Chap 17: Kỉ niệm

Tôi đứng trước gương, ngưỡng mộ bộ đồng phục Shinobi của mình.  Cuối cùng, nó đã trở thành hiện thực nhưng chưa đầy một năm, và tôi đã được xếp hạng Jounin. 

Tôi đang sống theo những tiêu chuẩn cao mà chị Aya đã đặt ra cho tôi.  Nhưng quá trình học tập của tôi chưa kết thúc, tôi hiện đang được đào tạo để trở thành ANBU. Tôi mặc áo khoác Jounin và mỉm cười với chính mình.  Tôi trông khá tốt, và trên hết, tôi với lấy chiếc băng đô làng Konoha của mình.  Tôi buộc nó quanh trán và nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của tôi một lần nữa.  Tôi không thể tin được cuối cùng tôi cũng là ninja của làng Lá. 

-" Emi? Em sẵn sàng chưa?''  Kakashi gọi. Tôi ngập ngừng khi cảm thấy một chút co thắt chặt ở dạ dày của tôi một lần nữa, trời ơi ... Tôi chạy vào phòng tắm và đóng cửa lại khi đã đi vào nhà vệ sinh. 

-" Emi?!''  Kakashi xuất hiện bên cạnh tôi và giữ tóc lại cho tôi.

-" Em lại nôn lần nữa sao?" Kakashi nhẹ nhàng hỏi. Tôi gật đầu, thở dài, cuối cùng cũng qua cơn buồn nôn của mình.  Tôi định lau miệng thì tôi lại cảm thấy nó co thắt lần nữa.  Tôi quàng tay ôm bụng và tôi lại thấy mình đau nhói.

-" Có lẽ hôm nay em không nên thực hiện nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này quá đêm, và anh không muốn em chịu đựng điều đó." Kakashi nói khẽ xoa xoa lưng tôi. 

Tôi ho một chút rồi gật đầu, đầu óc quay cuồng.  Kakashi dẫn tôi vào phòng và giúp tôi nằm xuống nghĩ ngơi, trước khi đi anh ấy ôm tôi như một đứa trẻ và hôn tôi thật nhanh. 

-" Hãy nghĩ ngơi. Emi. " Anh mỉm cười từ dưới mặt nạ.  '

-" Vâng. " Tôi mỉm cười. Tôi nhìn anh rời đi, đóng cửa lại chứng tỏ anh ấy đã đi. 

Tôi nghe thấy anh ấy xáo trộn trong bếp một lúc. Chẳng mấy chốc anh ấy quay lại, với một ít bữa trưa được làm cho tôi. 

-" Anh nghĩ em sẽ đói. " Anh nói, để nó bên cạnh giường của tôi. 

Tôi mỉm cười với Kakashi. Kakashi bước đến gần giường hơn và hôn tôi trên đầu,

-" Ngày mai anh quay trở lại phải không?'  Tôi hỏi, ngồi dậy một chút. 

-" Anh sẽ trở lại trước khi em thức dậy." Anh trả lời, mỉm cười lần nữa. 

-" Vâng. " Tôi mỉm cười. Và rồi anh đi mất. 

Tôi nghe anh khóa cửa trước cho tôi. Tôi đã cười. Tôi chưa bao giờ yêu một người như Kakashi. Mặc dù Kakashi chỉ đi một ngày một đêm. Nhưng nó đã làm tan nát trái tim tôi.

Ngày mai là kỷ niệm một năm chúng ta ở bên nhau và chúng ta đã đồng ý sẽ tặng quà cho nhau. Nhưng tôi thực sự không biết nên tặng quà gì cho Kakashi và tôi chỉ còn vài giờ nữa.  Cộng với việc bị bệnh này chính xác không làm mọi thứ dễ dàng hơn.  Tôi nằm trên giường một lúc, suy nghĩ về những gì tôi nên làm. 

Tôi đã ăn bữa trưa đầu tiên, và đợi một chút để xem liệu cuối cùng tôi có buồn nôn nữa không, nhưng may mắn thay, tôi đã không buồn nôn nữa. 

Và đó là một điều tốt để tôi có thể ra ngoài và mua quà tặng cho Kakashi. Tôi mang đôi giày thể thao cũ của mình, thứ mà lần đầu tiên tôi mang khi tôi trở lại hình dạng con người và cả những chiếc áo cao của tôi nữa.  Vẫn có một vài vẻ kỳ lạ khi tôi mặc chúng ra ngoài, nhưng chúng rất thoải mái! 

Tôi mặc chiếc áo này và đi và phối hợp với một trong những chiếc áo len của Kakashi. Nó trông rất lớn đối với tôi nhưng tôi không quan tâm nó như thế nào.

Lấy một số tiền và nhanh chóng đi ra ngoài. Tôi vội vã ra vào cửa hàng, tìm kiếm thứ gì đó đủ tốt cho Kakashi.  Tôi tìm thấy một cửa hàng bán chiếc kính tuyệt vời này trông thật hấp dẫn, trong đó tên của bạn hoặc một số từ được khắc vào đó với một hình ảnh nhỏ hoặc biểu tượng ở phía dưới.

-" Xin lỗi, chúng mất bao lâu để làm được như vậy?"  Tôi hỏi người phụ nữ ở quầy. 

-''Thông thường hai đến ba ngày." Cô trả lời với một nụ cười. 

-" Ồ, phải rồi." Tôi thở dài.  Nụ cười của cô biến mất và cô hơi nghiêng đầu. 

-" Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.

-'' Chỉ là ngày mai là kỷ niệm một năm tôi và bạn trai ở bên nhau và tôi đã tìm mọi nơi để tìm một món quà, và bây giờ tôi tìm thấy một thứ, nhưng đã quá muộn!'' Tôi giải thích

-" Oh." Cô nói, nhìn xuống. _" Tôi hiểu rồi.  Tôi sẽ xem thử nếu có thể được thì ngày mai sẽ được. Điều đó có giúp được không?"  

-"Vâng, vâng, cảm ơn cô. " Đột nhiên, bụng của tôi lại đau, tôi ôm bụng.

-" Bạn ổn chứ." Cô ấy hỏi khi tôi quỳ xuống. Cô ấy chạy nhanh qua một bên quầy và xuất hiện bên cạnh tôi.

-" Không sao đâu, chuyện này đã xảy ra được một lúc rồi." Tôi thở. Tôi thấy mình toát mồ hôi lạnh và nặng hơn, mặc dù có vẻ như rất khó thở. 

-" Chúng tôi phải đưa bạn đến bệnh viện, tôi cảm thấy bạn trông không được tốt.''  Cô lầm bầm. _" Đợi ở đây một lát, em gái tôi là một ninja y thuật, em ấy sẽ biết phải làm gì." Người phụ nữ tốt bụng biến mất trong giây lát và tôi đứng lên, ôm bụng, cố gắng không vội vã. 

Đột nhiên, cô ấy lại xuất hiện với một người phụ nữ khác, lớn hơn một chút, có lẽ 29 tuổi?

-" Cô ấy đây rồi!" Chị ấy cúi mình và giúp tôi nằm lên ghế sofa.

-" Tên em là gì?" Cô hỏi.

-" Emi, Emi Funkai.'' Tôi nhăn nhó.

-" Tôi là Kira, và đó là chị gái tôi, Neva. Được rồi, bây giờ hãy nói cho tôi biết Emi, nó đau ở đâu?" Kira hỏi.  Tôi chỉ vào bụng dưới của tôi và cô ấy bắt đầu sử dụng nhẫn thuật y tế của mình. Tôi cảm thấy khá hơn một chút khi cô ấy tiếp tục chữa bệnh. 

-" Cảm ơn chị. " Tôi lầm bầm. 

-" Emi, chúng tôi thực sự phải đưa em đến bệnh viện." Kira khẽ mỉm cười. Tôi đưa tay lên miệng. 

-" Tôi nghĩ rằng tôi muốn nôn. "

Đôi mắt của Neva mở to và cô vội vã rời đi trước khi quay lại với một cái xô. 

-" Ở đây, Emi!'' Cô ấy nói, đặt nó trước mặt tôi. Tôi lấy cái xô. Vừa kịp lúc.  Kira và Neva đợi tôi dừng lại. 

-" Chúng tôi sẽ cố gắng đưa bạn đến bệnh viện." Neva nói với tôi. Tôi gật đầu và họ giúp tôi đứng lên. Neva đóng cửa hàng và hai chị em họ giúp tôi đến bệnh viện. Họ chờ tôi bên trong phòng cấp cứu và thậm chí đi vào với tôi. Bác sĩ vào phòng và đến chỗ tôi. Bên cạnh tôi là hai chị em họ đang ngồi, những người bạn mới nhất của tôi. 

-" Cô Funkai, tình trạng của cô ổn định nhưng chúng tôi sẽ giữ cô qua đêm." Bác sĩ bắt đầu nói. 

-" Nhưng còn Kakashi thì sao?''  Tôi hỏi. 

-" Chồng của cô.?'' Bác sĩ hỏi, mỉm cười. Tôi lắc đầu.

-" Bạn trai của tôi, nhưng ngày mai là kỉ niệm 1 năm chúng tôi quen nhau." Tôi mỉm cười. Mặt bác sĩ sáng lên. 

-" Aw, thật đẹp. Cô đã có cho anh ta bất cứ điều gì chưa?'' Cô ấy hỏi. Tôi lắc đầu. 

-" Tôi định mua quà, nhưng cơn buồn nôn của tôi lại lập lại vì vậy tôi đoán sẽ không có tặng quà cho anh ấy được. " Tôi nói, hơi thất vọng. 

-" Có thật không? Tôi nghĩ rằng cô có thể phải thay đổi suy nghĩ của mình về điều đó, cô Funkai." Bác sĩ cười thầm với chính mình. Tôi nhướng mày. 

-" Ý bác sĩ là gì?''  Tôi hỏi. Bác sĩ mỉm cười với tôi và nhích lại gần hơn một chút. 

-" Xin chúc mừng cô Funkai, bạn đang mang thai!''

                        03/06/2019. Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top