Lê chưng đường phèn chap 6
Lê chưng đường phèn (6)
Mai Hàn Tuyết vốn cho rằng tìm Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh sẽ không dễ dàng, dẫu sao tu vi của hai người người bình thường không thể so sánh, vì vậy khi họ đột nhiên xuất hiện trước mặt, y không nhịn được mà hoài nghi liệu đó có phải kẻ giả mạo.
Ba người cứ thế mà yên lặng đứng đó không nói chuyện, hình thành nên bầu không khí kỳ dị. Mãi đến khi Mặc Nhiên mở lời:"Thế nào? Đêm xuân ngàn vàng~ Ngươi cảm thấy sao?"
Nghe được ý tứ trêu chọc rõ ràng trong câu nói, khóe miệng Mai Hàn Tuyết bất giác hơi nhếch lên, xác nhận đây không phải giả mạo. Y cúi đầu coi như hành lễ, sau đó nói với Mặc Nhiên:"Đa tạ anh vợ nâng đỡ, sau này nếu có khó khăn gì Đạp Tuyết Cung sẽ toàn lực tương trợ."
Mặc Nhiên tương đối hài lòng với cách xưng hô "anh vợ" này, hắn vỗ vai Mai Hàn Tuyết, "Này không tính là gì cả, ta cũng là vì lo lắng Tiết Mông không còn nhỏ nữa mà vẫn cô đơn một mình. Chúng ta không thể ở bên hắn mãi, lớn rồi vẫn không ai yêu, thật là khiến người ta đau lòng, mặc dù ta thấy tính cách của hắn sẽ chẳng ai yêu nổi.....", nói mãi, Mặc Nhiên thu lại vẽ đùa cợt trên mặt, "Nếu như hai huynh đệ ngươi đã quyết định, vậy những điều phải dặn dò không thểthiếu, nhưng ở đây không thích hợp, ngươi đi theo chúng ta."
Ba người đến một ngôi nhà nhỏ sâu trong Nam Bình Sơn, Mặc Nhiên để Mai Hàn Tuyết ngồi ở trong đình, sau đó đi pha một ấm trà. Nhưng Mai Hàn Tuyết lúc này chẳng có tâm tình nào mà thưởng trà, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc thành thân với Tiết Mông.
Mai Hàn Tuyết dùng ngữ khí khẩn thiết nói:
"Sở Tông Sư, ta biết thế này sẽ khiến ngài thấy khó xử, nhưng phụ Mẫu Tiết Mông đã không còn nữa, ta muốn mời ngài tham dự, đồng thời chủ trì hôn sự của chúng ta, bên cạnh đó, ta cũng hy vọng Mặc Tông Sư cũng sẽ có mặt ở đó với thân phận đường huynh của hắn."
Sở Vãn Ninh cơ hồ chẳng suy nghĩ gì nhiều mà đáp luôn:
"Là sư tôn của Tiết Mông, đây chính là trách nhiệm của ta, hôn lễ đương nhiên ta và Mặc Nhiên sẽ có mặt, các ngươi chọn thời gian rồi gửi thư thông báo cho ta. Còn về chuyện tối qua.....do ta quản giáo không nghiêm, ta........"
Còn chưa nói hết, Mặc Nhiên đã ngắt lời:"Hôn lễ chúng ta nhất định sẽ tới. Còn về chuyện tối ta, ta tin ngươi sẽ không trách ta, đúng chứ? Ta nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng thấy có gì đặc biệt phải dặn dò ngươi, nhưng các ngươi phải biết, sau khi thành thân rồi, phải yêu thương hắn, bảo vệ hắn, dù khi nào, ở đâu cũng phải đứng về phía hắn. Ta rất hiểu Tiết Mông, đừng thấy hắn ngoài mặt ghét bỏ các ngươi, kỳ thực sau lưng hắn nói không ít lời tốt đẹp về các ngươi. Còn nữa, hắn cũng lắm tâm tư lắm, là một tên khó hầu hạ......". Đương khi Mặc Nhiên chuẩn bị thao thao bất tuyệt, Sở Vãn Ninh mặt không cảm xúc véo hắn một cái.
Mặc Nhiên oan ức nhìn sư tôn của mình, nhớ lại chính sự, liền quay đầu nhìn Mai Hàn Tuyết nói tiếp:"Vãn Ninh sớm đã chuẩn bị hỷ phục cho Tiết Mông, có hai bộ, ngươi đợi đó ta đi lấy."
Mai Hàn Tuyết không tranh cãi gì về cách xưng hô của Mặc Nhiên đối với Sở Vãn Ninh, mặc dù có chút kỳ quặc, dẫu sao họ cũng là bạn lữ, xưng hô như vậy cũng chẳng có gì không đúng.
"Sở tiên sư có lòng rồi, thực ra ngài không cần phải phiền hà như vậy."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Mai Hàn Tuyết rất vui vì có được sự đồng thuận của hau người, vì vậy khóe miệng liền hơi hơi cong lên.
Sở Vãn Ninh không để ý những lời khách sáo của y, "Đây là tâm ý của ta và Mặc Nhiên, cứ coi như là lời chúc trước tiên của chúng ta dành cho hôn sự của ba người."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top