Chương Ba

Chương 3: Cuộc gặp ngoài ý muốn (2).

______

Khoảnh khắc thanh thương chĩa vào cổ nàng, không chỉ khí quảng mà ngay cả tim nàng cũng như thể ngừng mất hoạt động. Đến mức tay chân nàng lạnh buốt, đó là nổi sợ, sợ đến mức không thể tùy ý phát ra âm thanh, sợ đến mức cảnh quang thu vào mắt nàng giờ đây chỉ vỏn vẹn còn mỗi người thiếu niên trước mắt cùng thanh Khấp Huyết Long Ngâm Thương.

“Nhan... Nhan đại thần xin thủ hạ lưu tình a!”

Được vài giây, nàng cố gắng chôn vùi nỗi sợ vào tận sâu bên trong, nhưng khi chỉ vừa lên tiếng, mũi thương như thể lại cận kề cổ nàng hơn nữa.

Trước mặt nàng chính là vị đại thần cao cao tại thượng mà ai cũng sùng bái và ái mộ. Hắn là Nhan Mạc Qua, khắp cả Thương Lam Chi Đỉnh không ai là không biết đến sự lợi hại của hắn. Lừng danh là tên đại ma đầu thích gây rối bốn phương, hắn một vẻ không sợ trời đất, oai phong lẫm liệt, tiêu soái vô cùng, tính về thực lực thì nếu hắn tự nhận mình đứng thứ hai thì chắc chắn sẽ không ai dám đứng thứ nhất.

Chậc! Nhưng những điều vừa nói trên đều không quan trọng!

Điều mà nàng muốn nhấn mạnh ngay trước mắt là tên ma đầu kia đang chĩa thanh Khấp Huyết Long Ngâm Thương vào cổ nàng! Là cổ đấy! Cổ đấy trời! Đây là mưu sát!

Nhất định là mưu sát!

Khoảng cách của mũi thương đến cổ nàng chưa đến một đốt tay. Cứ như thể hắn chỉ cần huy nhẹ thanh thương hay bất cẩn một chút là nàng ngay lặp tức sẽ phải xuống Âm Phủ chầu Diêm Vương. Nàng đến với game chỉ đơn thuần là muốn giải trí thôi mà sao lại có thể xui xẻo như vậy chứ!?

“Ngươi chính là chó mà thiên đạo phái đến?”

“Ta, ta không phải.” Nàng ủy khuất mà nói chẳng thể tròn câu. Một phần là vì uy áp của kẻ đối diện, phần còn lại chính là vì nàng đã run đến mức não không thể sắp xếp các từ mà nàng muốn nói. Vế đầu vừa dứt, mấy giây sau nàng mới nói tiếp “Nhan, Nhan đại thần người đại nhân có đại lượng, không nên ăn thua với một tiểu nữ tử như ta. Hơn nữa ta có quen biết với người mà. Ngươi nghĩ xem, nếu ta không quen ngươi thì sao biết ngươi họ gì tên nào?”

Hắn nghe rồi cũng chỉ hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng giờ lại thêm vài phần tự mãn. “Danh tiếng bản tôn lừng lẫy khắp tư phương không ai không biết.”

Nàng thầm nghĩ sao trên đời lại có thể có loại người đã tự mãn lại còn tự luyến chứ?

“Nên đó là tất cả lời chăn chối của ngươi?”

Luồng sát khí từ nãy đến giờ chưa hề có ý định giảm đi, có điều có thể là do tác động tâm lí mà nàng đã có thể nhìn thấy luồng sát khí đỏ máu ấy ngày càng trở nên nồng nặc. Nàng nuốt ngụm nước bọt, lại nhìn hắn tươi cười. “Người có thể không giết tiểu nhân chứ?”

“Không.”

“Ta thật sự không phải người của thiên đình. Ta phải là gì để chứng minh đây?”

“Người của thiên đình khi chết sẽ tiêu tan thành cát bụi, khi ngươi chết rồi thì sẽ rõ ngươi có phải hay không thôi.”

Nói rồi hắn liền huy động Khấp Huyết Long Ngâm Thương đâm thẳng về phía nàng. Nàng tất nhiên không khờ đến mức đứng đó đợi chết mà nhanh chân né đi. Khoảnh khắc thanh thương làm cho bức tường thành đổ nát cũng là thời cơ mà nàng chạy khỏi tầm mắt hắn. Chỉ tiếc hắn lại chính là Nhan Mạc Qua, là kẻ không ai dám đụng đến trong phó bản Thương Lam Chi Đỉnh.

Chính ngay lúc Phong Luyến Vãn nghĩ rằng chỉ cần bản thân chạy đủ nhanh, thì chắc chắn hắn sẽ không giết được nàng, thì thanh thương như thể phong đao mà lao đến. Mũi thương sắt bén cắt đôi từng mảnh lạc diệp, rồi theo sức ném xuyên toạc ngực phải nàng.

Miệng nàng thổ ra ngụm máu tươi, Phong Luyến Vãn không biết đó là bất ngờ hay sức cùng lực kiệt mà đã quỳ huỵch xuống đất. Máu từ ngực phải chảy ra, thứ bị chất lỏng ấy nhuộm đỏ không chỉ là bộ y phục anh đào, mà còn có bãi cỏ dại dưới chân.

Xẹt!

Âm thanh thanh thương bị rút khỏi da thịt vang lên. Nàng giật nhẹ, rồi từ từ ngã xuống, đầu nàng va với mặt đất tạo nên sự chấn động nhẹ, lúc này do mất máu quá nhiều nên nàng cũng chẳng còn tỉnh táo là mấy. Ngay cả miệng nàng lẩm bẩm cái gì nàng cũng chẳng còn có thể nghe rõ.

Khỉ thật, nếu sớm biết như vậy. Nàng đã không nghe lời Nhiễm Nhiễm mà mua cái trò này về chơi rồi!

Mắt nàng dần thiếp đi, không bấy chốc thứ đôi ngươi nhìn thấy chỉ còn một khoảng đen mờ hồ. Nàng vẫn đang suy nghĩ nhưng trước mắt giờ chỉ trống không không một sự sống. Đến mức Phong Luyến Vãn phải tự chất vất bản thân rằng là đã ngủ hay đang tỉnh.

Bản thân nàng thậm chí có thể cảm nhận được từng nhịp thở, lẫn nhịp đập ở tim và mạch đập ở tay, nhưng tiếc nó hình như đang dần trở nên chậm lại, chậm lại và không còn nhanh nữa. Mỗi đôi tiếng thình thịch vang lên nàng đều nghe thấy, nhưng có lẽ không chỉ mỗi nàng nghe thấy.

Thứ nàng cảm nhận được trước khi mất đi ý thức là cảm giác gió đêm luồng qua bãi cỏ dại, quét sạch mọi nhơ nhuốc của hồng trần vạn lí.
Thứ nàng nghe thấy rõ nhất trước khi mất đi ý thức thật ra cũng không chỉ nhịp đập của tim, mà còn làm tiếng bước chân vang lên khi ma sát với mặt cỏ.

“Mình vẫn... chưa muốn chết...”

Và đó chính là câu nói cuối cùng của nàng...
.
.
.
.
.

“Không...”

“Không...”

“Không được!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top