Trở lại

Asisu

Ta mở mắt tỉnh ngủ, em trai ta còn ngủ say tay vẫn ôm chặt ta như sợ biến mất.

Ngày hôm qua ta trở về lúc 7 tuổi đã là buổi tối, nhìn gương mặt Menfuisu ngủ, ta bất giác mỉm cười, thật giống với các tinh linh nhỏ, đó là vì sao ta hay ngắm hắn. Trước đây ta yêu mọi cử chỉ của hắn, từ nụ cười đến mỗi lần giận dỗi, lấy sự trêu chọc ta làm niềm vui nhưng ta vẫn sẵn lòng bỏ qua. Đã biết hắn không yêu, luôn kiên trì vững lòng chỉ mong sẽ có lúc hắn hồi đáp lại ta, giờ thì ta thấy mình đã quá ngu ngốc, tự mình si tình thôi.

Nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, chợt Menfuisu giật mình mở to mắt, ta vội dừng hành động đơ người, chỉ thấy một lúc lâu sau hắn ngáp hơi dài quay sang bên kia ngủ tiếp, ta thở phào nhẹ nhõm.

Bước xuống giường, rời khỏi phòng Menfuisu trở về phòng, ta thấy Ari đã ở đó, nàng nhìn ta mỉm cười thật dịu dàng, bằng tuổi nhau nên nàng ấy rất hiểu ta, lại nhớ về kiếp trước ta đã phạm quá nhiều sai lầm để rồi bị ruồng bỏ nhưng còn mỗi Ari ở cạnh động viên thấu hiểu.

_ Thưa công chúa, đã đến giờ cầu nguyện. - Ari lên tiếng làm ngưng dòng suy nghĩ.

Nàng chuẩn bị cho ta bộ màu hồng cánh hoa sen, đó là màu ta thích lúc còn yêu Menfuisu. Về sau sở thích ta thay đổi từ màu sắc rực rỡ thành màu tối, cô đơn tĩnh mịch, những gì ta mặc hay làm đều để lộ tâm tình.

_ Được, ta đi thôi.

Mọi thứ không hề thay đổi, tất cả vẫn như trước đây. Đi vào điện thần, hai bên các quan tế lễ, người hầu đều quỳ dưới chân, cuộc sống công chúa trước đây vô cùng hưởng thụ. Đến giữa điện đứng trước tượng các thần, ta như hạt cát nhỏ ở xa mạc may mắn được để ý.

Cúi người trước tượng thần Osiris tối cao, thần của thế giới bên kia, sự sống và tái sinh. Ta tự nghĩ tại sao người lại cho ta trở về, chủ ý người là gì....?

Hàng loạt câu hỏi đều hiện lên làm ta không thể để tâm, tập trung. May mắn thay nhiệm vụ của ta đều có người làm, khi đã xong ta đi dọc cung điện nhìn về phía sông Nile kia, nếu ta đoán không nhầm thì....

Thoáng một lúc đã thấy bóng hình nhỏ quen thuộc ở dòng sông. Đó là Menfuisu, lúc nhỏ nhìn nhiều người bơi lội trên sông ta rất muốn nhưng cơ thể dễ nhiễm lạnh, chỉ cần xuống nước hơi lâu ta đã ngã bệnh suốt 2 ngày, lý do phụ vương lo lắng không cho phép ta là vậy.

Nhắc về phụ vương, ta biết em trai ta rất hận người nhưng người hiểu được tâm phụ vương rất ít. Người thường tâm sự với ta lúc buổi tối, lúc đó ai cũng chìm vào giấc ngủ. Lúc này người mới sống thật với bản thân mình.

Ngày mẫu phi Menfuisu mất, phụ vương không gặp mặt cố vùi vào công việc cho quên nỗi đau, ai đấy đều nói người tàn nhẫn. Ta thật muốn chém hết đám người kia. Có ai hiểu được tâm tình người chưa, mà dám nói.

Có ai thấy được nước mắt người rơi xuống vào đêm tối vì đau buồn mất đi người mình yêu. Có ai biết đất nước không thể một ngày thiếu vua, vì lo cho dân nên mới mang danh tàn nhẫn.

Ta từng thấy Menfuisu lo Carol, tất cả đều bộc lộ khiến cả triều đình lo lắng, không giống như phụ vương đều giấu đi để rồi tự mình chịu đựng. Ta tựa hỏi nếu Carol không mang những kiến thức kia Ai Cập có thực sự mạnh mẽ như phụ vương xây dựng dưới tay Menfuisu.

Đây là bí mật giữa ta và phụ vương. Khi người mất đi, ta thấy nụ cười mãn nguyện trên mặt người, cuối cùng sau nhiều năm chờ đợi, người đã đến thế giới bên kia, đến với người mình yêu.

Khi giờ, em ta còn hận phụ vương, người đã nói cứ mặc hắn có khi đây là môi trường tốt nhất cho hắn trưởng thành là Pharaoh vĩ đại.

Trở về hiện tại, mỗi lần nhìn thấy Menfuisu tim lại nhói đau, tình cảm vốn không dễ vứt bỏ.

Ta vờ không thấy hắn, quay lưng định bỏ đi chợt nghe tiếng nói ấy khiến ta dừng lại.

_ Chị ? - Menfuisu khó hiểu nhìn ta, chẳng phải trước đây thấy hắn, ta đều mừng rỡ nhưng ta giờ không còn như ngày xưa.

Ta im lặng là câu trả lời đáp lại hắn.

_ Asisu, chị sao vậy ? - Hắn bước lên bờ, mang thân hình ướt đẫm, hỏi han.

Làm ơn, đừng khiến ta động tâm nữa Menfuisu, trái tim ta đủ đau vì ngươi kiếp trước rồi.

_ Chị, tại sao lại khóc ? - Hắn ngạc nhiên đưa tay lau đi nước mắt, ta vẫn cố quay người né đi.

Thấp hơn ta nửa cái đầu, dù vậy lực hắn vẫn mạnh hơn ta rất nhiều.

_ Đi cùng ta, dòng sông Nile sẽ làm chị hết buồn. - Cứ để mặc hắn kéo.

Đến gần bờ sông, ta giãy giụa thoát khỏi tay hắn.

_ Chị ? - Hắn nhíu mày, tỏ ra giận dữ.

_ Coi nào không đáng sợ đâu, không tin ta xuống trước nhé ? - Menfuisu chợt cười, nói. Bỏ tay ta, xuống dưới nước, hướng nhìn ta ánh mắt mong chờ.

_ Đừng ép ta. - Câu trả lời cho hắn xong ta quay lưng bỏ đi.

_ Nếu chị không xuống, ta sẽ ở luôn dưới đây...... - Hướng ta nói to, ta biết đã chạm vào sự kìm chế của hắn rồi.

_ Kệ ngươi. - Không quay lại, ta cắt ngang lời nói kia, rồi bước đi.

Menfuisu rất cứng đầu, hắn đã nói là làm. Kết quả, hắn nằm bệnh trên giường giống ta kiếp trước.

Tự nhủ lòng mình không được động tâm, không được đau lòng, có vẻ hành động đã bán đứng ta.

Đứng trước cửa phòng Menfuisu, ta thở dài, bước vào. Nhìn rõ hắn thở nặng nhọc trên giường tựa như sinh mệnh nhỏ kia sẽ rời khỏi đây bất cứ lúc nào.

_ Menfuisu ? - Ta khó nhọc gọi hắn, tim ta rất đau.

_ Chị còn đến đây làm gì ? Mau cút đi. - Hắn tỏ ra tức giận, nhìn như dùng hết sức lực cuối cùng gượng dậy, hét lớn.

_ Em nên nghỉ ngơi trước đi. - Ta cố gắng khuyên bảo.....

Nhưng đều vô ích. Hồi đáp là gì ? Là một đoản kiếm hắn hay mang theo cắt qua mặt làm máu chảy, cắm sâu vào tường. Là ánh mắt giận dữ nhìn ta như kẻ thù. Là những lời nói tổn thương ta ư ?

_ Không cần chị lo. Tất cả đều do chị mà ra, còn không mau biến đi khuất mắt ta, ta ghét chị, đừng đến gần ta nữa.

Lại là những lời đó, có khác gì kiếp trước, tại sao ? Ta chạy ra khỏi phòng hắn, trở về phòng.

Lời thề mới nói hôm qua cơ đấy. Hắn quên nhanh thật. Đừng cho ta hi vọng rồi dập tắt nó chứ, đừng.

Ta cố ngăn không hiểu sao nước mắt cứ rơi, tâm ta cơ hồ nhói lên. Cứ thế khóc không để ý người vừa đi vào.

_ Công chúa ? - Là Minue.

_ Có chuyện gì ? - Vội lau nước mắt ta hỏi hắn, khôi phục lãnh đạm ban đầu.

Hắn cười ôn nhu, không nói gì. Đến cạnh ta, quỳ xuống trước ta. Hắn bây giờ chỉ 10 tuổi nhưng vóc dáng lại cao hơn đồng trang lứa.

_ Đây là thuốc cổ truyền nhà thần trị vết thương rất tốt. - Đặt vào tay ta bình gốm nhỏ, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt ta.

Ta biết, hắn biết tất cả. Ta biết hắn yêu thầm, luôn dõi theo ta từng bước đi. Ta và hắn cả hai đều si tình, thật giống nhau.

Vậy sao không làm nó khác đi.

Ta mỉm cười nói nhỏ vào tai Minue:

_ Ngươi yêu ta chứ ?

Hỡi thần Hathor tình yêu tối cao, xin hãy để ta đặt cược vào ván cờ này. Tình yêu và trung thành.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: