Chương 23 + 24
Chương 23
Đông Phương Bất Bại có hơi kinh ngạc, lập tức hiểu rõ, cười nói:
"Thì ra ngươi cài đặt cơ quan khống chế sức nước, cái này tiện lợi hơn nhiều lắm."
Dương Liên Đình vô cùng đắc ý. Nói thật, xây hoa viên này phí rất nhiều tâm lực của hắn, còn cả cái phòng tắm cực lớn này nữa. Cơ quan dùng sức nước này, đối với tân nhân loại như hắn cực kỳ đơn giản, nhưng vấn đề là hoa viên bí mật xây ở giữa sườn núi, không có nguồn nước, hắn đành phải vận dụng tinh thần lực của mình, hao phí năng lượng thật lớn, lại để cho người giỏi tay nghề hao hết tâm lực, đem nước suối từ trên núi dẫn xuống. Còn trên nóc nhà đặt một thiết bị thu năng lượng mặt trời đơn giản, tiến hành đun nóng nước dự trữ, lúc này mới có thể đảm bảo lượng nước ấm cung cấp.
Tại xã hội nguyên thủy đơn sơ không có đủ điều kiện này, có thể làm ra một công trình như vậy, là vô cùng tiên tiến, chỉ sợ ngay cả những công tượng kia ở trong Hoàng cung cũng không được như thế.
Người xây dựng hoa viên bí mật, theo bổn ý của Đông Phương Bất Bại là giết chết toàn bộ. Bất quá Dương Liên Đình không muốn lấy mất mạng của nhiều người, chỉ là tiêu trừ trí nhớ của bọn hắn, đều thả trở về. Cho nên trong hoa viên có bể nước nóng này, chỉ có mình bọn họ.
"Được rồi, nước ấm đã có, hiện tại ta tới hầu hạ phu nhân tắm rửa."
Đông Phương Bất Bại nghe thấy hắn gọi mình là 'Phu nhân', trong tâm không khỏi mừng rỡ, tựa tiếu phi tiếu liếc hắn, thầm nghĩ đây mới là mục đích người này mất công phu thật lớn xây cái phòng tắm này a.
Bất quá hiện tại tâm tình y vô cùng thư sướng, nghĩ đến sau này có thể cùng Dương Liên Đình ẩn cư lại nơi này, cũng không thể chờ đợi được nghĩ muốn hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào. Bởi vậy cũng không có nhiều lời, thật sự nghiêm túc bắt đầu chậm rãi cởi y phục.
Làn da của Đông Phương Bất Bại trắng nõn vô cùng, đúng là trời sinh, cho dù năm đó bôn ba giang hồ thì cũng không hề bị rám đen. Một đầu tóc dày mượt đen nhánh, buộc về phía sau thì không cảm thấy, một khi buông xuống rồi, liền sáng mềm bóng loáng, thật khiến cho nữ tử cũng phải ghen ghét.
Thân thể của y vân da rõ ràng, đường cong lưu sướng. Thân cao khoảng 178cm, không cao không thấp. Bởi vì y luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, da thịt nhẵn nhụi hơn rất nhiều, ngay cả lỗ chân lông cũng hầu như không thấy, dưới ánh sáng phản quang từ mặt nước chiếu rọi lên, sáng bóng chớp động mê người.
Dương Liên Đình nhìn y chậm rãi cởi áo ngoài, sau đó là trung y, cuối cùng chỉ còn lại độc một cái quần màu trắng.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân hình quen thuộc mà khêu gợi, Dương Liên Đình nhịn không được mà yết hầu khẽ ừng ực một tiếng.
Bọn họ sau khi trở lại Hắc Mộc Nhai liền không thể ngang nhiên thân mật, Dương Liên Đình còn là Tổng quản trong giáo, mỗi lần đều là Đông Phương Bất Bại trong đêm đến tìm hắn, hoặc là vụng trộm đem Dương Liên Đình gọi đến nơi ở của mình.
Hai người chỉ một mực hẹn hò vào đêm khuya, Dương Liên Đình mặc dù đối thân thể của y rõ như lòng bàn tay, ở giữa ban ngày ban mặt cũng chưa từng thấy, lại ở nơi mập mờ như thế này nhìn bộ dáng y cởi áo nới dây lưng.
Đông Phương Bất Bại lộ ra nửa thân trên, mỉm cười liếc Dương Liên Đình, chậm rãi bước vào trong nước.
Dương Liên Đình ngơ ngác nói:
"Ngươi không cởi quần sao?"
Đông Phương đã bước nửa người vào trong nước, ngoái đầu nhìn lại cười cười, nói:
"Ngươi đứng ở chỗ đó, nhân gia như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy chứ."
Dương Liên Đình chỉ cảm thấy ánh mắt cùng ngữ khí kia của y, kiều mỵ mê người, quả thực, quả thực......như một yêu tinh.
Sau khi Đông Phương Bất Bại vào nước, thỏa mái rên rỉ một tiếng, ngồi ở trên bậc thanh trong ao, cánh tay trắng nõn duyên dáng đặt ở vách đá trên bờ hồ.
"Thật là thoải mái a......Liên đệ, ngươi không xuống nước?"
Dương Liên Đình mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, hàm hồ lẩm bẩm:
"Chờ một lát......chờ một lát."
"A?" Đông Phương Bất Bại ném cho hắn một cái mị nhãn, nhẹ nhàng cười nói:
"Ta cho rằng, ngươi muốn tắm cùng ta."
Nói đoạn, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, từ trong nước có cái gì đó lao ra.
Dương Liên Đình tập trung nhìn vào, trên người hắn chỉ còn sót lại đúng một cái quần.
Hiện tại Dương Liên Đình cũng không còn tâm tư nghĩ xem Đông Phương Bất Bại ở trong nước cởi quần ra như thế nào, trong nội tâm chỉ còn khen lớn người này thật câu dẫn kẻ khác, biết rõ cách che đậy nửa kín nửa hở khiêu khích nhân tâm.
Nhất thời trong đầu Dương Liên Đình chỉ còn lại thân hình xích lõa dưới nước của Đông Phương Bất Bại, suy nghĩ bay xa vô tận. Cũng may hắn là một người có khả năng tự điều khiển rất mạnh, lại mạnh mẽ nhịn xuống dục vọng mãnh liệt, nói:
"Đợi ta chốc lát, ta lập tức quay lại."
Nói xong vội chạy ra ngoài cửa.
Đông Phương Bất Bại có chút buồn bực hắn chạy đi làm gì, bất quá cũng không sốt ruột. Lại thấy cạnh bể có đặt cánh hoa tường vi cùng ngọc lộ tỏa ra mùi hương thơm ngát, liền thả tất cả vào trong bể tắm, tăng thêm vài phần màu sắc.
Dương Liên Đình rất nhanh đã quay trở về, trong tay bưng một cái khay, trên khay đặt một bình rượu cùng hai cái chén.
Lúc này hắn rốt cuộc cũng không thể chờ đợi được nữa, vội vàng cởi bỏ sạch y phục của mình, xích lõa đứng bên cạnh bể, cười hắc hắc nói:
"Mỹ nhân, ta tới a."
Đông Phương Bất Bại nhìn qua thân thể tráng kiện oai hùng của hắn, cơ thể lộ ra, cùng đường cong tràn ngập sức mạnh, ánh mắt liền lưu luyến quên về. Tầm mắt chuyển xuống phía dưới, nhìn đến tiểu đệ đệ hùng vĩ, không khỏi tim đập bình bịch, mặt đỏ bừng.
Dương Liên Đình từng bước từng bước chậm rãi xuống bể, ánh mắt chăm chú khóa chặt Đông Phương Bất Bại, ánh mắt kia giống như là muốn ăn y vậy.
Đông Phương Bất Bại chịu không nổi khí thế cường đại như vậy, rốt cuộc giống như tiểu nữ nhân đỏ mặt trốn vào bên trong.
Dương Liên Đình nhào tới, trong bọt nước vẩy tung đem người túm vào trong lòng, cười to nói:
"Ha ha ha, mỹ nhân, ngươi chạy đi đâu."
Đông Phương Bất Bại đã đem thân phận đứng đầu một giáo ném thẳng ra sau đầu, lúc này chỉ cảm thấy mình giống hệt như một con cừu nhỏ mềm nhũn, bị đại hôi lang bắt lấy, e thẹn nói:
"Ai nha, nhân gia cũng không biết, chính là sợ hãi mắc cỡ a."
Dương Liên Đình càng cảm thấy thoải mái, cất tiếng cười to, thân thủ đi qua lấy chén rượu cạnh bể, nói:
"Mỹ nhân, tới uống một chén cùng với ta trước. Vi phu chậm rãi cùng ngươi tắm rửa."
Đông Phương Bất Bại sẵng giọng:
"Thật đúng là lắm trò."
Bất quá hôm nay thời gian tốt, y cũng không phản đối việc uống rượu trợ hứng, liền dịu dàng ngoan ngoãn nhận lấy chén rượu.
"Uống đi."
Dương Liên Đình uống trước một chén của mình, sau đó cười tủm tỉm nhìn qua Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại hơi ngửa đầu, rất sung sướng uống hết chén rượu kia.
Dương Liên Đình cảm thấy mỹ mãn, nói:
"Dễ uống không?"
Đông Phương Bất Bại cười nói:
"Chút rượu như vậy tính cái gì? Giống như uống nước vậy."
Y nếm ra đây là rượu thuốc, trong đó có nhiều vật đại bổ, không khỏi cho rằng Dương Liên Đình muốn duy trì một hồi, trong tâm cực thẹn. Thầm nghĩ: Chẳng lẽ Liên đệ lo lắng cùng tu vi và võ công của ta, lại không chịu nổi đòi hỏi của hắn?
Dương Liên Đình biết rõ tửu lượng của y vô cùng tốt, có thể uống thả cửa vài vò mà mặt không đổi sắc. Bất quá từ sau khi Đông Phương Bất Bại không còn muốn làm giáo chủ, mà muốn làm một 'tiểu thê', liền không hề uống thả sức như vậy nữa.
Dương Liên Đình cười xấu xa nói:
"Vậy ngươi đem bình này uống hết a. Chờ ngươi uống xong bầu rượu này, ta mới hảo hảo hầu hạ quý phi túy tửu ngươi được."
Đông Phương Bất Bại bật cười, nói:
"Giống như ngươi mới là họ 'Dương' a?"
Bất quá cũng không sao, thật sự cầm lấy bầu rượu, liếc nhìn Dương Liên Đình, thấy hắn hứng thú dạt dào nhìn mình chằm chằm, tựa hồ không tin mình có thể uống hết, không khỏi không muốn để cho hắn xem nhẹ mình, đột nhiên hơi ngửa đầu, giơ cao bầu rượu, tửu thủy thanh tịnh giống như thanh tuyền rơi xuống, tiêu sái mà xinh đẹp rơi vào trong chiếc miệng nhỏ nhắn hồng xinh kia.
Dương Liên Đình không nghĩ tới y phóng khoáng như vậy, không khỏi ngây ra, ngơ ngác nhìn y.
Dương Liên Đình vĩnh viễn không thể quên một màn này. Đông Phương Bất Bại nửa người trần truồng xích lõa chìm nửa thân trong nước, bọt nước cùng giọt rượu rơi tung tóe trên da thịt trắng nõn khêu gợi của y, mái tóc đen nhánh như thác nước đổ xuống mềm mại xõa tung ở sau người. Tửu thủy không chút ngừng nghỉ đổ vào trong miệng y, Dương Liên Đình có thể trông thấy rõ ràng hầu kết của y phập phồng, tửu thủy ngọt ngào thuần hương mỹ vị theo đó đi vào trong bụng.
Đông Phương Bất Bại đem bầu rượu một ngụm uống cạn, sau đó tiện tay đem bầu rượu quăng sang cạnh bể, động tác tiêu sái lưu loát. Lập tức y quyến rũ mà đắc ý nhìn qua Dương Liên Đình, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, con ngươi sáng rực như sao, phong thần tuyệt mỹ.
Dương Liên Đình cũng không nhịn được nữa, gầm nhẹ một tiếng, nhào tới.
"Ngươi yêu tinh này."
Đông Phương Bất Bại cười ha ha, mềm mại bị hắn hung hăng ôm vào ngực.
Chương 24
"Đông Phương, Đông Phương, ngươi là của ta......"
Dương Liên Đình đem Đông Phương Bất Bại đặt lên bậc thang, môi lưỡi kịch liệt giống như có sinh mạng, xâm nhập vào đôi môi ngọt ngào nhất trong ngũ quan nhu hòa của Đông Phương Bất Bại.
"Ngô......"
Đông Phương Bất Bại hoa mắt thần mê ôm hai bờ vai tráng kiện của Dương Liên Đình, tự động tách hai chân ra, quấn lên hông hắn, đầu lưỡi cũng linh hoạt đáp lại hắn.
Hai người gắt gao kề sát nhau, Đông Phương Bất Bại có thể cảm giác được rõ ràng hung khí của Dương Liên Đình dần dần giống như biến thành cây gậy sắt, thô cứng thẳng tắp cọ sát lên bụng mình.
Thật kỳ lạ là y cũng không cảm thấy khiếp sợ, ngược lại còn tràn ngập hưng phấn cùng chờ mong.
Cùng Dương Liên Đình hoan ái là hưng phấn nhất mà y từng trải qua ở kiếp này, là hoan ái cao trào nhất. Loại cảm giác này y không có cách nào hình dung, chỉ biết là khiến cho mình dục sinh dục tử, lưu luyến không muốn rời. Ngoại trừ thỏa mãn nhục thể, còn có một loại thỏa mãn trên tinh thần, thoải mái tràn trề nói không nên lời.
Đúng là loại hoan ái cực độ này, khiến cho ý nghĩ yêu thương của y đối với Dương Liên Đình bay đến một trình độ cao nhất. Không phải nói y trước kia cũng không phải là không thật tình yêu Dương Liên Đình, nhưng nếu như nói trong nguyên tác Đông Phương Bất Bại đối Dương Liên Đình là yêu, chỉ bởi vì hắn là người duy nhất xem mình như nữ nhân, phảng phất giống như một người bị ngâm trong nước bắt lấy lục bình xem như cứu mạng, gắt gao không chịu buông tay. Còn Đông Phương Bất Bại hiện tại, chính là đem Dương Liên Đình coi như một nửa tính mạng của mình, chân chân chính chính từ thân thể đến linh hồn, đều đã yêu người này, từ nay về sau thương hải tang điền, nhật nguyệt tinh biến, tình này sẽ không thay đổi, cũng không mất đi.
Dương Liên Đình trong sự mời gọi nhiệt tình của Đông Phương Bất Bại, dứt khoát khai thác thân thể của y, đem y một ngụm nuốt vào bụng, 'ăn' đến mức chút cặn cũng không chừa.
Ở giây phút xâm nhập, tuy đã trải qua tiền hí cùng khai thác, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn là nhịn không được cơn đau đớn thoáng qua. Nhưng là y thích loại đau nhức này, cùng với cực độ vui thích mang đến cho mình sau cơn đau nhức.
Hai chân y kẹp lên eo Dương Liên Đình, đột nhiên nội tâm khẽ động, bắt chước Dương Liên Đình xoa nắn đầu nhũ của chính mình, lại vuốt ve lên đầu nhũ của đối phương, cũng rất nhanh ngạc nhiên phát hiện, hồng anh đầy đặn của đối phương, lại cũng trở nên cứng ngắc giống như của mình vậy.
Y cảm thấy mới mẻ, đang muốn tiến thêm một bước 'đùa giỡn', lại nghe thấy Dương Liên Đình rên lên một tiếng, gầm nhẹ nói:
"Xem ra là ngươi cảm thấy không đủ!"
Nói xong liền đột nhiên tăng lực, đem Đông Phương Bất Bại nhấc lên, chống đỡ trên thành bể, càng thêm hung hăng cắm vào.
Loại tư thế này khiến cho nước càng đánh sâu vào, độ mạnh yếu xỏ xuyên qua đột phá cực hạn trước kia.
Đông Phương Bất Bại ngửa người lên, lồng ngực trắng nõn khêu gợi hoàn toàn bại lộ trước mắt. Y gắt gao ôm lấy cổ Dương Liên Đình, theo luật động của hắn mà cử động vòng eo của mình, mái tóc dày đen nhánh giống như cuộn sóng đong đưa sau người.
"A, a – Liên đệ, ăn ta.....Dùng sức ăn ta......"
Đông Phương Bất Bại hô hấp dồn dập, rên rỉ mê loạn, thậm chí chính mình bật thốt lên cái gì cũng không biết.
Phong tình phóng đãng dị thường này, khiến cho Dương Liên Đình có dục vọng muốn đem y xé nát ăn sạch. Sợi tinh thần kim sắc dày đặc giống như bức võng, triển khai quanh thân thể hai người.
Một tia lý trí cuối cùng của Dương Liên Đình không còn sót lại chút gì, hắn cũng không có phát hiện tinh thần tuyến của mình đã vượt qua khỏi ngày thường, ôm lấy tinh thần tuyến so với hắn vô cùng yếu ớt của Đông Phương Bất Bại càng lúc càng chặt.
Đông Phương Bất Bại bị con ác thú hừng hực này bắt lấy, tư duy trống rỗng, thân thể giống như sắp hỏng mất, hai chân run rẩy, nếu không phải bị Dương Liên Đình gắt gao nắm chặt, y đã không thể kẹp lấy hắn nữa.
Tinh thần lực của y so với Dương Liên Đình càng yếu đến đáng thương, hoàn toàn bị Dương Liên Đình dắt đi.
Lúc này, một loại khoái cảm cực đại không cách nào hình dung theo thứ cự đại kia bay lên, tràn ngập lực hấp dẫn, đưa tinh thần cùng suy nghĩ của y đưa vào thế giới vô tận.
Dục hải vô cùng. Không biết qua bao lâu, tính dục cùng va chạm kịch liệt rốt cuộc cũng khiến cho hai người sức cùng lực kiệt.
Dương Liên Đình thở hổn hển đem Đông Phương Bất Bại đã ngất đi nhẹ nhàng bỏ vào trong bể nước ấm, dùng dòng nước ấm áp thoải mái bên trong tẩy trừ thân thể của y.
Theo gợn nước dao động, Dương Liên Đình đột nhiên đưa tay đặt lên phần bụng bằng phẳng thon gọn của Đông Phương Bất Bại.
Lông mày hắn cau lại, giống như có chút ngạc nhiên, lại có chút ảo não.
Trận tính ái không thể khống chế được hôm nay, khiến cho hắn nhất thời mất lý trí, phóng túng tinh thần thể của mình, lại kết hợp với tinh thần lực hãy còn vô cùng yếu ớt của Đông Phương Bất Bại, uẩn dục nên một sinh mạng mới.
Tân nhân loại vài ngàn năm sau, đã thoát ly khỏi trói buộc của thân thể. Tinh thần thể phát triển cao độ, khiến cho việc sinh sản của nhân loại không còn dựa vào sự kết hợp của tinh trùng và trứng.
Đúng là bởi vì như thế, việc sinh sôi phát triển mới trở nên gian nan. Thoát ly khỏi kết hợp tế bào có thể bồi dưỡng cũng có thể kiềm chế, rời khỏi uẩn dục thực vật, tiến đến sinh sản dựa trên tinh thần thể, đối với điều kiện phát sinh tân sinh mệnh càng trở nên hà khắc.
Nói theo cách khác, nếu như nói thời đại phát triển cấp thấp trước đây, có ít người có thể sử dụng tư tưởng làm cho thìa biến cong, được gọi là năng lực đặc biệt, thì ở đây chỉ là biển hiện của trình độ tinh thần lực cấp thấp cực độ. Mà trải qua hơn vạn năm tiến hóa cùng thay đổi, nhân loại cao cấp của tương lai, đã có thể dùng sự kết hợp của hai tinh thần thể, mà uẩn dục ra một tính mệnh nhân loại cao cấp nữa.
Thậm chí có một nhân loại đã từng clone chính mình, dùng tinh thần thể của mình sáng tạo ra tính mạng. Nhưng loại phương pháp sinh sản này có một khuyết điểm trí mạng, chính là gen bởi vì tính thiếu khuyết hay thay đổi, chỉ có một loại tương tự, do đó tính tử vong cùng hủy diệt cực cao.
Cho nên chỉ có hai người kết hợp, dùng thân thể làm cơ sở, dùng tinh thần thể để kết hợp cùng sáng tạo, mới có thể sinh ra đời sau đủ vĩ đại. Nhưng bởi vì thân thể của nhân loại cao cấp tương lai cực kỳ yếu ớt, cơ hồ gần giống như thay quần áo để bảo trì một tỉ lệ nhất định mới có thể duy trì, muốn sinh ra thân thể tử tự thật giống như đang nói đùa.
Đây là nguyên nhân Dương Liên Đình đi đến một xã hội nguyên thủy, chọn một người có tinh thần thể cường đại có thể phối hợp với mình, thân thể lại đủ cường tráng có thể sinh sản ra tử tự của mình.
Trong trận hoan ái kia thân thể chìm trong bể dục, Dương Liên Đình vì nhất thời không thể khống chế được, tinh thần thể theo bản năng ôm lấy Dương Liên Đình tiến hành sản sinh việc sáng tạo. Giống như lúc thân thể bắn tinh mà đến, tinh thần thể của Dương Liên Đình phát ra, mà tinh thần lực yếu ớt của Đông Phương Bất Bại không chống cự nổi, lập tức bị đánh tơi bời, thuận theo mà tiếp nhận cùng gánh chịu nhiệm vụ.
Tuy còn ngại việc yếu ớt, nhưng lại giống như kỳ tích thật sự thành công.
Dương Liên Đình hoàn toàn không hề nghĩ tới là lại nhanh như vậy. Ý định ban đầu của hắn là nhờ vào lúc hoan ái tăng cường tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại một chút, thẳng đến khi y có thể thừa nhận mới thôi. Cho nên vừa rồi hắn cố ý cho Đông Phương Bất Bại uống chút rượu, chỉ nghĩ là dùng rượu phụ trợ, giúp y tăng cường tinh thần lực cùng năng lực của bản thân lên. Ai ngờ lại nhất thời không khống chế được......
Mà càng khiến cho người ta ngạc nhiên hơn là Đông Phương Bất Bại có thể thừa nhận, mà xem tình hình trước mắt, giống như thực sự kết hợp thành công. Điều này khiến cho Dương Liên Đình không thể không kiểm tra kĩ tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại một lần nữa, có lẽ so với dự đoán của mình còn mạnh mẽ hơn một ít.
Tuy nhiên kết hợp sơ bộ đã thành công, nhưng đến tột cùng có thể sinh ra một tính mệnh mới khỏe mạnh hay không, còn phải đợi quan sát.
Dương Liên Đình cẩn thận giúp Đông Phương Bất Bại tẩy rửa xong, ôm y ra khỏi bể, đưa đến giường ngủ trong phòng.
Đông Phương Bất Bại hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh. Trong ba ngày này, Dương Liên Đình hiệu suất cực cao đem rất nhiều việc chuẩn bị tốt lắm.
Đầu tiên chính là vấn đề giả mạo Đông Phương Bất Bại. Dương Liên Đình từ hai tháng trước đã ở tỉnh ngoài tìm một tiên sinh tính sổ có chút giống Đông Phương Bất Bại, không biết nhiều chữ lắm, lại xem của nặng hơn người, nhát như chuột. Dương Liên Đình không phí chút sức lực thu phục được người này, huấn luyện cho gã một chút, lại hóa trang một chút, liền giống Đông Phương Bất Bại đến bảy phần. Chỉ là Đông Phương Bất Bại đã tính trước, khí chất thanh ngạo bình tĩnh của y rất khó mô phỏng, Dương Liên Đình liền có một biện pháp, đem Giáo chủ vị trong Thành Đức đường chuyển lên rất xa, cao cao, treo thêm một bức rèm, lại lệnh cho thị vệ canh giữ ở phía trước, không để cho người nào tiếp cận.
Sau đó là vấn đề sự vụ trong giáo. Năng lực học tập của Dương Liên Đình cực mạnh, đã sớm đem chữ viết cùng cung cách nói chuyện của Đông Phương Bất Bại học cả mười phần, sự vụ trong giáo do y thay mặt giải quyết, người khác căn bản không nhìn ra khác thường.
Lại sau đó, liền đem lực lượng võ trang trên Hắc Mộc Nhai khống chế toàn bộ, hạ nhân hầu hạ sinh hoạt hàng ngày trước kia của Đông Phương Bất Bại đều bị hắn xóa hết trí nhớ, điều đến nơi khác. Bọn thị vệ đã trải qua sàng chọn, tiến hành ám chỉ tinh thần với bọn họ, tăng mạnh độ trung thành với hắn và Đông Phương Bất Bại.
Làm xong những việc này, Dương Liên Đình liền an tâm yên ổn chờ Đông Phương Bất Bại tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top