Chương 1: xuyên không và làm lại.
Tên tôi là Ayanagi Ren, boss của một băng mafia tên là Nguyệt Lang Nha, đáng lí ra là thế nhưng mà... chỗ quái nào thế này! và cái cơ thể lùn tịt với cái bản mặt bầm dập này nữa!! Tôi nhớ là mình đang bị truy sát sau đó bị một chiếc xe tải đâm, đáng ra tôi phải chết rồi chứ. Thôi được rồi tình tiết này rất quen, chẳng phải mấy cái cảnh bị tai nạn xong rồi xuyên không đây sao.
Hoang mang thế là đủ, giữ cái đầu lạnh nào, cần xác định các thông tin cơ bản cái đã, xem nào, cái cơ thể này khoảng 14,15 tuổi gì đấy. Tiến đến cái bàn học ở góc phòng lục tìm vài thứ anh đã xác định được tên của thân thể này là Hanagaki Takemichi, học sinh trường Mizo, lớp 1-4. Trong danh bạ điện thoại chỉ có vài số liên hệ thôi, Mẹ, Akkun, takuya, Hina- chan. Hết rồi! Đm cái thằng oắt này mắc bệnh sợ giao tiếp à? Sao chỉ có vài người thế, rồi có số của mẹ thế quái nào lại không có số của bố, không lẽ thân thể này không có bố! Mà Akkun là sao, biệt danh à! Hina-chan là con gái phải không vậy là bạn gái nhỉ. Thôi được rồi tạm thời tới đây đã bây giờ là 9h sáng, hôm nay là thứ bảy, căn nhà quá yên tĩnh có lẽ mẹ của thân thể này đã ra ngoài rồi. Bước xuống tầng và tạm thời xác định được không có ai ở nhà, nội thất trong nhà nói lên gia đình này thuộc diện khá giả, cũng như có thể biết thêm một điều là thân thể này thật sự không có bố vì trong bếp chỉ có 2 bộ bát đũa thường dùng cũng như nhà vệ sinh chỉ có 2 bộ đồ dùng cá nhân. Liếc mắt thấy trên tủ lạnh có dán giấy ghi chú anh liền lấy đọc
- " Michi-chan, mẹ có chuyến công tác đột xuất, sẽ đi Anh một thời gian, mẹ sẽ về sớm nhất có thể nhưng ít nhất cũng phải mất 1 tháng mới về, trong tủ có để 2 cái thẻ, con cứ dùng khi nào hết thì cứ gọi mẹ sẽ gửi thêm, nhớ chăm sóc bản thân nhé. Yêu con".
Được rồi, 1 tháng tới sẽ chỉ có một mình. Khoảng cách này không dài nhưng cũng đủ để khi gặp mẹ của thân thể này sẽ dễ qua mặt hơn, từ cách sắp xếp phòng ngủ cũng đủ biết tính cách của thân chủ như thế nào rõ là một thằng oắt tăng động, so với anh thì chắc chắn là khác như trời với đất, phải biết để có được quyền lực ở kiếp trước thì anh phải trải qua những gì. Anh chắc chắn sẽ không thể nào tỏ ra mình là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ được. Mặc dù anh có thể diễn kịch nhưng chắc chắn nó sẽ không đủ thật để qua mặt một người mẹ. Ngồi vào bàn ở phòng ăn trầm ngâm suy nghĩ, anh cần phải sắp xếp lại các thông tin có được và quyết định sẽ làm gì tiếp theo. Kiếp trước của anh đã kết thúc rồi, anh cần sống cuộc sống mới ở đây với tư cách là Hanagaki Takemichi. Lúc trước anh không có mẹ, lớn lên trong sự dạy dỗ của bố già, anh bước vào đời rất sớm và hiểu được xã hội khác hoàn toàn với thế giới đơn thuần của trẻ con, ở đây anh không có bố nhưng anh có mẹ, theo tình hình thì chắc là mẹ phải làm việc rất nhiều để thân chủ hay lúc này là anh có thể sống thoải mái và hạnh phúc. Được rồi hãy bắt đầu làm lại thôi, anh sẽ thay thân chủ vô tâm này chăm sóc cho mẹ, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để bà không phải cực nhọc làm việc nữa. Anh cần tìm lại lực lượng của mình, không có quyền lực thì chẳng có gì cả. Nhưng nếu muốn tạo lập một nên một băng đảng mafia như kiếp trước thì quá khó khăn vào lúc này, tạm thời cứ tạo lập một băng nhóm trước đã.
Việc tiếp theo cần làm là thu thập thông tin, thông thường anh sẽ mua tình báo từ các con buôn và để làm được điều đó anh cần kiểm tra số tiền trong thẻ đã, mẹ có bảo là đã để lại 2 thẻ trong tủ nhỉ. Trở lại phòng và thay đổi sang một bộ đồ khác. Anh thực sự cảm thấy tuyệt vọng khi nhìn vào cái tủ đồ, sự bình tĩnh từ khi đến đây đã gần như sụp đổ, cái thể loại phong cách ăn mặc gì thế này!!! Bộ đồng phục trường với cái quần đã qua chỉnh sửa trông thật kinh khủng, các bộ quần áo khoác thì màu mè tới chói mắt, lục lọi cả buổi mới tìm được một bộ còn nhìn được. Thay cho mình một chiếc sơ mi trắng phối cùng quần jeans sẫm màu, khoác thêm cái hoodi màu xám, cầm theo 2 cái thẻ và ra ngoài, anh chắc chắn sẽ vứt toàn bộ tủ đồ đó khi trở về. Lang thang trên đường tìm một cây ATM để rút tiền. Xem nào, trăm, nghìn, chục nghìn,.... Giới trẻ ở đây giàu thế à! 50 vạn yên!! Còn một thẻ, thử thôi chứ anh cũng đoán được có bao nhiêu trong cái thẻ này rồi. Well, 100 vạn! Mẫu hậu đại nhân ơi người đem toàn bộ gia sản giao cho một đứa trẻ mới mười mấy tuổi à. Được rồi, việc này hoàn toàn có lợi cho anh, bỏ qua nó đi, đừng để ý nữa. Nhanh chóng rút ra 5 vạn tiền mặt rồi rời đi. Bước vào một con hẻm tối tăm, lần mò đến cuối con hẻm và tìm thấy một dãy số màu đỏ chói lọi, bàn tay nhanh nhẹn bấm số gọi, sau vài tiếng ngân đầu dây bên kia bắt máy.
- mua hàng thì 3 vạn trở lên, thông tin thì còn tùy nội dung.
- tôi muốn mua ít đồ cùng toàn bộ thông tin, các mối quan hệ của một người
- muốn hàng gì? Tra ai?
- CZ 75 SP 01. Toàn bộ thông tin của Hanagaki Takemichi từ 6 tuổi cho đến hiện tại!
- tổng là 3,4 vạn, đồ sẽ được gửi vào tối nay, thông tin sẽ được gửi đến vào 2 ngày nữa.
- cô đang chém giá đấy à, chừng đó không đáng giá hơn 3vạn!
- tch, không phải người mới à!.. thôi được rồi 2,5 vạn. Nhận hàng ở công viên yagishi, 21h.
-Thành giao.
Ra khỏi con hẻm kia, đi tới TTTM. Anh cần thay cả cái tủ đồ, cái phong cách ăn mặc đó thực sự làm anh khó chịu. Lướt nhanh qua các dãy quần áo, anh mua tận hơn 20 bộ đồ, cả chục cái áo khoác, vài cái mũ lưỡi trai. Chọn xong quần áo rồi thì tới phụ kiện, kiếp trước anh hầu như không mang phụ kiện gì cả nên bây giờ nhìn mấy cái vòng tay, dây chuyền này không biết phải chọn như nào. Bỗng có một giọng nữ bắt chuyện với anh:
- a, là Takemichi- kun này! Anh đang mua gì thế?
- xin chào-Anh nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn, chào đáp lại câu nói của cô. Anh không biết cô nhưng cô đã gọi tên của thân chủ, có lẽ họ quen thân, anh không thể làm lơ được.
- lần đầu tiên thấy anh tự đi mua sắm đấy, dì lại đi công tác rồi sao?
- phải, bà ấy vừa bay sáng nay. Anh đang định thay đổi phong cách ăn mặc một chút, em có thể tư vấn cho anh không, anh đang định thử bấm tai
- được thôi, Hina sẽ chọn cho anh cái hợp nhất- cô ấy mỉm cười đồng ý rồi lia mắt khắp quầy hàng. Hóa ra tên cô ấy là Hina, cái người có tên trong danh bạ, hình như thân chủ gọi cô ấy bằng tên thân mật.
- em đi mua sắm một mình sao, Hina- chan? - anh cố tìm một chủ đề để moi thêm thông tin
- không phải, em đi cùng người yêu nhưng cô ấy vừa đi vệ sinh rồi, phải rồi em đã hứa sẽ giới thiệu người yêu với anh đầu tiên mà nếu anh có thời gian thì chút nữa cùng bọn em đi ăn nhé.
- được sao? Không làm phiền hai người hẹn hò chứ? - có vẻ như anh đoán sai rồi, cô gái này với thân chủ không phải người yêu
- được mà. Anh xem cái này thế nào - cô ấy giơ lên một cái hoa tai
- ukm, anh sẽ mua cái này- anh nhẹ cười, dứt khoát mua luôn cái hoa tai cô chọn. Cả hai cùng đi tính tiền, xét thấy anh mua rất nhiều quần áo, chị thu ngân đã đề xuất anh chọn dịch vụ giao đồ của cửa hàng, anh ngay lập tức đồng ý, anh đã nói sẽ cùng Hina đi ăn không thể cứ xách theo cả đống đồ được. Giải quyết xong thì một cô gái với mái tóc vàng chạy tới, Hina nhanh nhẹn giới thiệu người yêu của mình với anh.
- Takemichi-kun, đây là Emma, người yêu của em. Emma, đây là anh Takemichi.
- xin chào, vậy ra anh là người yêu cũ của Hina-chan à, trông anh cũng bảnh đấy
- rất vui được biết em, anh gọi em là Emma- chan được chứ? Và đừng nói chuyện như thể em đang ghen thế dù gì thì tui anh cũng chia tay rồi- anh nhanh chóng tiếp thu thông tin vừa nghe được, hóa ra đúng là bạn gái nhưng là bạn gái cũ.
- Emma- chan, chúng ta cùng đi ăn nhé, cả anh Takemichi nữa- cô nhanh chóng nói hóa giải bầu không khí ngập tràn thuốc súng vừa nổi lên
- tất nhiên rồi, Hina-chan. Takemichi- san anh có thể gọi em thế nào cũng được. Em chỉ định nói thế để ra oai phủ đầu trong trường hợp anh vẫn còn luyến tiếc Hina- chan thôi.
- ra vậy, em yên tâm đi bây giờ anh chỉ coi Hina như em gái thôi, nếu để anh biết em làm Hina buồn anh sẽ tận lực ngăn cản hai đứa đấy, nhà ngoại không dễ chọc đâu nha- anh đe dọa nhẹ cô nàng tóc vàng.
- hai người đừng nói nữa mà....- Hina hai tay ôm mặt, đỉnh đầu bốc khói, ngượng ngùng ngồi phịch xuống làm hai người đang đứng cười xòa.
______****_______
Tại cửa hàng bánh ngọt gần TTTM
- được rồi, đôi tình nhân trẻ, hai em muốn ăn gì nào, tất nhiên anh mời - anh thân sĩ hỏi, nhận menu từ anh nhân viên rồi chuyển thẳng sang tay Hina.
- cho em một phần tart dâu, một phần tart cam, hai ly trà đá. Anh Takemichi muốn ăn gì? - Hina gọi món cho mình và Emma rồi hỏi anh.
- của anh một ly cà phê là được, anh không thích đồ ngọt lắm.
Anh nhân viên ghi lại tên các món được gọi rồi rời đi, sau 5 phút thì trở lại với những món bánh trên tay.
Anh cùng hai cô gái trò chuyện vui vẻ hơn một giờ rồi cả ba chia tay ra về. Anh đã nghe được vài chuyện khá hữu ích khi trò chuyện cùng hai cô nàng. Tỉ như Emma là em gái của tổng trưởng một băng đua xe,...... Trên đường về nhà anh ghé vào một tiệm tóc và nhộm lại cái mái tóc vàng rực của mình, anh thực sự không thích cái quả đầu chói lọi đó tí nào. Về đến nhà cũng đã cũng 16h. Anh đi tắm rồi chuẩn bị bữa tối, dùng xong bữa tối đã hơn 18h. Lên phòng và soạn bài vở cho ngày thứ hai để đến trường. Thật lòng mà nói anh không ghét đi học nhưng nghĩ đến việc bản thân đã tốt nghiệp đại học rồi mà lại phải đi học lại trung học thì khá là nản. Anh cũng nhận ra thân chủ học thực sự rất tệ, có thể thấy được cuộc sống học đường sắp tới của anh sẽ khó khăn lắm cho xem.
Lay hoay mãi thì đã 20h 30, lấy một cái áo khoác và mang thêm khẩu trang màu đen, anh ra khỏi nhà đi đến công viên yagishi. Tới nơi thì cũng gần 21h rồi, ngồi xuống cái ghế đá gần đó và chờ đợi sau khoảng 15 phút thì có một tên cũng trùm kín từ đầu tới chân, mang theo một thùng carton đi tới, hắn ngồi xuống cạnh anh đặt cái thùng ở giữa cả hai, mắt nhìn thẳng phía trước không hề liếc ngang liếc dọc, cất tiếng nói:
- đồ của anh ở bên trong, món hàng thứ hai không nhiều lắm, cũng đặt trong đó.
- năng suất thật. Tiền này, giao dịch kết thúc ở đây- anh cảm thán một câu, không nhanh không chậm lấy ra cọc tiền đã chuẩn bị xong đặt ở trên thùng giấy, tên đó cầm lấy cọc tiền trực tiếp nhét vào túi bỏ đi, cũng không thèm đếm xem có đủ tiền hay không. Anh ôm thùng carton ngồi một chút mới rời đi. Về đến nhà liền vứt lên bàn học, kiểm tra hàng nhận được, xác nhận đồ tốt, hộp đạn 30 viên đầy đủ. Nạp một băng đạn rồi nhét dưới gối đầu. Anh không vội nhìn tài liệu, cứ để đấy rồi đi ngủ, ngày mai xem cũng được.
Sáng hôm sau, dùng xong bữa sáng anh mới lấy mớ tài liệu hôm qua ra đọc, dành cả buổi sáng đọc hết mớ giấy kia, bây giờ anh có thể đảm bảo sẽ không rơi vào mấy cái tình huống như: người quen chào hỏi mà chẳng biết người đó là ai,... Anh cũng biết được bố của thân chủ mất do tai nạn giao thông có vẻ như thân chủ cùng mẹ cũng có mặt trong tai nạn nhưng may mắn sống sót còn người bố thì không. Dạo gần đây thân chủ cùng những người bạn thân chơi dại và trở thành nô lệ cho một nhóm người thuộc bang Tokyo Manji. Phải làm sai vặt và phải tham gia các cuộc đấm nhau ăn tiền. Thảo nào cái bản mặt này lại bầm dập như thế. Thôi vậy, bây giờ cơ thể này là của anh, mà anh lại chẳng muốn làm nô lệ gì đó cả. Trước khi khôi phục lại Nguyệt Lang Nha chắc anh nên giải thoát cho thân chủ này khỏi kiếp nô lệ đã, và mấy thằng bạn thân của thân chủ nữa chứ, trong tài liệu có nói có một tên được mệnh danh là từ điển bất lương, tên này có năng lực để lợi dụng. Mấy tên còn lại thì coi như tiện thể đi, chờ tìm được điểm có thể dùng ở bọn họ rồi tính tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top