chương 4: NHÂN QUẢ SONG HỒN ( hạ)
Chương 4: NHÂN QUẢ SONG HỒN! ( Hạ)
Ôn Khách Hành nhớ lại lúc hắn thấy Hạt Vương trong giấc mơ tân hôn của mình
Ôn Khách Hành: Hạt Vương thật là quý nhân, lần này ngọn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?
Hạt Vương: còn không phải là Đông phong sao, ta là đến giúp ngươi?
Ôn Khách Hành: giúp ta, ta cần gì ngươi giúp chứ?
Hạt Vương: vậy sao, sao ngươi không nhìn xung quanh xem, đây là sự thật sao, Ôn Khách Hành, ngươi mãi mãi không phải là lựa chọn đầu tiên của Chu Tử Thư, bây giờ Quỷ cốc không còn, A tương không còn, cả Chu Tử Thư cũng không ở bên cạnh ngươi, ngươi còn lại gì chứ?
Ôn Khách Hành: ngươi nói dối! A Tự hứa sẽ thành thân cùng ta, hắn đã hứa sẽ quy ẩn giang hồ, không tranh với đời, hắn sẽ không gạt ta.
Hạt Vương: nhìn xem, một kẻ ngủ mê không tỉnh, cỡ nào đáng thương, Chu Tử Thư nói sẽ dẫn chúng ta đi tìm Võ Khố nhưng hắn không đem theo ngươi, vì hắn biết nỗi đau mất A Tương và những người ngươi quan tâm tại Quỷ cốc, ngươi có thể sẽ bất chấp tất cả dùng Âm Dương Sách, họa loạn giang hồ, hắn chẳng thà mạo hiểm bản thân đi 1 mình cũng phải ngăn cản ngươi, nếu hắn không gạt chúng ta, ta trở về sẽ giải "Song Hồn"cho ngươi (nếu hắn gạt ta, hahahha, ta thật chờ mong khi hắn tìm được ngươi, giải được cổ độc lại chứng kiến ngươi mỗi ngày phát điên, phân hóa bản thân rồi lại không thể giúp ngươi, hắn là cỡ nào đau khổ a.
Nói cho cùng thì ta chỉ là chuẩn bị một chút bảo hiểm cho bản thân thôi, hy vọng Chu Tử Thư tuân thủ ước hẹn, thật sự lựa chọn ngươi, Ôn Khách Hành, ngươi đang đánh cuộc tất cả vốn liếng vào cái gọi là tin tưởng cho Chu Tử Thư, nếu thua, ngươi đúng là vạn kiếp bất phục a)
Hạt Vương: vẫn là chúng ta hảo, hợp tác thế nào? các ngươi muốn trường sinh bất tử, ta muốn cắt đất xưng vương.
Ôn Khách Hành: ngươi nghĩ ta là trẻ con sao, ngươi làm vương còn dung được chúng ta trường sinh.
Hạt Vương: Ôn đại cốc chủ, người có sở cầu, ta cầu vinh hoa phú quý quyền lực tột đỉnh nhưng ta không ngốc, cái giá của trường sinh, không cần cũng thế, ngươi thì khác, ngươi cầu không phải đạo nghĩa thiên hạ, ngươi chỉ cầu một Chu Tử Thư mà thôi.
Ôn Khách Hành: xem ra hiểu nhau không nhất định tri kỷ cũng có thể là địch nhân nhỉ?
Hạt Vương: Ôn đại cốc chủ cất nhắc rồi, không dám không dám!
ÔKH: cút đi!
Hạt Vương: ta đi!
Hạt Vương quay lưng đi vài bước, quay lại nhìn bóng lưng Ôn Khách Hành run rẩy, hắn lại thấy thật là đáng buồn, vận mệnh của mình giao vào tay người khác, sống chết đều bằng 1 suy nghĩ của đối phương, thứ tình cảm này hắn cũng đã từng có, chỉ là hắn đã thua, đôi khi hắn hy vọng Ôn Khách Hành có thể thắng ván cược này, ít nhất có người thay hắn viên mộng
Chu Tử Thư a, ngươi đừng làm 2 chúng ta thất vọng, hắn thua không nổi, ngươi cũng sẽ thua không nổi, nhân tâm a, thật đáng buồn cười, cũng có lúc Hạt Vương ta từ bi.
Ôn Khách Hành, có thể tận hưởng 1 chút hạnh phúc cũng tốt vì sau này cái ngươi có thể mơ thấy chỉ có ác mộng vô cùng vô tận mà thôi.
Ngàn Tình Ti, thế gian chỉ biết nó có thể khiến người ta quên đi người trong lòng lại không biết nó còn sẽ phóng đại chấp niệm trong lòng, hận thù là thứ khiến người ta còn khắc cốt minh tâm hơn cả ái, không ngừng lặp lại những nỗi đau đớn nhất trong cuộc đời, ta xem hắn còn có thể tỉnh táo bao lâu....
(Quay lại hiện thực)
Phong Lam: buồn cười, Ôn Khách Hành, ngươi không thấy bản thân ngu xuẩn lắm sao, ngươi thua, thua triệt để, ngươi làm sao dám ngăn trở ta, ngươi nói ngươi không hận Chu Tử Thư sao, là hắn khiến chúng ta thành ra thế này, chìa khóa Võ khố hắn biết, nên hắn gạt ngươi thành thân cần tính vật định tình, ngươi lại tin, ngươi nói, chiếc chìa khóa cha mẹ ngươi dùng cả mạng sống bảo vệ, sao ngươi lại dễ dàng đưa ra như vậy, cha mẹ ngươi đúng là sẽ chết không nhắm mắt đó, hahaha...
Ngươi tin hắn sẽ chọn ngươi, sẽ tin ngươi, tin ngươi cho dù có Âm Dương Sách cũng sẽ không sống lại Cố Tương, không phục hưng Quỷ cốc, tin ngươi vì hắn mà từ bỏ mọi thù hận chỉ để hắn được an toàn.
Kết quả, hắn chọn thiên hạ! Không phải Ngươi!
Ôn Khách Hành, ngươi tự phụ thông minh, cả đời tính kế người khác, quả báo rồi, hahaha...
Ôn Khách Hành: câm miệng! A Tự không sai, ngươi đừng nói nữa( ngất đi)
Phong Lam: Diễn nhi, ngươi không phải thích nhất Chu ca ca sao, ngươi ra đây, ta dẫn ngươi đi tìm hắn, chơi trốn tìm được không, có chỗ này rất thú vị đấy
Chân Diễn: thật sao? Ca ca không được gạt Diễn nhi, Tần bá bá Gạt chúng ta chờ đợi rất lâu, có rất nhiều đứa nhỏ bắt nạt ta, ta chỉ muốn chúng biết cha mẹ ta lợi hại thế nào để chúng chơi với ta, nhưng sau lại có rất nhiều người xấu đến bắt ta, còn giết cha mẹ, ta ghét chúng, sao chúng không chết hết đi, sao chỉ còn lại mình ta, sao Chu ca ca không đến, hắn gạt ta.
Phong Lam: đúng vậy, Chu ca ca là người xấu, chúng ta trừng phạt hắn được không, ta dắt ngươi đi đến nơi hắn không tìm được chúng ta, nơi đó có rất nhiều ca ca bá bá thích ngươi, rất vui đó.
Chân Diễn: ngươi cũng là người xấu, ngươi bắt nạt Ôn Ca ca, Diễn nhi không chơi với ngươi.
Phong Lam: ngươi không có quyền lựa chọn đâu tiểu quỷ.
Dàn xếp 2 tên không nghe lời, Phong Lam thay bộ y phục màu lam có họa tiết mây lơ đãng vờn quanh nhau , trong tay đung đua quạt xếp, dung nhan lại thêm vài phần điệt lệ, khóe miệng ngậm cười, ánh mắt như muốn câu hồn đoạt phách, dưới lớp cổ áo rộng mở, xương quai xanh như ẩn hiện tăng thêm vài phần mông lung mỹ cảm, Phong Lam mỉm cười
Phong Lam: Chu Tử Thư, ta dẫn Diễn nhi của ngươi đến Ngọc Lung Các, ngươi nhất định phải tìm được hắn nhanh 1 chút, không thì bầy sói đói ghê tởm đó lỡ làm bảo bối của ngươi.....thì ta sợ tên Ôn Khách Hành kia tỉnh lại đều có thể lột da sống chính mình để thoát khỏi sự ghê tởm a, đúng là chỉ nghĩ thôi đã khiến ta cười đến chết đi được.
Chu Tử Thư, lần này ngươi sẽ đến kịp không?
Ps: nhắn nhủ từ tác giả
-Cái vụ "Song Hồn" đó là 1 loại độc làm người ta nảy sinh ảo giác, giống như nghe được tiếng nói, nặng hơn sẽ phân hóa thành một nhân cách hoàn chỉnh, còn phân hóa thành bao nhiêu người thì phải coi tình tiết truyện yêu cầu, trước mắt ta thấy 3 người đủ ta điên rồi, mọi người đừng nói thêm cho đủ 7 ngày thật sự tại hạ tài hèn không đảm đương nổi a.
-Viết chương này cảm thấy Chu Mỹ Nhân thật có chút oan, nhưng để hợp lý sự phân liệt hắc hóa của tên Ôn Khách Hành đành vậy, ta coi truyện thiệt sự ghét nhất là cái kiểu bên nghĩa bên tình, nghĩa nặng tình sâu nhưng ta là đại trượng phu, ta nên vì thiên hạ, bà nội nó coi tới mấy khúc đó muốn lật bàn, chỉ vào mặt nữ chính, bỏ ngay tên tra nam đó về với tỷ, ta giới thiệu 18 loại hình mỹ nam mặc muội chọn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nên ta sẽ không để Chu Tử Thư bị oan lâu lắm, cố gắng gỡ gút nhanh nhất.
-ta không ghét Phong Lam nên ta cũng sẽ để hắn thắng vài ván, vai ác cũng có nhân quyền, không phải lúc nào xuất hiện cũng để làm nền cho vai chính đánh nhen, ai trái tim yếu đuối thì cứ lướt qua mấy khúc đó, không được mắng ta, mắng ta ta nghỉ chơi.
- Siêu yêu Diễn Nhi nên chắc sẽ viết vào đoạn cưng em ấy, có thể ấu trĩ ngốc nghếch.
Nói tóm lại viết để vui vẻ, hoan nghênh các cách thức đứng nằm ngồi ăn hay đang mơ đang tỉnh lúc xem, chỉ là nếu không thích thì cứ lướt qua nhau và đừng để lại vết thương trong lòng tác giả nhé.
Cre: xin nguồn
Phong Lam: ngươi chính là tự mình gạt mình Ôn Khách Hành
A Tự, có thể ở bên ngươi, ta vui lắm.
Đã là tính vật ngươi trao ta, ta sẽ gìn giữ cẩn thận
Sao lại phải gạt ta, A Tự
Lưỡi đao gió xé nát sự vẫn đục của thiên hạ, trả lại thiên không trong vắt, thanh xuất vu lam, Phong Lam ta chính là kẻ như vậy
Chu Tử Thư, ngươi lừa ta
Sao ngươi không chịu tin ta
Chu Tử Thư, hắn thua không nổi, ngươi cũng thua không nổi
Ngọc Lung Các!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top