Chương 21 + 22

Chương 21

Mẫu thân của hài tử thiên ân vạn tạ rồi ôm con rời đi, đợi mọi người tản ra rồi, Dương Liên Đình nhìn quanh một hồi, vẫn là không thấy thân ảnh của Đông Phương Bất Bại.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, trên người cảm thấy có chút lạnh, hắn quyết định về khách điếm thay quần áo trước đã, liền bước nhanh rời khỏi bờ sông. Ai ngờ vừa mới rẽ vào một ngõ tắt nhỏ, đột nhiên một thân ảnh lóe lên xuất hiện ở trước mặt, đúng là Đông Phương Bất Bại.

Dương Liên Đình có chút không vui, nói:

"Ngươi vừa rồi đi đâu vậy?"

Đông Phương Bất Bại cúi đầu xuống, có chút chột dạ nói:

"Ta vừa rồi trông thấy một người quen, không muốn gặp nàng, liền lánh đi. Liên đệ, ngươi giận sao?"

Dương Liên Đình không có trả lời, hỏi ngược lại:

"Xem ra người quen ngươi gặp là Nhậm Doanh Doanh?"

Đông Phương Bất Bại nói:

"Đúng vậy. Ngươi nhận ra nàng?"

Dương Liên Đình thản nhiên nói:

"Hồi trước ở trên Hắc Mộc Nhai, từ xa đã nhìn thấy Thánh Cô mấy lần. Tuy vài năm rồi không gặp, nhưng vẫn còn nhận ra."

Đông Phương Bất Bại nói:

"Nàng vừa rồi cùng ngươi nói cái gì? Có hay không nhận ra ngươi?"

Dương Liên Đình nói:

"Ta ngay từ đầu vốn chỉ là một tiểu nhân vật trong giáo, nàng như thế nào lại nhận ra ta? Cũng không nói gì, chỉ là thấy y phục của ta ướt, có lòng tốt cho ta mượn quần áo, nhưng ta từ chối."

Đông Phương Bất Bại lúc này mới nhớ ra, quần áo của hắn không còn khô, không khỏi tự trách mình sơ ý, vội vã kéo hắn đi về khách điếm:

"Đều là do ta sơ ý, chúng ta mau trở về. Đừng để bị lạnh."

Trên đường đi, Đông Phương Bất Bại vẫn luôn bất an không yên nhìn Dương Liên Đình, thần sắc Dương Liên Đình lại thờ ơ, không nói gì.

Trở về khách điếm, Đông Phương Bất Bại lập tức bảo điếm tiểu nhị đi chuẩn bị thùng tắm cùng nước ấm, lại tự mình giúp Dương Liên Đình cởi áo ra, chú ý săn sóc hầu hạ hắn đi tắm.

Mấy ngày nay Dương Liên Đình bị 'tiểu thê' Đông Phương Bất Bại này chăm sóc thành quen, ung dung làm đại gia, không chút khách khí.

Ngâm mình trong thùng tắm, cảm giác thư thái chậm rãi lan tỏa, hắn thoải mái hừ một tiếng, từ từ trầm tĩnh lại.

Đông Phương Bất Bại ân cần mát xa bả vai cho hắn, nhìn nhìn thần sắc của hắn, cẩn thận nói:

"Liên đệ, có phải là ngươi giận hay không?"

"Ta giận cái gì?"

Dương Liên Đình không hề mở mắt ra, thần sắc nhàn nhạt.

Bộ dáng này của hắn, càng khiến cho Đông Phương Bất Bại không cảm thấy tốt hơn chút nào, áy náy nói:

"Liên đệ, là ta sai rồi. Ta không nên không nói lời nào đã rời đi. Ngươi đừng giận."

Dương Liên Đình vẫn là không nói lời nào.

Đông Phương Bất Bại càng cảm thấy bất an, lo lắng nói:

"Liên đệ, hảo Liên đệ. Ta thật sự biết sai rồi. Ngươi ngàn vạn lần đừng giận ta. Từ nay về sau ta sẽ không như thế nữa."

Trong giọng nói đều có chút nghẹn ngào.

Dương Liên Đình thở dài, quay lại giữ chặt tay y, nói:

"Ngươi biết vì sao ta giận không?"

Đông Phương Bất Bại cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:

"Đều là ta không tốt."

Dương Liên Đình lắc đầu nói:

"Ta cũng không phải vì ngươi bỏ đi không nói lời nào. Chỉ là ngươi muốn tránh đi Nhậm Doanh Doanh, hẳn là có chút lý do. Thánh cô tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp kiều mỵ, ngươi......"

Đông Phương Bất Bại giống như có hơi giật mình:

"Liên đệ, ngươi là có ý tứ gì?"

Lần này đến lượt Dương Liên Đình có chút xấu hổ, cố ý trầm mặt nói:

"Ngươi rốt cuộc vì sao phải tránh nàng?"

Đông Phương Bất Bại yên lặng nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, đột nhiên bật cười, nói:

"Liên đệ, ngươi là đang ghen phải không?"

Dương Liên Đình có chút đỏ mặt, ảo não nói:

"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi nếu không muốn nói liền thôi đi."

Hắn cũng không biết loại tâm tình này có phải gọi là ghen hay không, nhưng trong nội tâm vẫn là có chút xấu hổ.

Hắn đường đường là nhân loại đến từ tương lai, so với những cổ nhân này không biết là tiến bộ hơn ngàn ngàn hay vạn vạn lần, lại bởi vì chuyện Đông Phương Bất Bại tận lực tránh mặt Nhậm Doanh Doanh mà nảy sinh hoài nghi, sau đó sinh ra cảm xúc ghen ghét, quả thực có chút mất mặt

Đông Phương Bất Bại lúc này ngược lại khôi phục bộ dáng khí định thần nhàn như trước, mỉm cười, một bên giúp Dương Liên Đình vẩy nước, một bên chậm rãi nói:

"Doanh Doanh là ta từ nhỏ chăm sóc đến lớn, nàng hồi bé đã sớm thông minh mẫn tuệ, vô cùng gần gũi với ta. Nhậm Ngã Hành......sau khi luyện công tẩu hỏa nhập ma qua đời, Nhậm Doanh Doanh liền trở thành một đứa bé mồ côi. Ta thương tiếc nàng tuổi còn nhỏ đã không nơi nương tựa, liền đối nàng chăm sóc đủ mặt. Chỉ là tiểu cô nương vẫn có lúc lớn lên. Mấy năm trước......"

Y dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ xem nên diễn đạt như thế nào cho phù hợp.

Dương Liên Đình lại đoán được.

"Nàng từ nhỏ đã gần gũi với ngươi, sau khi phụ thân qua đời thì ngươi trở thành người duy nhất cho nàng dựa vào. Mười một, mười hai tuổi tuy rằng chưa lớn lắm, nhưng ngươi nói rằng nàng từ nhỏ đã sớm thông minh mẫn tuệ, chắc không phải là nàng đối với ngươi đã sớm nảy sinh tình ý chứ?"

Đông Phương Bất Bại thở dài, không nói gì.

Dương Liên Đình nhất thời cũng không nói gì.

Nhậm Doanh Doanh này, xem ra không chỉ có dáng người, ngay cả tâm ý cũng trưởng thành sớm cực kỳ. = =||

"Nàng vì sao lại phải rời khỏi Hắc Mộc Nhai?"

Đông Phương Bất Bại thở dài:

"Ta đem nàng đối đãi giống như nhi nữ (con gái), làm sao có thể đáp lại nàng. Sau khi mập mờ đoán ra tâm tư của nàng, liền xa cách nàng. Có thể là nàng phát hiện ra, liền chủ động rời đi rồi."

Dương Liên Đình biết rõ chân tướng, trong nội tâm thoáng cái cảm thấy dễ chịu hơn.

"Cho nên hôm nay ngươi mới phải tránh mặt nàng?"

"Ân."

Dương Liên Đình cao hứng, nắm chặt tay y hôn lên.

Đông Phương Bất Bại nhìn biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy, không khỏi buồn cười, chọt chọt cái trán của hắn, sẵng giọng:

"Hiện tại yên tâm rồi? Lại nói tiếp, hôm nay ngươi đi hôn tiểu hài tử kia, ta còn chưa tính toán với ngươi đâu."

Dương Liên Đình bật cười:

"Đó là ta cứu người, sao lại nói là hôn a? Lại nói, một đứa bé, còn là một nam hài, ngươi ăn dấm chua cái gì."

Đông Phương Bất Bại nói:

"Dù sao ta chính là mất hứng."

"Yên tâm, trong tâm của ta chỉ có một mình ngươi, ngươi khác ta nhìn không lọt. Bất quá từ nay về sau, trong lòng ngươi cũng chỉ có thể có một mình ta, bất luận là nam hay nữ, nhìn hay liếc đều không cho phép!"

Đông Phương Bất Bại trừng hắn:

"Ngươi thật đúng là bá đạo."

Dương Liên Đình cố ý nghiêm mặt:

"Ta chính là bá đạo như vậy. Như thế nào? Ngươi hối hận?"

Đông Phương Bất Bại nhìn hắn, cười nhạt một tiếng:

"Đông Phương Bất Bại ta làm việc, chưa bao giờ biết đến hối hận."

Dương Liên Đình trong tâm cực kỳ vui mừng, rất thích loại thần thái không sợ hãi thứ gì, lão tử là tự tin đệ nhất thiên hạ này, đột nhiên hơi vươn tay, ôm ngang lấy Đông Phương Bất Bại đưa vào trong thùng tắm rộng rãi.

Đông Phương Bất Bại kêu lên sợ hãi:

"Ngươi cái tên oan gia này, làm cái gì vậy?!"

Dương Liên Đình cười nói:

"Ta thật chờ mong, chúng ta hôm nay uyên ương dục a."

Đông Phương Bất Bại vừa thẹn lại vừa quẫn, liếc xéo hắn một cái, oán trách nói:

"Thùng tắm nhỏ như vậy......quần áo vẫn chưa có cởi."

Vừa rồi là y hầu hạ Dương Liên Đình, lúc này đến lượt Dương Liên Đình nhanh tay nhanh chân hầu hạ y.

Quần áo ướt sũng bị ném ra ngoài, Dương Liên Đình ôm người yêu trơn mượt trong lòng, ghé vào tai y phả ra hơi thở nóng hầm hập nói:

"Chờ đến khi quay về Hắc Mộc Nhai, ta nhất định phải xây một cái hồ tắm thật lớn trong hoa viên bí mật của ngươi......"

[Tác giả: nội dung đằng sau không phù hợp, thời kì này nhạy cảm, cua đồng hoàng hành, tự động giấu đi ~~~]

Hai người ở lại Lạc Dương chơi năm sáu ngày, trong khoảng thời gian đó không chỉ thưởng thức các loại hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương, lúc trước Đông Phương Bất Bại nói muốn ăn đậu hủ mẫu đơn, Dương Liên Đình liền tự mình làm cho y ăn.

Bất quá những ngày tốt lành luôn phải kết thúc, bọn họ không thể ở bên ngoài quá lâu, thực tế Đông Phương Bất Bại lại là người đứng đầu một giáo, không thể rời khỏi tổng đà quá lâu. Vì thế sau hai tháng ngao du, hai người rốt cuộc quay về Hắc Mộc Nhai.

Chuyện thứ nhất Đông Phương Bất Bại làm sau khi trở lại giáo, chính là đem Dương Liên Đình thăng chức từ Phó Tổng quản lên làm Tổng quản Thần giáo, thống lĩnh hết thảy sự vụ trong giáo.

Trong giáo có không ít người dị nghị. Dù sao Dương Liên Đình tuy trước kia được xưng là 'Phó Tổng quản', nhưng lại thật sự làm công việc của Tổng quản, hiện tại bất quá chỉ là chính danh mà thôi.

Mà chuyện thứ hai Đông Phương Bất Bại muốn làm, chính là xử lý sáu tiểu thiếp của y.

Kỳ thật y đã sớm động sát tâm, chỉ là lần trước khi Thi nhi mất đã cầu khẩn y bỏ qua cho tính mạng của mấy tỷ muội, Đông Phương Bất Bại mặc dù không đáp ứng, nhưng cũng không muốn Thi nhi xương cốt chưa lạnh mình đã xuống tay. Lúc này y cùng với Dương Liên Đình lưỡng tình tương duyệt, những nữ nhân ở trong nội viện kia liền bắt đầu thấy chướng mắt.

Dương Liên Đình phát hiện ra tính toán của y, nhớ tới trong nguyên tác là Đông Phương Bất Bại tự tay giết cả bảy tiểu thiếp. Hiện tại Thi nhi vì bệnh mà mất, có lẽ là do hắn mà xuất hiện hiệu ứng bươm bướm, thay đổi nội dung vở kịch một chút. Nhưng là có lần thay đổi thứ nhất rồi, hắn cũng không ngại thay đổi thêm chút nữa.

Chương 22

Dương Liên Đình đối nữ tử thật sự là thương hương tiếc ngọc, căn cứ theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, khuyên Đông Phương Bất Bại đem mấy tiểu thiếp này đuổi đi là được, không cần phải giết người.

"Các nàng dù sao cũng từng hầu hạ, là người của ngươi, không có tình yêu cũng có ân tình, đều là mấy tiểu nữ tử đáng thương, lưu lại cho các nàng một con đường sống a."

Đông Phương Bất Bại có chút kinh ngạc khi thấy hắn 'hào phóng' như vậy, lại cảm thấy không tốt lắm.

"Liên đệ, ngươi tuyệt không để ý sao?"

Dương Liên Đình nhìn ra sự khó chịu nho nhỏ kia của y, nói:

"Ta sao có thể không để ý. Bất quá những người kia đều là chuyện trước khi ngươi gặp ta. Chỉ cần từ nay ngươi thuộc về một mình ta, chuyện quá khứ ta sẽ không so đo."

Đông Phương Bất Bại lúc này mới cao hứng hơn một chút, trầm ngâm một lát, nói:

"Thả các nàng đi là chuyện không thể. Ta sẽ tìm một chỗ giam lỏng các nàng, không cho các nàng gặp được người khác."

Dương Liên Đình hiểu rõ y làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của mình, cũng không nhúng tay nhiều, lưu lại tính mạng của mấy nữ nhân này đã là không tệ rồi, còn lại từ nay về sau có rất nhiều thời gian, lại từ từ tính tiếp a.

Có thể hắn không biết, thay đổi nho nhỏ này, lại mang đến hậu hoạn rất lớn về sau.

Lúc này Dương Liên Đình nhớ tới một chuyện rất quan trọng, vẫn chưa có cơ hội thương lượng cùng với Đồng Phương Bất Bại.

Chính là về Nhậm Ngã Hành.

Mặc dù bên ngoài tất cả mọi người đều cho rằng Nhậm Ngã Hàng vì luyện công tẩu hỏa nhập ma mà chết bất đắc kỳ tử, nhưng Dương Liên Đình lại biết, lão chỉ bị Đông Phương Bất Bại giam lỏng trong địa lao ở Hàng Châu mà thôi.

Dương Liên Đình không rõ vì sao Đông Phương Bất Bại không diệt cỏ diệt tận gốc, lấy hùng tâm cùng tâm ngoan thủ lạt của Đông Phương Bất Bại, không biết vì sao lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn lưu lại hậu hoạn này. Nhưng là hắn phát hiện, Đông Phương Bất Bại tuy rằng rất cường đại, cũng rất có tâm kế cùng thủ đoạn, nhưng ở nơi nào đó sâu trong tâm, lại có một loại mềm mại ngoài sức tưởng tượng.

Đây là chỗ mâu thuẫn của y, nhưng đối với Dương Liên Đình mà nói, lại là chỗ mê người. Dù sao một người ở trên thượng vị hoàn toàn lãnh khốc, tuy rằng cường đại, lại khiến cho người ta cảm thấy vô tình vô cùng. Mà một chút ôn nhu ẩn núp, lại khiến cho người ta hiểu được, y vẫn còn sống, cũng càng làm cho người ta thương tiếc cùng động tâm.

Dương Liên Đình không biết nhắc tới đề tài này như thế nào với Đông Phương Bất Bại. Bất quá suy nghĩ một chút, thời điểm Nhậm Ngã Hành rời khỏi địa lao vẫn còn vài năm nữa, hơn nữa hiện tại có hắn ở bên Đông Phương Bất Bại, sẽ không để cho y phải chịu bất cứ tổn thương gì, cho nên việc này tạm thời không đề cập đến. Mặt khác, hắn cũng muốn giữ lại Nhậm Ngã Hành để dụ Hướng Vấn Thiên ra, đành thúc đẩy đằng sau nội dung bình thường của vở kịch, bằng không thay đổi quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến độ vững vàng của thế giới này.

Hiện tại hắn cùng Đông Phương Bất Bại vẫn chưa thể công khai ở cùng một chỗ. Vì vậy công tác hàng đầu, chính là nắm chặt thời gian xây dựng cho xong hoa viên. Đợi có chỗ ẩn cư rồi, hắn cùng Đông Phương Bất Bại mới cỏ thể hảo hảo thản nhiên ở trong thế giới hai người, hơn nữa, cũng thuận tiện chuẩn bị cho sau này, Đông Phương Bất Bại vì hắn mang thai đứa con thứ nhất.

Sau khi có động lực, hiệu suất làm việc liền tăng cao. Sau khi Đông Phương Bất Bại giam lỏng mấy tiểu thiếp lại, chỉ mất công phu ba tháng, Dương Liên Đình đã xây dựng hoa viên bí mật tốt lắm.

Ngày hôm đó Đông Phương Bất Bại chiêu tập giáo chúng ở Thành Đức điện, sau khi xử lý xong sự vụ, liền để cho tất cả mọi người lui ra, chỉ lưu lại mình Dương Liên Đình.

"Ai, những giáo vụ này thật sự là đáng ghét vô cùng, không biết đến khi nào mới có thể chỉ cùng Liên đệ ngươi ở cùng một chỗ đây, ai cũng không quan tâm, sống cuộc sống bình yên."

Dương Liên Đình thấy gương mặt Đông Phương Bất Bại hiện lên vẻ chán ghét, những ngày này cũng thường xuyên nghe y phàn nàn, liền mỉm cười nói:

"Hôm nay ta có một tin tốt muốn nói cho ngươi biết."

"A?"

Đông Phương Bất Bại phấn chấn hơn một chút, một đôi con ngươi trong sáng nhìn hắn.

Dương Liên Đình cười đắc ý, nói:

"Ngươi đi theo ta."

Nói rồi liền nắm tay Đông Phương Bất Bại, đi đến phía sau Thành Đức điện, đi qua một đoạn hành lang, đến hoa viên nhỏ, đi vào một căn phòng nhỏ bằng đá ở phía tây.

Đông Phương Bất Bại đã đoán được vài phần, nói:

"Chẳng lẽ là chỗ ẩn cư của chúng ta?"

Dương Liên Đình cười không đáp, đẩy bức tường ra, mở cửa sắt, mang theo y dọc theo địa đạo chậm rãi xuống dưới.

Đông Phương Bất Bại từ sau lần trước dẫn hắn đi qua mật đạo này, chính mình lại chưa từng tới, thấy địa đạo đã được sửa chữa qua một lần, cực kỳ chỉnh tề, hai bên còn thắp vài ngọn đèn, không khỏi thầm khen Dương Liên Đình thận trọng.

Hai người vòng qua mấy lối rẽ, phía trước liền sáng bừng lên, lộ ra sắc trời. Đông Phương Bất Bại đột nhiên ngửi thấy hương hoa, tâm thần thư sướng.

Từ trong địa đạo đi ra, nguyên bản chỉ là một mảnh cỏ dại hoang vu trên vách núi, lúc này lại xuất hiện một tiểu hoa viên cực kỳ tinh xảo. Hồng mai lục trúc, thanh tùng thúy bách, được bố trí cực kỳ hợp lý, trong hồ nước có vài đôi uyên ương đang bơi lội, bên cạnh ao có bốn con bạch hạc.

Nhãn tình Đông Phương Bất Bại sáng lên, trong tâm có cảm giác đã bay đến một nơi thế ngoại đào nguyên.

Dương Liên Đình kéo tay y, tiếp tục đi đến phía trước, thấy y hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như bị hoa mắt, không khỏi cười nói:

"Phía trước còn có thứ tốt."

Quả nhiên vượt qua một dãy hòn non bộ, liền xuất hiện một vườn hoa rất lớn. Trong đó có mẫu đơn đỏ thẫm cùng phấn hồng, đua nhau tỏa hương khoe sắc, diễm lệ vô cùng.

Đông Phương Bất Bại đều không chú ý đường đi nữa, đôi mắt chỉ lo thưởng thức cảnh đẹp.

Dương Liên Đình cười hỏi:

"Đẹp không?"

"Đẹp lắm. Rất đẹp."

Thần sắc của Đông Phương Bất Bại thay đổi, cả người giống như sáng bừng lên, kích động đến mức toàn thân run rẩy.

Dương Liên Đình để y ở trong vườn thưởng thức đến đủ, giữ chặt y nói:

"Được rồi được rồi. Hiện tại chúng ta đi đến xem nơi tốt hơn."

Nói xong lôi kéo y cùng đi vào trong một căn nhà nhỏ xinh đẹp.

Đông Phương Bất Bại đã sớm trông thấy ngôi nhà tinh mỹ rất khác biệt này. Biết rõ nơi đây sau này chính là chỗ y cùng Liên đệ bắt đầu sinh sống, không khỏi càng chờ mong, người cũng có chút không thể chờ đợi được.

Căn nhà nhỏ xây dựa vào vách núi, nhìn từ bên ngoài thấy nhỏ xinh rất khác biệt, bên trong cực kỳ rộng rãi, bố trí cũng rất độc đáo lại hợp lý.

Sảnh chính bày biện một cái bàn bốn cạnh thanh lịch, bên cạnh đặt hai cái ghế. Phòng bên trái chỉ là thư phòng, Dương Liên Đình dựng cho riêng mình, cũng không có cái gì đẹp mắt, liền trực tiếp dẫn người vào phòng bên phải.

Đi vào liền ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt. Đông Phương Bất Bại tập trung nhìn vào, trong phòng bày đầy các loại mẫu đơn xinh đẹp kiều diễm cùng hoa tường vi.

Ở giữa là một chiếc giường rất lớn được khắc từ cây mộc hương màu tím, xung quanh treo mành đẹp đẽ tinh xảo, phía trên còn tản mát ra hương hoa tươi mát.

Phía đông là một bàn trang điểm rất đẹp, hiển nhiên là được chuẩn bị riêng cho Đông Phương Bất Bại. Thực tế thì mặt kính của bàn trang điểm này là do Dương Liên Đình vất vả làm ra từ kính thủy tinh của Ba Tư. Tuy rằng vẫn kém hơn so với mặt kính của đời sau, nhưng rõ ràng vẫn là trân quý khó có được.

"Liên đệ."

Đông Phương Bất Bại ngắm nhìn 'khuê phòng' này, nhìn thấy bàn trang điểm cao hơn nửa người kia, gương mặt ửng đỏ kích động.

Dương Liên Đình cười hắc hắc, không đợi y nhìn kỹ, lại lôi y sang cánh cửa bên cạnh phòng ngủ, đi qua một hành lang nhỏ, bước vào một căn nhà bằng đá tinh xảo xinh đẹp.

Đông Phương Bất Bại nhìn hắn, đưa tay đẩy cửa nhỏ ra, đi vào xem xét, đúng là một gian phòng tắm được xây bằng đá cẩm thạch. Bể tắm cực kỳ rộng rãi thoải mái, thiết kế một đẩu hổ điêu khắc phun nước ra từ miệng, bên trong còn xây bậc thang, có thể nhàn nhã ngồi ở bên trong.

"Đây là......"

Dương Liên Đình nói:

"Phòng tắm này mất của ta công phu rất lớn a."

Đông Phương Bất Bại khen:

"Rất đẹp. Ta cũng nhịn không được nghĩ muốn tắm ngay bây giờ."

Dương Liên Đình nghe xong càng vui vẻ, lập tức vươn tay qua sờ đến phía sau đầu hổ, nước ấm đột nhiên phun ra, chậm rãi chảy vào trong bể.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dpbb