Chap 12
- Anh Cedric?!!
Cedric đi đến bên giường, anh vươn tay vén vài lọn tóc của Meredith sang một bên, hỏi bằng giọng lo lắng:
- Em không sao chứ? Nghe Penelope bảo rằng vết thương của em khá nặng.
Meredith vô thức tránh né tay của Cedric, cô cười gượng:
- Em không sao, vết thương không tệ đến mức đó.
Trên gương mặt ôn hoà của Cedric hiện rõ vẻ không vui:
- Em không nên chủ quan như vậy.
Rồi anh bắt đầu ngập ngừng:
- Xin lỗi...vì anh nên em mới bị như vậy...
Meredith mỉm cười trấn an:
- Không sao đâu, lúc đó anh chỉ đang giúp em làm bài tập thôi mà. Em còn chưa cảm ơn anh đấy!
Cedric bất giác ngẩn người trước nụ cười của cô, rồi anh cũng bật cười:
- Đúng là không thể nào giận em được.
Meredith nháy mắt lém lỉnh, Cedric vươn tay gạt lọn tóc trên mặt cô xuống rồi nói:
- Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ ghi chép lại công thức và những điều cần lưu ý khi điều chế dược Vô Mộng cho em.
- Cảm ơn anh, Cedric.
Cedric dí ngón tay vào trán cô:
- Nếu muốn cảm ơn anh thì phải nghỉ ngơi cho tốt đấy.
Rồi Cedric rời đi, ngay khi anh khuất sau cánh cửa, gương mặt tươi cười của Meredith liền biến mất, thay vào đó là một biểu cảm vô hồn. Cô ngẩn người nhìn trần nhà, cảm thấy thật mệt mỏi khi cứ phải đeo chiếc mặt nạ giả dối này. Cô nhắm mắt lại, ngâm nga trong cổ họng giai điệu quen thuộc mà mẹ thường hay hát cho cô nghe.
Tối nay sẽ là chuyện gì đây?
Nhưng không ai để ý rằng, bên ngoài cửa đang thấp thoáng bóng của một chiếc áo chùng...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Meredith nhìn xung quanh, cô nhận ra bản thân mình đang ở trong một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy theo đúng phong cách của quý tộc thuần huyết. Cô nhìn xung quanh, cố xác định được đây là đâu, căn phòng này khiến cho cô cảm thấy xa lạ nhưng cũng thân thuộc, nhưng cô không nhớ là mình đã từng ở đây khi nào.
Rồi cánh cửa bật mở, cô thấy mẹ mình bước vào cùng một người đàn ông, cô nheo mắt muốn nhìn rõ xem người đàn ông đó là ai nhưng không tài nào nhìn rõ được. Meredith chỉ thấy được mái tóc đen tuyền cùng dáng người cao lớn của ông. Ông ta bước đến bên cạnh và nhấc bổng cô lên, phải, là nhấc bổng. Lúc này, cô mới giật mình nhận ra mình chỉ có chút tẹo, hình như vào khoảng 1,2 tuổi.
- Mặt trăng nhỏ của cha sao lại ngẩn người rồi?
Người đàn ông bẹo má cô, nói:
- Trông giống bà cụ non chưa kìa!!
Mẹ cô vỗ một cái vào vai ông ta:
- Chân Nhồi Bông, đừng có chọc con bé, nó lại dỗi bây giờ.
Meredith nghiêng đầu, đây là cha của cô sao? Cô thật sự không có bất cứ ấn tượng gì về người đàn ông này.
- Em lại gọi anh bằng cái tên đó rồi!!
- Sao nào, James gọi được nhưng em thì không sao!?
Người đàn ông lắc đầu nguầy nguậy, rồi họ còn nói thêm gì đó nhưng cô không nghe rõ. Đột nhiên, cô nghe mẹ nói:
- Em không tin tưởng Peter, anh à...
Cô nghe thấy người đàn ông thở dài:
- Peter là bạn thân của bọn anh, tuy có hơi nhát gan nhưng cũng là...
Mẹ cô cắt ngang:
- Em chỉ có dự cảm xấu về chuyện này. Nếu so về độ tin tưởng, em lại tin tưởng Sev hơn.
Người đàn ông hừ mũi:
- Cái tên Sniveluss mũi thò lò đó có gì để mà tin tưởng chứ?!
Rồi ông ta làu bàu:
- Em thậm chí còn gọi cả tên thân mật của hắn ta...
Mẹ cô bật cười:
- Anh ghen sao?
Người đàn ông quay mặt đi vẻ giận dỗi. Lúc đó, gương mặt của ông ta rất gần với cô, cô tiến đến gần để nhìn rõ mặt ông ta thì đột nhiên cô choàng tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Meredith xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, giấc mơ cứ liên tục lặp lại trong đầu cô.
"Xoạt"
Chiếc rèm quanh cửa bị kéo ra, Penelope thò đầu vào.
- Meredith, cậu cảm thấy thế nào?
- Tớ ổn!
- Vậy thì tốt, ngày hôm nay chúng ta có 2 tiết độc dược học chung với nhà Slytherin và tớ thì không muốn giáo sư Snape có bất cứ lí do nào để trừ điểm Gryffindors nữa. Cậu hiểu ý tớ chứ?!
Meredith ngồi dậy vuốt vuốt mái tóc, cô vươn vai một cái rồi nói:
- Tớ hiểu mà...
Rồi một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô.
Sev? Là Severus sao? Họ tên của giáo sư cũng là Severus Snape? Có thể ông ấy biết điều gì đó!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại lớp học Độc dược
Meredith lơ đãng cắt mấy cái rễ tầm ma thành một mớ mảnh vụn đủ dạng hình thù, trong đầu cô miên man suy nghĩ về giấc mơ ban nãy.
Liệu đó chỉ là một giấc mơ hay là một kí ức bị quên lãng?
- Nếu như quý cô đây vẫn còn chút nhận thức còn sót lại trong cái đầu cự quái của mình thì có thể cho vị giáo sư quèn này biết những thứ này là gì không?
Giọng nói như thì thầm đặc trưng của giáo sư Snape thình lình vang lên bên cạnh khiến cô giật thót người. Ông cầm lấy một thứ vụn bị băm nát lên săm soi rồi liếc mắt nhìn Meredith, nói:
- Gryffindors trừ 5 điểm, và quý cô Marks này vui lòng ở lại sau giờ học.
Penelope tiến lại bên cạnh Meredith an ủi cô:
- Chúc cậu may mắn, bạn yêu!
Meredith nhìn lại cô bằng đôi mắt bất đác dĩ.
Khi buổi học kết thúc, Meredith đứng tại chỗ chờ mọi người rời khỏi phòng học. Khi phòng học chỉ còn lại hai người, giáo sư Snape liền thở dài một hơi rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế giáo sư. Ông day day thái dương, gằn giọng:
- Những chuyện xảy ra gần đây với trò...ta biết, nhưng ta không nghĩ là trò lại để những thứ đó ảnh hưởng đến bản thân nhiều như vậy!
Meredith toan mở miệng nhưng lại bị Snape trừng trở về:
- Mẹ trò là một Slytherin lí trí, bà ấy sẽ không muốn nhìn thấy trò như thế này...
Ông liếc mắt nhìn Meredith đang cúi gằm mặt:
- Chấn chỉnh lại đi... Nên nhớ, trò còn có một em trai.
Meredith gật gật đầu, Snape nhìn cô một lúc rồi phất tay ra hiệu cô có thể đi. Meredith hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí hỏi Snape:
- Giáo sư Snape... thầy có biết... Chân Nhồi Bông là ai không?
Snape đột ngột quay phắt đầu lại, ông đứng dậy khỏi bàn, mắt trợn to nhìn vào Meredith:
- Ai nói cho trò cái tên này?!
Meredith ấp úng, Snape liền lớn giọng:
- TRẢ LỜI TA!!!
Meredith giật thót mình, cô chưa từng nhìn thấy ông nổi giận đến mức như vậy, cô trả lời:
- Con...con có một giấc mơ...trong mơ, con đã nghe thấy cái tên này...
Giáo sư nhìn đăm đăm vào mắt của Meredith như đang tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào cho thấy là cô đang nói dối. Sau vài phút, ông cụp mắt và ngồi xuống ghế trở lại. Ông nói, giọng nhẹ tênh:
- Quay về và quên cái tên này đi, trò không cần thiết phải chú ý đến nó.
Meredith gật gật đầu, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi hầm. Lúc này tốt nhất là không nên cãi lại ông nếu như cô còn muốn yên ổn ở Hogwarts này.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top