Chap 24: Bước Ngoặt
Tối hôm ấy, sau khi ăn xong bữa tối, Hannah tranh thủ chút thời gian lên thư viện trước khi quay trở lại tháp Gryffindor. Đây là thời điểm duy nhất trong ngày mà cô có cơ may gặp được Cedric. Là nam sinh nổi tiếng và mang kỳ vọng trở thành Huynh Trưởng từ tất cả mọi người, bây giờ anh ấy đang phải học tập với cường độ không khác gì cho mười cái bài thi Phù Thủy Thường Đẳng vậy, dù rằng anh mới chỉ là học sinh năm tư. Kể từ Giáng Sinh đến giờ số lần cô gặp được Cedric chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà thời gian hai người nói chuyện được với nhau còn ít hơn nữa.
Vừa bước vào thư viện, một sự vắng vẻ lạnh lẽo nhanh chóng trở thành ấn tượng đầu tiên của Hannah. Và phải mất vài giây sau cô mới nhận ra lý do đằng sau việc mọi người đột nhiên đồng loạt bỏ một buổi tối để học bài. Hôm nay là Valentine mà... Dám cá là không chỉ Gryffindor mà cả mấy nhà khác cũng có "truyền thống" riêng cho ngày này, và mấy anh chị lớp lớn hơn thì tất nhiên là không thể bỏ qua một dịp hẹn hò hoàn hảo như vậy rồi...
Lại nhìn tới một bóng dáng quen thuộc đang lặng yên ngồi trong một góc, khắp ba cái bàn trải đầy sách vở và những cuộn giấy da vung vãi. Đôi mắt xám nheo lại đầy mệt mỏi, xong vẫn quyết không di dời sự tập trung chuyên chú của chủ nhân nó. Thậm chí khi Hannah đã đi đến phía sau lưng, Cedric vẫn không hề nhận ra.
Đã đến lúc dùng câu thần chú đầu tiên trong quyển sách của Andrew rồi...
Nghĩ là làm, Hannah vòng hai bàn tay nhỏ nhắn lên ngang tầm mắt Cedric, nhẹ nhàng chạm vào hai đôi mắt vì nhận ra người đằng sau mà từ từ nhắm lại.
"Xin chào, my princess." Anh cười nhẹ, giọng nói vui vẻ trêu chọc không khác gì mọi khi. Thế nhưng cái sự kiệt sức trong đấy thì khó mà giấu cho được.
Hannah cười khúc khích, tiếng cười mềm mại như mật ngọt sưởi ấm người trước mặt cô. Có lẽ cô không biết, nhưng thậm chí chưa cần đến câu thần chú nào, sự hiện diện của cô cũng đủ để hơn phân nửa sự mệt mọi của Cedric biến mất không còn cả dấu vết.
Hai tay Hannah di chuyển lên vị trị thái dương của anh, hơi chần chừ như để hỏi ý kiến. Cedric mỉm cười dựa lưng về phía sau, tựa đầu lên thành ghế. Hannah thấy vậy ngay lập tức bắt đầu mát-xa cho anh. Cô nói khẽ:
"Resaniga potenco" [Healing Power]
"Hannah...?"
"Suỵt... đừng nói gì cả... Em hi vọng là nó sẽ có tác dụng lên đối tượng khác... À, tất nhiên là em đã thử câu thần chú này lên chính mình rồi, anh đừng l..."
"Một câu thần chú từ quyển sách cổ ngữ của em?" Cedric vội vàng tính xoay người, nhưng nhớ ra Hannah đang làm phép nên kịp dừng lại. "Đừng làm thế lần sau, Hannah à. Em biết rằng chỉ một phát âm sai là có thể khiến cho hậu quả tai hại thế nào... Nhỡ em làm đau bản thân mình thì sao?"
"Nhưng nó không làm được, đúng không?" Hannah cười vui vẻ "và... anh thấy sao ạ? Có thoải mái không? Em vẫn chưa thành thạo lắm, nhưng em mong là nó cũng không đến nỗi tệ."
Cedric còn đang mải suy nghĩ lo lắng cho Hannah, đến khi nghe cô hỏi mới chợt nhận ra là cơn đau đầu không dứt cả tuần của mình đã biến mất từ lúc nào. Đôi mắt anh cũng không còn nhức mỏi, gân cốt toàn thân cũng thư giãn thoải mái. Và rồi tới cảm giác ấm áp chạy dọc trong từng mạch máu làm cho Cedric cảm thấy minh mẫn gấp đôi hơn bình thường.
"Cái này... thật tuyệt vời! Hannah, anh cảm thấy như trở thành một người hoàn toàn mới vậy!"
Cedric đứng bật dậy, và, trong sự ngạc nhiên của Hannah, anh xoay người nâng cô lên xoay một vòng trên cao. Hannah hơi hoảng hốt ôm lấy cổ anh. Đôi mắt xám ấy nhìn thẳng vào sắc xanh ngời trong đôi mắt của cô bằng sự ấm ám không nói thành lời.
"Hannah... Anh phải may mắn đến mức nào mà ngay lúc anh cần nhất, một thiên thần liền xuất hiện xua tan hết mệt mỏi cho anh chứ?"
Hannah bị câu nói đó áp đảo đến mức quên cả việc bỏ tay ra, hai má dần đỏ bừng, ngơ ngác nửa ôm nửa dựa vào người Cedric.
"Em... ơ... Anh... Ý em là..." Hannah nói lắp, vụng về từ trên người anh đáp xuống sàn. "Em... Em không phải thiên thần gì cả, nhưng em là bạn anh mà. Tất nhiên là em phải có mặt lúc anh cần rồi. Em quan tâm đến anh, em không muốn anh một mình hứng chịu sức nặng từ tránh nhiệm và kỳ vọng trên vai, nên em..."
"Anh... Anh đã muốn từ bỏ."
Câu nói của Cedric làm Hannah ngay lập tức ngừng lại, đôi mắt xanh thẳm lo lắng ngước nhìn anh.
"Các bài tập, cái huy hiệu Huynh Trưởng, bằng Phù Thủy Thường Đẳng, và rồi cả tương lai. Tất cả. Anh... Anh kiệt sức trước gánh nặng, và mệt mỏi với tất cả kỳ vọng mà mọi người trông chờ ở anh. Từ lúc bước chân vào trường cho đến giờ, anh chẳng bao giờ được biết đến một thú vui đúng nghĩa được trải nghiệm ra làm sao."
"Người bạn duy nhất mà anh có lại ra trường vào năm học thứ hai của anh. Và em biết không, vào năm ngoái, trước khi anh gặp em, anh đã nghĩ rằng anh sẽ chẳng bao giờ tìm được bất kỳ người nào có thể hiểu được những gánh nặng của mình nữa. Một người tin tưởng khi anh nói rằng anh không hề muốn nổi tiếng, hay tất cả sự chú ý này... Em... tin anh mà, đúng không?"
"Tất nhiên rồi! Tất nhiên là em tin anh."
Hannah dịu dàng nắm tay Cedric và dẫn anh về phía mấy cái ghế gỗ. Cả hai cùng ngồi xuống.
"Anh là người bạn vô cùng đáng quý của em. Và em tin tưởng rằng em hiểu cảm giác của anh. Em và Harry... Anh biết đấy. Mỗi khi hai bọn em vướng phải bất kỳ rắc rối nào, mọi người cũng sẽ coi như đương nhiên mà xúm vào bàn tán chê bai. Giống như bọn họ mặc nhiên cho rằng chúng em có "nghĩa vụ" phải là những pháp sư phù thủy tài giỏi vĩ đại nhất, luôn luôn xuất hiện cứu thế giới mỗi khi một hiểm hoạ tới gần. Không được phép mắc sai lầm, và đủ thứ khác."
"Chúng ta có vẻ có nhiều điểm chung, hm?"
Cedric mỉm cười, nắm tay Hannah chặt hơn một chút.
Mặc dù cả ngày hôm nay anh hiếm có lúc nào rời khỏi thư viện, thế nhưng anh vẫn biết rất rõ những gì xảy ra trong trường.
Dù gì thì hôm nay cũng là Valentine, bản thân anh cũng nhận được rất nhiều quà. Và Hannah, cô bé cũng cực kỳ còn nổi tiếng trong đám nam sinh, dù rằng chính cô cũng không biết điều đó... Cộng thêm cả cái "sự kiện" mà giáo sư Lockhart tổ chức, Cedric dù bận đến mức nào cũng sẽ lơ đãng mà lắng nghe lời bàn tán của mỗi nhóm học sinh đi qua thư viện. Và anh không chỉ biết rằng cô nhận được rất nhiều thư tình mà còn cả vụ trúng Tình Dược với cậu nhóc nhà Malfoy đó nữa.
Nhưng mà, nhìn xem, anh có thể thoải mái nắm tay cô, ôm cô, và được nghe những lời ngọt ngào nhất từ cô mà chẳng cần sự hỗ trợ của loại dược nào.
Giống như... Cô hoàn toàn tin tưởng anh. Một niềm tin được gây dựng từ rất lâu rồi, và lại còn cực kỳ bền bỉ...
"...Em sẽ không để bất cứ chuyện xấu nào xảy ra với anh đâu, anh Cedric."
Mải mê với suy nghĩ của mình, Cedric chỉ kịp bừng tỉnh và nghe thấy câu nói thầm cuối cùng của Hannah. Có vẻ như cô nhận ra anh hơi lơ đãng nên câu nói này giống như là tự nói với chính mình hơn.
"Anh cũng vậy, my princess."
Và, Cedric cũng tự nhủ thầm với chính mình.
---*---
Trái với dự kiến ban đầu, Hannah quyết định ở lại nói chuyện với Cedric suốt tối và sau khi thuyết phục anh dành cho bản thân một tiếng nghỉ ngơi mỗi ngày, cô thoả mãn trở lại tháp Gryffindor. Vừa bước vào cửa, cô đã nghe thấy giọng ca của Fred và George. Hai người đó đang vừa hát ông ổng vừa múa phụ hoạ pha trò:
"Mắt chàng như cóc ngâm tươi rói..."
Fred nhìn thấy Hannah bước vào liền chạy tới khoác vai cô, cười toe toét:
"Hannah này, em cảm thấy thế nào về việc người rất-có-khả-năng chiếm vị trí Công chúa nhỏ trong lòng Harry này xuất hiện, hm? Buồn? Sung sướng? Đau khổ? Chúc mừng?"
Hannah lườm Fred một cái, cái mũi nhỏ hơi hỉnh lên:
"Chẳng cảm thấy gì cả. Em là em gái duy nhất của anh Harry và chẳng ai có thể thay thế được điều đó hết."
"Ồ~ nhưng bọn anh đâu có nói gì về em gái đâu nè?" George cũng chạy tới góp vui "cái bọn anh nói, là người giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng Harry đó em à. Em nghĩ rằng cô gái vói bản tình ca bí ẩn này có thể lật độ ngôi vị mà em nắm chắc suốt mười hai năm qua không?"
Hannah bị kìm chặt hai bên, trốn không được. Cô cũng cảm thấy mọi người xung quanh tò mò lén nhìn về hướng cô, chờ đợi câu trả lời. Ginny nãy giờ vẫn trốn vào một góc giả bộ cặm cụi làm bài cũng giật nảy mình, giương đôi mắt nâu lo sợ nhìn Hannah.
"Em gái và bạn gái có thể cùng quan trọng, anh Fred, anh George. Nhưng là ở hai kiểu khác nhau. Tình thân và tình yêu. Không thể so sánh được." Hannah nhẹ nhàng nói, nhích người ra khỏi hai anh em Weasley "nhưng nếu cô gái đó có thể trở thành một đôi với anh Harry, thì em rất mừng cho hai người họ."
Cô giả vờ ho vài cái, quyết định tìm cách chấm dứt đề tài này tại đây. Cô quay qua Ron định hỏi về bài tập, nhưng lúc ấy Ron lại đang gặp rắc rối với cây đũa phép của mình: những cái bong bóng màu tím cứ thi nhau phình ra ở đầu đũa như hoa nở, khiến cho Ron chẳng còn hứng thú chú ý đến cái gì khác nữa.
"Neville, bồ có thấy anh trai mình đâu không?" cô quay ra hỏi người ngồi gần mình nhất.
"À, có. Hôm nay Harry lên phòng sớm lắm. Cậu ấy có vẻ vội vàng làm chuyện gì đó thì phải."
"Bồ có phiền không nếu mình vào phòng tìm anh ấy?" Hannah hỏi.
Neville nhún vai:
"Không hề. Cứ vô đi. Con gái mấy bồ thật sướng, đi tự do vào phòng của con trai tụi mình, aizzz... Phải như mình cũng là con gái ha?"
Hannah mỉm cười phụ hoạ cho câu đùa của Neville trước khi đứng dậy và đi lên cái cầu thang hẹp dẫn đến phòng ngủ của con trai.
"Anh ơi?"
Hannah gọi nhỏ. Nhưng không có ai trả lời cô. Căn phòng hoàn toàn trống rỗng. Cô đi tới bên cạnh giường Harry ngồi xuống. Quyển nhật ký của Tom Riddle đang được để mở và phát sáng đúng như lần đầu cô sử dụng nó.
Nhớ lại khoảng thời gian cô gặp Tom Riddle để tìm kiếm manh mối về mối quan hệ kỳ lạ giữa cô và hắn. Và bây giờ, Tom đang khiến cho anh trai cô tin vào những lời dối trá về lão Hagrid và con Acromatula của lão. Bây giờ nghĩ lại, nếu như những điều mà hắn ta nói với cô cũng chỉ là ảo cảnh được dàn dựng...
Hannah khẽ thở dài, định đứng lên ra ngoài, thì vừa lúc ấy một bóng hình thoát ra khỏi quyển nhật ký và rơi thẳng xuống người cô, đẩy cô ngã xuống giường. Cái bóng hình người đó đè lên người Hannah, hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài centimet.
Cả Hannah và Harry còn chưa kịp hoàn hồn thì cánh cửa phòng ngủ mở ra, Ron bước vào và nói:
"Harry, Hannah, hai bồ--"
Nó trợn mắt nhìn hai người bạn thân đang ngã trên giường. Hannah thì hoảng hốt thấy rõ còn Harry thì loạng choạng ngồi dậy, trán toát mồ hôi và vẫn còn run rẩy.
Hannah sau một giây ngây người thì cũng bật dậy, cười gượng với Ron một cái. Thằng bạn vẫn còn sượng sùng nhìn hai anh em cô.
Thế nhưng khoảng khác ngượng ngùng đó nhanh chóng bị dập tắt bởi tiếng thở hổn hển của Harry:
"Hannah, Ron.. chính là bác Hagrid. Người đã mở Phòng chứa Bí mật cách đây năm mươi năm chính là bác Hagrid."
...
Từ hồi nào giờ bọn Harry đều biết lão Hagrid thuộc một loại người không may là đi khoái những con vật to lớn hung dữ. Suốt năm thứ nhất của tụi nó ở trường Hogwarts, tụi nó đã chứng kiến lão thử nuôi một con rồng trong căn chòi gỗ bé tí của mình. Lại còn con chó khổng lồ ba đầu dễ sợ mà lão đặt tên là “Fluffy” nữa chứ, còn lâu tụi nó mới có thể quên được. Vậy thì nếu Hagrid, hồi còn là học sinh ở Hogwarts, có nghe nói đến một con quái vật đang trốn đâu đó trong lâu đài, thì thế nào lão cũng tìm mọi cách để được ngó con quái vật đó một cái, Harry tin chắc như vậy. Có thể lúc đó lão nghĩ rằng nhốt con quái vật quá lâu thì tội cho nó, và có thể lão chỉ nghĩ là nó đáng được thả ra một lát để vận động chân cẳng. Harry có thể hình dung “thằng bé” Hagrid mười ba tuổi hoay hoay khớp mõm tra vàm vô mũi con quái vật để dẫn nó đi chơi. Nhưng Harry và Hannah hoàn toàn tin rằng lão Hagrid không đời nào có ý hại ai.
Harry hơi hối tiếc là mình đã tìm ra được cách “viết” nhật ký Riddle. Hermione và Ron cứ bắt cậu kể đi kể lại những gì cậu đã thấy, cho đến khi cậu phát ngán nhắc lại câu chuyện và phát ngán luôn mấy chuyện bình luận của tụi kia sau khi nghe chuyện xong. Chỉ có duy nhất Hannah là hiểu cậu. Cô bé chỉ chăm chú nghe một lần và thi thoảng thì thay cậu kể lại chuyện cho hai người bạn, đỡ cho Harry bao nhiêu phiền phức.
Hermione nói:
"Có thể Riddle đã bắt nhầm người. Có thể một con quái vật khác đã tấn công người ta chứ không phải con quái vật của bác Hagrid."
Ron chán ngán hỏi lại:
"Bồ tính thử coi cái lâu đài này có thể chứa tới mấy con quái vật?"
Hannah xoa xoa cái nhẫn trên tay, hơi mỉm cười với chính mình.
Harry rầu rĩ:
"Tụi mình đều biết từ lâu rồi là bác Hagrid từng bị đuổi học. Sau khi bác bị đuổi, chắc là mấy vụ tấn công cũng chấm dứt; chứ nếu không thì Riddle đâu có được thưởng huy chương."
Ron thử đưa ra một manh mối khác.
"Riddle nghe ra cũng giống anh Percy lắm – Dù sao thì ai biểu anh ta chỉ điểm bác Hagrid chứ?"
Hermione nói:
"Con quái vật đã giết người mà Ron?"
Harry nói thêm:
"Và nếu trường Hogwarts bị đóng cửa thì Riddle sẽ phải về sống ở trại mồ côi của dân Muggle, về điểm này thì tôi thông cảm, tôi không thể trách anh ta vì muốn ở lại trường mà… "
"Ờ, Hannah, lần bồ lạc tới hẻm Knockturn ấy, bồ đã đụng phải bác Hagrid, phải không?"
Hannah hơi nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc. Cô nói:
"Mình nhớ là mình có hỏi... A, phải rồi, bác ấy bảo là cần đi mua Thuốc trừ bọn sên ăn thịt sống."
Cả đám đột ngột yên lặng. Một lát sâu sau, Hermione thốt lên câu hỏi mấu chốt nhất bằng một giọng ngập ngừng:
"Mấy bồ thấy tụi mình có nên đi hỏi thẳng bác Hagrid về chuyện đó không?"
Ron mỉa mai:
"Chắc là cuộc viếng thăm sẽ vui lắm đó: “Chào bác Hagrid. Nói cho tụi cháu biết đi, có phải dạo gần đây bác đã thả ra một cái gì đó lông lá và điên khùng trong lâu đài không?”
Cuối cùng, tụi nó quyết định không nói gì với lão Hagrid trừ khi có một cuộc tấn công khác nữa. Nhưng ngày tháng trôi qua mà Harry không nghe thêm lời thì thầm nào của tiếng nói kẻ vô hình, cậu bắt đầu hy vọng là mình khỏi cần phải hỏi lão Hagrid về chuyện lão bị đuổi học.
Từ khi Justin và Nick Suýt Mất Đầu bị hóa đá đến nay đã bốn tháng, hầu như mọi người đều tin là thủ phạm, cho dù là ai đi nữa, chắc đã rửa tay gác kiếm rồi. Đến con yêu tinh Peeves cũng đã phát chán cái điệp khúc chính nó sáng tác “Ôi, Potter, lũ đồ thối tha”. Một hôm trong lớp Dược thảo học, Ernie của nhà Hufflepuff đã lịch sự nhờ Hannah đưa giùm cái xô đựng mấy cái nấm độc nhảy loi choi. Và vào tháng ba, lũ nhân sâm đã mở một bữa tiệc vỡ tiếng hết sức ồn ào trong nhà kính số ba. Chuyện này làm cho giáo sư Sprout vui lắm. Giáo sư nói với Harry và Hannah:
"Đến cái lúc mà tụi nó bắt đầu dọn vô chậu của nhau ở chung là coi như chúng đã trưởng thành. Lúc đó chúng ta sẽ có thể hồi sinh mấy người bệnh tội nghiệp đang nằm trong bệnh thất."
Vào những ngày lễ Phục sinh, học sinh năm thứ hai bận một chuyện đau đầu. Ấy là lúc phải chọn môn học cho niên khóa sau. Đây là một vấn đề mà, ít ra cũng được Hermione coi là hết sức quan trọng, cùng với Hannah thì ngược lại với chín mươi chín phần trăm học sinh trong trường - hoàn toàn hào hứng. Hermione nói với ba người bạn:
"Nó có thể ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta."
Bốn đứa đang dò bảng liệt kê những môn học mới, đánh dấu môn được chọn.
Harry nói:
"Tôi chỉ mong bỏ phứt môn Độc dược."
Ron rầu rĩ:
"Tụi mình đâu có bỏ được. Tụi mình phải giữ lại tất cả các môn học cũ, chứ nếu không thì mình đã bỏ quách cái môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám."
Hermione có vẻ bị sốc vì ý kiến của Ron:
"Nhưng mà môn đó rất quan trọng!"
Ron dè bỉu:
"Nhưng cái cách mà thầy Lockhart dạy môn đó thì quan trọng cái nỗi gì. Tôi chưa học được nơi ổng chút kiến thức gì ngoài chuyện không nên thả lỏng mấy con yêu nhí."
Hannah cười tươi, vì cao hứng mà hai mắt sáng bừng:
"Nhưng mà Ron à, biết đâu năm sau tụi mình lại có một giáo sư thiệt ngầu thì sao?"
Harry không cưỡng lại nổi sự đáng yêu của em gái, giơ tay xoa đầu cô:
"Sau lão Quirrell và giáo sư Lockhart, anh thật sự chẳng dám hi vọng, mèo con."
Neville nhận được vô số thư từ của tất cả những phù thủy bà con gần xa của nó, nhiệt tình và đầy trách nhiệm gởi đến những lời khuyên bảo khác nhau về việc chọn môn học nào. Neville hết sức bối rối và lo âu, ngồi thè lưỡi đọc bảng liệt kê các môn học, băn khoăn hỏi mọi người vậy chứ môn Toán phù thủy có khó hơn môn Ký hiệu ma thuật không. Dean Thomas thì cũng giống như Harry, từng lớn lên trong gia đình Muggle, cuối cùng đã quyết định bằng cách nhắm mắt lại, giơ cây đũa phép lên trên bảng liệt kê, úm ba la một cái, đầu đũa chỉ vô môn nào thì học môn đó cho xong. Hermione không cần hỏi ý kiến ai hết, ghi danh học tất cả các môn.
Harry và Hannah chỉ biết cùng nhau cười khổ khi nghĩ xem dượng Vernon và dì Petunia nói gì nếu hai đứa thử thảo luận với họ về tương lai phù thủy của chúng. Nhưng hai người cũng không hẳn là không có được sự hướng dẫn nào. Huynh trưởng Percy rất nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm với hai anh em. Anh nói:
"Tùy theo nơi mà hai đứa em muốn tới. Người ta bất cứ lúc nào cũng nên nghĩ về tương lai của mình; vì vậy anh giới thiệu với hai em môn Bói toán. Người ta hay nói môn Muggle-học là một bộ môn tầm xàm, nhưng cá nhân anh thì nghĩ phù thủy nên có sự hiểu biết thấu đáo về cộng đồng phi-pháp thuật, đặc biệt khi mình hướng đến một nghề nghiệp sẽ phải thường xuyên tiếp cận với họ – thí dụ như ba của anh, lúc nào ba cũng giải quyết những việc liên quan đến dân Muggle. Anh Charlie thì là loại người khoái chạy rông, bởi vậy ảnh theo đuổi môn Chăm sóc các Sinh vật Huyền bí. Chơi theo sức mình thôi, Harry, Hannah!"
Một hôm khác, Hannah hẹn gặp những người bạn (mà Harry không ưa lắm) để hỏi về quyết định của họ.
Draco và Tom có vẻ không hề đắn đo lắm về vấn đề này. Khi Hannah ngồi với họ trong bữa ăn sáng, Tom vừa cười vừa khoác vai cô:
"Draco và tôi đăng ký giống nhau. Chăm sóc Sinh vật Huyền bí và Cổ ngữ Rune. Số Học không phù hợp với sở trường của Slytherin, Muggle học quá nhàm chán, và Tiên tri thì chỉ tổ tốn thời gian. Tôi thấy là cậu nên chọn học với chúng tôi. Nhưng tất nhiên, quyết định là của cậu."
"Phải đấy, Hannah." Draco vừa gật đầu vừa đưa cho Hannah một lát bánh mỳ quệt mứt "tốt nhất là chỉ chọn tối đa ba môn. Cậu cần thời gian nghỉ ngơi cân bằng và dành nhiều sự tập trung vào mấy môn chính nữa. Mấy môn đó học ở cấp Pháp Thuật Tận Sức thì sau này ra trường làm nghề gì cũng được. Mà... Tất nhiên là nếu cậu không muốn làm việc, tôi cũng luôn luôn đủ khả năng nuôi một con mèo nhỏ trong nhà, Hannah."
Draco hơi nhếch môi trêu chọc ở câu cuối, làm cho Hannah suýt thì nuốt miếng bánh trong miệng sớm hơn dự kiến. Cô quắc mắt lườm cậu, đôi má phùng lên do nhai đồ ăn và do không nói lên lời, tay đẩy nhẹ vai cậu vẻ hờn dỗi. Tom bên cạnh cau có nhíu mày.
Andrew thì có vẻ cũng rất hào hứng chia sẻ kinh nghiệm cho Hannah. Hai người nói chuyện với nhau trong giờ nghỉ trưa, khi Hannah giúp anh tìm kiếm thông tin cho bài tập Lịch sử Pháp thuật:
"Anh chọn ba lớp: Tiên Tri, Chăm sóc Sinh vật Huyền bí và Số học. Thực ra thì anh chưa có định hướng nghề nghiệp gì cả. Ngoài việc sau này vác em về nhà nuôi, tất nhiên. (Hannah kêu lên: Hai anh em nhà này sao mà giống nhau...!) Nhưng mà nếu nói ra thì đấy cũng là sở thích của anh nữa. Đi theo cảm hứng của em thôi. Cô gái của anh học gì mà chẳng thành tài chứ! Chưa kể, nếu em học mấy môn giống anh, chúng ta sẽ có vô số buổi hẹn hò trong thư viện. Thế nào? Anh biết là em sẽ thích mà!"
Cedric là người đưa ra lời khuyên chi tiết nhất. Hannah vừa mới xuất hiện trong thư viện và hỏi ý kiến của anh, anh liền dẹp hết bài vở ôn tập sang một bên và dành nguyên một buổi chiều để giúp cô có những kiến thức cơ bản về mỗi môn học.
"Anh chọn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí vì đấy là môn yêu thích của ba anh. Ông ấy rất thích các sinh vật, đến mức anh nghĩ rằng nếu ông không làm việc ở Bộ Qui chế và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí thì ông cũng giống như bác Hagrid rồi. Lớp thứ hai anh chọn là Muggle học. Có thể nói là... Anh đã trở nên cực kỳ hứng thú với thế giới Muggle sau lần đầu tiên trải nghiệm một ngày hoàn toàn không có pháp thuật. Anh nghĩ rằng nó có thể hơi nhàm chán đối với em. Nhưng kỳ thực mấy bài học đều rất thú vị, và biết đâu em sẽ khám phá được những điều mới mẻ từ chính cuộc sống mà em tưởng là thông thường! Anh cũng chọn Cổ ngữ Rune nữa. Em sẽ thấy nó đặc biệt hữu dụng trong các tình huống hiểm nghèo và đồng thời cũng là một điểm cộng cho tất cả các công việc ở Bộ Pháp thuật. Nhưng mà Hannah à, quan trong nhất là sở thích của em. Không có sự thích thú thì chúng ta khó mà tiếp thu được điều gì trong lớp học. Em rất thông minh, một khi đi kèm với sự ham mê học tập thì anh tin là không có gì là em không làm được hết."
Cuối cùng, Hannah chọn mấy môn mới giống như Harry, cộng thêm môn Cổ ngữ Rune. Phần đầu, tất nhiên, là để ở bên cạnh Harry và bám sát diễn biến truyện, còn phần sau là vì quyển sách của Andrew (chứ KHÔNG phải vì Andrew và mấy buổi hẹn-hò-thư-viện!). Sau khi nhìn tờ đơn, Hannah gật gù vừa ý. Như vậy là vừa hay cho tất cả các kế hoạch trong tương lai của cô rồi!
...
Trận Quidditch tiếp theo của nhà Gryffindor là trận đấu với đội nhà Hufflepuff. Wood cứ bắt cả đội luyện tập mỗi đêm sau bữa ăn tối thành ra Harry và Hannah cũng không thì giờ để làm gì khác hơn là luyện tập Quidditch và làm bài tập. Tuy nhiên, những đợt luyện tập đang khá dần lên, ít nhất thì trời cũng đang khô ráo dần. Vào buổi tối trước trận đấu ngày thứ bảy, Harry và Hannah bước về phòng ngủ trong tháp Gryffindor, vừa đi vừa cười nói với niềm tin chắc chắn là đội nhà Gryffindor đang có cơ hội chiến thắng ngon lành hơn bao giờ hết.
Nhưng tâm trạng phấn khởi của hai người không kéo dài được bao lâu. Khi cùng Hannah lên hết bậc cầu thang của tháp Gryffindor, Harry gặp Neville đang ở trong trạng thái kinh hoảng.
"Harry ơi, mình không biết ai đã làm vậy – mình chỉ phát hiện ra… "
Nó vừa sợ hãi nhìn Harry, vừa đẩy cánh cửa buồng ngủ ra. Hannah bám lấy vai anh trai, nhướn người lên nhìn qua vai cậu. Đôi mắt cô ngay lập tức mở to trước cảnh tượng trước mặt.
Những thứ trong rương của Harry bị quăng tùm lum khắp phòng. Tấm áo trùm của cậu nằm trên sàn rách teng beng. Khăn trải bị lôi ra khỏi giường và ngăn kéo bị rút ra khỏi kệ tủ, và các thứ bên trong bị đổ ụp xuống nệm.
Harry bước lại gần giường, miệng há hốc, giẫm lên mấy trang rời của quyển Du hành cùng Quỷ khổng lồ. Khi cậu, Hannah và Neville cùng kéo chăn lên giường thì Ron, Dean và Seamus bước vào. Dean nguyền rủa ỏm tỏi:
"Chuyện gì vậy, Harry?"
Harry nói:
"Chẳng biết nữa."
Ron kiểm tra các áo chùng của Harry, nhận thấy tất cả các túi đều bị lộn trái. Ron nói:
"Có ai đó đang tìm kiếm cái gì đó. Bồ coi có mất cái gì không?"
Hannah nhìn quanh, khuôn mặt nhỉ hiện lên vẻ sầu muộn, không biết là đang nghĩ gì. Harry thu lượm lại các thứ đồ đạc của mình, quăng trở vô rương. Khi cậu quăng tới cuốn sách cuối cùng của thầy Lockhart thì chợt nhận ra hình như còn thiếu cái gì đó. Harry nói chỉ vừa đủ cho Ron và Hannah nghe:
"Cuốn nhật ký của Riddle mất rồi."
"Cái gì?"
Harry hất đầu về phía cửa phòng ngủ, tay kéo Hannah đang chìm trong suy nghĩ. Ron đi theo hai đứa ra ngoài. Chúng vội vàng phóng xuống phòng sinh hoạt chung lúc đó đã khá vắng, chỉ còn một số nửa học sinh còn ngồi làm bài hay trò chuyện. Tụi nó đến ngồi bên cạnh Hermione. Cô bé đang ngồi một mình đọc cuốn “Ký hiệu ma thuật”.
Nghe tin cuốn nhật ký bị đánh cắp, Hermione hết sức kinh hãi:
"Nhưng… chỉ có dân Gryffindor mới có thể làm chuyện chôm chỉa đó… đâu có ai biết mật khẩu của chúng ta…"
Harry nói:
"Đúng như vậy."
Hôm sau mọi người thức dậy thấy trời trong, nắng ấm, gió mát.
"Điều kiện tuyệt hảo ột trận đấu Quidditch đây!"
Wood hăng hái nói ở bàn ăn nhà Gryffindor, chất vô dĩa của các cầu thủ trong đội cả đống trứng chiên. Anh gọi Harry:
"Ăn nhiều vào, Harry. Em cần một bữa điểm tâm ra trò đấy!"
Harry mải nhìn suốt dãy bàn dài của nhà Gryffindor, thắc mắc không biết chủ nhân mới của cuốn nhật ký Riddle có đang ở ngay trước mặt mình không? Hermione đã xúi Harry đi báo mất đồ, nhưng Harry không thích ý kiến đó. Nếu lấy cớ mất thì Harry sẽ phải thuật lại cho thầy cô tất cả những chuyện liên quan đến cuốn nhật ký. Mà trong số đó không biết có được mấy người biết chuyện lão Hagrid đã bị đuổi cách đây năm mươi năm? Harry không muốn mình là người khơi lại tất cả những chuyện đó.
Khi bốn đứa cùng rời khỏi Đại Sảnh đường để đi lấy trang thiết bị cho trận đấu Quidditch, thì một nỗi lo trầm trọng nữa lại được thêm vô cái danh sách ngày càng nhiều điều lo nghĩ của Harry và Hannah: vừa mới đặt chân lên những bậc cầu thang cẩm thạch thì bỗng nhiên hai đứa lại nghe thấy tiếng nói ấy một lần nữa:
«Phen này thì ta giết… ta băm ra… xé nát…»
Hannah đứng sững tại chỗ, tay theo phản xạ đưa lên chiếc nhẫn. Harry hét lớn, cả Ron và Hermione đều giật nẩy mình nhảy bắn ra sau.
"Basilisk! Ai là người làm việc đó, ngươi có cảm nhận được không? Có thể... là một cô bé không?" cô trao đổi với con Tử xà qua suy nghĩ, trong lòng thầm cầu nguyện.
"Ta... Không thể... Kiềm chế..."
"Basil! Này! Tôi biết là điều đó khó, nhưng..."
"Hai... Hai người. Hai con bé... Thuần huyết, đi với Chủ nhân... Chủ nhân không vui chút nào, con nhóc..."
Tiếng rắn trong đầu cô nhanh chóng bị thay thế bằng tiếng động dễ sợ của Basilisk thật bên ngoài.
Harry ngoảnh nhìn lại phía sau:
"Giọng nói! Tôi vừa mới nghe lại giọng nói – các bạn có nghe thấy không? "
Ron lắc đầu, hai mắt mở to. Nhưng Hermione thì vỗ vỗ bàn tay lên trán như sực nghĩ ra điều gì:
"Harry, mình nghĩ là mình hiểu ra rồi! Mình phải đi tới thư viện đây!"
Cô bé nói xong là chạy bắn lên cầu thang.
"Hermione nói “hiểu” là hiểu cái gì vậy?"
Harry hoang mang tự hỏi trong lúc vẫn còn nhìn quanh, cố gắng tìm xem tiếng nói kia xuất phát từ đâu.
Ron lắc đầu:
"Hermione “hiểu” nhiều hơn tụi mình lắm lắm."
Harry thắc mắc:
"Nhưng tại sao Hermione lại chạy lên thư viện?"
Ron nhún vai:
"Thì đó là kiểu cách của Hermione mà. Khi nào có điều gì không chắc chắn thì cứ đi vô thư viện!"
Harry vẫn đứng đó, phân vân, những mong nghe lại giọng nói một lần nữa, nhưng lúc đó mọi người đang túa ra khỏi sảnh đường, nhộn nhịp đi tới sau lưng cậu. Ai cũng chuyện trò ồn ào, náo nức đi qua cánh cửa trước để kéo ra sân Quidditch.
Ron nói:
"Hai bồ nên đi đi thì tốt hơn. Gần 11 giờ rồi, trận đấu…"
Harry vội kéo Hannah chạy gấp lên tháp Gryffindor, vớ chiếc Nimbus 2000 của mình, rồi hòa vô đám đông băng qua sân trường. Hannah để anh trai kéo đi, nhưng đầu óc cô vẫn lẩn quẩn trong lâu đài, lướng vướng giọng nói của kẻ vô hình và cả bóng lưng của Hermion. Cô có một cảm giác kỳ lạ là chạy theo Hermione, ngăn cậu ấy đi tiếp. Nhưng cô lại không thể nhớ ra vì sao mình lại muốn như vậy, tựa như một điều cực kỳ quan trọng vừa bị tẩy sạch đi trong trí nhớ của cô...
Và khi chui vào lều dành cho các cầu thủ, kéo xuống tấm áo chùng màu tía trong phòng thay đồ, Hannah nghĩ rằng giờ đây chỉ có một điều duy nhất làm cô yên tâm phần nào, ấy là mọi người đều đang có mặt trong sân Quidditch. Và anh trai cô sẽ lại có một... một bàn thắng...
Khoan đã... Một bàn thắng...? Tại sao cô không hề có ký ức nào...
Hai đội tiến ra sân giữa những tiếng hoan hô vang rân trời đất. Hannah rẽ tới khu dành cho cầu thủ dự bị, đầu óc lúc này đều đã rối tung rối mù. Wood nhảy lên chổi thần bay tới cột gôn để khởi động. Bà Hooch thả mấy trái banh ra. Đội Hufflepuff mặc áo chùng màu vàng két còn đang túm tụm bàn bạc chiến thuật tới phút cuối cùng. Mọi chuyện trông có vẻ hoàn toàn bình thường...
Hannah vừa mới thở phào và lấy lại sự tập trung khi thấy Harry trèo lên cán chổi thì giáo sư McGonagall đi như chạy băng qua sân, mang theo một cái loa vĩ đại màu tím.
Trái tim cô rớt xuống như một hòn đá rơi từ cả mười vạn trượng.
Giáo sư McGonagall thông báo qua loa phóng thanh với đám đông ngồi chật nứt khán đài:
"Bãi bỏ trận Quidditch này!"
Từ phía khán đài vang lên tiếng la ó phản đối. Trông mặt Wood như thể vừa bị ai thọc gậy bánh xe. Anh đáp xuống mặt đất và hướng ngay về phía giáo sư McGonagall mà không cần trèo ra khỏi cán chổi. Anh hét to:
"Nhưng thưa giáo sư – tụi con sắp thi đấu… cúp giành cho nhà Gryffindor…"
Giáo sư McGonagall chẳng đếm xỉa gì đến anh, vẫn tiếp tục phát loa:
"Tất cả học sinh phải trở về ngay phòng sinh hoạt chung của nhà mình. Ở đó các giáo viên chủ nhiệm sẽ cho các trò biết thêm tin tức. Hãy cố hết sức đi nhanh lên."
Sau khi thông báo, giáo sư hạ loa xuống, ra dấu gọi Harry và Hannah đến gần:
"Harry, Hannah, cô nghĩ là hai con nên đi với cô."
Harry hoang mang không biết hay là lần này giáo sư lại nghi ngờ cậu và em gái. Mà lại càng đau lòng hơn khi nhìn tới khuôn mặt tái đi trông thấy của Hannah. Cậu thấy Ron đang cố tách ra khỏi đám đông phàn nàn kêu ca để chạy đến với hai anh em, rủ cùng nhau trở về tòa lâu đài. Harry ngạc nhiên hết sức, thấy giáo sư McGonagall chẳng những không phản đối mà còn bảo:
"Ừ, có lẽ con cũng nên đi cùng với cô, Ron à."
Chung quanh đó, một số học sinh vẫn còn nấn ná, tỏ ra tiếc rẻ về trận đấu Quidditch bị bãi bỏ, một số tỏ ra lo âu. Harry, Hannah và Ron theo giáo sư McGonagall trở vô trường, cùng leo lên những bậc cầu thang cẩm thạch. Nhưng lần này tụi nó không bị đưa đến văn phòng của ai hết.
Giáo sư McGonagall dẫn chúng đi về phía bệnh thất. Bà nói với chúng bằng một giọng dịu dàng đến ngạc nhiên:
"Chuyện này hơi kinh động một chút. Có thêm một cuộc tấn công nữa… một cuộc tấn công đôi…"
Ruột gan bên trong người của Harry lộn tùng phèo. Cậu nắm chặt lấy tay Hannah - cả hai đứa đều đang run rẩy. Giáo sư McGonagall đẩy cánh cửa bệnh thất ra và cùng ba đứa bước vào.
Bà Pomfrey đang cúi xuống giường bệnh chăm sóc một nữ sinh năm thứ năm có mái tóc dài xoăn tít. Harry nhận ra đây chính là cô gái bên nhà Ravenclaw mà cậu, Ron và Hermione đã tình cờ gặp và nhờ chỉ đường đến phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin.
Và, trên cái giường bên cạnh cô gái này là…
"Hermione!"
Ron gào lên. Hermione vẫn nằm bất động hoàn toàn, đôi mắt mở to và trong suốt. Hannah cắn chặt môi, sự tập trung không hoàn toàn vào viễn cảnh trước mắt...
Giáo sư McGonagall nói:
"Người ta phát hiện ra hai trò này gần thư viện. Cô không biết là có đứa nào trong ba con có thể giải thích được điều này không? Vật này nằm trên sàn, cạnh bên các trò này… "
Cô giơ lên một cái gương nho nhỏ hình tròn. Cả Ron và Harry đều lắc đầu, cả hai đều đăm đăm ngó Hermione. Hannah hơi mấp máy môi, nhưng rồi đôi mắt có dấu hiệu trào nước mắt của cô làm giáo sư McGonagall không nỡ dò hỏi nữa, cho là cô quá đau buồn.
Giáo sư nói tiếp bằng một giọng nặng nề:
"Cô sẽ đưa ba con về tháp Gryffindor. Đằng nào thì cô cũng phải nói chuyện với các học sinh."
Học sinh nội trú nhà Gryffindor tụ tập chật kín phòng sinh hoạt chung, lặng lẽ lắng nghe giáo sư McGonagall thông báo:
"Tất cả học sinh phải trở về phòng sinh hoạt chung vào lúc 6 giờ tối. Sau giờ giới nghiêm đó không một học sinh nào được rời phòng ngủ. Mỗi buổi học sẽ có giáo viên đi kèm các con đến lớp. Không học sinh nào được vào nhà vệ sinh mà không có giáo viên cùng đi. Tất cả những cuộc luyện tập và thi đấu Quidditch đều phải hoãn bỏ. Các sinh hoạt học tập giải trí buổi tối cũng tạm ngưng."
Giáo sư McGonagall cuộn tờ giấy da ghi bản thông báo mà bà vừa đọc xong. Bà nói thêm với giọng nghẹn ngào:
"Cô không cần phải nói thêm rằng cô chưa bao giờ lại đau buồn như lần này. Rất có thể trường sẽ phải đóng cửa nếu có kẻ chủ mưu đằng sau những cuộn tấn công vẫn chưa bị bắt. Cô tha thiết khuyên các con, bất cứ ai, nếu nghĩ mình có biết được điều gì về những chuyện này thì hãy mạnh dạn nói ra."
Ngay sau khi giáo sư McGonagall vất vả chui qua cái lỗ chân dung Bà Béo và đi khuất, thì cả nhà Gryffindor rộ lên nói râm ran.
Bạn thân của anh em sinh đôi nhà Weasley là Lee Jordan đang xòe tay ra đếm:
"Vậy là đã có hai đứa nhà Gryffindor bị hại, chưa kể một con ma nhà Gryffindor, một đứa nhà Ravenclaw và một đứa nhà Hufflepuff. Không biết có thầy cô nào lưu ý rằng nhà Slytherin vẫn bình an vô sự không? Chẳng lẽ không thấy rõ ràng là tất cả vụ này xuất phát từ nhà Slytherin sao? Nào là Kẻ Kế Vị Slytherin, Quái vật của Slytherin. Tại sao không kiểm tra thanh lọc từng đứa một bên nhà Slytherin?"
Đó đây trong phòng rộ lên sự tán thành ý kiến của Lee. Sau lưng Lee là Percy ngồi lặng yên trong một chiếc ghế, lần đầu tiên không tỏ ra hứng thú ra mặt hay phát biểu ý kiến. Trông anh nhợt nhạt và bị choáng váng nặng.
George nói thầm với Harry và Hannah:
"Anh ấy bị xúc động ghê lắm. Nữ sinh bên nhà Ravenclaw bị tấn công ấy, chị Penelop ấy, chị cũng là một Huynh trưởng. Chắc Percy đang bị sốc vì con quái vật đã tấn công mọi người, không tha cả Huynh trưởng."
Hannah chỉ nghe George nói có một tai. Đầu óc cô vẫn chưa thể nào dứt ra khỏi được hình ảnh Hermione nằm dài trên giường trong bệnh thất như thể một bức tượng được tạc ra từ đá tảng.
Đầu tiên là xuất hiện cái khả năng tàng hình bí ẩn, tiếp đến là ký ức về kiếp trước bị xoá bỏ không còn cả một dấu vết. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra với cô...?
Bên tai Hannah, giọng của Ron vang lên khe khẽ:
"Tụi mình phải làm gì đây? Hai bồ nghĩ coi người ta có nghi ngờ bác Hagrid không?"
Harry quyết định:
"Tụi mình phải đi gặp bác nói chuyện. Mình không thể tin lần này lại cũng chính là bác gây ra. Nhưng nếu lần trước bác đã thả con quái vật ra thì bác ắt biết cách để vào Phòng chứa Bí mật. Đó có thể là manh mối để bắt đầu mọi chuyện."
"Nhưng giáo sư McGonagall đã bảo tụi mình phải ở lại trong ký túc xá nếu không có giờ học, làm sao…"
Harry nói, giọng hết sức trầm lắng:
"Hannah, anh nghĩ là đã đến lúc chúng ta xài tới cái Áo khoác Tàng hình của ba."
Hannah gật đầu, không nhìn vào mắt Harry. Cô... rõ ràng luôn biết rằng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng giờ đây, với cái ký ức không rõ đã bị xoá bỏ bao nhiêu, cô cũng không còn dám tin tưởng hoàn toàn vào bản thân mình nữa...
Cái Áo khoác Tàng hình dài và mượt mà như lụa là vật duy nhất mà hai anh em Potter thừa kế từ cha chúng. Khoác áo đó là cơ hội duy nhất để ba đứa có thể lẻn ra khỏi trường đến thăm lão Hagrid mà không bị ai phát giác.
Buổi tối, ba đứa lên giường như thường lệ. Hannah chờ cho Lavender và Parvati thôi bàn bạc lo sợ về Hermione cùng Phòng chứa Bí mật và cuối cùng quay sang chúc cô ngủ ngon. Bấy giờ, cô mới yên lặng dậy, mặc thêm áo ấm, và đi xuống Phòng Sinh Hoạt Chung. Ở đó, Harry và Ron đã đợi sẵn. Ba người trùm Áo khoác Tàng hình lên mình.
Đi qua các hành lang tối thui trong tòa lâu đài này không thú vị chút nào hết. Trước đây, Harry và Hannah đã từng đi lang thang trong tòa lâu đài vào ban đêm nhiều lần, nhưng chưa bao giờ hai đứa thấy ban đêm mà lâu đài lại đông người như bây giờ: các giáo viên, các Huynh trưởng, và cả những con ma rải từng đôi một qua các hành lang, chăm chú quan sát chung quanh, canh phòng từng hoạt động bất thường.
Trong tấm Áo khoác Tàng hình, ba đứa nó không bị nhìn thấy, nhưng tiếng động tụi nó gây ra thì không thể vô thanh được. Tụi nó căng thẳng hết sức khi đi ngang chỗ thầy Snape đang đứng canh gác, Ron vấp ngón chân vô cái gì đó, chỉ cách thầy vài bước. May phước cho tụi nó là vừa khi Ron thốt lên một tiếng xuýt xoa thì lại đúng lúc thầy Snape nhảy mũi một cái. Chỉ khi đi qua được cánh cửa đồ sộ bằng gỗ sồi và lách được ra ngoài rồi, Harry, Hannah và Ron mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Bầu trời đêm ấy rất trong và đầy sao. Ba đứa vội vã dựa theo ánh đèn phát ra từ cửa sổ nhà lão Hagrid mà đi tới, và chỉ cởi tấm Áo khoác Tàng hình ra khi đã đến trước cửa nhà lão.
Cửa bật mở ngay sau khi Hannah vừa gõ mấy tiếng. Lão Hagrid đứng ngay trước mặt chúng, cây cung trong tay lão giương thẳng, mũi tên sắc nhọn lắp sẵn trên dây cung kéo căng và chỉ cách Hannah có chút xíu. Harry hoảng sợ kéo cô bé lại. Đằng sau là con Fang hỗ trợ bằng tiếng sủa inh ỏi.
Nhưng lão hạ ngay cây cung xuống sau tiếng thốt kêu kinh ngạc:
"Ủa? Các cháu làm gì ở đây?"
Lão trợn mắt ngó chúng. Ba đứa nhỏ bước vào nhà. Harry chỉ cây cung hỏi:
"Để làm gì vậy bác Hagrid?"
Lão Hagrid thì thầm:
"Không có gì… không… chẳng là bác tưởng… mà không sao đâu… Ngồi xuống đi các cháu… bác sẽ pha trà…"
Nhưng trông lão Hagrid lúng túng như thể lão không biết mình đang làm gì. Lão suýt làm tắt ngấm ngọn lửa khi đặt cái siêu nước chông chênh lên lò, làm nước sóng sánh đổ cả ra. Rồi Hannah phải nhanh tay đỡ lấy cái ấm trà suýt bị bể khi lão quơ bàn tay to bè của mình trong một trạng thái căng thẳng. Harry hỏi:
"Bác có sao không bác Hagrid? Bác có nghe chuyện về Hermione chưa?"
Lão Hagrid đáp, giọng nói không được tự nhiên:
"Ờ, có nghe rồi."
Lão vẫn lo lắng ngó chừng ra ngoài cửa sổ. Nước sôi, lão rót nước vào ba cái tách bự (lão quên cả chuyện bỏ trà vào ấm). Rồi lão lấy một miếng bánh trái cây, vừa đặt nó lên dĩa thì lại nghe có tiếng gõ cửa.
Lão Hagrid giật mình làm rớt cả miếng bánh trái cây. Harry, Hannah và Ron nhìn nhau kinh hoảng. Chúng lập tức tung cái Áo khoác Tàng hình ra trùm lên mình kín mít, và lui vô một góc căn chòi.
Sau khi chắc chắn là tụi nhỏ đã trốn kỹ, lão Hagrid nắm lấy cây cung và mở tung cánh cửa một lần nữa.
Thì ra là cụ Dumbledore. Cụ bước vào căn chòi, trông vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng. Bước ngay theo sau cụ là một người dị hợm.
Người khách lạ có mái tóc muối tiêu rối bù và vẻ mặt căng thẳng, ăn mặc quần áo kỳ cục: một bộ -lê sọc nhỏ, một cái cà-vạt đỏ thắm, một cái áo khoác đen, và đôi giầy ống mũi nhọn màu tím. Dưới nách ông ra còn kẹp cả một cái nón nỉ màu vàng chanh nữa chứ.
Ron cố thì thào thật nhỏ:
"Đó là sếp của ba mình, ông Corneluis Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật."
Harry thúc mạnh cùi chỏ vô Ron để bắt nó im đi, nhưng lệch một chút về phía Hannah. Cô bé cắn chặt môi vì đau, đôi mắt xanh ngắt mở to nhìn anh trai lên án, làm cho Harry vội vàng quay lại xin lỗi cô, suýt thì kéo sụt tấm áo ra khỏi ba đứa.
"Cái đồ cuồng em gái... bất công với bạn bè..."
Ron thi thầm cái gì đó nghe tương tự như vậy.
Ở góc kia của căn chòi, lão Hagrid đã toát mồ hôi đầm đìa và mặt mày trông tái lét. Lão ngồi phịch xuống một trong những cái ghế trong căn chòi, hết nhìn cụ Dumbledore đến ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật.
Ông Fudge có giọng nói rin rít như không thể hở môi được.
"Bậy quá, Hagrid à. Ông làm ăn bậy quá. Tôi phải ra tay thôi. Bốn cuộc tấn công học sinh xuất thân con nhà Muggle rồi… Chuyện đi quá xa rồi đó. Bộ Pháp Thuật phải hành động thôi."
Lão Hagrid ngước mắt nhìn cụ Dumbledore khẩn khoản van nài:
"Tôi không hề làm. Giáo sư biết rõ tôi không hề làm mà, thưa giáo sư."
Cụ Dumbledore nói với ông Fudge một cách nghiêm trang:
"Ông Fudge, tôi muốn nói rõ để ông biết là tôi hoàn toàn tin tưởng ông Hagrid."
Nhưng ông Fudge không thoải mái lắm:
"Ông Dumbledore à, ông nghĩ coi, hồ sơ của Hagrid không có lợi cho ông ta chút nào. Bộ Pháp Thuật phải làm gì đó – Ban quản trị trường học đã tiếp xúc…"
Cụ Dumbledore nói:
"Dù vậy, ông Fudge à, tôi vẫn nói với ông là bắt Hagrid đi cũng chẳng giải quyết được chút xíu gì cả."
Đôi mắt xanh thẳm của cụ Dumbledore bừng cháy ngọn lửa mà Harry chưa từng bao giờ nhìn thấy trước đây.
Ông Fudge ngọ nguậy với cái nón nỉ trong tay:
"Hãy nhìn vấn đề này từ quan điểm của tôi: tôi đang bị nhiều áp lực. Tôi phải cho người ta thấy tôi có làm cái gì đó. Nếu rốt cục thủ phạm không phải là Hagrid thì ông ấy sẽ được thả về và không ai nói đến chuyện này nữa. Nhưng bây giờ thì tôi phải bắt ông ấy. Đành phải vậy thôi. Không thể không thi hành bổn phận của mình."
Lão Hagrid run lẩy bẩy:
"Bắt tôi hả? Bắt tôi đi đâu?"
Ông Fudge cố tránh nhìn vào mắt lão Hagrid:
"Chỉ tạm giam để điều tra thôi. Không có trừng phạt đâu, ông Hagrid. Chỉ là sự phòng xa. Nếu có kẻ khác bị bắt, ông sẽ được thả ra với lời xin lỗi chính thức."
Lão Hagrid rên rỉ:
"Đừng nhốt tôi vô ngục Azkaban."
Ông Fudge chưa kịp đáp lại thì vang lên tiếng gõ khác trên cánh cửa. Cụ Dumbledore bước ra mở cửa. Ngay lúc ấy Harry bị Ron thúc một cú mạnh vô hông đau điếng, đến nỗi cậu suýt bật ra tiếng rên. Và tất nhiên là Ron bị Hannah trả thù bằng một cái lườm sắc lẻm.
Người bước vào căn chòi của lão Hagrid lúc này không ai khác hơn là ông Lucius Malfoy, trong tấm áo khoác đi đường màu đen và dài, và trên mặt vẫn luôn khinh khỉnh một nụ cười lạnh nhạt. Con Fang bắt đầu gầm gừ.
Ông Lucius gật gù:
"Ông đã có mặt rồi hả, ông Fudge? Tốt, tốt đấy…"
Lão Hagrid nổi giận:
"Ông tới đây làm gì hả? Cút ra khỏi nhà tôi!"
Lucius Malfoy cười nhếch mép khi nhìn quanh căn chòi:
"Ông bạn thân mến, xin hãy tin lời tôi, tôi không hề có hứng thú chút nào để viếng thăm cái… ờ… cái mà ông gọi là nhà đây hả? Chẳng qua tôi ghé qua trường và được biết là ông hiệu trưởng đang ở đây."
Cụ Dumbledore hỏi:
"Chính xác là ông cần gì nơi tôi, ông Malfoy?"
Tuy giọng nói của cụ Dumbledore nghe lịch sự, nhưng ngọn lửa trong mắt cụ vẫn bừng bừng.
Ông Malfoy làm ra vẻ uể oải rút ra một cuộn giấy da khá dài:
"Chuyện tệ lắm, ông Dumbledore à. Nhưng Ban quản trị nhà trường cảm thấy đã đến lúc ông nên tránh qua một bên. Đây là Lệnh Đình chỉ Công tác. Ông có thể tìm thấy có đủ 12 chữ ký trong này. Tôi e rằng ông đang mất đi sự sáng suốt. Cho đến giờ đã có bao nhiêu cuộc tấn công ở trường rồi? Nội trưa nay đã có thêm hai cuộc tấn công nữa, đúng không? Cứ như vầy thì chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn học sinh con nhà Muggle nào trong trường Hogwarts nữa, và ông ắt biết đó là một mất mát lớn lao như thế nào đối với nhà trường chúng ta chứ?"
Ông Fudge có vẻ hoảng sợ:
"Ôi, ông Malfoy, coi đây, thế này… cụ Dumbledore bị đình chỉ công tác thì… không, không… Lúc này tôi thực tình không muốn điều đó…"
Ông Malfoy nói một cách êm ái:
"Sự chỉ định – hay đình chỉ – chức vụ hiệu trưởng là chuyện của Ban quản trị nhà trường, ông Fudge à. Và ông Dumbledore đây đã không thể làm được gì để ngăn chặn những cuộc tấn công học sinh trong trường…"
Ông Fudge, mồ hôi đã rịn lấm tấm quanh miệng, vẫn cố gắng trình bày:
"Thưa ông Malfoy, như thế này, nếu cụ Dumbledore mà không thể ngăn chặn được những cuộc tấn công, thì ai có thể làm bây giờ?"
"Chuyện đó còn coi lại."
Ông Malfoy mỉm một nụ cười khó ưa, kết thúc:
"Cả mười hai người chúng tôi đã biểu quyết rồi."
Lão Hagrid đứng phắt dậy, cái đầu to lớn bù xù tóc đen của lão gần đụng trần nhà:
"Vậy chứ trước khi họ đồng ý, ông đã tống cho họ bao nhiêu lời dọa dẫm mua chuộc hả, ông Malfoy?"
Ông Malfoy vẫn ngạo nghễ:
"Chà, chà, ông coi chừng đó, cơn giận của ông chỉ tổ đem lại cho ông thêm nhiều rắc rối trong thời buổi này mà thôi. Tôi khuyên ông không nên quát thét vào mặt những viên cai ngục Azkaban cái kiểu đó. Họ không thích như vậy tí nào đâu."
Lão Hagrid gào lên, làm con Fang rúm người run rẩy:
"Ông không thể đuổi cụ Dumbledore! Cụ mà ra khỏi trường thì những người xuất thân con nhà Muggle sẽ không còn cơ hội sống sót. Họ sẽ bị giết liền cho coi!"
Cụ Dumbledore nói gọn:
"Bình tĩnh, bác Hagrid."
Cụ nhìn ông Malfoy:
"Nếu Ban quản trị muốn gạt tôi ra, thì đương nhiên tôi sẽ bước qua một bên…"
Ông Fudge lắp bắp:
"Nh… nhưng…"
Lão Hagrid hét:
"KHÔNG!"
Cụ Dumbledore dứt đôi mắt xanh thẳm sáng quắc của cụ khỏi đôi mắt xám lạnh lùng của ông Malfoy:
"Tuy nhiên…"
Cụ Dumbledore nói tiếp, từng tiếng rõ ràng để cho không ai có thể bỏ sót một từ nào:
"… các người sẽ thấy là ta chỉ thực sự rời khỏi trường khi không còn ai ở đây trung thành với ta. Các người cũng sẽ nhận thấy kẻ nào cần tìm kiếm sự giúp đỡ thì luôn luôn tìm được sự giúp đỡ đó ở ngay tại trường Hogwarts này."
Đúng lúc đó Hannah tin chắc là ánh mắt sáng quắc của cụ Dumbledore quét qua góc phòng nơi cô cùng anh trai và Ron đang trốn.
Ông Malfoy nghiêng mình nói:
"Thật đáng khâm phục. Tất cả chúng tôi sẽ… ờ… nhớ tiếc… cách điều hành rất… ơ… cá biệt của ông, ông Dumbledore à, vả chỉ mong người kế nhiệm ông sẽ nỗ lực ngăn chặn… các vụ… giết chóc..."
Ông Malfoy bước tới cửa, mở cửa và nghiêng mình tiễn cụ Dumbledore ra ngoài.
Ông Fudge, loay hoay với cái nón của ông, đợi lão Hagrid đi trước. Nhưng lão Hagrid vẫn đứng lỳ, hít một hơi thở sâu, và nói hết sức thận trọng:
"Nếu có ai muốn tìm ra điều gì liên quan đến những vụ này, người đó chỉ cần đi theo những con nhền nhện. Chúng sẽ dẫn đi đúng đường! Đó là tất cả những gì ta cần nói."
Ông Fudge trợn mắt nhìn lão Hagrid, hết sức ngạc nhiên. Lão Hagrid nói:
"Xong rồi, tôi đi đây."
Lão cầm lên cái áo khoác bằng lông chuột chũi của ông. Nhưng khi sắp bước theo ông Fudge ra khỏi cửa thì lão lại đứng khựng một lần nữa và nói to:
"Trong lúc tôi không có ở nhà thì cần có ai đó cho con Fang ăn uống."
Cánh cửa mở ra rồi đóng mạnh lại. Harry kéo tấm Áo khoác Tàng hình ra. Ron nói bằng giọng khàn khàn:
"Bây giờ tụi mình khốn đốn tới nơi rồi. Chẳng còn thầy Dumbledore để bảo vệ dạy dỗ mình nữa. Chắc là họ sẽ đóng cửa trường ngay tối nay thôi. Không có thầy Dumbledore thì dám mỗi ngày có một cuộc tấn công lắm."
Ba đứa trẻ nhìn nhau, không ai nói được lời nào.
Con Fang bắt đầu tru lên thảm thiết và cào cào vào cánh cửa đóng kín.
---*---
@๓ɑϲɑɾօղօíɾ
[090220]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top