Chương 11
Lam Ngân Thảo ký sinh trên người Triệu Vô Cực rất nhanh bị Đường Tam thu lại, hắn hoàn toàn không muốn Lam Ngân Thảo của mình lại bị đối thủ phá nát, mặc dù Lam Ngân Thảo tiêu hao hồn lực không nhiều lắm, nhưng nếu đánh nát tất cả thì hồn lực Đường Tam sẽ tiêu hao rất nhiều.
Hai tay Triệu Vô Cực chống lên mặt đất, đem đầu mình kéo lên.
Lúc nãy, họ cũng không nhìn kỹ, hiện tại mới thấy hình dáng của võ hồn phụ thể.
Triệu Vô Cực toàn thân đều bao trùm một tần lông mao dày đặc, thân cao hơn hai thước rưỡi, cơ bắp nổi cuộn, con ngươi màu vàng phóng thích khí tức bá đạo, bảy hồn hoàn không ngừng chuyển động quanh thân thể. Đôi bàn tay Triệu Vô Cực trở nên to lớn, nhìn giống như hai cái quạt.
Theo như lời đã hứa với Đường Tam, Triệu Vô Cực cũng không xuất hồn lực, hắn chọn nguời yếu nhất trong bọn là Chu Trúc Thanh đánh tới truớc, thậm chí hắn cũng chưa từng nghĩ phải dùng tới vũ hồn phụ thể.
Đối với 76 cấp hồn lực như hắn mà nói, mấy người hai mươi bảy cấp hồn lực quả thật là rất yếu ớt, hắn chỉ hướng bọn nhỏ xem xét tí thôi, có chăng là hoạt động cơ thể một chút.
Vì ý nghĩ khinh thường như vậy, hắn không hề đề phòng. Hơn nữa, Đường Tam bốn người cùng Trữ Vĩnh Vinh có Thất Bảo Lưu Ly hỗ trợ, thực lực đã vượt qua 30 cấp, cũng nhờ tập trung mà đạt tới trình độ phối hợp hoàn hảo, làm cho Bất Động Minh Vương gặp thất bại nhất thời.
Triệu Vô Cực đấm hai bàn tay vào mặt đất, tức giận nói: "Mẹ nó, xem ra phải cùng các ngươi đánh thật rồi. Tiểu Bạch, ngươi cười cái gì, ngày mai tìm ta thực chiến, nghe không?"
"Á…" đang ở một bên nhìn Triệu Vô Cực cấm đầu xuống đất, Đái Mộc Bạch vốn cười trộm, lúc này nghe xong rốt cuộc không còn cười đuợc nữa.
"Bọn nhỏ, đến đây. Chúng ta tiếp tục đánh." Triệu Vô Cực đi nhanh tới phía bọn Đường Tam, Tiểu Vũ. Hai ngừoi này phối hợp ăn ý, gây ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.
Mà người hắn dè chừng nhất lại là Hoán Chước, nhát chém vào cổ hắn vừa rồi của em, hắn phát giác được nguy hiểm, nếu hắn không tránh đi liền bị chém trúng sau đó có thể rơi đầu chăng? Hơn nữa con bé này đoán chừng rất liều mạng, chỉ vì chặn chiêu thức của hắn liền chạy lên phía trước đỡ, thế mà nó hồi phục trong chốc lát.
Suy nghĩ này của Triệu Vô Cực không sai, nhưng đối với người có lực phòng thủ toàn vẹn như hắn, Hoán Chước hoàn toàn không làm thì được nhiều. Chỉ là hắc nguyên tố trong võ hồn của em quá mạnh mẽ, biến đổi võ hồn khí có chút vô hại thành tựa như có độc, mà Triệu Vô Cực trúng phải chiêu này là tương tự Hoán Chước, mắt hắn sẽ hóa đen ước chừng 3 giây, sau đó liền lấy lại được ánh sáng.
"Tiểu Vũ, Lưu Tinh Nhân Chuy". Đường Tam khẽ quát một tiếng.
Tiểu Vũ nhấn mũi chân vào đầu vai Đường Tam nhảy lên, nhưng lúc này không phải giơ tay đánh về phía truớc mà là dùng chân đá về phía đầu Triệu Vô Cực.
Cùng lúc đó, hơn mười căn Lam Ngân Thảo đồng thời từ thân thể Đường Tam phát ra, từ mọi hướng phóng về Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực phách một chưởng về Tiểu Vũ, nhưng không ngờ đựơc Tiều Vũ còn chưa tới gần hắn đã đột nhiên thay đổi phương hướng, một chưởng này của hắn, đương nhiên cũng đánh vào khoảng không. Tiểu Vũ từ một bên phóng qua, một cước đá vào vai Triệu Vô Cực.
Bởi vì Lưu Tinh Chùy nghĩa là lấy người làm ám khí, khi Lam Ngân Thảo quấn quanh người Tiểu Vũ, Đường Tam khống chế thân thể cô ở trên không, linh hoạt công kích, đáng tiếc, bọn họ đối mặt với lực phòng ngự cực mạnh của Triệu Vô Cực, mặc dù hắn né tránh không có gì đặc sắc, nhưng muốn tổn thương thân thể thì không phải là chuyện dễ dàng gì.
Bình thường, ám khí chia làm bốn loại: cầm, ném, cơ quan, phun. Lưu Tinh Chùy mặc dù có hiệu quả như ám khí, có thể thể điều khiển con người như là cánh tay nối dài có uy lực lẫn hiệu quả bất ngờ, nhưng cũng không thể xem giống như là loại ám khí thông thường khác được.
Triệu Vô Cực bị dính một cước này cũng sững sờ, đôi mắt rốt cục cũng toát ra vài phần chăm chú, mấy đứa nhỏ này có thể là đệ tử sau này của hắn, nếu cứ như thế này mà đánh, sau này làm sao mà dạy dỗ chúng được?
Chu Trúc Thanh cũng không chịu đứng yên, mắt thấy Triệu Vô Cực tập trung chú ý tới Đường Tam cùng Tiểu Vũ, người nàng liền phóng ra hồn hoàn, hai mắt một lam một lục mở to, không một tiếng động vọt tới truớc thân thể Triệu Vô Cực. Trong nháy mắt bay lên không, cả người xoay tròn, phóng về phía hắn.
Cơ thể nàng xuất hiện hai trảo ảnh, chính là đệ nhị hồn hòan, U Minh Trảo, cả trăm bàn tay đồng thời đánh ra .Bằng vào thân thể xoay tròn, cộng với trảo bén nhọn, lực xuyên thấu gia tăng cực hạn, trong thời gian tích tắc công kích trăm lượt, lại tập trung cùng một chỗ, uy lực cực kỳ kinh người.
Triệu Vô Cực bị Tiểu Vũ đá trúng, lại thêm Chu Trúc Thanh dùng trảo đánh sau lưng. U Minh Trảo trăm cái tựu như một, cấp tốc xoay tròn như một cái cưa, nhanh chóng cắt vào sau lưng Triệu Vô Cực.
Hoán Chước lúc này không cười nữa bởi vì em cảm nhận hồn lực quanh Triệu Vô Cực đang tăng dần lên, có thể là muốn đánh thật rồi: "Trúc Thanh, cẩn thận. Triệu sư phụ muốn sử dụng hồn hoàn!"
"Hống…." một tiếng rống giận của Triệu Vô Cực vang lên, trong mắt phát ra tia lạnh lẽo, hai nắm đắm co lại, bảy hồn hoàn trên người chợt phóng ra, sáng bừng lên.
Ánh sáng mãnh liệt trong nháy mắt bộc phát, Hoán Chước chạy đến nhưng hoàn toàn không kịp, Chu Trúc Thanh đang dùng U Minh Trảo cũng bị chấn động bay ra xa, trong không trung phát ra tiếng kêu thảm.
Đái Mộc Bạch dùng tốc độc cực nhanh, xuất hiện tại nơi nàng rơi xuống, đón lấy nàng rơi vào tay, nhưng lại phát hiện Chu Trúc Thanh bị phản kích ngất xỉu, hai tay buông thõng.
Mà Hoán Chước vì chạy đến chỗ của Chu Trúc Thanh cũng một lần nữa bay ra xa, cổ họng tràn lên máu tươi, Hoán Chước phun ra ngoài một ngụm, nằm trên đất đợi cơ thể hồi phục.
Đồng thời, trúng đòn còn có Tiểu Vũ, nàng một cước đá trúng Triệu Vô Cực, thân thể bị Lam Ngân Thảo của Đường Tam quấn lấy, khi Triệu Vô Cực phát động, Đường Tam cũng dùng Lam Ngân Thảo quấn lấy thân thể Triệu Vô Cực.
Dưới tác dụng của kim quang mãnh liệt, mọi lực công kích đều vô hiệu. Tiểu Vũ mặc dù không thảm như Chu Trúc Thanh nhưng bị chấn kích trong khoảng cách gần bị bay ra, Lam Ngân Thảo của Đường Tam bất luận gần hay xa, trong khoảng cách ba thước đều bị Triệu Vô Cực chấn động bay ngược về, gần thì bị chấn động nát hết.
Ba âm thanh đau đớn cơ hồ phát ra đồng thời. Hoán Chước chính là nghiến răng. Suy xét tình hình người bị thương nặng nhất chính là Chu Trúc Thanh, tiếp theo là Tiểu Vũ.
Bị chấn động mạnh, Tiểu Vũ tại không trung còn lơ lửng phun ra một ngụm máu tươi, tòan thân run rẩy, truyền sang Lam Ngân Thảo truyền vào tâm khảm Đường Tam.
Đường Tam mặc dù bị thương nhẹ nhất, nhưng Hoán Chước nằm đó, Tiểu Vũ bị chấn động trong Lam Ngân Thảo truyền đến làm hắn không còn giữ được bình tĩnh.
Triệu Vô Cực thi triển chính là đệ nhất hồn kỹ Bất Động Minh Vương bảo thân, mặc dù chỉ là trăm năm hồn hoàn, nhưng cùng với hồn kỹ phát động, hiệu quả lớn hơn rất nhiều. bằng bảy mười sáu cấp hồn lực, trăm năm hồn hoàn này cũng đủ hiệu quả, chấn bay bọn Đường Tam bốn người hợp kích.
Đây là hồn thánh chính thực lực.
Trữ Vĩnh Vinh trong lòng rất khẩn trương, lúc này nén hương mới đốt cháy được một nửa, Thất Tháp Lưu Ly mặc dù có tác dụng hỗ trợ khác, lại chưa có khả nàng trị liệu. Nàng chỉ có hai cái hồn hòan, hoàn toàn chưa có khả năng trị thương.
Triệu Vô Cực nhanh chóng đứng lên, từng bước tiến dần về phía Đường Tam, trong lòng bàn tay phát ra hồn hòan thứ hai, ngửa mặt cười lớn, bàn tay trong nháy mắt biến thành màu vàng, thể tích tăng lên gấp hai, trực tiếp hướng về Đường Tam đánh tới.
Hoán Chước lúc này rất kì lạ, em dùng hai chân hai tay di chuyển rất nhanh chạy đến trước mặt Đường Tam, đôi mắt cứ như phủ thêm một tầng mực. Hoán Chước bộc lộ hồn hoàn thứ hai: Ma Tích Long.
Triệu Vô Cực cảm giác được có thứ gì đang quấn lấy hắn, rất chặc chẽ, gộp ngạc. Nhất thời Hoán Chước đẩy Đường Tam cùng Tiểu Vũ ra một bên, một mình hứng cả đòn của Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực giật mình, cuối cùng vẫn kìm nén không đánh ra. Hắn sợ sẽ đánh chết con nhóc này.
Hoán Chước thấy hắn dừng lại cũng nhanh tránh qua một bên khác, hai tay bỏ khỏi mặt đất, đứng lên dùng giọng nói gợi đòn: "Triệu sư phụ, ngài vậy mà không đánh trúng ta. Có phải ngài đã hết sức lực rồi hay không."
Đái Mộc Bạch nghe câu này của Hoán Chước, da đầu có cảm giác tê dại. Hắn dám nói như vậy thì ngày mai chắc sẽ không thấy mặt trời mất.
Nghe xong lời này của Hoán Chước, Triệu Vô Cực bật cười, giận dữ rống lên: "Tiểu nha đầu, ngươi làm sao biết được ta đánh trượt chứ, rõ ràng là lão đây dừng lại, đừng có ăn nói hàm hồ."
Hoán Chước thấy chiêu này thành công, bắt đầu xông lên. Hắc nguyên tố bắt đầu bò lên từ mọi ngóc ngách, bóng cây, bóng vật, cái bóng của em và thậm chí là bóng của Triệu Vô Cực. Tất cả quấn lấy xung quanh em như tìm sự âu yếm, mà em cười khúc khích làm lộ ra hàm răng trắng buốt bị dính máu, đồng thời không khí trở nên kì quái hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top