01. chiếu tướng

"mấy đứa cứ tiếp tục đi, ta phải về trước thôi." Tsunade nấc cục, loạng choạng bước đi sau một chầu rượu tê tái trần ai. Shizune và Sakura hai đứa cắp hai tay bà cặp kè đi chằm chặp bên cạnh bị đá văng đi khi Tsunade với tay tới cái tay nắm cửa của ngôi nhà thân thương nơi chỉ có một mình bà sống ở đó. Lần mò trong bóng tối để rồi vấp chân bàn chục lần, Tsunade tìm về chiếc giường yêu dấu, bà bung xoã hết cỡ giáng lưng xuống một cú không mấy kiên dè.

Tsunade gác tay lên tráng thở nặng nhọc với cái đầu quay cuồng chất cồn, không gian xung quanh tối đen như mực còn Tsunade thì phải chật vật quơ quàng tìm cho mình cái chăn bông.

Naruto đang trở thành Hokage đệ thất của làng, cùng với nhiệt huyết thằng bé mang theo từ lúc trẻ cho tới bây giờ và xa hơn nữa, đám con gái trong làng kể cả đệ tự ruột thừa của bà, Sakura Haruno, đã lập gia đình và có con để chăm đi rồi. Chúng nó bận đến chả dám nốc cạn chai rượu sake còn Tsunade thì chả kiên dè gì dốc cạn một lốc rượu gạo và rồi nằm dài với cái đầu đang không ngừng múa lửa. Lần đầu tiên trong mấy chục năm  Shizune để bà phải uống bao nhiêu tùy thích và thế là chật vật, xỉn quắc cần câu say quên cuộc đời.

Tsunade không hiểu sao mình lại có thể bậc dậy đi tìm nước trong tình trạng xụi bại lụi như cạn kiệt chakra và cái đầu thì không ngừng quay cuồng. Bà dốc cạn những ly nước đầy lạnh ngắt và ngồi thụp xuống ngay cạnh cái máy lọc nước đang chạy ro ro, bó gối và cố gắng bình tâm.

Thở đều,

Thở đều,

Bình tĩnh lại,

Và sau đấy là khóc rưng rức.

Chính Tsunade cũng không biết động lực nào lại khiến bà khóc nhiều tới mức đó. Sau hàng chục năm chưa bao giờ rơi một giọt muối nào thì đây là lần đầu bà thấy nước mắt quay lại với mình, quý giá như vậy nên Tsunade không nỡ chùi đi, bà cứ để mặt nước mắt lăn dài như thế, không chùi cũng không cố gắng ngưng khóc.

Lâu lâu mới khóc được mắc chi phải ngưng?

"Chết tiệt."

Tsunade chửi bâng quơ sau khi ném ly nước vào bóng tối rồi co gối ngồi bất động.

---

"Cho xin con pháo nha!"

Tiếng đập nhỏ vọng lại u u trong tai Tsunade làm bà phải giật mình ngước lên và sau đó là bất ngờ hoàn toàn khi nhìn thấy trước mắt một đám trúc non xanh ngập trong ánh nắng, một khuôn mặt trông quen quen với vài nếp nhăn và mái tóc trắng dài luộm thuộm. Điểm trang trên môi một cụ cười rộng, ông già kia ăn mất con pháo của bà.

"Gì vậy? Mĩ nam xinh đẹp tuyệt vời lắm sao?" Lão tóc trăng che miệng cười e thẹn khi bắt gặp Tsunade đang nhìn lão chằm chằm và phe phẩy con pháo xanh của bà trên tay.

"Tsunade ơi là Tsunade, sao lại lơ là phòng bị thế?"

"Gì đây?" Bà cúi xuống ngó hai tay mình, ngực, áo, tóc. Chả có chỗ nào không bình thường cả. Tsunade nhéo vào tay và lập tức thổi phù phù chỗ đỏ ửng lên vì đau. Mùi hương trà sen thơm ngát toả ra ngào ngạt khắp xung quanh khiến Tsunade không thể nghĩ được nơi này là ảo ảnh hay là bà đang mơ.

"Là sao?" Tsunade ngơ ngác và ngỡ ngàng, cố trấn tĩnh mình bằng cách hít thở thật đều và run run cầm tách trà lên. Điều đó làm lão Jiraiya bậc cười khanh khách.

"Bà đang nói mớ à?"

Khoan đã.

Rốt cục là có đang mơ hay không?

Mặc kệ vậy sắp bị chiếu tướng rồi.

"Xin nhẹ con xe." Tsunade lật ngược thế cờ bằng con ngựa của mình làm Jiraiya một phen thấp thỏm, suýt nữa là mở miệng đòi hồi cờ trả pháo chuộc xe. Có mà mơ, xe mười pháo bảy ngựa ba.

"Chưa chiếu được tướng thì đừng có mừng sớm."

"Thế thì xin mời." Tsunade nhấp ngụm trà và quan sát, đã lâu rồi bà không đánh cờ tướng, nhưng bỏ lâu không có nghĩa là xuống tay lục nghề đâu.

"Lên chốt vậy.." Jiraiya phân vân chạm vào con chốt và đẩy nó lên, nhưng con chốt chưa đi nửa đường lão đã vội vàng kéo nó xuống, thay vào đó, Jiraiya hồi con xe cuối cùng của mình lại giữ tướng.

Tsunade chỉ đợi có vậy, vung tay đập ngựa ăn một con pháo trước ánh mắt tiếc nuối của ông bạn già.

"Vậy đồng đều rồi, mỗi bên còn một con pháo để đánh úp."

"Nhưng mà bà chỉ mất mỗi con pháo!"

"Cũng tại ông thôi nhưng nhị gì." Tsunade nhấc nhấc chân mày, nhấp ngụm trà và tiếp tục quan sát. Một con ngựa của Jiraiya đã vào thế chết khi kẹt cứng giữa một chốt, một tượng và một xe của bà, chỉ còn mỗi con ngựa vẫn chưa ra, một con xe cùi vẫn đang giữ tướng và một con pháo đang cố chạy khỏi con xe của Tsunade. Chỉ cần đi ngựa chiếu tướng để con tướng chạy ra ngoài và đánh úp với con xe thì coi như hết cứu. Vậy thì chỉ cần lụm hết mấy con sĩ với tượng, vì có con xe què giữ tướng cũng chả làm được thá gì.

"Thì bây giờ đi chốt nè.. khoan! Chống sĩ cái!"

"Chống sĩ thì lụm sĩ." Con ngựa nhảy thoăn thoắt trên phần cờ của Jiraiya để lại đám sĩ tượng bị Tsunade ngốn hết chừa lại mỗi con tướng nằm trơ trọi.

"Cho tôi đi lại được không?"

"Ông nghĩ câu trả lời sẽ là gì hả?"

"Hết trà rồi bà đi pha dùm tôi đi." Ánh nhìn năn nỉ lướt qua và sau một phút pha trà con sĩ của bà mất tiêu.

"Thôi thì chiếu tướng nè." Jiraiya e thẹn đẩy xe xuống cuối bàn cờ nơi con sĩ cách đây một phút vẫn còn ở đó, bà nhớ rất rõ và rất kĩ. Nhưng không buồn đôi co cho mệt thây, Tsunade dời con tướng của mình đi lên.

"Chiếu tiếp nè." Jiraiya cũng dời con xe lên.

Tsunade kéo tướng xuống, Jiraiya cũng lặp lại hành động đó với con xe của mình. Biết ngay có người lại nhờn, Tsunade quăng ánh nhìn ba phần mệt mỏi bảy phần khinh bỉ cho người đối diện và kéo tượng xuống giữ tướng. Lão tiên nhân ngoạm con tượng của bà không mấy nương tình.

"Chắc chưa?" Tsunade xoa cằm.

"Sao tự dưng hỏi vậy?" Jiraiya chép miệng thong dong nhấp ngụm trà, đột nhiên lão bậc dậy nhanh như bị giật điện và la í ới. "Chưa chắc! Chưa chắc! Cho tôi đi lại đi!!"

"Chèn ơi cho xin con xe nha!" Tsunade hạ pháo từ đằng sau con chốt của chính bà, thế là đi đời cặp xe đỏ chót trong nước mắt của tiên nhân háo sắc.

Không thể ngờ được, không thể tưởng tượng nổi, không thể tin được, không thể hiểu được tại sao lại như thế, không thể suy diễn được.

"Biết vậy nãy hốt luôn con tượng cho rồi" Jiraiya lẩm bẩm và sau đó là một hồi ngẫm nghĩ.

"Ai đời đã gian lận mà còn không thắng được?"

Jiraiya kéo ngựa về, ngay lập tức Tsunade với cặp xe đầy đủ dàn trận dưới phàn cờ của ông bạn già của mình. Con tướng của Jiraiya chạy liên hồi kì trận, với một con pháo và hai con ngựa bị dồn vào thế thủ bắt đầu náo loạn hết thảy.

"Chiếu tướng"

Jiraiya đánh liều để con tướng của mình trống không, cố gắng tấn công đảo ngược thế cờ. Tsunade sập sĩ, Jiraiya đánh ngựa lao lên.

"Chiếu tướng." Tsunade chạy tướng lên, con ngựa thứ hai của Jiraiya mai phục sẵn kéo đến và lại tiếp tục chiếu con tướng vẫn còn hùng hậu sĩ tượng của bà.

"Bí chưa" Jiraiya nâng ly trà. "Bí đi bí đi, làm sao mà thắng nổi."

Tsunade vuốt cằm, bà có thể chạy tướng sang một bên nhưng đó là khi không có con tướng của Jiraiya nằm sờ sờ ở phía đối diện. Nhưng thật may vì con xe của Tsunade vẫn còn nằm ở chỗ giúp bà trụ được thế cờ này.

"Hồi xe giữ tướng à?" Jiraiya chống cằm, kéo con ngựa ra xa khỏi xe, đồng thời trở lại thế căng thẳng dò xét.

Tsunade thở ra, bắt đầu di chuyển con chốt cuối cùng.

Jiraiya trở lại thế tấn công, với hai con ngựa vẫn có thể làm nên chuyện. Còn bao nhiêu cờ vẫn chưa phân định được thắng thua thế nào đâu. Giữa không gian yên tĩnh đầy mùi hoa sen phơi nắng, mùi nước trà và không khí mát mẻ mà gió mang lại. Màu xanh của trúc non lay động khi có đợt gió thổi qua, đột nhiên Tsunade cảm thấy mình cần không khí này, mãi mãi.

Jiraiya không buồn ăn chặn con chốt nhỏ nhoi của Tsunade, thế nên bây giờ bà đã di chuyển nó xuống tận cuối bàn cờ.

"Chiếu tướng." Jiraiya kéo pháo xuống sau con tượng của Tsunade, một lần nữa đe dọa con tướng của bà. Tsunade kéo tượng lên, để rồi Jiraiya ăn mất con tượng ở đầu bên kia con tướng.

"Đánh cờ có lên tay đấy chứ!"

"Không chỉ là tôi tiến bộ không mà bà còn kém xuống đó." Jiraiya nhếch mép, tưởng có được thế thượng phong sao?

Đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về.

Con tướng của Jiraiya trống không, pháo nằm không đúng chỗ, hai ngựa một con lọt thỏm ở bàn cờ bên kia một con không thuận tiện chạy kịp về để giữa tướng. Hai con xe xanh của Tsunade cứ thế một trên một dưới, gần đó là con tướng nằm trong ô chỉ còn biết chạy lên trên cùng.

"Ấy chết quên con chốt!" Jiraiya vò đầu bứt tóc trách bản thân sao không triệt tiêu con chốt của Tsunade ngày từ đầu đi. Để con tiểu tốt đó nhởn nhơ và rồi quân cờ nhỏ nhoi ấy đã trở thành mấu chốt mà Tsunade thi triển.

"CHIẾU TƯỚNG!" Thua đi, làm sao mà thắng nổi.

"Lần thứ năm mươi sáu."

Jiraiya thở dài, tổng cộng có năm mươi sáu lần ông ta thua Tsunade trong trò này. Chán thật.

"Phải chi ông lấy luôn mấy con chốt của tôi thì may ra.." Tsunade nhấp ngụm trà và nhún vai, tung hứng hai con xe đỏ chót của đối phương trên tay. "..nhưng mà ông vẫn thua thôi ông già à."

Giọng nói ba phần tư cao năm phần kinh bỉ hai phần không rõ.

"Lâu rồi mới gặp mà vẫn không ra oai được với bà thiệt tình." Jiraiya hắn giọng, một tay hất tung bàn cờ. "Thô lỗ xíu đừng giận tôi, chúc chuyến đi vui vẻ!"

"Ê cái gì vậy?"

Chưa kịp bật bách hào ấn đã bị Jiraiya rút văng lên một khoảng không nào đó.

"Lão già chết đẫm." Tsunade lật người lại trên không với thế đứng giúp bà có thể an toàn khi tiếp đất, tay thủ sẵn một lượng chakra cho đòn đấm long trời lỡ đất. Nhưng chưa kịp rơi xuống, Jiraiya đã nhảy phóc lên, bay còn nhanh hơn Tsunade lúc nãy. Không đấm dưới đất thì đấm trên trời.

Có điều lúc Tsunade vung tay, Jiraiya đột ngột nắm lấy tay bà rồi lôi đi, nắm đấm của Tsunade giáng vào không khí tạo thành một luồng gió đẩy cả hai bay tuốt lên trời.

Một cánh cổng sáng lạng nào đó nuốt chửng cả hai người bạn già và đóng sầm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top