Chap 22: Andrew

Kasu chậm chậm mở mắt, trước mắt cô là một không gian trắng toát. Cô quay đầu về phía bên trái. Thấy cắm vào tay là một đường dây dẫn nước. Có lẽ... cô được đưa vào bệnh viện rồi đi!

Kasu ngồi dậy, đưa tay đỡ đầu. Đau thật! Từng cơn nhức nhối cứ ập tới như búa đổ. Đôi mắt nhòe đi vì cơn chóng mặt.

"Kasu-chan..."

"Là ai vậy?"

Kasu ngẩng mặt, đưa mắt nhìn vài người hốt hoảng tiến đến chỗ cô. Nhưng cô lại chẳng thể nào nhìn được bọn họ là ai.

Đôi mắt cứ nhòe đi, nhức nhối đến khó chịu khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt những người đó.

"Kasu-chan..."

"Kasu-chan..."

"Rốt cuộc... là ai đang nói vậy?"

Kasu nheo mắt nhìn người đang nắm lấy tay mình phía bên kia. Nhưng thứ cô nhận được cũng chỉ là một mảng nhòe cùng tiếng rè rè bên tai.

Kasu vẫn có thể nhận ra người kia đang nói thứ gì đó, với một tâm trạng đầy hốt hoảng và lo sợ. Nhưng... cô không nghe được. Kasu đưa tay ôm mặt, cố gắng chống lại cảm giác đau đớn vừa ập tới.

"Khó chịu thật!"

Kasu nhận ra người kia đã vội xoay người chạy đi. Ánh mắt cô lẳng lặng nhìn bóng lưng ấy rời khỏi căn phòng. Thầm cười nhẹ. Nhưng khi ánh mắt cô dừng ngay giữa phòng, cơ thể liền cứng đờ lại.

"Tại sao? Tại sao hắn lại ở đây?"

Khuôn mặt Kasu bắt đầu xuất hiện tia hoảng loạn, con mắt bên phải bắt đầu trở nên nhức nhối khiến cô không thể không đưa tay ôm lấy. Tay còn lại cô ôm lấy ngực. Cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình.

"Kasu!"

Kasu như ngừng thở, cô hoảng loạn đưa mắt nhìn bóng dáng ngay giữa phòng.

"Không... Không thể nào!"

Đôi môi cô run rẩy như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cứ nghẹn ứ lại. Bóng dáng mờ nhạt ngay giữa phòng dần trở nên rõ ràng hơn.

Đó là một chàng trai với dáng người cân đối, đôi chân dài ẩn sau chiếc quần đen khiến người ta tò mò. Mái tóc màu đen cùng đôi mắt màu hổ phách đầy ý cười nhìn thẳng vào Kasu. Nhưng... cái nhìn ấy lại khiến cô sợ hãi.

"Hộc... hộc..."

Kasu đưa tay ôm miệng, cố nén cơn buồn nôn vừa ập tới. Nam nhân kia nhẹ nhàng cong môi, ánh mắt nhu hòa nhìn Kasu, hé miệng.

"Kasu!"

Cơ thể cô cứng đờ, đôi mắt đỏ rực ngập nước nhìn thẳng vào đôi hổ phách đầy ý cười kia. Nam nhân kia bắt đầu bước tới gần, cơ thể cô bắt đầu run rẩy.

Sự sợ hãi và hoảng loạn không ngừng xuất hiện trên khuôn mặt. Cô vung tay, dần lùi lại. Hét toáng lên.

"Cút! Cút đi! Đừng chạm vào tôi!"

Nhưng nam nhân kia lại như không nghe thấy, cứ tiếp tục tiến lại gần. Nụ cười dịu dàng trên môi đang dần dài ra, đầy sung sướng và điên cuồng.

"Đừng lo!"

Đôi bàn tay trắng nõn từ phía sau Kasu xuất hiện, che đi đôi mắt ngập nước vẫn đang dõi theo nam nhân kia của Kasu.

"Ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi!"

Nghe giọng nói quen thuộc quen kia, bất giác Kasu cảm thấy yên lòng đến lạ. Nhưng giọng nói ấy như có ma lực khiến Kasu nhanh chóng ngất đi.

Nam nhân mắt đỏ đưa tay ôm lấy Kasu, đầy dịu dàng và ôn nhu. Nhưng khi ánh mắt chạm tới bóng dáng nam nhân hổ phách, chỉ còn sự lạnh lùng cùng sát khí.

"Ngươi xuất hiện ở đây làm gì Andrew?"

Nam nhân hổ phách dừng lại, nụ cười trên môi biến mất, để lại một khuôn mặt âm trầm đầy đáng sợ.

"A, làm gì à? Đến thăm Kasu bé nhỏ của ta chứ làm gì nữa!"

Nam nhân hổ phách tên Andrew nhếch mép, híp mắt nhìn nam nhân mắt đỏ kia.

"Nếu không phải Kasu bé nhỏ tinh thần hôm nay không ổn định thì ta cũng chẳng có ở đây đâu. Đều là nhờ ơn của ngươi cả đấy Fusegu!"

Fusegu siết chặt vòng tay, bảo vệ Kasu chặt chẽ. Đôi mắt tràn đầy sắc lạnh nhìn chằm chằm Andrew.

"Đừng để ta phải lập kết giới nhốt ngươi lần nữa! Nên nhớ ngươi chẳng qua đã từng là một con người thôi. Đừng phách lối với ta!"

Andrew nhếch mép, nở nụ cười đầy bỡn cợt.

"Đừng đùa chớ! Ta bây giờ đâu phải là con người. Vì Kasu bé nhỏ ta có thể làm mọi thứ. Nhưng ngươi lại cứ luôn ngăn cản ta!"

Hắn nheo mắt nhìn hình ảnh hai con người trên giường kia. Cảm thấy thật gai mắt. Hắn cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang dần tan rã của mình, nở nụ cười.

"Thôi! Dù sao ta cũng hết thời gian mất rồi. Mong lần sau ta xuất hiện lại lần nữa sớm hơn dự kiến!"

Fusegu lạnh mắt nhìn nam nhân trước mặt biến mất. Buông bỏ cảnh giác trong lòng, cúi đầu nhìn thiếu nữ trong tay.

"Thật là... Nếu cứ như vậy thì đến bao giờ ta mới hết lo cho ngươi đây!"

Hắn thở dài, đưa tay vén mái tóc lòa xòa sang một bên, lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi.

"Đáng thương thật!"

Kasu như chìm vào bóng tối. Cô lơ lửng giữa khoảng không tối đen mù mịt. Nhưng chỉ riêng thứ đang ở giữa kia là bắt mắt nhất trong nơi kì lạ này.

"Oya... Em đến thăm ta đấy à?"

Andrew đưa mắt nhìn thiếu nữ đang tới gần mình. Nở nụ cười dịu dàng đối mặt với cô qua lớp kính. Hắn thực sự rất muốn ra ngoài a, nhưng tên kia lại khiến bé nhỏ ổn định nhanh hơn hắn nghĩ. Nên bị nhốt trong khối hình lập phương nữa rồi!

Kasu lơ lửng nhìn nụ cười thiếu đòn của nam nhân trong kia. Chỉ nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nở nụ cười nhẹ rồi biến mất.

Andrew đứng hình nhìn nụ cười của cô, cảm nhận thấy gương mặt dần nóng lên liền luống cuống đưa tay che lại.

Còn Fusegu thì hoàn toàn không biết việc đang xảy ra với Kasu. Hắn điều chỉnh tư thế của cô khiến cô ngồi vào lòng hắn.

Chợt tai hắn động đậy, đôi mắt sắc bén nhìn cánh cửa đóng im lìm trước mặt. Có rất nhiều người đang đến đây. Bước chân đầy vội vã và hổn loạn đang không ngừng tiến đến.

Fusegu cúi đầu nhìn Kasu vẫn đang nhắm mắt, siết chặt vòng tay rồi đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

"Chúng ta nên rời đi thôi!"

Đến khi đoàn người tiến vào căn phòng, tất cả những gì họ thấy chỉ là một căn phòng trống. Thứ duy nhất chứng minh có người từng ở đây là vết nhàu nát trên chiếc giường kia.

Tsuna hoảng loạn nhìn căn phòng, cơ thể cứng đờ lại. Rõ ràng... ban nãy hắn vừa gặp Kasu ở đây. Vừa gọi tên cô. Nhưng giờ đây... cô đi đâu mất rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top