Chương 9

Ngày hôm sau, không khí nhà Slytherin sôi nổi hẳn lên. Khi nhìn thấy Harry, lũ nhóc vỗ tay, huýt gió, và hoan hô:

" Cám ơn Harry nha! Tụi tao nhờ mày phen này đó! "

Nguyên nhân là vì Harry Potter cùng hai người bạn đã làm mất một trăm năm mươi điểm chỉ sau một đêm.

Từ chỗ là một trong những học sinh được ngưỡng mộ nhất trường, Harry thoắt cái trở thành đứa bị ghét nhất. Đến bọn học sinh nhà Ravenclaw và Hufflepuff cũng ngoảnh mặt không thèm nhìn nó. Chả là ai cũng đang mong cho nhà Slytherin mất Cúp Nhà. Mà người đáng lẽ nên vui vẻ nhất - Draco đang thẫn thờ trong phòng sinh hoạt chung.

" Sao trông mày thảm thế ? "

Blaise từ bên ngoài đi vào, tay xách một đống đồ, theo sau cậu là Pansy.

" Clara đi đến chỗ thầy Snape rồi. Tao lo cho nó quá "

Pansy lấy cây kẹo từ túi áo Blaise, cười khúc khích:

" Đúng rồi, cậu nên cảm thấy lo đi, vì cậu đã lôi Clara vào đống rắc rồi này mà "

Draco suy nghĩ một chút, rồi vội chạy ra ngoài.

" Ủa nó đi đâu vậy trời "

Blaise nhìn theo bóng Draco, thắc mắc. Pansy nhún vai:

" Ai mà biết, chắc đi tìm thầy Snape "

Draco vừa đến trước cửa phòng giáo sư Snape thì thấy Clara từ bên trong bước ra. Clara cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy cậu ở đây:

" Tìm thầy Snape hả ? Thầy ấy đang ở bên trong "

" Không phải đâu, tao sợ mày bị thầy mắng nên mới chạy tới đây "

Draco nói một lèo rồi mới thở hắt ra, dù sau đây cũng là lỗi của cậu, cậu không nên để Clara nhận lỗi một mình. Cả hai cùng nhau quay về phòng sinh hoạt chung, trước khi vào cửa, Clara nghiêng đầu lại nhìn Draco:

" Thật ra thầy Snape gọi mình đến là để hỏi mình một vài chuyện, thầy không có trách mắng gì mình đâu "

Draco nhìn theo bóng lưng Clara. Cậu không biết tại sao mình lại đột nhiên lo lắng cho cô, có lẽ do cả hai là bạn thân, bạn thân quan tâm nhau là một chuyện bình thường mà.

Đêm đến, Clara đứng trước gương lau mái tóc đang ướt, cô chợt nhớ lại cuộc trò chuyện lúc chiều.

[ Giáo sư Snape nhìn cô học trò trước mặt mình, cất giọng:

" Trò đã biết được chuyện gì rồi ? "

" Em có thể tin thầy không ? "

Clara không trả lời câu hỏi của ông, mà hỏi ngược lại. Giáo sư Snape chỉ lẳng lặng nhìn cô.

" Được rồi "_ Clara cười mỉm:

" Em nên bắt đầu từ đâu đây ? Em biết rất thứ, thầy Snape "

Một lát sau, giáo sư Snape mới lên tiếng:

" Cái đó là tiên tri ? "

" Gần giống vậy. Đôi lúc em sẽ nhìn thấy một số chuyện sẽ xảy dù chỉ là thoáng qua. Với giấc mơ hôm qua thì có lẽ người nào đó đang có ý định kéo em về phe của họ "

Clara dừng lại một chút rồi nói tiếp:

" Nhưng mà, em sẽ không tham gia bất kì cuộc chiến nào. Cái em muốn là gia đình em được bình an. Em xin phép được về phòng, chào thầy ạ "

Cô gật đầu chào giáo sư Snape rồi mở cửa bước ra ngoài, còn ông ấy thì có lẽ đang suy tư điều gì đó... ]

Clara nhìn bản thân mình trong gương, môi cong lên một nụ cười hoàn mỹ. Từ lúc bước vào phòng giáo sư Snape, Clara liền biết, ván cờ này cô thắng rồi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Còn khoảng một tuần nữa là thi, Clara liên tục thức khuya để học bài. Lúc mọi người đang ăn sáng ở Đại sảnh, Clara cũng không quên học, một tay cầm chiếc bánh nướng, tay còn lại cầm quyển sách khiến cho Pansy tưởng rằng cô bị giáo sư Snape mắng đến mức cuồng học tập. Biết làm sao bây giờ, cô không muốn ông bà Diggory phải thất vọng.

Draco ngồi phía đối diện đưa cho cô một tờ giấy, Clara đành bỏ cuốn sách xuống, cô nhìn nội dung trong tờ giấy đó

' Trò sẽ thi hành hình phạt của mình vào lúc 11 giờ đêm nay. Hãy gặp thầy Filch ở tiền sảnh.

Giáo sư McGonagall '

Pansy vừa đọc được nội dung trong tờ giấy thì thương xót nhìn Clara:

" Thân ái, mình thương cậu quá trời luôn á "

Rồi cô nàng cướp lấy quả táo ở chỗ Blaise, cầm lấy tay Clara rồi đặt quả táo lên đấy: " Ăn đi cho có sức nè "
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Đêm đó, Clara cùng Draco đi xuống sảnh đường. Thầy Filch đã đợi sẵn ở đó, mấy phút sau đám nhóc nhà Gryffindor cũng đến. Thầy Filch thắp một ngọn đèn lên rồi dẫn bọn trẻ ra ngoài. Thầy nói:

" Đi theo ta. Ta cam đoan là từ đây về sau các trò sẽ biết cân nhắc hơn khi định vi phạm nội qui nhà trường. Mà phải, theo ý ta, đau đớn, nhọc nhằn mới chính là những người thầy giỏi nhất... Thật đáng tiếc là ngày nay người ta không còn dùng những hình phạt như xưa nữa... như trói tay các trò rồi treo lên trần nhà vài ngày chẳng hạn. Trong văn phòng ta vẫn còn dây xích và lòi tói ấy... ta vẫn thoa dầu mỡ để phòng khi cần có sẵn... Thôi, chúng ta đi. Này, đừng có hòng mà chạy trốn, làm vậy chỉ tổ khốn khổ thêm mà thôi! "

Thầy dẫn bọn trẻ băng qua sân trường tối đen, Neville bị sổ mũi, cứ khụt khịt miết. Draco thì cứ đi kế bên Clara vì cậu chả thích nhóm Harry chút nào.

Trăng sáng, nhưng mấy cụm mây lang thang thỉnh thoảng bay qua che mất mặt trăng, khiến mọi người đi lọ mọ trong bóng đêm. Phía trước là ánh đèn ấm áp phát ra từ cửa sổ căn chòi của lão Hagrid. Rồi mọi người nghe một giọng nói to ở xa xa:

" Thầy đó hả, thầy Filch? Mau lên. Tôi muốn bắt đầu cho rồi "

Mặt Harry có vẻ mừng rỡ, thầy Filch nói:

" Trò tưởng trò sắp được vui chơi với lão già hậu đậu ấy hử? Này, nghe cho kỹ nhóc à: các trò sẽ phải vô rừng làm việc, rồi sau đó có về được toàn thây thì lúc đó hãy mừng vui! Ta đố đấy! "

Nghe vậy, Neville rên lên một tiếng khe khẽ còn Draco thì đứng chết lặng giữa đường.

" Vô rừng hả? "

Malfoy lập lại, giọng nghe không còn chút hách dịch nào như thường khi.

" Không thể vô rừng vào ban đêm được... Có đủ thứ ở trong đó... tôi nghe nói, có người sói ... "

Neville níu cánh tay áo của Harry, nấc cục một cái. Thầy Filch nói, giọng đắc thắng rõ ràng:

" Đó là lỗi của các trò, đúng không? Sao cái hồi quậy phá các trò không nghĩ đến đám người sói ? "

Lão Hagrid từ trong bóng tối tiến ra, bước lại gần, theo chân là Fang, con chó săn to đùng. Lão mang theo một cây cung lớn và đeo một giỏ tên vắt vẻo trên vai:

" Tới đây là được rồi thầy Filch, chỗ này trở đi là phần của tôi "

Thầy Filch nói, giọng độc địa:

" Sáng sớm tôi sẽ quay lại, lãnh di thể của chúng "

Rồi thầy quay mình đi trở về phía tòa lâu đài, ngọn đèn trên tay đung đưa trong bóng đen. Draco bỗng có suy nghĩ muốn trở về, nhưng nhìn bóng dáng của Clara, cậu không thể để cô ở đây một mình được. Lão dẫn bọn trẻ đến bìa rừng. Giơ cao ngọn đèn trong tay, lão Hagrid chỉ cho bọn trẻ thấy một con đường mòn, hẹp và quanh co, khuất sau một lùm cây rậm đen hù. Bọn trẻ con căng mắt nhìn vào rừng sâu. Một làn gió nhẹ thoảng qua làm tóc cả đám dựng đứng trên đầu.

Lão Hagrid bảo:

" Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy. Đó là máu bạch kỳ mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Đây là lần thứ hai trong có một tuần. Hôm thứ tư vừa rồi ta đã phát hiện ra một con bị chết. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp ấy. May ra giúp được nó thoát khỏi số phận thê thảm như con kia "

Draco hỏi lại, không giấu được nổi sợ hãi trong giọng nói:

" Nhưng lỡ như cái đã làm con mã lân bị thương quay lại tấn công chúng ta trước thì sao? "

Lão Hagrid đáp:

" Nếu trò đi theo ta, hay có con Fang bên cạnh, thì không có con vật nào trong rừng hại được trò. Và đừng đi ra khỏi lối mòn. Được rồi. Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm và đi theo hai hướng ngược nhau. Chỗ nào cũng có vết máu, chắc là con vật lê lết quanh đây, ít nhất là từ đêm qua đến giờ "

Clara nắm chặt lấy bàn lấy đang run rẩy của Draco, nói:

" Chúng tôi đi riêng "

Lão Hagrid hỏi lại: " Trò chắc chứ ? Có lẽ Fang sẽ giúp được các trò "

Clara nhướng mày nhìn con chó săn:

" Bằng cái sự chết nhát của nó ? "

Draco cản lại, quay sang Clara: " Để nó đi chung đi "

" Được rồi. Vậy thì ta, Harry, Hermione cùng Neville sẽ đi theo một hướng; còn Malfoy, Diggory và Fang sẽ đi theo hướng khác. Nếu như ai tìm ra được con kỳ mã trước thì sẽ phát ra tia sáng xanh để báo tin, được không? Rút đũa thần ra mà thực tập đi... Ừ, như vậy đó... Còn nếu như ai bị tai nạn hay rắc rối gì đó thì phóng ra tia sáng đỏ, tất cả chúng ta sẽ chạy đến giúp... Cẩn thận đó... Đi thôi! "

Khu rừng đen thui và im vắng. Họ đi theo lối mòn một lát thì đến ngã ba. Nhóm lão Hagrid quẹo trái, còn nhóm Clara thì đi sang con đường bên phải.

Clara đi sâu vào rừng với Draco và Fang. Cả bọn đi suốt nửa giờ, càng lúc càng vào sâu tít, cho đến khi lối mòn bị cây rậm che bít, hầu như không thể đi tiếp được nữa. Bỗng Draco nhìn thấy thứ gì đó, cậu nhóc ra hiệu cho Clara rồi cả đám bước đến.

Có cái gì trắng sáng óng ả trên mặt đất. Chúng nhích lại gần hơn nhìn cho rõ.

Đó chính là một con bạch kỳ mã, và đã chết. Clara chưa bao giờ nhìn thấy một cái gì đẹp như vậy mà buồn như vậy. Chân nó dài, thon thả, gập lại thành cong queo khi té ngả, bờm màu trắng ngọc trai xoã trên lớp lá khô đen. Một bụi cây bên rìa khoảng trống rung động... Rồi, từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín mít bò lê trên mặt đất như một con thú đang rón rén rình mồi.

Clara, Draco và Fang đứng ngây ra như trời trồng. Cái bóng khoác áo trùm ấy đã bò tới xác bên con bạch kỳ mã, nó cúi thấp đầu xuống vết thương trên mình con thú, và bắt đầu hút máu.

Con Fang bỏ chạy một cách nhanh chóng. Không biết Draco lấy can đảm từ đầu, cậu nhóc nắm lấy tay Clara, bước lên trước để bảo vệ cô, người cậu run rẩy, gần như khụy xuống đất. Clara cầm cây đũa phép, lẩm bẩm gì đó rồi phóng một tia sáng màu đỏ lên trời. Bóng người đó đứng dậy, nhìn chằm chằm Clara.

" Arrow-shooting Spell "

Một mũi tên lửa từ đũa phép của Clara bắn ra, xuyên qua người đối diện, nhưng có vẻ không ảnh hưởng gì đến hắn.

" Petrificus Totalus "

Clara vẫn tiếp tục, nhưng kết quả không khác gì lần trước. Người kia chạy nhanh về phía Clara, Draco hốt hoảng, xoay người ôm cô vào lòng, hai mắt nhắm tịt.

Bỗng nghe như có tiếng vó ngựa dồn dập, phi nước đại, và có cái gì đó phóng qua, lao thẳng vào cái bóng trùm kín.

" Chúng ta sẽ còn gặp lại "

Clara nghe thấy một giọng nói xuất hiện trong đầu mình, cô lấy hai tay ôm đầu, ngã xuống. Draco lo lắng nhìn cô:

" Diggory, mày có bị thương ở đâu không vậy? "

" Clara "_ Clara nói nhỏ

" Hả ? "

" Gọi mình là Clara đi "

Clara nhìn Draco, cậu nhóc này bình thường nhát gan như vậy nhưng hôm nay lại đứng ra bảo vệ cô. Can đảm ở đâu ra vậy không biết.

Draco gật đầu: " Clara "

Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên cô, lúc trước mặc dù cả hai khá thân với nhưng luôn gọi nhau bằng Malfoy, Diggory, nghe có vẻ xa cách.

" Hai em không sao chứ ? "

Trước mặt cả hai là một con nhân mã trông khá trẻ, bộ tóc bạch kim và thân hình vàng óng. Clara lắc đầu. Ngay lúc này, lão Hagrid và đám nhóc con chạy đến.

" Clara! Cậu có sao không "

Hermione chạy đến chỗ Clara, cô bé trông khá lo lắng. Draco quay sang Hagrid, gào to lên:

" Con bạch kì mã chết rồi. Nó bị hút máu ngay trước mặt chúng tôi, ông biết điều đó có nghĩa là gì không hả? Sao ông dám kéo chúng tôi vô cái rắc rối này? Nếu Clara có chuyện gì thì ông chết chắc rồi "

Harry có vẻ tức giận, nó bước đến trước mặt Draco:

" Thôi ngay đi Malfoy, bác Hagrid cũng đâu có biết trước chuyện gì sẽ xảy ra đâu? "

Draco đáp lại: " Potter, mày có biết máu bạch kì mã dùng để làm gì không? "

Harry ngạc nhiên trước câu hỏi đó, cậu im lặng.

" Draco, đưa mình về đi "

Clara lên tiếng phá vỡ sự im lặng đó, Draco gật đầu, bước lên dìu cô ra khỏi khu rừng. Trước khi đi, Clara còn để lại một câu nói:

" Cậu nên cẩn thận hơn, Harry "

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Về đến phòng sinh hoạt chung, Draco và Clara tách nhau ra rồi đi về phòng của mình. Tâm trạng Clara rối bời, sắp rồi, người đó sắp trở lại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top