Chương 22: Về nhà


Cái sảnh bên trong tòa lâu đài đặt một gốc cây thiệt to, ở dưới chất đầy các món quà lớn nhỏ. Harry cả đường đều cắm mặt mà đi nhanh về phía trước,được một lúc cả thần đã đầy mồ hôi. Hình như nhiệt độ trong lâu đài đã lên tới ba mươi độ thì phải.

"Daddy, con về rồi đây". Harry gấp gáp gõ cửa "Người tỉnh rồi sao?".

"Con mau vào đây, viên ngọc quý giá của ta".

Mở cửa phòng, Harry đi vào liền thấy Voldemort nằm trên giường, tinh thần hắn coi như cũng ổn, nhưng sắc mặt thì tuyệt đối không thể coi là ổn được.

"Daddy, con lo lắng cho người lắm đó". Harry thành thật ngồi trên giường,  cậu ôm lấy cánh tay Voldemort bên cạnh, ngửa đầu, gương mặt bé xíu tội nghiệp lo lắng nhìn daddy của mình. Cho dù Lucius rất nhiều lần cam đoan đi cam đoan lại với Harry rằng Voldemort không nguy hiểm gì đến tính mạng cả, nhưng Harry sao không thể không lo cơ chứ? Hoàng tử nhỏ nhà Slytherin đã nếm qua tình thương của người cha thì làm sao có thể buông tha sự dịu dàng bao dung của cha mình được.

Voldemort đem cả người Harry ôm lên giường, hắn hôn từ đỉnh đầu Harry kéo dài xuống phía dưới, hai tay như muốn phát run.

"Ta rất tốt" Voldemort ôm trọn lấy bé cưng "Không cần lo lắng, ta thật sự rất tốt".

"Nhưng con không tốt, một chút cũng không tốt nổi. Daddy của con hơn một tháng phải chịu đựng tra tấn, người ý thức không rõ ràng hôn mê trên giường hơn nửa tháng, người tưởng con không biết sao? Nhưng người lại không chịu nói cho con trai mình, không chịu nói cho con biết, người tại sao không chịu nói cho con biết chứ, ít nhất cũng đừng để con cả ngày suy nghĩ lung tung là có phải daddy lại muốn bỏ rơi không quan tâm con lần nữa hay không?". Harry từ trên người Voldemort ngồi xuống giường "Người có biết con sợ hãi đến nhường nào không, con rất sợ đấy".

Harry nghẹn ngào, hai mắt đỏ ửng nhìn người đàn ông nằm giữa giường lớn tiếng nói, mồ hôi trên trán làm vài sợi tóc dính lại, hai má trắng bệch, hai tay nắm vào nhau không ngừng run rẩy, giống như một con thú nhỏ không tìm thấy nhà của mình.

Ôi Merlin trên cao, nhìn cậu như vậy trong lòng hắn đều đau đớn muốn chết.

Voldemort nhìn đôi mắt đỏ ửng của Harry, hắn muốn ôm lấy Harry để an ủi cậu, nhưng Harry lại tránh lấy đôi tay vươn ra của hắn, cậu quật cường nhìn cha mình, một lúc sau nước mắt cũng không kiềm được mà lăn dài trên má, Harry vươn tay lau đi "Con không biết rốt cuộc người bị làm sao, con..." Con còn tưởng người không cần con nữa.

"Con còn ở trường giả bộ như thể người vẫn ổn, thật sự, thật sự..."Không nói hết câu, bởi lẽ Harry cũng sẽ không nói nổi được nữa. Voldemort đau lòng sát gần lại Harry để lau nước mắt cho cậu, hắn ôm Harry đến bên cạnh mình "Ta thật xin lỗi con, về sau sẽ không như vậy nữa".

Harry nghe được Voldemort hối lỗi nói, được một tấc lại tiếng thêm một thước, liền "Hừ" một tiếng. "Được rồi, không nên tức giận. Ta nếu không nằm trên giường thì cũng đi phá hỏng cả lâu đài Slytherin. Con à, ta không trông cậy vào việc Lucius có thể lừa gạt được con, hơn nữa con cũng biết phải ngoan ngoãn ở Hogwarts, đúng không?".

"Nhưng mà người cũng không phải mỗi ngày thần chí đều không rõ ràng sao". Harry ngẩng đầu bắn ánh mắt lên án về phía Voldemort "Vì sao không cho con về xem người còn sống hay đã chết chứ (ủa con cái gì kì dẹ em :)) )?".Harry tức giận trừng mắt.

"Ta không thể để con ở đây được" Voldemort thở dài nói "Ta đối với việc thức tỉnh huyết thống thần vũ xà thật sự không hiểu biết được nhiều lắm, phần lớn thời gian bản thân ta đều bị vây quanh trong trạng thái mơ hồ lúc tỉnh lúc mê. Trong người con chảy dòng máu của ta, một khi con quay về, có khả năng lớn ta sẽ bị huyết mạch vũ xà chi phối, cho rằng con là một con vũ xà khác".

"Nhưng không lẽ daddy không sử dụng được gương hai mặt hay sao, nếu không thì dùng cú mèo gửi thư cho con". Harry có một chút tin tưởng Voldemort nhưng bên trong vẫn còn điểm đáng ngờ.

"Không sử dụng gương hai mặt bởi vì ta không đủ sức lực để nói chuyện, về phần cú mèo, tất cả động vật nhỏ không thể tiến vào lâu đài Slytherin dù chỉ nửa bước. Lúc con gửi khăn quàng cổ cho ta, khi ấy ta cũng vừa tỉnh lại được một lần. Không lâu sau ta lại rơi vào quá trình thoái hóa dài lâu. Cục cưng, lúc ấy ta luôn ở sân vườn ngẩn ngơ hơn một tháng". Voldemort mang theo điểm ủy khuất nói.

"Cho nên lúc ấy người chỉ có thể gửi cho con một bức thư thôi?". Mặt khác tất cả thời điểm còn lại đều bị vây trong trạng thái hỗn độn.

"Đúng vậy, giống như con nghĩ, lá thư đó cũng là do Lucius viết thay ta". Voldemort vội vàng giải thích.

"Được rồi". Harry nhăn cái mũi nhỏ  "Tính của daddy lúc nào cũng kiêu ngạo".Ngày hôm qua ngồi cả ngày trên xe lửa, buổi tối bởi vì lo lắng không ngủ được, hôm nay lại ăn thêm một trận bực bội. Đợi khi bình tĩnh lại, Harry liền bật người cảm thấy cả người nóng nực, mệt nhọc vô lực. Trong phòng ngủ Voldemort nhiệt độ so với bên ngoài còn cao hơn so với bên ngoài mấy độ, Harry cởi bộ áo chùng nặng trịch cùng cả bộ quần áo khoác bên ngoài, trực tiếp ngủ trên giường Voldemort, cậu quá mệt mỏi rồi.

Voldemort đem tư thế ngủ xiên vẹo không được tự nhiên của Harry sửa lại, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm bé cưng đang chôn người trong chăn mềm mại.

Cậu yếu ớt như thế, làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh, mặt mày tinh xảo.

Cùng người trong trí nhớ càng ngày càng giống như đúc.

Voldemort cúi người xuống, hít hà lấy hương vị nhẹ nhàng của Harry. Tiếng "Đùng" của lò sửa trên tường, bên trong ngọn lửa phát ra âm thanh mỏng manh như khiến cho Voldemort đang đắm chìm trong thế giới của chính mình bừng tỉnh lại.

Voldemort chậm rãi nghiêng người, đặt một nụ hôn dịu dàng xuống giữa hai hàng lông mày của Harry.

Hắn không vội.

"Cha đỡ đầu" Lucius nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau bàn lớn phê duyệt văn kiện. "Ngài..."

"Ta sẽ chờ cậu bé lớn lên, kêu Severus chuẩn bị thêm nhiều độc dược đi" Voldemort đầu cũng không ngẩng lên "Thêm nữa ta biết bản thân phải làm gì, Harry còn quá nhỏ".

Ông vua nhà Slytherin luôn luôn lạnh lùng máu lạnh tất nhiên không nỡ ủy khấu con trai mình phải uống dược tăng tuổi rồi. Nhìn đôi mắt Voldemort rõ ràng tối lại, trong lòng Lucius bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ khi người gặp họa.

"So với chuyện này thì Draco bên kia con định làm thế nào? Anny Talyor đã tỉnh lại, hắn yêu cầu thực hiện hôn ước".

Trong nháy mắt sắc mặt Lucius Malfoy giống như ăn phải phân, sắc mặt hắn xanh mét ngồi trên ghế "Draco...thằng bé vừa mới mười hai tuổi thôi".

Một ngày phải trải qua cả cuộc hành trình dài không ngừng nghỉ, còn có cả đêm gần như thức trắng hơn nữa bị làm cho tức giận la to đến khó thở cùng với xung quanh nhiệt độ còn thất thường, đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra nào?

Đáp án chính là quay vào ô cảm cúm phát sốt, cơ thể vô lực, đầu óc hôn mê, quý ngài Slytherin được tự mình trải nghiệm hết thảy. Nếu không phải quý ngài Slytherin lớn phát hiện đúng lúc, phỏng chừng Slytherin nhỏ rất nhanh sẽ đốt cháy rụi ổ chăn của hắn rồi.

Harry nằm dài ở giường xuyên suốt ba ngày mới cảm thấy bản thân mình vẫn còn sống, bệnh cảm này thiệt mãnh liệt, dù cho Severus có điều chế độc dược cũng không chiến đấu được sự phản kháng của virus bệnh cảm đã nằm nhiều năm trong cơ thể Harry.

Lúc Harry phát bệnh thì Voldemort có thể nói là làm một người cha vô cùng hoàn mỹ,

Hắn kéo cái đuôi to đùng xinh đẹp nhưng có chút vướng víu của mình, trường lên trường xuống hỏi han ân cần, bưng thức ăn đưa nước uống, đối với bé cưng nhà mình vô cùng coi trọng.

Cuối cùng cũng vòi được Harry hôn hôn hai cái má. Nhưng Harry cảm nhận được hình như khi cậu hôn cảm ơn Voldemort, tai của Voldemort có chút đỏ thì phải. Bởi vì lỗ tai hắn bị dấu dưới mớ tóc đen nên chỉ chớp mắt một cái liền bị che đi, Harry cũng không thấy được rõ ràng.

------------------------------------------------------------------

Mọi người chuẩn bị quá trình truy thê của Sếp chưa :)))))

Tâm sự một xíu chiều này ngồi nghe môn chuyên ngành hơi chán nên tui đọc 1 bộ VolHar. Đại loại bộ này Sếp tra vcl, ổng chỉ muốn có thằng con trai nối dõi. Bé Harry thì là con ổng, ổng ịch ịch thằng nhỏ, dính đc thằng con trai thì Harry nó phá thai. Thế là ổng hành cho một trận, Harry mang thai 2 đứa con gái đều bị bắt phá thai đến khi có thằng con trai đầu lòng thì thôi :) Tam quan của tôi khá đổ nát nhưng không hiểu sao tôi muốn edit bộ này các cô ơi :((((((. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top