cho nên đành phải cười cười nói:

"Ta không phải là có ý này. Võ công của ngươi tất nhiên là đệ nhất thiên hạ, lão già Nhậm Ngã Hành kia thì tính là cái gì? [Hấp Tinh Đại Pháp] ở trước mặt [Quỳ Hoa Bảo Điển], ngay cả tư cách xách giày cũng không có."

Đông Phương Bất Bại lúc này mới đổi giận thành vui, nói:

"Liên đệ, ngươi yên tâm. Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên mặc dù võ công cao, cũng không phải là địch thủ của ta. Huống chi Liên đệ ngươi bây giờ võ công cũng tương đương bọn họ, nếu thực phải đánh, phu thê chúng ta liên thủ, nhất định có thể đoạt được tính mệnh của bọn hắn."

Dương Liên Đình thở dài, nói:

"Lão bà, ta không phải lo lắng cái này. Chỉ là hiện tại bụng ngươi lớn, vạn nhất đánh nhau làm tổn thương thai khí thì làm sao bây giờ? Chúng ta đã quyết định đi ẩn cư, đám người Nhậm Ngã Hành có thể tránh được thì cứ tránh. Cần gì phải đi tìm phiền toái kia."

Đông Phương Bất Bại sờ lên bụng, trên mặt hiện lên một mạt ôn nhu từ ái, hé miệng cười nói:

"Cũng đúng. Vì lão gia hỏa kia, làm kinh động đến các con trong bụng quả thực không đáng."

Dương Liên Đình sớm biết Đông Phương Bất Bại không để Nhậm Ngã Hành vào mắt, nhưng vẫn là không hề nghĩ đến y có thể xem chuyện này nhẹ nhàng như vậy. Loại công phu đã tính trước tất cả, khí định thần nhàn này, mình so sánh với quả thật là không bằng.

Phía sau ao đầm cùng rừng rậm bên dưới Hắc Mộc Nhai là một phiến sơn cốc mà Dương Liên Đình trong lúc vô tình phát hiện ra. Khi hắn xây dựng hoa viên cùng tiếu xá thì, cũng làm vài thứ ở nơi này, xây dựng một trang viên nhỏ. Trong trang viên có dựng một mật đạo, có thể ra khỏi sơn cốc, đi đến một trấn nhỏ ở bên ngoài cách Hắc Mộc Nhai hơn mười dặm.

Chỗ ẩn cư mà hắn chọn được, chính là ở trong sơn cốc này.

Vì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Nếu như bọn họ muốn triệt để né tránh phạm vi thế lực của Nhậm Ngã Hành cùng Thần Giáo, liền cần lựa chọn một góc che mắt, khiến cho đám người kia không thể tìm ra được. Bằng không với tính cách bảo thủ đa nghi của Nhậm Ngã Hành, không giết được Đông Phương Bất Bại sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Tuy rằng Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình không sợ lão, nhưng có những kẻ giống như ruồi bọ bay quanh thỉnh thoảng lại quấy rầy vẫn là không chịu được. Huống chi còn có Bảo Nhi cùng với bọn nhỏ sắp sinh, Dương Liên Đình phải chọn một chỗ an toàn nhất mới được.

Hắn đem trang viên xây dựng lúc đầu trong sơn cốc bí mật tỉ mỉ trang bị lại một phen, mọi thứ càng hoàn chỉnh, tâm của hắn càng yên ổn hơn, ngày hôm đó mang theo Đông Phương Bất Bại đi xem thử.

Vốn Đông Phương Bất Bại cũng từng nghe hắn nhắc qua về sơn cốc, chỉ là mấy lần y xuống nhai nếu không phải hái thuốc cho con gái, cũng là vì con gái tìm thú cưng về, một mực không nghĩ đến việc xuyên qua khu rừng đến chỗ đó nhìn xem, đợi đến lúc đến sơn cốc, thì không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Nói thật, sau khi Đông Phương Bất Bại làm Giáo chủ rồi, cũng rất ít khi xuống dưới Hắc Mộc Nhai. Một lần đến là vì muốn tìm chỗ luyện công, lần thứ hai xuống cũng là vì tâm tình phiền muộn, xuống dưới vách đá này để giải sầu. Nhưng y chưa bao giờ phát hiện ra đằng sau rừng rậm cùng ao đầm ở phía tây, lại cất giấu một chỗ bí mật, mà còn là một sơn cốc xinh đẹp như vậy.

Theo địa hình xung quanh nhìn lên, nơi này có ba mặt vây quanh là núi, phía đông là ao đầm, rừng rậm phía nam tạo thành góc chết. Nhưng trong tử có sinh, sơn cốc chính là hợp với Hắc Mộc Nhai tạo thành một chỗ nửa dốc, phía sau còn có một thông đạo bí ẩn, có thể thông ra bên ngoài Hắc Mộc Nhai.

Địa điểm này, cho dù là người văn thao võ lược như Đông Phương Bất Bại, cũng chưa từng phát hiện ra. Trừ phi quan sát từ trên cao, bằng không với địa thế phức tạp giống như dưới nhai này, tuyệt đối khó có thể phát hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dpbb