Đệ ngũ chương - Giấc ngủ.

Con người sống phụ thuộc vào một số yếu tố cơ bản và cần thiết, không có dù chỉ một trong số chúng cũng không thể sống nổi. Giống như không khí, nước, thức ăn, hay giấc ngủ.

Hay tình người.

Nhưng Kim Quang Dao và Tiết Dương đâu còn là con người nữa, chúng thoát ly chuẩn mực đạo đức, đạp lên luân thường đạo lý, tự tạo ra quy tắc sống đầy tàn nhẫn độc ác của chính mình.

Nên chúng sẽ không bao giờ có thể nếm trải tình người ấm ngọt, hay hưởng thụ một giấc ngủ yên.

Không.

"Tao sẽ để mày ngủ ở đây đêm nay. Sau đó thì cút đi."

Kim Quang Dao đã nói vậy với Tiết Dương, khi thấy gã lưu manh ấy đứng trước nhà mình.

Nó bị thương vì đánh nhau, gò má vốn thanh tú sắc sảo bị bầm tím, khoé môi có vết rách, cả người không chỗ nào lành lặn. Bằng kinh nghiệm của mình, Kim Quang Dao cảm thấy nó hẳn bị gãy xương tay rồi.

Kim Quang Thiện muốn tìm kiếm kẻ nghiên cứu học thuyết tà ma người xưa để lại, nên mới thu lưu Tiết Dương. Cho nó chi phí sinh hoạt và chỗ ở. Nhưng Tiết Dương đã lớn lên trong nguy hiểm và thiện ác hỗn độn, bùn nhơ nhơm nhớp ở dưới đáy là điều nó quen thuộc, nên nó không thể ngăn mình tìm về với chúng. Nó vẫn đánh nhau, vẫn lừa lọc, trộm cướp, tàn nhẫn với người khác và tự thiêu đốt sức sống của chính mình.

Khi được nhà họ Kim mời về, Kim Quang Dao là người phụ trách nó. Người cho nó ở nhờ trong khi tìm kiếm căn hộ hợp ý nó, trò chuyện và băng bó vết thương cho nó.

Có lẽ ban đầu Kim Quang Dao diễn vai từ ái hiền lành tốt bụng mượt quá, nên Tiết Dương càng được nước lấn tới, đi quá giới hạn. Nó muốn nhìn thấy con người thật tăm tối u ám kinh khủng của người kia.

Kim Quang Dao nhớ. Có lần nó lao vào một bầy côn đồ mà chẳng buồn suy xét, để rồi bò dậy từ một núi người chất chồng. Trước khi ngất đi vì đã tự bỏ đói nhiều ngày, nó đã gọi y. Dạ dày đã không có gì còn cậy mạnh hút thuốc, để rồi bụm miệng, nôn thốc tháo. Lúc y đến nơi thì nó đã ngất đi rồi. Kim Quang Dao thấy vậy, thở dài. Ôm nó vào lòng, vừa ôm vừa dỗ, người yêu dấu lên cơn tự hành hạ bản thân, y không ngăn được người ta mà chỉ có thể ôm về băng bó chăm sóc thôi.

Tinh thần Tiết Dương không ổn định, được y chăm sóc vài ngày thì tỉnh táo hơn chút. Rồi một hôm nào đó y về nhà, thấy nó ngồi trong thư phòng, ngẩn người nhìn một loạt các ghi chép. Đến gần, Kim Quang Dao thấy các đơn thuốc với bác sĩ tâm lý của mình.

Tiết Dương đã thẳng thừng bước chân vào lãnh địa của y bằng việc đi quá giới hạn như thế đấy.

Nó nhận ra thế giới quan của Kim Quang Dao hoàn toàn méo mó biến dạng. Giống như nó vậy. Nó vốn thông minh mà, biết đường nào là đúng điều nào nên làm, chỉ là không thể ngăn bản năng của mình đi về phía diệt vong. Vậy nên nó đã hiểu Kim Quang Dao từ rất sớm, và ngược lại.

Thi thoảng nó nghĩ cái kiểu u ám thâm trầm tiêu cực hận thù đè nén trong lòng, ngoài mặt thì dễ chịu êm ái hiền hoà của Kim Quang Dao, nếu thích ai đó thì quả là cơn ác mộng. Bởi vì y nguy hiểm, bản năng của y khiến người khác dè dặt sợ hãi, dù có khát khao gần gũi bộ mặt từ ái của y đến đâu.

Nó cũng nghĩ nếu y thích mình, có lẽ y sẽ nhốt mình dưới hầm. Bởi vì Kim Quang Dao không cân bằng được cảm xúc, nên y sẽ phát tiết bằng các hành động cực đoan. Cả về yêu thương lẫn ghét bỏ.

Giả như Kim Quang Dao thích Tiết Dương, sáng nào đó nó tỉnh dậy và không còn thấy trần nhà quen thuộc nữa, chỉ mấy màu đen tuyền tăm tối nơi căn mật thất của y.

"Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm."

"Chúng sợ ngươi. Nên sẽ tổn thương ngươi. Chẳng có ai dành cho ngươi chút cảm xúc tốt đẹp lành mạnh nào đâu."

"Vậy nên cứ ở đây đi Tiết Dương."

"Ngươi sẽ mãi mãi an toàn, và được yêu."

"Ngươi cũng đâu cần thế giới bên ngoài làm gì, đúng không? Nếu ngươi muốn, dù là cái gì ta cũng sẽ đem đến cho ngươi. Ngươi đâu cần phải đánh đổ sạp hàng của bọn chúng làm gì nữa, cũng không cần lên đài cao, bị người phán xét."

"Nhỉ. Sống ở đây. Chết ở đây. Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi."

Có thể lắm. Tiết Dương nghĩ. Kim Quang Dao đúng là kiểu tốt đẹp khiến người ta sa chân, nếu chẳng may y cũng thích người ta thì người ta đừng hòng đứng lên nữa. Ngã mãi trong vũng bùn là y đi.

Nhưng về với hiện thực, nó đã sa chân rồi mà y chẳng mảy may giữ lấy. Khiến nó vừa tủi thân vừa cáu bẳn. Vết thương vốn muốn được người ta vỗ về băng bó cũng chẳng đau mấy nữa.

"Thế có vào không?" Kim Quang Dao vừa tỉnh dậy. Bây giờ là ba giờ sáng. Người yêu dấu thật biết cách chọn giờ mà gõ cửa. Đã thế chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng trước cửa, thẳng lưng mà trơ lì.

Tiết Dương đi vào. Chiếm lấy sofa trong lúc Kim Quang Dao lấy hộp thuốc, kẹp bông để sát trùng vết thương cho nó.

Cồn làm da nó bỏng rát. Lại không thể ăn kẹo ngọt để quên đau vì người ta đang sát trùng vết rách ở môi cho nó. Nó nếm được chút vị mằn mặn.

Dán băng vết thương lên khoé miệng cho người yêu dấu, lấy cho người ta một cục kẹo dẻo, rồi nắn xương tay, cố định lại cho người ta. Băng các vết thương trên người nó lại và lấy đá để nó chườm tiêu bầm trên mặt. Kim Quang Dao sơ cứu rất nhanh, cũng thành thạo. Có lẽ thế mà từ những ngày đầu Tiết Dương đã thích được y băng bó cho. Trước đó toàn tự mình làm, cẩn thận thì cẩn thận nhưng chỗ nào bé quá hoặc mấy vết bầm có thể tự hết thì nó cũng kệ. Có mỗi Kim Quang Dao tỉ mỉ chăm sóc nó thế thôi.

Kim Quang Dao làm xong thì vỗ nhẹ bên má không bị thương của nó, bảo nó đánh răng rồi ngủ sớm đi. Muộn rồi. Không nói gì thêm, cũng không để ý nó nữa.

"Mày bị mất ngủ mà." Nó lẽo đẽo theo người ta vào phòng. "Tao tưởng mày không ngủ được, nên mới đến tìm." Uất ức qua đi thì Tiết Dương bắt đầu nhìn sắc mặt Kim Quang Dao, tưởng người ta giận thật rồi.

Kim Quang Dao thì giận gì nổi Tiết Dương. Tất nhiên là không rồi. Nhưng nhìn Tiết Dương hạ mình rất thú vị, nên y sẽ điều chỉnh cảm xúc sao cho hợp lý, đủ để thấy vẻ mặt này của người yêu dấu.

"Tao từng nghĩ đến việc được mày nhốt." Tiết Dương thấy Kim Quang Dao khăng khăng đi thẳng, chẳng để tâm đến nó thì không chịu được, thốt lên mà không cần suy nghĩ. Nói xong rồi thì nó cũng không nghĩ mình vạ miệng, đằng nào chẳng biết, biết sớm thì hơn. Nó nói rõ luôn.

"Tao đã thích mày. Nhưng mày là người điên mà, nhốt người yêu lại hẳn nằm trong mục vẫn ổn với mày. Nên tao tưởng tượng dự trù trước."

Kim Quang Dao sững người một lúc. Ai nghe mấy lời không giống tiếng người như thế được nói bằng giọng thản nhiên như không mà chẳng sửng sốt. Huống chi là mấy lời kia y cũng nghĩ đến rồi.

"Vì sao mày cảm thấy tao sẽ nhốt mày?" Y hỏi. Ngầm khẳng định vế người yêu là thật. Kiểu giao tiếp bỏ qua thông tin, đôi bên ngầm hiểu này đã thành thói quen.

"Không gì cả." Tiết Dương đã tắm gội qua, tóc sũng nước, ngồi đong đưa chân trên giường. Kim Quang Dao hiểu ý lại gần lau tóc cho nó. "Mày đè nén quá nhiều, giải toả quá cực đoan. Yêu thương là một cảm xúc tương đối sâu sắc, nên mày hẳn cũng sẽ phản ứng thái quá nếu yêu ai đó thôi."

"Mày bất an mà. Lại còn u ám. Lúc nhìn ánh mắt tăm tối của mày khi vuốt ve mấy món đồ mày sưu tầm, tao đã hiểu mày là thằng tâm thần."

"Nhưng không sao đâu. Tao thích mày mà."

Đến hôm sau, cuối cùng Tiết Dương cũng chẳng cút thật như lời Kim Quang Dao cảnh cáo.

Một thời gian sau, mấy gia tộc lớn biết về dự án nghiên cứu tà đạo của Kim gia, không hài lòng nên buộc phải bỏ đi. Tiết Dương bị yêu cầu trục xuất.

Và Kim Quang Dao đã là người làm y biến mất.

Tầng hầm dinh thự riêng của y có thêm một người. Và cuộc sống của họ vĩnh viễn không bao giờ có thêm một ai nữa. Không có một sự cứu rỗi nào nữa. Chỉ có tăm tối là vĩnh hằng, là bất biến, là kéo dài vô tận.

Nhưng họ sẽ hạnh phúc mãi mãi bên nhau.

*Kim Quang Dao và Tiết Dương có kí ức của thế giới đầu. Bọn nó hiểu thế giới bọn nó đang sống không thực sự tồn tại mà chỉ là một dạng mô phỏng của tu chân giới đầu tiên. (nên Kim Quang Dao mới bảo đừng ra ngoài, ở đây không cần phải đánh đổ sạp hàng,..)

*Vốn dĩ Kim Quang Dao đã định tìm Tiết Dương, nhốt nó lại rồi tẩy não, để nó chẳng thể biết đến ai hay cái gì ngoài y nữa. Bởi vì ở thế giới đầu tiên y đã mất hoàn toàn niềm tin tưởng vào các thể loại tình cảm dịu dàng lành mạnh (kĩ nữ y đã thả đi, Lam Hi Thần đều là một phần quan trọng đưa y đến quan tài tăm tối kia). Y từ bỏ việc trở thành một người tốt hơn, nghĩ rằng cứ đi theo u ám tăm tối thì hơn, không tệ hơn được nữa. Nên mới có kế hoạch như thế, để chắc rằng Tiết Dương sẽ không bỏ chạy, hay làm hại y. Nhưng lúc gặp Tiết Dương thì người kia cũng giống mình. Bị ám ảnh từ song phương thì tẩy não làm gì nữa.

*Không rõ là Tiết Dao hay Dao Tiết.

*Sự cực đoan của Kim Quang Dao và Tiết Dương không khớp với bối cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top