Phiên ngoại - 玄之又玄 (Tạm dịch: Huyền lại Huyền)

« Thật hoang phế, luôn cảm thấy khá đáng tiếc. Không có người ở cũng tốt, sau này, nếu có kẻ lang thang hoặc là tên ăn mày đi ngang qua đây, còn có chỗ mà che gió tránh mưa. »

Sư Thanh Huyền nhìn cảnh vật tan hoang trước mắt không kìm được than thở.

Không cung phụng thần linh, cũng không có người ở, tự nhiên hoang phế. Chẳng phải là muốn đi hoàng thành sao? Tại sao lại tới đây?

Hai người vốn định đi hoàng thành, ai biết Sư Thanh Huyền lại đột nhiên đổi chủ ý, nói muốn lại đến trấn Bác Cổ xem. Hạ Huyền dù không hiểu, nhưng cũng dẫn y tới.

Nơi này đối với Hạ Huyền mà nói, là cố hương, cũng là nơi thương tâm. Nhưng với Sư Thanh Huyền mà nói, nó có ý nghĩa gì?

Hắn từng mượn miệng Bạch Thoại Chân Tiên nguyền rủa:

"Địa phương ngươi phải đi sẽ vĩnh viễn thành ác mộng ngươi không muốn nghĩ đến! "

Mặc dù bây giờ cừu hận giữa hai người đã buông xuống, nhưng Sư Thanh Huyền bị ép đợi ở chỗ này mấy tháng nên cũng không có hồi ức tốt đẹp gì, vì sao còn muốn trở lại chốn cũ?

Sư Thanh Huyền nói:

"Ngươi hỏi tại sao ta lại muốn tới đây ư? Lúc trước ta vì tìm Bạch Thoại Chân Tiên liền nói muốn đi hoàng thành, là ai đưa ta đến đây? "

.................................

"Ngươi có nguyên nhân của ngươi, ta cũng có ý nghĩ của ta. "

Y nhìn Hạ Huyền, thần sắc nghiêm túc, nói:

"Hạ Huyền, ngươi có thể mang ta tới một nơi không? "

"Nơi nào? "

Sư Thanh Huyền nhìn mấy bia mộ trước mắt, quỳ xuống, dập đầu liên tiếp mười cái đầu, giống như dập đầu trước Sư Vô Độ năm đó. Hạ Huyền đứng một bên nhìn, ánh mắt phức tạp, nhưng cũng không ngăn cản. Đợi Sư Thanh Huyền dừng lại mới nói:

"Đi, đứng lên đi. "

Hắn tiến lên một bước, kéo Sư Thanh Huyền từ dưới đất lên, sau đó dùng tay nhẹ nhàng gạt đất trên trán Sư Thanh Huyền, hỏi:

"Nơi ngươi nghĩ đến chính là chỗ này? "

Sư Thanh Huyền gật đầu :

"Đây là việc ta đã sớm phải làm, chẳng qua là lúc đó không có cơ hội, mà lại ta cũng không dám nói trước mặt ngươi, sợ ngươi không đồng ý, thậm chí tức giận...... "

"Ta trong mắt ngươi tính tình tệ vậy sao? "

"Không phải, thật ra thì sau khi ngươi biến về, cảm thấy tính tình ngươi vẫn rất tốt. "

Hai người sóng vai đi trên đường, Sư Thanh Huyền hỏi:

"Nơi này so với lúc trước ngươi sinh sống biến hóa rất lớn sao? "

"Có biến hóa, nhưng không lớn. "

"Cũng đúng, cuộc sống của người bình thường dù qua mấy trăm năm nữa cũng đều như vậy, ăn mặc, hành tẩu mưu sinh...... "

Sư Thanh Huyền dừng bước, cười nói:

"Đột nhiên ta rất muốn đến một nơi, còn cần ngươi giúp ta vấn đề nhỏ "

Bên trong y quán mùi thuốc thoang thoảng, sửa ấm thời tiết lạnh giá này, người bị bệnh cũng nhiều hơn bình thường không ít. Cả đám người đều bận rộn nên cũng không có để ý tới nữ tử áo trắng đang đi đến.

Nàng đi đến trước mặt một người phụ việc trẻ tuổi, hỏi:

"Xin hỏi, Cố đại phu có đây không?"

Người phụ việc lúc này mới chú ý đến người trước mặt, người nọ không quá mười tám mười chín tuổi, toàn thân áo trắng giản đơn, dung mạo tú lệ, miệng mỉm cười, hai mắt sáng ngời, khiến người ta tự nhiên cảm thấy thân thiết.

"Hôm nay Cố đại phu đã đi khám bệnh tại gia, vị cô nương này thân thể có gì khó chịu chăng? "

"Cô nương?"

Nữ tử tựa hồ xuất hiện nghi hoặc trên mặt.

"Vậy......Vị phu nhân này?"

Nữ tử cười nói:

"Ngươi vẫn nên gọi ta là cô nương đi. Ta từ nơi rất xa tới, mấy năm trước, Cố đại phu đã chữa bệnh cho ta, hôm nay đi ngang qua đây, đến gặp hắn một lần, tạ ơn hắn."

"Thật xin lỗi, ta cũng không biết lúc nào hắn có thể trở về. Nếu không ngày mai ngài lại đến. "

Nữ tử lắc đầu nói:

"Thật là đáng tiếc, ngày mai ta phải rời đi rồi. "

Nói xong, nữ tử dò xét một phen người phụ việc trước mắt, hỏi:

"Ngươi làm trong y quán được bao lâu rồi? "

"Ba năm."

Nữ tử gật đầu, mỉm cười nói:

"Rất tốt. Ngươi mau đi đi, có giấy bút không? Ta muốn lưu lại cho Cố đại phu một chữ đầu."

Người phụ việc chỉ cho nàng cái bàn bên cạnh, nữ tử nói:

"Đa tạ!"

Một lát sau, nữ tử nói với người phụ việc:

"Ta muốn mời Cố đại phu qua xem chút bệnh, địa chỉ và phí chẩn khám ta đều để lại đây, đợi hắn trở về xin hãy giao cho hắn."

Người phụ việc gật đầu, nói:

"Ta nhất định sẽ chuyển cho hắn."

"Vậy ta xin cáo từ."

"Xin chờ một chút."

"Còn có chuyện gì sao?"

"Phiền ngươi chút, ta muốn hỏi là trước kia chúng ta từng gặp sao?"

"Sao lại hỏi như vậy?"

"Chẳng qua là do ta cảm thấy ngươi rất giống một người ta quen."

"Dáng dấp của chúng ta rất giống nhau sao? Y là người như thế nào?"

"Không, dáng dấp không hề giống, mà y lại là nam nhân. Nhưng y có ảnh hưởng rất lớn đối với ta, cũng có thể nói là lão sư của ta, thế nhưng bỗng một ngày, y đột nhiên rời đi, từ đó ta chưa từng gặp lại y, cũng không biết về sau y sống thế nào."

Nữ tử cười nhạt một tiếng, nói:

"Kỳ thật, người với người, gặp nhau chính là hữu duyên. Duyên tụ duyên tan, trong cõi u minh tự có định số. Huống chi, mỗi người đều có con đường bản thân muốn đi, cũng có nỗi khổ trong lòng mà không thể nói, cho nên không cần quá cưỡng cầu, hữu duyên tất sẽ gặp nhau."

"Ta đã biết, đa tạ cô nương."

Sau khi dặn dò người phụ việc nhất định phải đưa tờ giấy nàng lưu lại trên bàn, nữ tử liền rời đi. Khi nàng đã ra khỏi cửa, tiểu hỏa kế đi đến trước bàn, đến khi nhìn thấy chữ viết trên giấy, đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức chạy ra cửa nhìn trái nhìn phải nhìn quanh, rốt cục cũng nhìn thấy hai thân ảnh, một đen một trắng dần dần bước đi.

Nữ tử áo trắng cười cười nói nói với nam tử áo đen bên cạnh, nam tử áo đen chỉ thi thoảng gật đầu hoặc đơn giản đáp lại nàng, nhìn thì lạnh lùng, nhưng thực ra lực chú ý lại đều chỉ đặt trên người đối phương, tưởng chừng như ngăn cách với ngoại giới.

Người phụ việc nhớ tới truyền thuyết liên quan tới thần tiên quỷ quái trên trấn mấy năm trước, không khỏi cười thầm nghĩ: « Quả nhiên là duyên phận »

..............................................

"Tới đây cần hóa nữ tướng sao?"

"Bởi vì không muốn bị nhận ra."

"Nam tướng cũng sẽ không có người nhận ra ngươi. "

"Ta sợ thanh âm sẽ bị lộ. "

"Vậy ngươi còn lưu lại chữ đầu? "

"Ha ha, bị ngươi trông thấy rồi. Chẳng qua là cảm thấy mối quan hệ giữa người với người, vẫn nên tận lực chân thành. Dù sao ta cũng không phải thần quan, bại lộ thì cứ bại lộ. "

"Cho nên, kế tiếp còn muốn đi hoàng thành không? "

"Đương nhiên muốn, chuyện nên làm đều đã làm xong, cho nên chúng ta càng phải đi uống một chén. "

"Ngươi dự định sẽ tiếp tục duy trì cái bộ dạng này? "

"Không tốt sao? Đã rất nhiều năm ta không hóa nữ tướng, pháp lực ta mượn ngươi chỉ còn lại một chút, để cho ta chơi thêm một hồi đi "

.............................

Trên tửu lâu ở hoàng thành, người kể chuyện mặt mày hớn hở.

« Trận Thần Ma đại chiến kia, tận mắt ta nhìn thấy, thật sự là kinh thiên động địa. Thần Tiên Yêu Ma tề tụ, nhìn hoa cả mắt. Ánh kiếm bay cùng ánh lửa, mây đen lấp kín cả ngày...... »

Sư Thanh Huyền đang say sưa nghe được, nói:

"Thật là tiếc nuối, không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc đó."

Hạ Huyền nói:

"Ngươi có tại hiện trường cũng không giúp được một tay."

"Làm sao ngươi biết? Dù không có pháp lực, vẫn có thể làm rất nhiều việc, nói không chừng còn có thể thành đại ân. Nhưng mà, không biết thái tử điện hạ thế nào, đã rất lâu ta không có đến chỗ của hắn."

"Hắn rất tốt. Ngươi chú ý chăm sóc bản thân khỏe mạnh cũng đã không tệ rồi."

Sư Thanh Huyền nghi hoặc:

"Làm sao ngươi biết? Ngươi đã gặp bọn họ?"

Hạ Huyền không đáp, Sư Thanh Huyền nhìn vẻ mặt hắn, giống như có sự tình một lời khó nói hết, lại cảm thấy vẻ mặt này giống như đã từng gặp, hiếu kì hỏi:

"Thế nào, ngươi gặp được bọn họ sau đó phát sinh chuyện gì, nói một câu đi."

Lúc ấy đại chiến qua đi, hết thảy dần dần khôi phục lại, Hạ Huyền thấy còn có một số việc chưa còn chưa giải quyết, cần cùng Hoa Thành thương lượng liền đến chợ quỷ.

"Thành chủ cùng đại bá công đang ở Thiên Đăng Quán sao? "

"Đại bá công? Thiên Đăng Quán? "

Hạ Huyền biết cái này chính là đang chỉ Tạ Liên, năm đó, tết Trung thu hắn thay Hoa Thành đưa rượu cho Tạ Liên, biết Thiên Đăng Quán ở nơi này, cũng dĩ nhiên nhìn ra tâm tư của Hoa Thành đối với Tạ Liên, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, đi đến Thiên Đăng Quán.

.............................................

Tạ Liên cùng Hoa Thành đang viết chữ ngay trong Thiên Đăng Quán, nghe thấy có người gõ cửa, hỏi:

"Tam Lang, có phải là có khách đến không?"

Hoa Thành mở cửa, nhìn thấy Hạ Huyền đứng trước cổng, nhe răng cười một tiếng, nói:

"Không nghĩ tới, ngươi vẫn còn nhảy nhót tưng bừng. "

Hạ Huyền mặt không đổi sắc, nói:

"Ngươi cũng vẫn nhàn hạ như trước. "

Tạ Liên chú ý đến người tới, nói:

"Hắc Thủy? Ngươi đến tìm Tam Lang sao? "

Hạ Huyền gật đầu, nói:

"Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp. "

Tạ Liên dù sao vẫn là thần quan, không tiện nhúng tay giữa giao dịch của Quỷ Vương, tiện nói:

"Ngươi nói chuyện với Tam Lang đi, ta qua một bên viết chữ. "

Hoa Thành ôn nhu nhìn Tạ Liên, nói:

"Ca ca chờ ta một chút, ta lập tức xử lý tốt. "

Hạ Huyền nhìn hai người tình cảm mặn nồng, nén chịu xúc cảm muốn quay đầu bước đi. Sau đó, hắn cùng Hoa Thành bàn một chút nợ cũ năm xưa, bao quát tin tức nội ứng đạt được ở Thiên Đình. Trước khi đi, Hạ Huyền cùng Tạ Liên tạm biệt.

Tạ Liên nói:

"Các hạ muốn đi sao? "

Hoa Thành hỏi:

"Ca ca còn có lời muốn nói với hắn? "

Tạ Liên nói:

"Không có việc gì, chỉ là cảm thấy khách ở xa tới, ngươi bận bịu giúp Tam Lang rất nhiều, cũng không có cơ hội cám ơn ngươi, còn gây phiền phức cho ngươi...... Không bằng, ngươi ở lại ăn bữa cơm, xem như biểu đạt một chút lòng biết ơn của ta cùng Tam Lang. "

Hạ Huyền nghe thấy hai chữ ăn cơm, sắc mặt trong nháy mắt còn trắng hơn, vội vàng nói:

"Đa tạ ý tốt của thái tử điện hạ, ta còn có việc, không tiện quấy rầy. "

Tạ Liên có chút tiếc nuối nói:

"Thật sao? Thật đáng tiếc, ta vừa nghiên cứu mấy cách nấu ăn mới hôm qua."

Hạ Huyền còn muốn uyển chuyển từ chối, lại nghe được Hoa Thành thông linh:

« Ăn bữa cơm này, nợ nần trước đó xóa bỏ. »

Hạ Huyền rốt cuộc hiểu rõ, thế nào gọi là bắt người tay ngắn, không thể làm gì khác nói:

"Vậy làm phiền thái tử điện hạ. "

Sau bữa cơm, Tạ Liên nhìn Hạ Huyền đã gục xuống bàn nằm ngay đơ, hỏi Hoa Thành:

"Tam Lang, hắn không sao chứ?"

"Ca ca đừng lo lắng, không có việc gì, không chết được."

Tạ Liên như thở dài một hơi, nói:

"Aizz, vậy là tốt rồi."

...........................................................

"Ha ha ha ha ha......"

Sư Thanh Huyền cười đến chảy cả nước mắt, nói:

"Trù nghệ của Thái tử điện hạ thật đúng là mười năm như một, ngày càng đáng sợ, trên đời này, ngoại trừ Huyết Vũ Thám Hoa, đại khái là sẽ không có người thứ hai có thể mặt không đổi sắc mà ăn hết. "

Tâm tình của y đang tốt, cũng không lo mình vẫn đang biến nữ tướng, hô:

"Tiểu nhị, chúng ta còn muốn uống, đưa rượu lên."

Hạ Huyền bất đắc dĩ nói:

"Uống ít chút, đừng quên bây giờ ngươi là phàm nhân, coi chừng uống say."

"Ta đây tửu lượng tốt. Cũng bởi là phàm nhân mới muốn uống! Ngươi chưa từng nghe qua câu « Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt » sao? Mà ngươi bây giờ một thân nhẹ nhõm không vương nợ, chẳng lẽ không đáng chúc mừng?"

- Hai câu trên trích trong bài thơ « Thương Tiến Tửu » _ Lý Bạch

人生得意须尽欢,

莫使金樽空对月

Đảo mắt thấy tiểu nhị đã bưng rượu lên, tiểu nhị cực hiểu cách nhìn sắc mặt mà nói chuyện, cười hì hì nói với Hạ Huyền:

"Vị công tử này, hiếm khi phu nhân của ngài vui như vậy, uống nhiều hai chén cũng không có phiền gì, rượu trong tiệm chúng tôi vô cùng tốt, uống chẳng những không dễ say, còn có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ."

Bây giờ lại đến phiên Sư Thanh Huyền không nói.

Hạ Huyền khẽ nhếch khóe môi, nắm chặt tay Sư Thanh Huyền, nói:

"Đã vậy, vậy liền cho phu nhân ta một bình rượu ngon nhất trong tiệm các ngươi."

Tiểu nhi vui tươi hớn hở đáp ứng, vội vàng đi chuẩn bị.

Trên mặt Sư Thanh Huyền ửng hồng, thừa nhận cũng được mà phủ nhận cũng không xong, thầm nghĩ:

« Lúc trước dùng nữ tướng đùa hắn, lúc này mới bị đùa lại. »

Y gượng cười hai tiếng:

"Ha ha ha, ăn cơm ăn cơm đi, lúc sau đồ ăn lạnh sẽ ăn không ngon."

Hai người cơm nước xong xuôi, rời khỏi tửu lâu, Sư Thanh Huyền đã lâu không đến hoàng thành, hứng thú tăng vọt, nhìn các loại cửa hàng không rời mắt. Nữ tướng của y vốn dung mạo đẹp đẽ, làm người người chú ý, có lẽ do mới uống rượu, giơ tay nhấc chân cũng thêm một đoạn thướt tha phong lưu khiến người qua đường đều phải quay đầu.

Hạ Huyền không hiểu, cảm thấy có chút không nhìn được, kéo Sư Thanh Huyền vào trong ngõ nhỏ, nói:

"Nơi ngươi muốn cũng đã đi, rượu cũng đã uống, có thể biến trở về hay không?"

"Tại sao? Rõ ràng còn có một chút pháp lực, đợi đến khi pháp lực không đủ, ta sẽ tự biến trở về."

Hạ Huyền lười tranh luận cùng y, trực tiếp đè Sư Thanh Huyền lên tường, cúi đầu hôn y một cái. Sau cái hôn này, toàn bộ pháp lực bị thu lại, Sư Thanh Huyền lại khôi phục nam tướng.

Sư Thanh Huyền trêu chọc nói:

"Ban ngày ban mặt ở bên ngoài làm loại chuyện này, không sợ người khác nhìn thấy, cho là ngươi đang đùa giỡn con gái nhà lành sao? "

Hạ Huyền nói:

"Ngươi không phải phu nhân của ta sao? "

Sư Thanh Huyền chỉ cảm thấy thẹn đến sắp bốc khói, cả khuôn mặt đỏ bừng nói:

"Ta không có nói thế!"

"Vừa rồi bầu rượu kia, ngươi đã uống hết. "

"Ngươi.....Ta nói không lại ngươi, nhưng dù biến về nam tướng ta, vẫn còn muốn đi dạo. "

"Tùy ngươi, không sao. "

Sư Thanh Huyền cười nói:

"Đây chính là ngươi nói. "

Sau đó xoay người, nhẹ nhàng bước ra khỏi ngõ nhỏ.

Hạ Huyền nhìn y, chỉ thấy tựa như đã về tới ngày nào đó rất nhiều năm về trước.

Sau này, rất nhiều thứ đã thay đổi.

Lại sau này, quanh đi quẩn lại, mơ hồ như lại trở về.

Hết thảy dường như mệnh của họ đã được định sẵn là quấn lấy nhau.

Thế nhưng, một chữ « Mệnh » này, có bao người nói rõ được?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top