Chương 23

Bữa điểm tâm ở Đại sảnh đường vào buổi sáng ngày hôm sau khá là nhộn nhịp khi mà Draco - ngồi đối diện Clara lại ra vẻ cười cợt như mọi lần. Cậu nhóc quay người ra đằng sau, gọi Harry:

" Potter, có thật là mày đã ngất xỉu không vậy ? "

Crabbe thì đưa tay quơ lên trán, vờ như ngất xỉu. Ron ra vẻ khó chịu, cậu nhóc liếc Draco một cái rồi cùng Harry và Hermione bước ra ngoài.

Clara cũng đứng dậy:

" Được rồi Draco, nếu còn ngồi đây thì tụi mình sẽ trễ tiết học mất "

" À ừ..."

Draco trả lời trông có vẻ gượng gạo, rồi cậu đứng dậy đi chung với Clara.

" Pansy và Blaise đâu ? "

" Các cậu ấy đi trước rồi, với lại... "

Clara nghiêng đầu nhìn Draco:

" ...Cậu biết đấy, những người yêu nhau thì luôn cần những khoảng thời gian ở cạnh nhau "

Draco gật đầu, chợt cậu nghĩ đến điều gì đó, hai tai đỏ ửng lên.

Hành trình xuyên qua tòa lâu đài để đến Tháp Bắc là một hành trình dài. Hai năm ở Hogwarts chưa đủ để bọn trẻ biết hết mọi thứ về tòa lâu đài: trước đây tụi nó chưa từng được vào bên trong Tháp Bắc. Tụi nhỏ trèo lên tới cầu thang thứ bảy, đến một đầu cầu thang không thấy quen chút nào, ở đó không có cái gì khác ngoài một bức tranh lớn vẽ một bãi cỏ trống trơ treo trên bức tường.

Trong phòng có ít nhất hai chục cái bàn tròn nhỏ bày biện lộn xộn, chung quanh đặt mấy cái ghế bành bọc vải hoa sặc sỡ và mấy cái gối nệm nhỏ mà dày. Mọi thứ được soi sáng bằng ánh đèn đỏ thắm. Tất cả màn cửa sổ đều kéo kín lại và nhiều ngọn đèn được chụp kín bằng những cái khăn quàng đỏ sậm. Căn phòng ấm một cách ngột ngạt, và dưới bệ lò sưởi chất đầy nhóc các thứ, một ngọn lửa đang đun một cái ấm đồng to tướng, tỏa ra một thứ mùi hăng nồng đến phát bệnh. Mấy cái kệ đặt dọc bức tường tròn quây chất lộn xộn những lông chim đầy bụi bám, những mẩu nến cụt, nhiều xấp bài lá te tua, vô số những trái cầu thủy tinh óng ánh bạc, và cả một đoàn quân tách trà hùng hậu.

Clara cùng Draco bước đến chỗ của Pansy và Blaise. Cả lớp đang tập trung trong phòng quanh, mọi người nói năng thì thào. Thình lình một giọng nói vọng ra từ bóng tối, một thứ giọng mơ hồ nhỏ nhẹ:

"Chào các trò. Thật hân hạnh được gặp các trò trong thế giới vật chất."

Giáo sư Trelawney di chuyển vào vùng có ánh lửa soi, và bọn trẻ nhận thấy bà giáo ốm cà tong cà teo, cặp mắt kiếng làm phóng đại đôi mắt của bà to hơn kích thước tự nhiên rất nhiều lần, và bà quấn một cái khăn choàng đầu mỏng có dát trang kim óng ánh. Quanh cái cổ mảnh khảnh của bà là vô số những dây chuyền và chuỗi hạt, còn cánh tay, bàn tay và ngón tay của bà thì đeo đầy những vòng với nhẫn. Bà nói:

" Ngồi xuống đi các trò, ngồi xuống nào "

Draco, Clara, Pansy và Blaise ngồi quanh một cái bàn tròn. Giáo sư Trelawney thì tự mình ngồi vào một cái ghế bành có cánh đặt trước lò sưởi. Bà nói:

" Chào mừng các trò đến với bộ môn Tiên tri học. Tên của tôi là giáo sư Trelawney. Trước đây có lẽ các trò chưa từng gặp tôi. Vì tôi thấy nếu xuống dưới thường xuyên quá thì ba mớ bon chen chộn rộn của cái trường có thể làm mờ đi Nội Nhãn của tôi "

Không ai nói gì để đáp lại cái thông báo khác thường đó. Giáo sư Trelawney khéo léo nhẹ nhàng sửa lại cái khăn choàng rồi nói tiếp:

" Vậy là các trò đã chọn học môn Tiên tri, bộ môn khó khăn nhất trong các ngành nghệ thuật huyền bí. Tôi muốn lưu ý các trò ngay từ buổi ban sơ là nếu các trò không có cái Nhìn, thì tôi sẽ chẳng thể dạy dỗ các trò được nhiều nhỏi gì cho lắm. Sách vở cũng chẳng giúp đỡ các trò bao nhiêu trong lĩnh vực này đâu... "

" Nhiều phù thủy và pháp sư, mặc dù tài ba trong những lĩnh vực như nổ to, ước đoán giỏi và biến mất đột ngột, nhưng vẫn không thể nào nhìn xuyên qua được những bí mật bị che phủ của tương lai."

Đôi mắt to cộ mơ màng của giáo sư lướt từ gương mặt căng thẳng này đến gương mặt lo âu khác của lũ học trò, bà tiếp tục:

" Đó là thiên phú, chỉ dành riêng cho một ít người mà thôi "

Bỗng nhiên bà nói với Neville:

" Trò này, bà nội của trò có khỏe không? "

Neville suýt té lăn ra khỏi đống gối nệm mà nó đang ngồi. Nó run run vì hoảng hồn:

" Dạ, con nghĩ bà con khỏe ạ "

Giáo sư Trelawney lắc đầu, ánh lửa phản chiếu lấp lánh trên đôi hoa tai ngọc lục bảo bà đeo lủng lẳng:

" Nếu tôi là trò thì tôi sẽ không dám chắc như vậy đâu "

Neville nghẹn họng. Giáo sư Trelawney vẫn điềm nhiên tĩnh tại:

" Chúng ta sẽ nghiên cứu những phương pháp cơ bản của bộ môn Tiên Tri trong năm học này. Học kỳ một sẽ dành để học cách đọc các lá trà. Học kỳ sau chúng ta sẽ tiến tới môn Coi Chỉ tay. Nhân tiện ta bảo cho trò này... "

Giáo sư thình lình hướng cái nhìn vào Parvati Patil: "... Hãy coi chừng một gã tóc đỏ "

Parvati kinh ngạc quay qua nhìn Ron đang ngồi bên cạnh, rồi đẩy ghế của mình xa ra. Giáo sư Trelawney vẫn tiếp tục:

" Trong học kỳ mùa hè tới, chúng ta học lên tới bộ môn nghiên cứu trái cầu pha lê - ấy là sau khi chúng ta đã hoàn tất được môn đoán điềm lửa. Thật không may là lớp học của chúng ta sẽ bị tạm ngưng vào tháng hai vì một trận cúm khó chịu. Bản thân ta sẽ bị mất giọng. Và vào khoảng gần lễ Phục Sinh, một người trong số chúng ta sẽ lìa xa chúng ta vĩnh viễn "

Sau lời tiên tri này là một khoảng im lặng căng thẳng, nhưng giáo sư Trelawney không có vẻ gì nhận thấy điều đó. Bà nói với Lavender Brown, người ngồi gần bà nhất và gần như đã co rúm lại trong cái ghế bành:

" Trò làm ơn đưa cho tôi cái bình trà bằng bạc lớn nhứt "

Lavender có vẻ hú vía, bèn đứng dậy, lấy cái ấm trà tổ chảng trên kệ xuống và đặt nó lên cái bàn trước mặt giáo sư Trelawney.

" Cám ơn trò. Tình cờ thôi, cái điều mà trò đang khiếp sợ... cái điều đó sẽ xảy ra vào thứ sáu, ngày 16 tháng 10 "

Lavender run lẩy bẩy.

" Bây giờ, tôi muốn các trò chia ra thành từng cặp. Hãy lấy tách trà ở trên kệ xuống, rồi lại đây ta rót đầy trà cho. Xong các trò ngồi xuống mà uống, uống đến khi nào chỉ còn lại bã trà trong tách. Dùng tay trái súc bã trà trong tách ba lần, rồi úp tách xuống dĩa, đợi cho trà kiệt đến giọt nước cuối cùng thì đưa cái tách của mình cho bạn của mình bói. Các trò sẽ theo trang 5 và 6 của quyển Vén Màn Tương Lai để diễn dịch ý nghĩa những dạng bã trà. Tôi sẽ đi quanh các trò để giúp đỡ, hướng dẫn. Ôi, con ơi... "

Giáo sư tóm lấy cánh tay Neville, kéo nó đứng lên:

"... sau khi con làm bể cái tách đầu tiên, con làm ơn chọn một cái tách có hoa văn màu xanh. Tôi thì hợp với màu hồng hơn "

Liền sau đó, Neville vừa mới vói lên kệ để lấy tách trà thì nghe một tiếng xoảng của đồ bể. Giáo sư Trelawney rảo bước đến bên Neville, cầm theo một cái đồ hốt rác và chổi, rồi nói:

" Một trong những cái màu xanh lam ấy, đúng rồi đó, con... nếu con không phiền... cám ơn con... "

Clara và Draco cầm lấy hai tách trà của mình rồi làm đúng như lời dặn của giáo sư Trelawney. Giáo sư đi một vòng quanh lớp, rồi dừng ngay chỗ của Clara. Bà cầm tách trà của cô lên ngắm nghía, xoay nó ngược chiều kim đồng hồ:

" Một lần nữa, con yêu... "

Giáo sư ngước mặt lên nhìn cô:

" Con sẽ lại cảm nhận được sự đau khổ tột cùng thêm một lần nữa "

Trước ánh mắt kinh ngạc của Clara và tò mò của đám học sinh, bà tiếp tục xoay tách trà, nhìn thoáng qua Draco rồi nói với Clara:

" Con nên trân trọng những người ở bên cạnh mình "

Giáo sư Trelawney xoay tách trà lần cuối cùng rồi giật mình nhìn Clara, giọng bà run run:

" Con yêu, ta hi vọng con sẽ suy nghĩ lại về lựa chọn của mình. Rõ ràng đó không phải là một con đường tốt cho con "

Giáo sư đặt tách trà xuống. Không nhìn Clara mà chuyển hướng sang Draco:

" Đừng cố chối bỏ tình cảm của mình, con yêu. Hãy cảm nhận cho rõ ràng đi "

Nói xong, bà bước sang nhóm Harry, để lại Draco với nội tâm hoảng loạn.

" Lựa chọn một con đường không tốt cho mình ? "

Pansy thắc mắc:

" Cậu định làm gì hả ? "

Trong khoảng khắc đó, hình ảnh một người đàn ông chợt lướt qua đầu Clara, cô rũ mắt xuống, lắc đầu:

" Không biết nữa "

Một tiếng thét vang lên, kèm theo đó là tiếng xoảng của đồ sứ bể. Clara quay sang nhìn, Neville vừa làm tiêu cái tách thứ hai của nó. Giáo sư Trelawney ngồi thụp xuống một cái ghế bành trống, bàn tay lóng lánh của bà đè lên phía trái tim mình và mắt bà nhắm tịt lại.

"Ôi, con trai của tôi, con trai yêu dấu của tôi... không, không nói ra thì tốt hơn... không, đừng hỏi tôi thì hơn..."

Trước mặt bà là Harry cùng với học sinh là Gryffindor. Đôi mắt to cộ của giáo sư Trelawney bỗng mở ra đầy kịch tính:

"Con yêu ơi, con có một Hung tinh."

Harry hỏi lại:

"Một cái gì ạ?"

" Hung tinh "
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Sau bữa ăn tối tại Đại sảnh đường, Clara và Draco cùng nhau bước về phòng sinh hoạt chung.

" Một hung tinh của Harry Potter sao ? "

Clara quay sang nhìn Draco, cười khẽ:

" Thật khó tin quá "

Draco lảng tránh ánh mắt của cô, mở miệng:

" Nhưng... có vài cái rất đáng tin mà "

" Ví dụ như ? "

Clara hỏi lại. Draco im lặng, không trả lời câu hỏi của cô.

Ví dụ tình cảm được giấu sâu trong lòng cậu.

Năm thứ nhất, Draco gặp Clara ở tiệc khai giảng năm học, sau đó cả hai trở thành bạn thân của nhau.

Năm thứ ba, Draco chính thức bước vào thời kỳ yêu thầm bạn thân của mình.
.
.
.
.
.

Mình chỉ định đăng một chương thôi, mà ngẫm lại thấy chương 22 đọc có vẻ chưa được đã cho lắm nên mình đăng luôn chương 23 cho nó dài :3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top