Chương 38
Khoảng năm giờ rưỡi thì trời bắt đầu tối, Clara cùng nhóm Pansy nhanh chóng đi về phía sảnh đường để dự lễ hội ma, và quan trọng hơn hết đó là kết quả mà chiếc cốc lửa đưa ra. Đại sảnh bây giờ đông kín người, chiếc cốc cửa lúc trước được dời đi, nay đứng đối diện với chiếc ghế trống của cụ Dumbledore và dãy bàn giáo viên.
" Anh ngồi đây được không ? "
Clara dời sự chú ý ra khỏi cái cốc lửa, cô nhìn về phía chàng trai đang đứng ở chỗ trống bên cạnh mình. Một cậu học sinh trường Durmstrang, đây chính là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô.
" Mấy chỗ khác kín cả rồi "
Thấy Clara không trả lời, chàng trai lại nhẹ nhàng hỏi lại thêm lần nữa: " Anh ngồi ở đây nhé ? Hi vọng là không làm phiền đến em. "
Clara gật nhẹ đầu: " Anh ngồi đi "
Sau khi chàng trai trường Durmstrang đã ngồi yên ổn ở vị trí còn trống, Pansy nhanh chóng nghiêng người về phía trước, thắc mắc: " Hình như tụi em chưa gặp anh bao giờ cả "
" Đúng vậy "
Viktor Krum, người ngồi kế bên Draco gật đầu: " Cậu ấy vừa đến lúc sáng nay "
Người kia cũng gật đầu tỏ vẻ những điều Viktor Krum vừa nói là sự thật, rồi anh ta quay sang nhìn Clara, mỉm cười: " Chào em, anh là Ignat Petrov "
" Anh cứ gọi em là Diggory "
Nụ cười trên môi Ignat Petrov gượng gạo đi đôi chút. Anh nhìn Viktor Krum với mong muốn được giúp đỡ, nhưng cậu bạn của anh thì cứ mãi loay hoay với mấy món ăn trên bàn. Pansy bật cười, cô nhóc uống một ngụm nước ép rồi nhanh nhảu nói:
" Cậu ấy là Clara, Clara Diggory. Nhưng anh chỉ cần gọi cậu ấy là Diggory là được. "
Ignat gật đầu, anh cúi xuống ăn lấy món súp, môi cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Bữa tiệc Hội Ma dường như dài hơn rất nhiều so với mọi thường. Và mấy đứa học trò thì đặt sự chú ý lên chiếc cốc, rồi bồn chồn chờ đợi cụ Dumbledore ăn xong. Clara cũng đặt cái nĩa xuống bàn, không biết là do no quá hay vì căng thẳng mà cô chẳng ăn thêm được chút nào.
Mãi cuối cùng rồi những cái đĩa vàng cũng quay trở lại với tình trạng tinh tươm nguyên thủy của mình, rồi mức độ ồn ào tăng lên rõ rệt khắp Sảnh đường và xẹp xuống ngay khi cụ Dumbledore đứng dậy. Hai bên cụ, giáo sư Karkaroff và bà Maxime trông cũng căng thẳng và đầy ngóng đợi như bất cứ ai. Ông Ludo Bagman cười hớn hở và nháy mắt với nhiều đứa học trò. Tuy nhiên, ông Crouch trông lại khá thờ ơ, có phần chán chường.
Cụ Dumbledore nói:
" Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp..."
Rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư: "...đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên. "
Cụ rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô chạm, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Giờ thì không có thứ gì trong Sảnh đường rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa. Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. Mọi người nhìn, chờ đợi... Vài người cứ chốc chốc lại coi đồng hồ...
Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt. Cụ Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh. Cụ đọc, giọng rõ ràng, khỏe khoắn:
" Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum! "
Tiếng vỗ tay vang lên rầm rầm, nhưng dường như chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì ở Durmstrang, ngoài Viktor Krum ra thì chẳng còn ai xứng đáng với chức quán quân của kì này. Tiếng vỗ tay và tiếng bàn tán tắt dần. Giờ đây sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc cốc, vài giây sau đó lại chuyển thành màu đỏ một lần nữa. Một mẩu giấy da thứ hai lại được ngọn lửa phun ra.
Cụ Dumbledore hô: "Vị quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour! "
" Thật à ? "
Giọng Pansy vang lên khi đứa con gái giống tiên nữ đứng dậy một cách yêu kiều, hất mái tóc bạch kim ra sau, lướt ngang qua những dãy bàn nhà Ravenclaw và nhà Hufflepuff. Clara không nói gì, cô chỉ im lặng nhìn chiếc cốc lửa, đầy căng thẳng.
Pansy chú ý sang bạn mình, cô nàng thì thầm:
" Cậu đang lo Cedric không dành được chức quán quân hả ? "
Nụ cười trên môi Ignat Petrov chợt tắt khi nghe đến cái tên này, anh chợt nhớ về buổi sáng, người con trai có vẻ thân thiết với Clara cũng tên là Cedric.
" Nếu anh ấy thật sự trở thành quán quân thì chắc chắn cha mình sẽ rất tự hào "
Clara trả lời, cô mong Cedric sẽ trở thành quán quân, nhưng cũng sợ khoảng cách giữa cả hai ngày càng xa, có lẽ cô có cố gắng đến mấy cũng không để đứng ở vị trí giống như anh bây giờ. Dường như hiểu được suy nghĩ của bạn thân mình, Pansy nói ngay:
" Cedric rất tuyệt, đây là sự thật, và mình chắc chắn là cậu, người em gái duy nhất của anh ấy cũng sẽ trở thành niềm tự hào cho cả gia đình "
Sự buồn bực trên mặt Ignat dần biến mất khi nghe đến chữ ' em gái '.
Clara là em gái của Cedric.
Clara là em gái của Cedric.
Clara là em gái của Cedric.
Chuyện quan trọng phải nói đến ba lần.
Hành động của Ignat nhanh chóng lọt vào mắt của Draco, cậu nhìn Ignat, rồi lại nhìn sang Clara, không hiểu sao trong lòng lại có chút lo lắng.
Chiếc Cốc Lửa lại chuyển thành màu đỏ thêm một lần nữa; những tia lửa bay ra rào rào, lưỡi lửa liếm cao lên không, và từ đầu của lưỡi lửa đó, cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy da thứ ba. Cụ xướng lên:
" Vị quán quân của Hogwarts, Cerdic Diggory! "
Tất cả đám nhà Hufflepuff nhảy cẫng lên, thét vang và giậm chân khi Cerdic đi ngang chúng, cười tươi rạng rỡ, tiến thẳng về căn phòng sau lưng bàn giáo viên. Khi đi ngang qua dãy bàn nhà Slytherin, Cedric chợt nháy mắt với em gái mình, nở một nụ cười đầy vui vẻ. Quả thực, những tràng vỗ tay dành cho Cerdic kéo dài đến nỗi phải mất một lúc sau mọi người mới nghe được lời cụ Dumbledore.
" Xuất sắc! "
Cụ sung sướng nói khi cuối cùng sự lộn xộn đã dẹp xuống.
" Xong, giờ đây chúng ta đã có ba vị quán quân. Tôi chắc tôi có thể xin tất cả các trò, kể cả các học sinh còn lại của trường Beauxbatons và trường Durmstrang, hãy vét tặng cho các vị quán quân của mình đến từng gam ủng hộ mà các trò dành dụm được. Bằng cách tiếp tục khích lệ vị quán quân của mình, các trò sẽ đóng góp vào một..."
Nhưng cụ Dumbledore thốt nhiên ngừng nói, và mọi người đều thấy rõ cái gì đã làm cụ lãng đi. Ngọn lửa trong chiếc cốc lại đỏ lại lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.
Dường như, hoàn toàn tự động, cụ Dumbledore vươn cánh tay dài ra và tóm lấy mẩu giấy. Cụ mở nó ra và nhìn chăm chắm vào cái tên được viết trên đó. Một khoảng lặng dài, trong khi cụ Dumbledore vẫn nhìn không chớp mắt vào mẩu giấy trên tay, còn mọi người trong căn phòng thì chằm chằm nhìn cụ. Cuối cùng, cụ Dumbledore hắng giọng, đọc lên:
" Harry Potter. "
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top