Chương 25 + 26

Chương 25

Khi Đông Phương tỉnh lại thì, đã là ba ngày sau, trên người còn có một chút cảm giác đau nhức, tinh thần cũng mệt mỏi ủ rũ.

Y không nghĩ tới chính mình chỉ vì một hồi hoan ái mà ngủ say hôn mê đến ba ngày, không khỏi cực kỳ giật mình, vừa thẹn lại vừa quẫn.

Cảm giác xấu hổ này không phải do thẹn thùng mà xấu hổ, là xấu hổ thực sự.

Đông Phương Bất Bại tự biết mình thần công cáo thành, trong thiên hạ khó gặp được địch thủ, thậm chí danh xưng 'Thiên hạ đệ nhất' này từ mấy năm trước đã vang danh giang hồ. Nhưng mà...

Đông Phương Bất Bại thật sự có chút đả kích. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Dương Liên Đình, lại càng tràn ngập ý nghĩ yêu thương cùng......sùng bái.

Không sai, là sùng bái!

Suy nghĩ một chút a, có thể đem Nhật Nguyệt Thần giáo Giáo chủ võ công thiên hạ đệ nhất làm tình đến mức hôn mê ngủ say ba ngày, đó là điều mà người bình thường có thể làm được sao? Nói ra, chỉ sợ danh hiệu Thiên hạ đệ nhất này phải lập tức chuyển sang cho Dương Liên Đình.

"Liên đệ......"

Mặt Đông Phương Bất Bại đỏ hòng, nói chuyện cũng khó có được ngại ngùng cùng ấp a ấp úng.

Dương Liên Đình lúc này đang vô cùng kích động, sau khi thấy y thanh tỉnh lập tức dâng cháo thịt tự tay làm, từng muỗng từng muỗng đút cho Đông Phương Bất Bại đang nằm ở trên giường ăn.

"Làm sao vậy?"

Đông Phương Bất Bại đỏ mặt, tựa hồ có chút gì đó khó có thể mở miệng, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói:

"Liên đệ......dũng mãnh phi thường như thế, ta lại không thể thừa nhận. Không biết Liên đệ trước kia, trước kia......"

"Trước kia cái gì?"

Dương Liên Đình cảm thấy hôm nay Đông Phương Bất Bại nói chuyện mang theo xấu hổ e thẹn, nhất thời có chút mới mẻ, mỉm cười nhìn y.

Đông Phương Bất Bại nắm chặt đệm chăn đỏ thẫm trên giường, cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Trước Liên đệ cùng nữ tử......cũng là hoan ái như vậy?"

Dương Liên Đình có chút sửng sốt, lập tức cười ha ha, cười đến ngã tới ngã lui, không thể kìm được.

Đông Phương Bất Bại thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn hắn nói:

"Ngươi cười cái gì?"

Dương Liên Đình thật vất vả mới dừng cười được, một tay túm lấy Đông Phương Bất Bại đem y kéo vào ngực, hung hăng ở trên mặt y hôn một cái, nói:

"Ngươi tiểu ngốc nghếch này, trước kia ta cùng với nữ nhân mới không tận tình như vậy. Các nàng xách giày cho ngươi cũng không xứng."

Đông Phương Bất Bại nội tâm vui mừng, nhưng vẫn có chút chần chừ, nói:

"Chính là ta lại khó có thể thừa nhận đòi hỏi của Liên đệ ngươi. Ngươi, ngươi có thể hay không cảm thấy ta không còn dùng được?"

Lời này có thể cho thấy đầy đủ rằng Đông Phương Bất Bại khác với nữ tử tầm thường. Y mặc dù từ trong đáy lòng khát vọng làm một nữ tử, nhưng dù sao cũng đã làm nam nhân ba mươi mấy năm, cuồng ngạo cùng khí độ trong người vẫn không hề mất đi, có thể thản nhiên nói ra những lời này. Bằng không nếu thật sự là một tiểu nữ tử, chịu đủ lễ giáo cùng bản tính trói buộc, cho dù có thân mật đến mấy, cũng sẽ không cùng với nam nhân thảo luận những chủ đề trên giường này.

Dương Liên Đình nghe xong lời này của y, rất có thâm ý liếc mắt nhìn bụng của y một cái, cười xấu xa nói:

"Ngươi như thế nào lại không dùng được? Rất tốt, ta cực kỳ vui mừng. Từ nay về sau ngươi đừng nói những lời như thế này nữa, từ nay về sau ta chỉ có một mình ngươi, lần sau ta sẽ chú ý, không để cho ngươi mệt mỏi nữa."

Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì vui mừng, tựa lên trên người hắn, ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng nhỏ giọng nói:

"Ta không sợ mệt mỏi."

Dương Liên Đình bị y trêu chọc như vậy thiếu chút nữa lại đem y đặt lên giường đại chiến ba trăm hiệp, cũng may còn kịp khống chế lý trí, nói sang chuyện khác:

"Ngươi mấy ngày này hảo hảo ở trong nhà nghỉ ngơi. Từ nay về sau đây là nhà của chúng ta, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhìn xem có thứ gì trong nhà cần mua thêm, tự ngươi ngắm xem.

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu:

"Ân. Ta cảm thấy màu trắng trong nhà có chút mộc mạc, nhàn hạ vô sự thì ta nghĩ học thêu hoa, làm thêm cho ngươi vài bộ quần áo, rèm màn trong nhà cũng bố trí lại một lần nữa."

Dương Liên Đình nghĩ tới Đông Phương Bất Bại trong nguyên tác dường như phi thường giỏi thêu hoa, hơn nữa trong quá trình thêu hoa còn đem võ công của Quỳ hoa bảo điển kết hợp lại hoàn mỹ, vô cùng thực dụng, liền cực lực đồng ý.

Đông Phương Bất Bại dù sao cũng không có mảnh mai như vậy, nằm trên giường nghỉ ngơi nửa ngày cũng không muốn, hào hứng bừng bừng đi xuống phòng bếp, tự tay nấu canh cho Dương Liên Đình uống.

Y trước kia chưa từng làm qua loại việc này, nhưng bây giờ ẩn cư ở nhà, mọi việc đều muốn tự tay làm. Y đương nhiên không chịu để cho Dương Liên Đình vào phòng bếp, lý do là 'Quân tử xa nhà bếp', cho nên chuyên tâm làm những việc mà một hiền thê cần làm.

Cũng may y mặc dù không có học qua trù nghệ, nhưng trước kia cũng đã từng trải qua thời gian khổ cực, lại hành tẩu ở trên giang hồ nhiều năm như vậy, làm chút thức ăn cũng không có vấn đề gì, hương vị không tệ.

Dương Liên Đình đối với đồ ăn không có đòi hỏi gì, có cái gì thì ăn cái đấy, chỉ cần là do người yêu làm thì đều vui vẻ nhận lấy, khiến cho Đông Phương Bất Bại có cảm giác vô cùng thành tựu.

Sau khi y tỉnh lại thì nghe Dương Liên Đình nói là đã đem tất cả mọi việc trong giáo an bài thỏa đáng, còn lại chỉ cần cùng mình an nhàn sống ẩn cư, không khỏi vừa mừng vừa sợ, càng cảm thấy Liên đệ của y không chỉ có oai hùng hơn người, còn vô cùng thông mình và có năng lực.

Đông Phương Bất Bại đối với Nhật Nguyệt Thần giáo đã sớm không còn hứng thú, những giáo vụ kia càng mặc kệ, liền hết sức chuyên chú ẩn cư ở nhà làm một hiền thê. Buổi sáng mỗi ngày Dương Liên đình xuất môn 'đi làm', y đều tha thiết tiễn đi. Buổi tối Dương Liên Đình về nhà, y liền đến tận cửa hoa viên nghênh đón.

Hai người đúng là cảnh tượng một đôi vợ chồng ân ái, giống như tân hôn vậy.

Dương Liên Đình không có đem chuyện Đông Phương Bất Bại mới có thai thành công nói cho y biết. Thứ nhất là không thể có lý do hợp lý, không biết là y có thể tin tưởng hay không. Thứ hai, hắn cũng không xác định được là phôi thai này có thể thành công nuôi dưỡng hay không.

Trong thế giới của nhân loại cao cấp tương lai, sinh non là chuyện thường xuyên xảy ra. Tuy rằng tinh thần thể của hai người đủ mạnh mẽ, nhưng thân thể nhân loại lại vô cùng yếu ớt, có khi không cách nào thừa nhận được việc tinh thần thể của thai nhi phát triển, từ đó khiến cho sinh non. Đây cũng là bởi vì tinh thần thể của nhân loại phát triển cùng tiến hóa quá độ, kết quả là mạnh mẽ hơn thân thể nhiều lắm.

Nhưng ở thế giới này, thân thể của Dương Liên Đình cũng Đông Phương Bất Bại đủ cường tráng, trên thực thể tinh thần thể của một bên lại mạnh mẽ hơn bên còn lại quá nhiều, dễ tạo thành việc chịu lực không đều, cũng dễ khiến cho thai nhi không khỏe mạnh, từ đó dẫn đến việc sinh non.

Những điều này là do trước khi Dương Liên Đình đi đến thế giới này, nhóm giáo sư nghiên cứu đã cung cấp tư liệu cho bọn hắn, cho nên hắn có một loại tâm lý chuẩn bị trước.

Hơn nữa nhìn nhân loại trong tương lai, thai nhi tự động sinh non đều là không khỏe mạnh, không cần phải......giữ lại. Lược bỏ thành phần không xuất sắc chính là quy luật của tự nhiên, vì sự phát triển của nhân loại, giữ lại hậu duệ phát triển khỏe mạnh mới là con đường đúng đắn cho sự tồn vong của chủng tộc.

Cho nên Dương Liên Đình chỉ âm thầm quan sát trạng thái thụ thai của Đông Phương Bất Bại, cũng không có là ra hành vi đặc biệt gì.

Cứ như thế qua hơn một tháng đầu, Dương Liên Đình lại ngạc nhiên phát hiện Đông Phương Bất Bại không có chút dấu hiệu sinh non nào, không khỏi vừa mừng vừa sợ. Lúc này hắn nhất định phải làm một chuyện, chính là truyền liên lạc tới căn cứ khoa học vũ trụ của hắn.

Lẽ ra sau khi hắn đi đến thế giới này, căn cứ vũ trụ phải bảo trì liên lạc định kì cùng với hắn, nhưng kỳ quái chính là đến bây giờ vẫn không có người kêu gọi hắn.

Dương Liên Đình nhớ lại khi tinh thần thể của mình rời đi thì nghe được tiếng nổ vang ở phòng thí nghiệm, không biết có phải hay không căn cứ vũ trụ nơi truyền mình cùng hai người bạn khác đi xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm đó sau khi hắn giải quyết hết sự tình trong giáo, liền đến thẳng vách núi phía sau Hắc Mộc Nhai, bắt đầu ngưng tụ tinh thần lực của mình, kêu gọi căn cứ trạm không gian.

Thực ra trước kia hắn cũng đã thử qua mấy lần, nhưng thứ nhất tinh thần lực của mình còn chưa có khôi phục hoàn toàn, thứ hai hắn cũng không muốn bắt được liên lạc quá nhanh với căn cứ, như vậy chẳng phải là tìm giám thị cho mình sao? Nhưng tình huống bây giờ không giống với lúc trước, hắn không thể không xuất ra toàn bộ khí lực để nối lại.

Sau nửa canh giờ ra sức kêu gọi, khiến cho hắn kinh ngạc vui sướng là rốt cuộc cũng có người đáp lại hắn.

Chương 26

"Rox, tôi là Len."

"Len, thật tốt quá, rốt cuộc cậu cũng đáp lại tôi. Căn cứ xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lâu như thế cũng không có người liên lạc với tôi?"

"Khi phòng thí nghiệm bị nổ thì có phát sinh chút việc ngoài ý muốn, máy truyền bị vụ nổ phá hủy, hiện tại đám người giáo sư Su đang sửa gấp."

"Trời ạ. Này cũng thật sự là quá xui xẻo."

Kỳ thật trong tâm Dương Liên Đình rất vui sướng. Máy truyền xảy ra sự cố ngoài ý muốn, này có nghĩa là bọn họ tạm thời ở dưới trạng thái không bị giám thị, hơn nữa cũng không còn người có thể tùy ý đưa bọn họ về.

Giọng của Len rõ ràng có chút uể oải:

"Đúng vậy. Hiện tại nếu các cậu không chủ động liên lạc với căn cứ, căn cứ sẽ không có cách nào truyền tin tới các cậu. Truyền tin trở thành đơn phương, muốn hoàn toàn cải thiện được đại khái cần ba mươi đơn vị vũ trụ."

Dương Liên Đình ra vẻ thoải mái nói:

"Cái này không có gì. Tôi cùng Ander và Yam đều là tinh anh, không có sự trợ giúp của căn cứ cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ."

Len cười nói:

"Đúng vậy. Tôi ở trong không gian cổ đại của cậu phát hiện ra năng lượng tinh thần thể yếu ớt đang ngưng tụ, có phải là một nửa khác của cậu không?"

"Đúng vậy. Thế nào, không tệ chứ?"

"Ừ, trải qua xem xét sơ bộ, sức khỏe thuộc cấp độ A, tinh thần lực thuộc loại M, có thể phát triển và đào tạo. Cậu tiến hành được những bước nào rồi?"

Dương Liên Đình trở nên nghiêm túc, nói:

"Đây chính là nguyên nhân tôi chủ động liên lạc với căn cứ. Một nửa khác của tôi đã bước đầu mang thai thành công."

Len có hơi kinh ngạc:

"Nhanh như vậy? Là nam tính hay nữ tính?"

"Nam tính. Là Đông Phương Bất Bại, trước mắt là người mạnh nhất trong thế giới này."

Len đọc lướt qua tư liệu, nở nụ cười:

"Khó trách. Nếu là y cũng không có gì kỳ lạ. Ander cùng Yam đều là khống chế diễn viên, tìm được đối tượng của họ đều là diễn viên chính trong không gian cổ đại." (Len rõ ràng là ở trong căn cứ nhàn hạ nên xem không ít sách cổ để giải trí, vì vậy nên nói ra một ít từ ngữ mới lạ. Ví dụ như khống chế diễn viên ~~~)

"Bọn họ cũng là nam tính?"

Dương Liên Đình hơi giật mình.

Len rất khách quan nói:

"Không có cách nào. Trên phương diên tinh thần lực, nữ tính kém hơn nam tính nhiều lắm, hơn nữa mức độ cường tráng của thân thể cũng khác nhau. Yam là người được truyền tống cuối cùng, bởi vì máy truyền có sự cố ngoài ý muốn, địa điểm cậu ta được dự định đưa đến ở bên ngoài không gian cổ đại, thân của cậu ta ở nơi đó đã có người yêu, cho nên không có lựa chọn nào khác. Nhưng cũng may là một nửa khác của cậu ta có tinh thần lực đủ mạnh, thật sự là may mắn."

Bởi vì bọn họ đều là tinh thần thể xuyên không, phải bám lên nhục thể của nhân loại trong thế giới kia làm chỗ tồn tại, mà những khối thịt đó nhất định là đều đã có thân phận cùng địa vị của mình. Bọn họ trong phạm vi có hạn có thể thay đổi vân mệnh của người này, lại không thể tác động lên trụ cột của không gian này, cho nên một khi tìm đến nhân vật diễn viên, liền chỉ có thể nhận biết.

Điều này đối với Dương Liên Đình mà nói là vô cùng may mắn. Thân thể của hắn đời trước vốn cũng là diễn viên trong nguyên tác, nhưng lại nhỏ đến không thể nhỏ hơn, chỉ xuất hiện trong một chương cùng phối hợp diễn. Cho nên vận mệnh của hắn có thể hoàn toàn do hắn khống chế.

"Ander thế nào?"

"A. Cậu ấy và cậu may mắn giống nhau, dựa theo kế hoạch đáp xuống thân thể tương ứng. Chỉ có điều......"

"Chỉ có điều gì?"

Len thở dài, nói:

"Cậu ta tìm được một nửa khác có thân thể rất không tốt. Tuy rằng tinh thần lực đủ mạnh, nhưng thân thể lại không tốt như thế, có bệnh ho lao, tinh thần bị áp lực một thời gian dài, còn yêu rượu như mạng, sức khỏe cũng chỉ đạt được cấp độ D. Loại thể chất này nếu muốn mang thai tử tự, có chút miễn cưỡng."

Dương Liên Đình nói:

"Chẳng lẽ không có người thay thế?"

"Ander có bao nhiêu cố chấp cậu cũng biết rồi đấy. Cậu ta một khi đã nhận thức, ai cũng không thay đổi được."

Ander là người lớn tuổi nhất, cũng là người trầm ổn lạnh nhạt nhất trong bọn hắn. Nhưng chính loại người này, một khi đã yêu người nào đó, dù cho thương hải tang điền cũng khó mà thay đổi.

Dương Liên Đình nói:

"Chúc cậu ta gặp may mắn."

Len vững tinh thần, nói:

"Trước mắt thì nơi này của cậu là thuận lợi nhất. Nói cho tôi biết, có điều gì cần căn cứ trợ giúp không?"

Dương Liên Đình nói:

"Len, mong cậu giúp tôi bất cứ lúc nào cũng lưu ý đến tình trạng phát triển của tân sinh mệnh trong bụng Đông Phương. Bởi vì tôi cùng Ander và Yam đều là người chấp hành thí nghiệm này đầu tiên, tôi nghĩ có khả năng sẽ gặp phải rất nhiều tình huống nằm ngoài dự đoán của nhóm giáo sư."

"Rõ rồi. Cậu yên tâm. Căn cứ đối các cậu có bao nhiêu coi trọng không cần nói cũng biết, chúng tôi sẽ theo dõi sát sao. Có bất kỳ yêu cầu gì, cậu phải liên lạc với tôi kịp thời."

"Được. Cảm ơn."

Dương Liên Đình cắt đứt liên lạc tinh thần thể cùng căn cứ, thả lỏng tâm tình về nhà.

Nói đến đây cũng là hắn có linh tính trước. Sau khi hắn bắt được liên lạc với căn cứ không lâu, Đông Phương Bất Bại bắt đầu xuất hiện một ít tình trạng khác thường. Chính y còn chưa có phát hiện, nhưng Dương Liên Đình đối y chú ý vô cùng sát sao đã lập tức nhận ra.

"Ọe –"

Đông Phương Bất Bại vốn đang ở trong phòng bếp chuẩn bị tảo thiện, đột nhiên lao ra ngoài, ngồi xổm ở trong hoa viên không ngừng nôn khan.

Dương Liên Đình nghe tiếng, vội vàng chạy đến, ân cần nói:

"Làm sao vậy? Làm sao vậy? Lại khó chịu sao?"

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại tái nhợt ôm lấy ngực, lại không muốn hắn lo lắng, khoát khoát tay nói:

"Không sao. Có thể tối qua ăn đồ ăn không ổn."

"Nhưng mấy ngày nay ngươi vẫn luôn như vậy."

Dương Liên Đình thật sự rất lo lắng, nói:

"Có muốn hay không mời một đại phu đến bắt mạch cho ngươi?"

Đông Phương Bất Bại hiện tại đã cảm thấy khá hơn, chậm rãi đứng dậy, nói:

"Ta không thích gặp người ngoài."

Dương Liên Đình nhíu mày:

"Chính là khẩu vị mấy ngày nay của ngươi cũng không thật tốt, cả người tiều tụy, ta rất lo lắng."

Trong tâm Đông Phương Bất Bại ấm áp, cười cười nói:

"Võ công của ta là đệ nhất thiên hạ, sẽ không sinh bệnh. Có thể là do gần đây trời nóng nực a, qua một thời gian ngắn là tốt rồi."

Dương Liên Đình biết y ở một vài phương diện vô cùng cố chấp, do dự một chút, nghĩ cũng không nên ép buộc y thay đổi ý kiến, đành phải nói:

"Ngươi bây giờ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không thì thêu chút hoa, không có việc gì cũng để giải sầu, ngàn vạn lần đừng để mệt nhọc."

"Biết rồi, ngươi thật dài dòng."

Đông Phương Bất Bại tuy rằng trong miệng là oán trách, trên mặt lại cười đến ngọt ngào, giục hắn:

"Được rồi được rồi, ngươi nên xuất môn. Đi sớm về sớm."

"Ân."

Dương Liên Đình nắm bàn tay của y, xuất môn 'đi làm'.

Ngày hôm đó hắn nhanh chóng xử lý xong giáo vụ, liền muốn trở lại mật viên, nhưng đột nhiên linh cơ khẽ động, đi ra sau núi, kêu gọi về căn cứ.

"A a, Rox, cậu rốt cuộc cũng liên lạc với tôi."

Len vừa nghe thấy hắn kêu gọi, lập tức hồi đáp, nói:

"Cậu biết rõ hiện tại máy truyền có vấn đề, chỉ có thể chờ các cậu đơn phương liên lạc, cậu còn không để ý đến tôi."

Dương Liên Đình cười nói:

"Tôi không phải là đang gọi cậu đây sao."

Len nói:

"Tôi biết rõ cậu tìm tôi có việc gì. Có phải là thân thể Đông Phương Bất Bại xảy ra vấn đề? Y không phải là thường xuyên nôn mửa, không muốn ăn, còn rất dễ mệt mỏi chứ?"

Dương Liên Đình kinh ngạc:

"Làm sao cậu biết? Y có thường xuyên mệt mỏi hay không tôi không rõ lắm, nhưng gần đây chính xác là dạ dày không tốt, tôi có chút lo lắng, mới liên lạc với cậu."

Len nói:

"Trong quá trình quản chế tôi cũng phát hiện ra, lập tức báo lại cho giáo sư Su. Giáo sư sau khi tìm đọc tư liệu đã xác nhận, đây là phản ứng của nhân loại thời đại cấp thấp khi mang thai thời kỳ đầu."

"Có phản ứng thai?"

Dương Liên Đình đối với từ này rất lạ lẫm. Cái này cũng khó trách, nhân loại từ vài ngàn năm trước đã thoát ly khỏi sự vất vả mang thai bằng thân thể, thai nhi một khi kết hợp thành công, lập tức để vào trong tử cung nhân tạo cao cấp bồi dưỡng, đâu có vấn đề gì nữa.

Len giải thích kỹ càng cho hắn biết cái gì gọi là có phản ứng thai, rồi lại giải thích lại loại tình huống này một lần nữa.

"Nhóm giáo sư phán đoán, bởi vì không gian cổ đại của cậu còn ở vào thời đại cấp thấp nhân loại sinh sản bằng thân thể, phải dựa vào thân thể nhân loại tự mang thai tử tự, cho nên những phản ứng này là bình thường."

Dương Liên Đình có chút bận tâm:

"Nhưng Đông Phương Bất Bại cũng không phải là nữ tính. Y không có tử cung."

Len nở nụ cười:

"Nhân loại vào thế kỷ hai mươi mốt ở mười vạn năm trước đã tìm ra được phương pháp để nam tính sinh con. Chỉ cần có hoàn cảnh phát triển phù hợp cùng dinh dưỡng đầy đủ, phôi thai có thể sinh trưởng ở trên vách ruột. Lại nói, tinh thần thể mang thai tử tự là có thể sáng tạo hoàn cảnh thích hợp để tự thân phát triển. Tôi nghĩ trong cơ thể Đông Phương Bất Bại nhất định đã tự động mang thai với loại cơ quan gần giống như tử cung."

Dương Liên Đình cũng có hoài nghi như vậy. Đáng tiếc tinh thần thể của hắn dù sao cũng không phải là máy quét, không có cách nào nhìn thấu được thân thể của Đông Phương Bất Bại.

"Vậy khi sinh con thì làm sao bây giờ?"

"Cái này chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp, bây giờ vẫn còn thời gian."

Len cuối cùng nói:

"Tôi sẽ giúp cậu quan sát tình huống của Đông Phương Bất Bại tỉ mỉ. Cậu cũng phải định kỳ chủ động liên lạc với căn cứ, như vậy chúng ta mới có thể kết nối kịp thời, cam đoan thí nghiệm thuận lợi."

"Được. Tôi biết."

Dương Liên Đình quay về nhà, bắt đầu lo lắng một vấn đề mới: Chính là, nếu quả thật phải dựa theo quá trình sinh sản của thân thể nhân loại cấp thấp, như vậy Đông Phương Bất Bại nhất định phải trải qua cảm giác 'mang thai mười tháng'. Thai nhi sẽ chậm rãi phát triển ở trong bụng, càng lúc càng lớn, bụng sẽ hở ra, cuối cùng là sinh sản. Nói như vậy......phải giải thích với Đông Phương như thế nào?

Dương Liên Đình thật sự có chút đau đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dpbb