Chương 27 + 28

Chương 27

Bất quá trước khi hắn nghĩ ra phải giải thích thế nào cho hoàn mỹ. Đông Phương Bất Bại đã có chút hoài nghi cùng phát giác.

Dù sao phản ứng của mang thai sơ kỳ quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức Đông Phương Bất Bại là một nam nhân chưa từng trải qua việc này đều có một loại cảm giác – cảm giác mình đang mang thai.

Đông Phương Bất Bại bị loại ảo giác này khiến cho bản thân cảm thấy bất an.

Từ sau khi ở Lạc Dương biết Dương Liên Đình vô cùng thích hài tử, y một mực đem ý niệm này ở trong đầu dằn sâu xuống đáy lòng. Tuy rằng nói lúc ấy y hào phóng, nhưng trên thực tế cũng tuyệt đối không có khả năng nạp thiếp cho Dương Liên Đình. Chỉ cần nghĩ đến là y lại nhịn không được nghĩ muốn xé nát những nữ nhân trong giả tưởng kia.

Nhưng chuyện này dù sao vẫn là một cái gai ở trong lòng y.

Dương Liên Đình là con trai độc nhất. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Đông Phương Bất Bại đã tự xưng là thê tử của hắn, như thế nào lại không lo lắng vấn đề này?

Đông Phương Bất Bại ngồi ở trước bàn trang điểm, cúi đầu vuốt bụng của mình ngẩn người.

Nếu như y là một nữ nhân chân chính, lúc này trong bụng hẳn là đã sớm có hài tử của Liên đệ a...

Đông Phương Bất Bại cảm thấy trong tâm mình vô cùng đau khổ chua xót.

Y không phải là một nam nhân, thậm chí cũng không được tính là một nam nhân đầy đủ. Y như vậy, làm sao có thể vì Liên đệ của y mang thai tử tự?

Cái này hết thảy chỉ là ảo giác của y thôi. Có lẽ là y chờ mong quá sâu, mới khiến thân thể sinh ra phản ứng như vậy. Như vậy......là không được.

Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn về tác phẩm mình vừa mới thêu xong. Đó là một bức tranh uyên ương hí thủy vô cùng ấm áp. Chỉ là y trong bất tri bất giác, ở phía sau đôi uyên ương đang chơi đùa triền miên thêu thêm một tiểu uyên ương béo lùn lông xù, đang ngốc ngốc theo sát sau lưng phụ mẫu.

Khi y phục hồi tinh thần phát giác ra thì không khỏi cười khổ.

Thật sự là tẩu hỏa nhập ma. Cái này cũng không thể để cho Liên đệ trông thấy.

Y gỡ chiếc khăn ở trên khung thêu xuống, đưa tay ra muốn xé nát, nhưng trong tâm lại vô cùng không nỡ, cầm ở trong tay vuốt ra thật phẳng.

Đúng lúc này, y nghe thấy tiếng bước chân Dương Liên Đình trở về, cảm thấy hoảng hốt, vội vàng đem khăn tay nhét vào ngăn kéo phía dưới bàn trang điểm.

"Ta đã về."

Dương Liên Đình vừa vào cửa liền lớn tiếng nói.

"Hôm nay sao lại về sớm như vậy."

Đông Phương Bất Bại mang theo khuôn mặt tươi cười đi ra ngoài đón, hồng y nhẹ nhàng phấp phới sau lưng.

Từ sau 'tân hôn', Đông Phương Bất Bại không hề ngụy trang sự yêu thích của mình, quần áo đều dựa theo sở thích của bản thân. Trên phương diện này Dương Liên Đình cũng không có ý kiến gì, dù sao hắn cũng rất thích màu sắc sáng lạn tiên diễm. Đông Phương Bất Bại thích mặc nữ trang thì mặc nữ trang, thích mặc màu gì thì mặc màu ấy.

Chỉ có điều đối với ham mê trang điểm của Dương Liên Đình ở trong nguyên tác, Dương Liên Đình lại cực lực phản đối.

Lần đầu tiên trông thấy Đông Phương Bất Bại hào hứng bừng bừng ở trước bàn trang điểm hóa trang xong, Dương Liên Đình thật sự có chút nghẹn họng nhìn trân trối. Nhịn nửa ngày, rốt cuộc là quyết định đối với ánh mắt chờ mong của Đông Phương Bất Bại nói thẳng:

"Đông Phương, ta thích gương mặt tự nhiên của ngươi......Từ nay về sau ngươi không cần phải trang điểm."

Đông Phương Bất Bại thất vọng:

"Ngươi không thích?"

Dương Liên Đình thật sự không có cách nào che giấu lương tâm để chịu đựng khuôn mặt trang điểm khoa trương như vậy giống Dương Liên Đình trong nguyên tác, ôm y nói:

"Đông Phương, ngươi lớn lên rất dễ nhìn, không cần vẽ rắn thêm chân thay đổi cách ăn mặc của chính mình. Nếu như ngươi thích, ta có thể dạy ngươi một vài phương pháp trang điểm càng đẹp mắt."

Đông Phương Bất Bại sờ lên mặt của mình, ảm đạm nói:

"Chỉ là rất nhiều nữ nhân ta thấy đều như vậy."

Dương Liên Đình buột miệng cười, nói:

"Chẳng lẽ mấy tiểu thiếp của ngươi trước đây cũng ăn mặc như vậy ở trước mặt ngươi? Ta nhớ rõ Thi nhi phu nhân cũng không có tục diễm như vậy."

"Ngươi nói ai tục diễm?"

Đông Phương Bất Bại mất hứng, một phen đẩy hắn ra, xoay người đưa lưng về phía hắn.

Dương Liên Đình thấy y sinh khí, tranh thủ thời gian dỗ a dỗ, nói một đống lời dỗ ngon dỗ ngọt, rốt cuộc khiến cho gương mặt Đông Phương Bất Bại một lẫn nữa giãn ra, buông tha cho khuôn mặt trang điểm kia. Những son phấn bột nước này cũng bị cất ở ngăn kéo phía dưới.

Chỉ là những ngày gần đây không biết có phải Đông Phương Bất Bại bị phản ứng thai quá mức lăn qua lăn lại hay không, sắc mặt cũng tiều tụy trắng bệch. Y không muốn khiến cho Dương Liên Đình lo lắng, cho nên hôm nay lại lấy ra những son phấn bột nước kia, quét lên một tầng trang điểm trang nhã.

Dương Liên Đình thấy Đông Phương Bất Bại ra đón, lập tức mở hai tay ra ôm y vào lòng, ở trên gương mặt y ấn xuống một nụ hôn, thấp giọng nói:

"Nhớ ngươi."

Đông Phương Bất Bại đỏ mặt lên, chui vào trong lòng ngực của hắn nói:

"Cơm tối ta còn chưa có làm."

"Vậy để tối ăn."

Dương Liên Đình lơ đễnh, bây giờ hắn còn đang cân nhắc xem nên nói việc kia như thế nào với Đông Phương Bất Bại.

Hai người ôm nhau đi vào hoa viên, nhìn qua mấy con chim quý trong vườn đang chơi đùa.

Bốn con hạc tiên đang nhẹ nhàng vũ động bên cạnh hồ nước xinh đẹp, vài đôi uyên ương đáng yêu đang chơi đùa trong hồ nước. Còn có hai con sóc nhỏ không biết từ đâu chạy đến, ở trên cây tùng ngoài đình nhỏ chạy tới chạy lui.

Cả hoa viên bừng bừng sức sống, tràn đầy linh động cùng không khí ấm áp.

Đông Phương Bất Bại tiện tay đặt bên hồ nước mấy chiếc bánh bao nhỏ, ném vào trong hồ cho cá ăn.

Dương Liên Đình ôm y ngồi xuống ghế đá bên cạnh hồ. Nhìn y vui vẻ gọi những động vật nhỏ kia đến, trong nội tâm tràn đầy ôn nhu, không khỏi dựa sát vào, hôn lên lọn tóc của y.

Đông Phương Bất Bại bị hắn làm cho ngứa, quay đầu lại cười với hắn một tiếng.

Dương Liên Đình nhân cơ hội giữ chặt tay của y, thấp giọng nói:

"Đông Phương, đời này có thể cùng ngươi làm bạn bên nhau, vĩnh viễn như hiện tại thật hạnh phúc."

Đông Phương Bất Bại ôn nhu nói:

"Liên đệ, ta cũng vậy."

Chỉ có điều hai người tuy rằng nói bên nhau nhất thế, đại khái thời gian lại khác nhau. Tính mạng của Dương Liên Đình cơ hồ có thể tính theo ngàn năm, sống trên vạn năm cũng không có gì kỳ lạ hiếm thấy. Đông Phương Bất Bại lại chỉ có tính mạng hơn vài chục năm ngắn ngủi.

Nghĩ đến điểm đó, Dương Liên Đình càng kiên định đề cao tinh thần lực của y, quyết định để cho y mang thai tử tự cho mình. Bởi vì chỉ có như vậy, Đông Phương Bất Bại mới có thể đem tinh thần của mình phát triển đến trình độ có thể thừa nhận máy truyền vượt qua hạn mức duy trì truyền tống, một ngày kia có thể cùng mình ở một chỗ quay về thời đại của mình.

"Đông Phương, ta có một việc muốn nói cùng ngươi."

"Chuyện gì?"

Đông Phương Bất Bại mềm mại tựa đầu trên vai Dương Liên Đình, một bên cho cá chép cùng uyên ương trong hồ ăn, một bên thờ ơ hỏi.

"Ngươi gần đây có phải là cảm thấy thân thể không được thoải mái?"

Thân thể Đông Phương Bất Bại cứng đờ, thoáng cái lại khôi phục thái độ bình thường, nói:

"Không có a. Thân thể của ta rất tốt."

"Nói bậy. Sáng nay ngươi còn nôn ọe."

Dương Liên Đình không hiểu y vì sao lại không chịu thừa nhận.

Đông Phương Bất Bại hiển nhiên là không muốn nói tiếp về vấn đề này, nói lảng sang chuyện khác:

"Liên đệ, ngươi có đói bụng không? Sắc trời đã muộn, ta đi nấu cơm cho ngươi."

"Đông Phương......"

Dương Liên Đình nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại cũng không để ý hắn giữ lại, không nói gì đứng dậy, mỉm cười:

"Liên đệ, ngươi đi tắm rửa trước đi a. Ta phải đi nấu cơm."

Y mặc dù cười ôn nhu, nhưng thái độ cũng không cho phép từ chối. Nói xong cũng không để ý phản ứng của Dương Liên Đình, liền xoay người phiêu nhiên rời đi. Một thân hồng y, nhẹ nhàng phấp phới trong gió.

Chủ đề vẫn chưa giải quyết được gì.

Dương Liên Đình nhìn qua bóng lưng ưu nhã động lòng người của Dương Liên Đình dần dần đi xa, có chút bất đắc dĩ. Hắn biết rõ mặc dù Đông Phương Bất Bại đối với mình là ngàn ỷ trăm thuận, ôn nhu có thừa, nhưng chuyện gì y thực sự không muốn, thái độ liền không cho phép miễn cưỡng. Chắc là bởi vì chính mình đối y quá mức yêu thương cưng chiều, khiến cho Đông Phương Bất Bại không còn giống như trong nguyên tác vì 'tình yêu' đối với một người duy nhất xem y như nữ nhân là Dương Liên Đình, mà không chú ý hết thảy vứt bỏ tôn nghiêm cùng lý trí.

Dương Liên Đình bất đắc dĩ, đành phải nghe lời lão bà, phẫn nộ đi tắm rửa.

Sau đó hắn lại tìm thêm mấy lần cơ hội, nhưng luôn bị Đông Phương Bất Bại chuyển hướng. Hắn nhạy cảm phát hiện Đông Phương Bất Bại giống như có tâm sự gì đó, luôn né tránh khỏi đề tài này. Ngẫm nghĩ, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, lại nói không biết thai nhi có thể vững vàng được hay không, vẫn là đợi thêm một thời gian nữa rồi nói sau.

Chương 28

Cứ như thế lại qua hai tháng, trong thời gian đó Đông Phương Bất Bại ngẫu nhiên có thể bộc phát phản ứng thai rõ ràng, nhưng y bắt đầu tránh né Dương Liên Đình, tận lực không cho hắn phát hiện ra tình trạng của mình, điều này khiến cho Dương Liên Đình vô cùng buồn bực.

Nhất cử nhất động của Đông Phương Bất Bại đều nằm dưới sự chú ý mật thiết của hắn, hơn nữa căn cứ đã vượt qua khoảng cách quan sát tình huống của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình làm sao có thể không biết.

Hiện tại năng lực tinh thần thể của hắn đã khôi phục toàn bộ trong phạm vi cho phép, nếu như muốn mạnh mẽ thăm dò tư duy tinh thần của Đông Phương Bất Bại, cũng không phải là không có khả năng. Chỉ là......hiện tại dù sao hắn cũng đã chính thức đem Đông Phương Bất Bại thành một nửa của mình, như vậy tôn trọng tối thiểu hẳn là phải có. Hắn không muốn ở trong tình huống Đông Phương Bất Bại không biết hoặc không cho phép, tự tiện thăm dò thế giới tinh thần của y. Hơn nữa hiện tại Đông Phương Bất Bại đang có mang, tinh thần lực vốn yếu ớt sẽ càng thêm mệt mỏi không chịu nổi, vẫn là tận lực không tăng thêm gánh nặng cho y thì tốt hơn.

Kỳ thật từ tận đáy lòng của Dương Liên Đình, vẫn là hy vọng Đông Phương Bất Bại có thể chủ động nói ra suy nghĩ của mình với hắn. Hắn cảm thấy hai người yêu nhau hẳn là nên tín nhiệm lẫn nhau, nếu có băn khoăn hoặc tâm sự gì, hẳn là nên nói ra cho hắn. Nhưng loại biểu hiện này của Đông Phương Bất Bại, khiến cho hắn nghi hoặc đồng thời có chút mất mát.

Trong lúc này, Len ở khoảng cách xa quan sát tình huống của Đông Phương Bất Bại liền kết nối với Dương Liên Đình mấy lần, trước mắt tất cả xem như vẫn thuận lợi, hơn nữa còn là dựa theo quy tắc mang thai sinh sản của thân thể nhân loại cấp thấp. Nói cách khác, tuy Đông Phương Bất Bại không phải là nữ nhân, cũng đang chân chân chính chính thể nghiệm quá trình mang thai mười tháng của nữ nhân.

"Mười tháng? Lâu như vậy a......."

Dương Liên Đình thật không ngờ thời đại này sinh một hài tử còn phải tốn thời gian dài như vậy, trong khi bọn họ chỉ cần có ba tháng là được rồi. Hắn có chút không quen, cũng rất lo lắng nhỡ mình không chăm sóc tốt cho Đông Phương Bất Bại.

Len cười nói:

"Cậu đây là đang cống hiến vì sự phát triển của nhân loại chúng ta, nhất định phải thành công. Cậu so với Ander còn may mắn hơn, vị kia của cậu ấy vừa mới sinh non, thân thể thực sự quá kém. Nhưng lại yêu rượu như mạng, Ander vì muốn để cho y kiêng rượu, phiền não đến mức sóng tinh thần đều hỗn loạn."

Dương Liên Đình tưởng tượng như vậy, cảm giác mình đúng thật là may mắn hơn người khác nhiều.

"Đúng rồi, còn có một việc muốn cho cậu biết."

Len đột nhiên nhớ ra.

"Một nửa khác của Yam cũng đang mang thai, tình huống không khác với cậu lắm, xem ra nhân loại cấp cao có thể kết hợp với nhân loại cấp thấp, đứa bé xác thực có khuynh hướng sinh ra giống của thời đại này. Báo cáo sơ bộ đã có thể xác định, tôi sẽ giúp các cậu báo cáo. Mặt khác, tôi cảm thấy cậu đã đến lúc nên nói cho Đông Phương Bất Bại. Thân thể của y xuất hiện nhiều biến hóa, nếu không để cho y chú ý một chút, rất có thể sẽ thương tổn đến thai nhi."

Dương Liên Đình phiền não nói:

"Tôi không tìm được cơ hội để mở miệng. Y hình như còn vì đề tài này mà lảng tránh tôi."

Len cười nói:

"Cậu đây là quan tâm sẽ bị loạn. Có câu ngạn ngữ nói thế nào nhỉ.....đúng rồi, [Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường]! Cậu hiện tại chính là như vậy. Cậu xem Yam, một nửa khác của cậu ấy cũng là vua một nước, cũng rất cao hứng tiếp nhận sự thật này. Hiện tại bọn họ đang hào hứng bừng bừng chờ mong đứa con thứ nhất của bọn họ, có thể thấy được chuyện này đối với cổ nhân mà nói cũng không phải là khó tiếp nhận không đúng sao?"

Dương Liên Đình cười khổ:

"Tình huống của cậu ấy không giống với tôi."

Ba người bọn họ tiến vào không gian cổ duy khác nhau, không can thiệp lẫn nhau, cũng không giúp nhau tìm hiểu, nhưng thông qua Len cũng có thể rõ ràng tình huống của nhau.

Len cuối cùng khuyên nhủ:

"Đề nghị cậu tranh thủ thời gian nói chuyện cùng với Đông Phương Bất Bại. Tôi cảm thấy tình huống của y gần đây khiến cho người khác lo lắng. Y là thể trung tính thời đại này ít có, cho nên phương diện tâm tình có thể phức tạp hơn so với người khác. Hơn nữa qua mấy tháng, thai nhi sẽ lớn lên, đến lúc đó có muốn giấu cũng không thể giấu.

Dương Liên Đình gật đầu:

"Tôi biết rồi."

Lúc này Đông Phương Bất Bại đã mang thai được khoảng ba tháng, bệnh trạng khi có thai cũng bắt đầu chậm rãi lộ ra, bụng cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Nếu như quan sát cẩn thận sẽ có thể phát hiện, cơ bụng sáu múi của y đã bắt đầu kéo dài sang hai bên, phần bụng giữa bắt đầu cứng rắn, vòng eo cũng trở nên hơi thô. Những điều này đều là căn cứ chính xác cho thấy thai nhi đang phát triển.

Khác với sơ kỳ mang thai của nữ tử, Dương Liên Đình cũng không có dừng việc hoan ái cùng với y, vẫn duy trì quy luật hai đến ba ngày một lần. Đây là vì muốn tăng thêm tinh thần lực cho Đông Phương Bất Bại, cùng như muốn cấp đủ dinh dưỡng cho tinh thần lực của thai nhi. Chỉ có điều mỗi lần Dương Liên Đình đều vô cùng chú ý, ở trên nhục thể sẽ không quá cố gắng, ngược lại thỏa mãn tinh thần cùng cảm quan của đối phương.

Đông Phương Bất Bại gần đây cũng vô cùng buồn rầu, y có cảm giác mình thật sự tẩu hỏa nhập ma, bởi vì y càng ngày càng có cảm giác là mình mang thai.

Loại suy nghĩ này khiến cho tâm lý của y chịu gánh nặng rất lớn. Ngày hôm qua khi tắm rửa y còn phát hiện hình như mình mập lên, vòng eo không còn nhỏ nhắn thon gọn, thậm chí cả cơ bụng cũng biến lỏng.

Đông Phương Bất Bại có chút bận tâm, y sợ còn tiếp tục như vậy, sẽ khiến cho Dương Liên Đình mất đi tính thú.

Càng nghĩ như vậy, khi đang ở trong thời đại Minh triều không có khẩu hiệu giảm béo, Đông Phương Bất Bại lại nghĩ đến phương pháp giảm béo a.

Y cũng không có khống chế bản thân trên phương diện ăn uống, hoặc là nói y căn bản không có nghĩ đến phương pháp này để khống chế thể trọng. Là cao thủ võ công đệ nhất, ý nghĩ của y tự nhiên là......luyện võ.

Vì vậy ngày nào đó sau khi tống Dương Liên Đình 'đi làm', Đông Phương Bất Bại cầm lên kiếm pháp y đã không luyện nhiều năm.

Một bộ kiếm pháp giống như kinh đào lãng hải múa không dứt nửa canh giờ, cũng không khiến cho Đông Phương thở mạnh mà hơi thở chỉ hơi gấp một chút.

Thần công của y đã đại thành, giờ luyện loại công phu này, liền giống như người trưởng thành đang nghịch một món đồ chơi của con nít mà thôi.

Đông Phương Bất Bại cảm thấy cái này còn chưa đủ, lại quyết định luyện thêm một bộ quyền pháp.

Kiếm pháp phiêu dật, quyền pháp giản dị.

Luyện quyền như thế này có thể tăng lượng vận động lên, Đông Phương Bất Bại cảm thấy như vậy càng có thể đạt được hiệu quả giảm béo, bất quá mặc một thân quần áo như thế này cũng không quá tiện lợi.

Đông Phương Bất Bại quay về phòng cởi bỏ áo ngoài đỏ thẫm xinh đẹp, tóc dài được buộc gọn lên, trên thân là một kiện áo đuôi ngắn của nam tử của Dương Liên Đình, phía dưới là một cái quần dài bạch sắc, trên cổ tay đeo bao tay đã lâu không dùng, dưới chân đi một đôi giày ngắn màu đen oai hùng.

Một thân y phục như vậy khiến cho y hoảng hốt trong chớp mắt, phảng phất lại nhớ tới những năm tháng hết sức lông bông bừa bãi, tiếu ngạo giang hồ kia.

Y thay quần áo xong liền đứng trước gương nhìn mình nửa ngày, ngón tay nhẹ nhàng vân vê mái tóc dài mềm mại đen nhánh của chính mình, cảm thấy người trong gương nam không ra nam, nữ không phải nữ, có một loại mị lực khác biệt, đã quen thuộc, nhưng cũng lạ lẫm.

Đông Phương Bất Bại trước kia đối với chính mình là tự tin tự ngạo, y tin tưởng chỉ cần y muốn, mỹ nhân giang sơn cũng có thể tùy tiện lấy vào trong tay. Bởi vì y có khả năng, cũng có sự quyết đoán.

Nhưng từ sau khi y tự cung, tâm tính liền xảy ra biến hóa cực lớn. Nguyện vọng cùng dã tâm cũng dần dần rời khỏi y, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ muốn cùng Liên đệ của y ân ái kề tay, nghĩ làm cách nào khiến cho Liên đệ vui vẻ. Chỉ cần Liên đệ của y vui vẻ, y cũng sẽ vui vẻ.

Đông Phương Bất Bại nghĩ đến Dương Liên Đình, thần sắc liền chuyển sang nhu hòa, hai đầu lông mày toát ra nồng đậm ý nghĩ yêu thương.

Y quét mắt nhìn người si mê vì yêu trong gương, hé miệng cười, ra khỏi phòng.

Y mặc dù không thể sinh con, nhưng lại có thể vì Liên đệ của y mà trả giá hết thảy.

Nghĩ đến như vậy, Đông Phương Bất Bại liền tràn đầy tự tin.

Y cúi đầu sờ lên phần eo đã mập lên một vòng của mình, càng thêm kiên định quyết tâm nên vì Liên đệ mà khiến cho bản thân mình hoàn mỹ.

Sau khi y múa kiếm không lâu, lúc này lại chuyển sang một bộ trường quyền trọng lực trọng kích tiêu sái, hiệu quả lập tức hiện rõ.

Mồ hôi của y rất nhanh rơi như mưa, ướt đẫm cả áo. Nhưng theo từng đường quyền phong vũ động của y, bụng y cũng bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.

Đông Phương Bất Bại cố gắng bỏ qua cảm giác không khỏe trên người, còn muốn cắn răng kiên trì. Nhưng có một người đột nhiên đi vào, cắt đứt việc luyện tập của y.

"Đông Phương, ngươi dừng tay cho ta!"


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dpbb