Lưới bẫy căn đầy

Đêm đen buông xuống Hogwarts như một tấm màn nhung, lạnh lẽo và tĩnh mịch. Cả khuôn viên tràn ngập bóng tối, chỉ có vài ánh sao mờ ảo xuyên qua lớp mây dày, tạo nên bầu không khí u ám và ngột ngạt. Trong căn phòng Yêu Cầu, nơi đang biến đổi thành căn phòng rộng rãi có các viên rune phép tỏa sáng mờ mờ, bốn người bạn đứng vững vàng, mỗi người ôm chặt cây đũa phép trong tay, chuẩn bị bước vào màn đêm định mệnh.

Jocasta Flora đứng đầu nhóm, ánh mắt sắc lạnh, nhưng không mất đi vẻ dịu dàng khi cô nhìn Harry cạnh bên. Giọng cô vang lên nhẹ nhàng, nhưng đầy quyết tâm:

"Đêm nay, chúng ta sẽ không còn chỉ là những kẻ theo dấu. Đây là đêm chúng ta sẽ bắt trọn hắn. Peter Pettigrew sẽ không thể chạy trốn lần này."

Harry nhìn cô, sự pha trộn giữa lo lắng và niềm tin hiện rõ trong đôi mắt xanh thẳm. "Cậu chắc về kế hoạch chứ?"

Jocasta gật đầu, ánh mắt rạng lên một tia lửa quyết đoán. "Không có gì chắc chắn trong phép thuật, nhưng chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng. Rune phép báo hiệu, các bẫy phép, và đặc biệt là bùa đông cứng sẽ khóa chặt hắn không cho biến hình hay trốn thoát."

Ron, tay nắm chặt đũa, gương mặt căng thẳng nói, "Lần này, không để chuột nhỏ đó chạy thoát đâu."

Hermione, đang dán mắt vào bản đồ rune, lên tiếng, "Chúng ta đã gắn rune xung quanh khu vực ký túc xá, các hành lang và đặc biệt là căn phòng này. Chỉ cần hắn cố biến hình, rune sẽ lập tức phát tín hiệu."

Jocasta bước lại gần Harry, đặt tay nhẹ lên vai cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy chắc chắn. "Cậu đã đi một chặng đường dài, Harry. Không chỉ trong phép thuật, mà còn trong việc giữ vững niềm tin."

Harry đáp lại bằng một ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng, lòng cậu dịu lại trong khoảnh khắc đối diện với cô. Không khí căng thẳng như được kéo giãn, xoa dịu phần nào.

Bốn người ngồi thành vòng tròn trên sàn đá lạnh, lòng bàn tay cầm chắc cây đũa. Jocasta phân chia vị trí, dặn dò kỹ lưỡng về sự yên lặng và tập trung tuyệt đối.

Bất chợt, viên rune góc phòng phát sáng xanh nhạt, đũa Jocasta rung lên nhẹ nhàng. Cô thì thầm: "Đã đến lúc."

Cùng lúc, Harry và Jocasta nhanh chóng di chuyển lên cầu thang xoắn, dẫn xuống tầng hầm bí mật dưới lòng đất Hogwarts. Bóng tối dày đặc, chỉ ánh đũa nhỏ bé dẫn đường xuyên qua màn đêm lạnh lẽo. Jocasta nắm chặt tay Harry, truyền cho cậu sức mạnh, sự đồng tâm hiệp lực không lời nhưng đầy sâu sắc.

Tầng hầm ẩm thấp, đầy bụi bặm và mạng nhện phủ kín mọi góc. Tiếng gợn nhẹ vang lên, một bóng nhỏ biến đổi hình dạng trước mắt họ: từ con chuột lông xám bỗng chốc hóa thành hình người.

Peter Pettigrew hiện ra, thân hình nhỏ bé run rẩy, mắt hoảng loạn nhưng vẫn cố chống cự.

"Dừng lại!" Jocasta giơ đũa, giọng lạnh như băng.

Harry sát bên, giọng dứt khoát: "Peter Pettigrew, không được chạy!"

Pettigrew lùi lại, đôi mắt hoảng loạn đảo qua từng góc hầm. "Tôi chỉ muốn sống... đừng làm đau tôi..."

"Không còn chỗ để chạy nữa," Jocasta đáp, giọng như sắt đá.

Ngay lập tức, Pettigrew bắn ra loạt tia phép yếu ớt nhưng đầy hoảng loạn, cố gắng tấn công để thoát thân. Harry và Jocasta phối hợp uyển chuyển, tránh né đòn phép và đáp trả chuẩn xác.

Pettigrew bỗng tung ra một tia phép phá hủy, một mảnh đá vỡ văng mạnh tới. Jocasta né nhanh, nhưng Harry kịp thời kéo cô sát vào mình, đỡ lấy phần lớn lực va đập. Giây phút ấy, trái tim họ dường như cùng hòa chung một nhịp đập, sự tin tưởng lan tỏa không lời.

Hermione và Ron đứng phía sau, tay chuẩn bị sẵn sàng dây trói phép thuật. Hermione hô to: "Giờ, Ron!"

Ron lao người phóng dây phép, quấn chặt lấy Pettigrew, ngăn không cho hắn động đậy.

Nhưng Pettigrew không chịu thua, cố biến hình để trốn thoát. Jocasta không do dự, nhanh chóng vung đũa:

"Petrificus Totalus!"

Luồng ánh sáng xanh lam phóng ra, phủ chặt lên cơ thể Pettigrew, khóa chặt hắn không thể biến hình hay cử động.

Sau khi Pettigrew bị khóa chặt, nhóm bạn thở dốc, ánh mắt giao nhau mang theo niềm an ủi và sự chia sẻ sâu sắc. Harry nhìn Jocasta, nụ cười nhẹ hé trên môi, giọng thầm thì:

"Cảm ơn cậu."

Jocasta đáp lại, ánh mắt dịu dàng: "Chúng ta là đồng đội."

Trong khoảnh khắc im lặng ấy, bốn người cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như một sợi dây vô hình kéo họ lại gần nhau giữa những nguy hiểm và thử thách.

Harry ngồi dựa lưng vào bức tường lạnh, nhìn chằm chằm vào ánh sáng từ bùa đông cứng trên người Pettigrew. Tim cậu vẫn đập mạnh, nhưng không phải vì sợ, mà là vì những cảm xúc hỗn độn: giận dữ, nhẹ nhõm, và cả một chút đau lòng.

Cậu nhớ lại bố mẹ, sự mất mát, sự phản bội. Nhưng giờ đây, có Jocasta, có bạn bè bên cạnh, cậu cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Có lẽ, chính trong những đêm đen tối nhất, ánh sáng của tình bạn và tình yêu mới sáng rực rỡ nhất.

Jocasta đứng cạnh Harry, cảm nhận được sức mạnh và sự kiên cường trong ánh mắt cậu. Cô biết cậu đang vật lộn với nỗi đau quá khứ, và chính cô cũng mang trong mình gánh nặng của những bí mật lớn hơn.

Dù lạnh lùng, cô cũng không thể phủ nhận sự rung động nhẹ nhàng khi đứng bên Harry, sự đồng điệu trong nhịp thở, sự an toàn khi có cậu bên cạnh. Giữa chiến tranh và phép thuật, giữa đau thương và hi vọng, Jocasta tìm thấy nơi này một mái nhà, một người để tin tưởng, một nơi cô thật sự thuộc về chứ không phải là thế giới tẻ nhạt kia

Hermione nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt dịu dàng xen lẫn mối lo. Cô biết họ đã tiến rất xa, nhưng con đường phía trước còn dài và hiểm trở. Từng giây phút trong trận chiến này khiến cô hiểu rằng sức mạnh không chỉ đến từ phép thuật, mà còn từ sự đoàn kết và tin tưởng lẫn nhau.

Hermione thầm hứa sẽ luôn ở bên họ, hỗ trợ và bảo vệ những người cô trân quý dù bất cứ giá nào.

Ron đứng gần Hermione, tay vẫn còn run nhẹ sau trận chiến căng thẳng. Hắn chưa bao giờ nghĩ một chú chuột nhỏ bé lại là kẻ phản bội, là nguồn cơn của những bi kịch kéo dài.

Giờ đây, Ron hiểu rằng sự dũng cảm không chỉ là chiến đấu mà còn là đối mặt với sự thật, và dù sao đi nữa, cậu cũng sẽ không để bạn bè phải cô đơn trong những giây phút đen tối.

Cả bốn bước ra khỏi tầng hầm, đêm vẫn lạnh và yên tĩnh, nhưng trong lòng họ là ngọn lửa ấm áp, một khởi đầu mới cho cuộc hành trình phía trước. Lần đầu tiên, họ không đơn độc.

Cánh tay Harry khẽ chạm vào Jocasta khi họ đi bên nhau, nhịp tim cả hai hòa chung như một bản nhạc dịu dàng giữa bóng tối lạnh lẽo của Hogwarts.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top