Mở đầu 1: Trọng sinh
Asisu
_ Tại sao, Menfuisu........tại sao......? - Ta gào lên, không ngừng lặp lại câu hỏi, gọi ra cái tên từng gây cho ta quá nhiều hỗn độn.
Ngoài trời mây đen bao vây tứ phía, dòng sông Nile vốn hiền hòa nay gợn thành nhiều cơn sóng to, mưa cùng sấm chớp đã sớm làm chủ bầu trời.
_ Tại sao ư ? Chị biết mà. Đứa con của ta và Carol, kết tinh tình yêu của ta cùng nàng vì chị mà mất. - Hắn hét lớn.
Thanh kiếm vốn đặt trước ngực, dứt khoát đâm sâu vào làn da ngoài trái tim làm gỉ máu.
_ Ha ha ha ha! - Ta ngửa mặt cười lớn, hắn cơ hồ dừng lại, đưa đôi mắt đen đã khiến ta chìm đắm khó hiểu nhìn vào người trước mặt.
Hóa ra hắn biết rồi. Đứa con Carol vốn mang trong mình lúc bị ta bắt giam. Ta ghen tị với Carol, lần đầu ta gọi tên nó thay vì là con bé nô lệ. Ta căm phẫn vì cái gì nó có hết tất cả mọi thứ. Sự niềm tin, yêu mến của người dân trong khi ta mới là nữ hoàng của Ai Cập. Tình yêu của Menfuisu, được đứng cạnh người yêu thương có người nối dõi, mọi thứ vốn của ta vì nó mà mất.
Ta vì người dân cố sức học mọi thứ, ta vì Menfuisu từ chối tất cả lời cầu hôn, luôn dành cho hắn điều tốt nhất từ lúc hắn còn bé thơ đến lúc lên ngôi. Mọi cảm xúc, ý nghĩ, hành động, kỷ niệm của ta đều như một với hắn. Ta đánh đổi trở thành người xứng đáng, nguyện vì ai, tay sẵn sàng nhuốm máu, mang tiếng ác nhưng đổi lại ta được gì......?
Lúc ta cố gắng có cả máu và nước mắt thì con bé ấy lại có sẵn mọi thứ. Kiến thức của cái gọi là tương lai, vẻ ngoài khác lạ đã đem lại cho nó mọi thứ.
Tim ta như thắt lại, đau lắm. Ta thua rồi, ta thua con bé kia thật rồi.
Đến phòng giam, vốn muốn thả nó về với tên hoàng đế. Có lẽ ta nên từ bỏ! quá mệt mỏi chạy theo cuộc tình không kết quả này. Ta tự hỏi liệu nó chết rồi, em trai sẽ quay về bên ta chắc, đứa bé ấy vô tội ta không muốn hại nó vì...... con của ta.... ta hiểu nỗi đau đó. Nhưng con bé ngu ngốc ấy lại tự sát để thoát khỏi tay ta, kéo theo đó là vụ việc đáng tiếc kia. Ta đã cho thông báo là sẽ thả nó.... Lúc trước nó nói dù có bất cứ chuyện gì thì sẽ vẫn mãi tin ta cơ đấy, thật ngu ngốc.
Carol trở về an toàn. Menfuisu an ủi nó và hắn vừa biết tin ta về hạ Ai Cập liền lập tức chạy đến đây, tẩm cung của ta. Thanh kiếm hắn từng ao ước, chính tay ta làm ra nó. Hơi ấm từ lòng bàn tay này cầm tặng hắn, hiện tại đang ở ngay trước tim người tạo ra như muốn đòi mạng.
_ Chị cười cái gì ? Carol đau khổ, chị vừa lòng chưa ? - Không chút lưu tình xẹt qua khuôn mặt để lại đường máu trên má, cắt đứt lọn tóc dài bên trái.
_ Chị ? Ngươi còn dám gọi ta một tiếng chị cơ đấy, hỡi Pharaoh cao quý điều gì khiến ngài gọi ta như thế ? - Ta cười nói trong nước mắt, hắn vẫn còn biết có người mang chung dòng máu được ước định sẽ duy trì sự tinh khiết này nhưnghắn đã pha tạp nó rồi.
Thanh kiếm vốn sạch sẽ nhưng từ giờ nó sẽ không bao giờ còn vậy nữa rồi lưỡi kiếm đâm vào trái tim khi ta chưa kịp cất tiếng, dù thế suy cho cùng ta cũng chỉ là một nạn nhân xấu số của nó thôi.
_ Menfuisu, Pharaoh của Ai Cập vĩ đại. Liệu người còn nhớ ngày mẫu phi mất, người đã hứa gì với ta liệu còn nhớ không ? Hay chỉ là lời thoáng qua như ngày trước! - Ta nắm chặt lưỡi kiếm, thêm một vết thương trên tay đứt một đường, máu chảy rơi xuống từng giọt, tay còn lại vuốt người đối diện, mỉm cười đau khổ.
Menfuisu lùi lại. Mọi kí ức như ùa về trong đầu, hắn nhớ lại:
Ngày mẫu phi chết vì bạo bệnh. Cha hắn, phụ vương, vị vua tối cao người mà hắn ngưỡng mộ vì công việc mà bỏ hết mọi thứ. Ngày ấy, mẫu phi chỉ muốn nhìn ông lần cuối nhưng không toại nguyện. Sự vô cảm xuất hiện trên mặt, ngoài công việc ra không còn gì xuất hiện trong đầu người.
Ngày ấy hắn chỉ 6 tuổi, ngoài chức danh hoàng tử thì còn quyền gì trên người nên hắn chỉ có thể khóc thương bên giường mẫu thân và hận thù dần hiện ra, người cuối cùng yêu thương hắn đã mất, thì còn gì khác.
Bỗng có vòng tay ôm lấy, sự ấm áp lan tỏa.
_ Menfuisu, không sao. Còn chị ở bên cạnh em. - Giọng nói quen thuộc cùng tấm lưng hắn ướt đẫm làm nước mắt mãi trào.
Chị ôm lấy hắn thật lâu. Cả hai gục xuống bên giường mẫu phi khóc.
_ Chị, ta hứa sẽ không như phụ vương sẽ không làm chị buồn, sẽ luôn làm chị hạnh phúc, sẽ không có giọt nước mắt nào rơi trên mắt cả.
Một lúc lâu, hắn đứng dậy nhìn về dòng sông Nile hiền hòa, rồi hôn lên mắt Asisu.
_ Thật chứ ? - Chị mắt long lanh nhìn hắn.
_ Ta, Pharaoh tương lai xin hứa với nữ thần sông Nile cao quý, người mẹ hiền của Ai Cập. Asisu, người vợ của ta, nữ hoàng và vương hậu tương lai sẽ mãi mãi hạnh phúc khi sánh vai cùng ta, khi ta còn thở không giọt nước mắt nào rơi trên mắt nàng.
Dưới ánh hoàng hôn đang lặn dần, hai đứa trẻ cùng hẹn ước dưới sông, cùng uống nước sông Nile.
Người ta nói mẹ hiền sông Nile rất linh thiêng, những lời hẹn ước do người làm chứng phải thực hiện nếu không sẽ bị trừng phạt. Nhưng người lầm rồi, người con gái của ngài không phải kẻ phản bội mà là kẻ kia và giờ người không thể sửa đổi........
____________________________________________________________________________
Tất cả hiện ra với lời hẹn ước kia như lần nữa xảy ra trước mắt, cảm giác này.
Hắn đã nhớ ra.
Menfuisu chạy về phía thân hình quen thuộc mà hắn đã từng hẹn, từng yêu thương nhưng đã quá muộn.
Thân hình ta ngã xuống dòng sông Nile, từng cuộn sóng như vỗ về lấy ta. Cơn đau từ vết thương biến mất thay vào đó là cảm giác thoải mái chưa từng có, mắt ta nặng trĩu nhắm lại chìm vào giấc ngủ. Dần cả thân mình theo cơn sóng mà trôi đi. Trái tim vốn mệt mỏi đã có thể nghỉ ngơi rồi.
Menfuisu từ trên cao nhìn theo thân hình kia, một nỗi đau chưa từng có xuất hiện. Người luôn lặng thầm theo từng bước chân hắn từ khi chào đời, người yêu thương hắn cuối cùng đã mất.
Thanh kiếm còn dính máu run lên. Hắn cười như điên, mặc cho những giọt mưa bay phất phới vào người như oán trách người tàn nhẫn.
______________________________________-----------------------------------------------------------
Ta mở mắt ra nhìn thấy thân hình có mái tóc vàng ta căm ghét ngã xuống sông.
Kế bên ta là con Anubisu quen thuộc, đứng từ vực thẳm ta nở nụ cười chế giễu trên môi, tất cả dường như ta quay lại đã quá muộn rồi.
Ta nhảy xuống dòng sông vừa kịp ôm Carol đang nhắm mắt, để trở về quá khứ.
Ta mở mắt lần nữa, nhìn vào em trai đang nắm tay và cùng nhau uống nước dòng sông Nile mát lịm.
Ha ha, ta đã trở về rồi. Trở về thời điểm hẹn ước kia. Hỡi thần Osiris, vị thần cai trị cái chết và tái sinh, thần thật biết trêu đùa ta.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top