Chương sáu mươi mốt - Năm tư: Cuộc thi Tam Pháp Thuật.
Tôi lại trở về với không gian màu đen vô tận. Nhưng lần này thì khác, lần này 'tôi' cũng đang ở đó. Chị vẫn như lần đầu chúng tôi chính thức gặp nhau, vẫn một thân một mình giữa bóng đêm vô tận, Celine nói,
"Chào em, lại gặp nhau rồi."
"Chị Celine tương lai."
'Tôi' ngồi ở đó, vẫn nụ cười vương nhẹ trên môi đầy buồn thương. Tôi nói,
"Sau hôm đó em đã cố gặp lại chị, nhưng mà không được..."
Celine cười cười,
"Dĩ nhiên rồi, bởi chúng ta chỉ có thể gặp nhau khi tâm trí em hoàn toàn mơ hồ. Như bị kích động mạnh hoặc dính phải bùa lú hay gì đó tương tự chẳng hạn. Lần này thì là lỗi của chị. Cảm xúc của chị đã làm ảnh hưởng đến em."
Tôi lắc đầu,
"Như vậy chúng ta mới gặp nhau được mà. Nhưng... tại sao chị lại sợ hãi như vậy?"
Thoáng chốc cả gương mặt của 'tôi' trở nên cứng đờ, trông như đang cố gắng để không nhớ lại những thứ không nên, song, Celine vẫn gượng cười,
"Đó không phải là sợ hãi. Đó là tức giận. Tức giận đến phát điên."
"Nhưng tại..."
"Điều này thì chị sẽ giải thích sau."
'Tôi' nở một nụ cười rồi cắt ngang. Không khí im lặng lại một lần nữa bao trùm lấy nơi đây, đoạn, tôi lên tiếng,
"Vậy tất cả những lần mộng du của em, thì đều là chị sao?"
Celine nghiêng đầu,
"Cũng có thể nói là vậy. Nhưng năm đầu ấy chị còn khá yếu nên chưa thể nói chuyện trực tiếp như bây giờ, chỉ có thể mượn tạm em lúc ngủ để làm một số chuyện, nhưng đừng lo, nó sẽ không ảnh hưởng mấy đến tương lai đâu. Chủ yếu là chị muốn gợi ý đáp án cho em thôi."
'Tôi' hơi lẩm bẩm,
"Nếu thay đổi thì chị sẽ không còn ở đây đâu. Nhưng sắp rồi..."
Celine hơi ngẩng đầu, chị nhìn thẳng vào tôi, vẻ nghiêm túc đã chiếm giữ lấy gương mặt chị từ bao giờ, chị mở miệng đều đều,
"Nghe này, Celine. Có thể trong năm nay chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa nên chị sẽ nói luôn những gì em phải làm trong năm tư này."
"Những gì phải làm...?"
"Đúng vậy. Em phải cứu lấy Cerdic Diggory, huynh trưởng của chúng ta."
"Anh Cerdic?"
Anh Cerdic Diggory? Có nghĩa là trong năm nay anh ấy sẽ gặp nguy hiểm sao? Nhưng...
"Nhưng cứu lấy kiểu nào?"
Tôi bối rối nói tiếp, hình ảnh trước mắt có chút mờ đi,
"Vả lại tại sao anh ấy lại gặp nguy hiểm?"
Celine đưa tay lên, ý bảo tôi hãy bình tĩnh lại, song, chị ấy mở giọng trầm trầm,
"Không có thời gian để giải thích hoàn toàn, em chỉ cần nhớ, đem theo chiếc đồng hồ hôm giáng sinh, nếu không thể ngăn cản Cerdic chạm vào chiếc cúp thì em chắc chắn phải đi cùng. Nhất định phải cứu được Cerdic Diggory."
Celine trước mắt tôi nhanh chóng trở nên nhạt nhòa, tựa như tôi đang soi hình bóng mình dưới bóng hồ đen, và mảnh hồ ấy đang dần bị khuấy động. Trước khi hoàn toàn tan biến, tôi nghe giọng chính mình văng vẳng,
"Xin lỗi trước nhé, Celine. Nhưng chị biết chính mình sẽ vượt qua được thôi. Bởi lẽ đây là nguyện vọng của..."
Và rồi tôi mở mắt.
Đập vào mắt tôi là gương mặt lo lắng của má. Má nhìn tôi, có chút hốt hoảng,
"Celine? Sao rồi, con thấy sao rồi?"
"Con ổn rồi. Chuyện gì đã xảy ra vậy...?"
Tôi chầm chậm ngồi dậy, cả người cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn ở mức chịu đựng được, má tôi nhanh chóng đưa cho tôi một ly nước ấm. Tôi khẽ nhấp một ngụm rồi đảo mắt nhìn quanh. Hiện tôi đang ở trong lều của bốn chị em, Lola ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh cửa với vẻ mặt mệt mỏi, Nateline ở đối diện với cánh tay được băng bó kín mít, Noelle thì ngồi cạnh tôi, với một chiếc băng trắng nổi bật trên đầu. Ba tôi chầm chậm lại gần, trên mặt ông có một vết xước lớn, ông nói bằng giọng nhẹ nhõm,
"Không sao là tốt, không sao là tốt."
"Mọi người vẫn chưa giải thích cho con. Cái con thấy lúc nãy là Dấu hiệu Đen đúng không ạ?"
Ba tôi gật đầu, ngồi xuống chiếc bành trong lều rồi thở dài,
"Đúng là Dấu hiệu Đen. Một kẻ nào đó đã gọi nó. Người ta bắt được con gia tinh của ông Crouch đang cầm trên tay cây đũa phép của Harry, nhưng không ai biết gì hơn về kẻ đã thực sự gọi lên Dấu hiệu Đen."
"Cây đũa phép của Harry á?"
Tôi kêu lên.
"Nghi ngờ một con gia tinh là hết sức ngu ngốc, một con gia tinh không thể nào thực hiện được một pháp thuật cao cấp như vậy. Bảo sao Bộ ngày càng đi xuống. Với cái kiểu suy nghĩ bằng chân này thì cũng không có gì lạ."
Lola mệt mỏi lên tiếng.
"Cho dù kẻ nào đã gọi lên Dấu hiệu Đen thì cũng chẳng giúp gì được cho chúng ta đêm nay. Một đoàn Tử thần thực tử diễu hành, còn gì tệ hơn được nữa."
Bố tôi tiếp lời.
"Tệ hơn là có người vừa nhìn thấy Dấu hiệu Đen đã sợ đến ngất xỉu đấy."
Noelle mỉa mai.
"Chị muốn nghĩ sao cũng được."
Tôi nhún vai, không thèm chấp với người đang bị thương.
"Được rồi! Mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi. Đã quá khuya rồi, mọi người đi ngủ đi, dẫu sao mai chúng ta sẽ phải dậy sớm để đón chiếc khóa cảng sớm nhất."
Má tôi nhanh chóng vỗ tay rồi nói bằng giọng nghiêm nghị. Trông ai cũng như thương binh như vậy thì đó đúng là ý kiến hợp lý nhất hiện giờ. Ba má tôi khẽ chúc mọi người ngủ ngon rồi trở về lều của mình, căn phòng nhỏ cũng một lần nữa chìm vào im lặng.
Tôi cũng nằm lại lên nệm với một cái đầu ong ong biết bao suy nghĩ. Dấu hiệu Đen đó phải chăng chính là mở đầu cho việc anh Cedric gặp nguy hiểm? Tại sao lại là anh Cedric? Và làm sao để có thể bảo vệ được anh ấy? Tôi nằm ngửa nhìn lên nóc lều bằng vải bố, lâu thiệt lâu sau khi tiếng nói mớ của Nateline vang khắp cái lều, tôi cuối cùng mới chợp mắt rồi ngủ thiếp đi.
•
Sáng hôm sau, sau khi chào tạm biệt nhà Weasley, gia đình tôi nhanh chóng bắt chuyến khóa cảng đầu tiên để về lại căn nhà nhỏ ở Hogsmeade. Lola cùng Nateline cũng nhanh nhẹn sắp xếp hành lý để trở lại với công việc của Bộ Pháp thuật. Sự việc tối qua đã làm cho Bộ có hàng tá thứ để làm, dĩ nhiên hai nhân viên năng suất là Lola và Nateline cũng chẳng thể ở lại nhà lâu hơn được nữa trước tình hình công việc chồng chất công việc này. Mọi chuyện trong nhà tôi sau đó cũng trở lại đúng với quỹ đạo của nó. Ba má tôi tiếp tục quay trở lại 'Tiệm bốn lá nhà Alves' để kinh doanh, Noelle thì tập trung vào ôn tập để có thể thi lấy bằng vào cuối năm nay, khi năm ngoái chị ấy đã thanh công lấy được bằng Độc dược sơ cấp. Còn tôi thì vẫn ru rú trong phòng với mớ sách dày cộm của Lola, tự tìm niềm vui cho mình.
Tôi vẫn nhớ những gì 'Celine' đã nói với mình, về chiếc đồng hồ đeo cổ mà tôi đã nhận được hồi Giáng Sinh năm nhất. Tưởng rằng đấy là quà Giáng Sinh của Lola hay Nateline, nhưng hóa ra đó chính là thứ mà 'tôi' của tương lai đã chuẩn bị cho chính mình. Đúng là đời có nhiều thứ bất ngờ thật.
Tôi lục lọi trong ngăn tủ cuối cùng của mình rồi lấy ra chiếc đồng hồ đã hỏng, vừa ngắm nghía vừa đánh giá xem rốt cuộc nó có gì đặc biệt. Cơ mà nhìn đi nhìn lại thì có vẻ nó cũng chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường (thực ra còn khó có thề coi nó là bình thường khi nó thậm chí đến nhiệm vụ quan trọng nhất của một cái đồng hồ nó còn không hoàn thành được). Tuy vậy thì tôi vẫn nghe lời chính mình mà đeo nó vào cổ rồi nhét nó vào sâu trong lớp áo bên ngoài.
Và rồi thoắt cái ngày trở lại trường đã đến, sau khi bắt chuyến tàu 9 3/4 rồi leo lên cỗ xe ngựa của trường, tôi hiện tại cũng có mặt ở Đại sảnh đường, chuẩn bị cho buổi lễ chào đón những học sinh năm nhất mới. Dĩ nhiên như mọi năm, các học sinh năm nhất sẽ được chiếc nón phân loại phân vào từng nhà. Tuy vậy với một cái bụng rỗng còn hơn cả túi tiền của tôi, Helena chống cằm, chưa bao giờ mong mỏi buổi lễ trôi qua nhanh như bây giờ,
"Ôi, họ không nhanh lên được sao? Mình thực sự đói đến độ có thể ăn hết được một con heo đấy!"
Tôi cười cười,
"Sợ rằng nếu ăn hết một con heo thì bồ sẽ không bay nổi nữa mất."
Helena nhanh chóng phản đối,
"Bồ coi thường khả năng bay của mình quá rồi đó. Mình tự tin rằng mình vẫn có thể bay tốt dù vác bồ trên vai."
Hai đứa tôi cười khúc khích, tạm thời quên đi cơn đói đang gào rú trong cái bao tử đã lép xẹp. Cuối cùng thì cuộc phân loại cũng chấm dứt. Giáo sư McGonagall cầm lại cái nón và xách cái ghế ba cẳng đem đi. Giáo sư Dumbledore đã đứng lên. Cụ mỉm cười với đám học trò, hai tay cụ giang rộng chào mừng chúng. Cụ nói, giọng trầm ấm vang lên khắp Đại sảnh đường,
"Thầy chỉ có hai tiếng để nói với các con thôi. Tọng vô!"
Mấy cái dĩa trước mắt bọn tôi nhanh chóng đầy lên một cách hết sức huyền bí. Helena nhanh như chóp mà lấy ngay cho mình một dĩa thức ăn đầy, bắt đầu tọng vô miệng hàng tá thức ăn cho đến khi hai má nó đầy ú ụ. Tôi cũng nhấp một ngụm nước nho rồi bắt đầu lấy cho mình một dĩa thức ăn ngon lành.
Mưa bắt đầu trút nước ào ào bên ngoài, vỗ vào kính cửa sổ cao và tối đen nghe ầm ầm như vỗ trống. Một chuỗi sấm sét nữa lại nổ đùng đùng làm rung cả các cửa sổ, và cái trần Đại sảnh đường đầy mưa bão nháng lên những lằn chớp, làm lóe sáng những cái đĩa bằng vàng đã vơi đi các món dọn lượt đầu và được lập tức làm đầy lại bằng món ăn kế là món bánh tráng miệng.
Tôi cầm lấy một miếng bánh Tart dâu yêu thích, nghiêng người về phía Helena,
"Thế, hè này của bồ thế nào?"
"Như mọi năm thôi. Bồ biết ba má mình là nông dân mà, mình giúp họ thu hoạch những cây trái trong vườn rồi trồng những vụ mùa mới. Còn bồ thì sao? Mình cá là Cúp thế giới vui lắm."
Helena cắn một miếng bánh su đầy kem rồi nói với vẻ thèm thuồng.
"Cũng không hẳn, mọi chuyện vẫn rất là tuyệt đến khi..."
Tôi bắt đầu kể lại cho nó về vụ Dấu hiệu Đen nhưng dĩ nhiên sẽ lược bỏ đi những đoạn không liên quan như 'Celine tương lai' hay tôi ngất xỉu. Helena ban đầu cũng khá lo lắng, tuy vậy thì ngay sau đó nó cũng quẳng cái sự lo lắng đó ra sau đầu khi cụ Dumbledore đứng dậy và thông báo cho nó cái tin mà đối với nó còn bất ngờ hơn nữa. Cụ Dumbledore mỉm cười với mọi người, nói,
"Thế nhé! Bây giờ thì ai ai cũng đã ăn uống no nê. Tôi phải lập tức lưu ý các trò tập trung chú ý để tôi thông báo vài điều. Ông Filch, thầy giám thị của trường, đã yêu cầu tôi báo cho các trò biết rằng danh sách các thứ cấm bên trong tòa lâu đài trong niên học này đã được bổ sung, bao gồm thêm Yo-yo Kêu gào, Dĩa có răng nanh, và Gậy nện đau hoài. Danh sách đồ cấm đầy đủ có bốn trăm ba mươi bảy món, tôi nhớ vậy, và có thể tham khảo trong văn phòng thầy giám thị Filch, nếu như có trò nào muốn coi thử."
Góc miệng của cụ Dumbledore hơi nhếch lên. Cụ tiếp tục nói,
"Như từ trước tới giờ tôi muốn nhắc nhở các trò là tất cả các khu rừng trong khu đất quanh trường đều cấm học sinh lai vãng, và tất cả học sinh dưới năm thứ ba cũng không được phép đi đến làng Hogsmeade. Tôi cũng lãnh cái nhiệm vụ đau đớn là thông báo cho các trò biết là năm nay không tổ chức cuộc thi đấu Cúp Quidditch Liên-nhà."
Helena há hốc miệng. Nó mấp máy miệng chẳng nói được lời nào, trông như thể đang trải qua một sự đả kích lớn lắm.
"Sở dĩ không tổ chức Cúp Quidditch Liên-nhà là vì sẽ có một sự kiện bắt đầu diễn ra vào tháng mười và kéo dài cho đến hết niên học, sự kiện này sẽ chiếm mất nhiều thì giờ và sức lực của các giáo viên... Nhưng mà tôi chắc chắn là tất cả các trò sẽ vô cùng thích thú tham gia. Tôi rất vui mừng thông báo rằng năm nay tại trường Hogwarts ..."
Nhưng vừa đúng lúc đó, một tràng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên, và cánh cửa Đại sảnh đường mở bung ra.
Một người đàn ông đứng ở ngay ngưỡng cửa, tì người vào một cây gậy dài, toàn thân liệm kín trong tấn áo trùm lữ hành màu đen. Mọi cái đầu trong Đại sảnh đường đều quay về phía kẻ xa lạ đó. Thình lình ánh chớp ngoằn ngoèo nháng lên trên trần Đại sảnh đường soi rọi người khách lạ. Ông ta kéo nón trùm kín mặt xuống, rùng mình lắc đầu để rảy nước mưa bám trên bờm tóc xám, rồi bắt đầu bước tới bàn dành cho các giáo sư.
Mỗi bước đi của người lạ mặt dội một âm thanh đùng đục suốt dọc sảnh đường. Đến cuối dãy bàn dài, quẹo phải, rồi nặng nề lê bước về phía cụ Dumbledore.
Trong ánh chớp, gương mặt của người đàn ông nhìn như bức hình chạm nổi sắc cạnh, và đó là một gương mặt lạ lùng mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Dường như thể nó được khắc trên một tảng gỗ đã dầm sương giãi nắng, dưới bàn tay của một gã nào đó biết rất lờ mờ cái gọi là "nhân diện", và tuyệt chẳng có tí tài đục đẽo nào. Mỗi phần da đều như vết thẹo. Cái miệng trông giống hệt một vết cắt méo xệch, cùng cái mũi bị lẹm đi hẳn một mảnh to. Nhưng chính đôi mắt người mới khiến ông trông đáng khiếp.
Một trong hai con mắt nhỏ xíu, u ám, và sáng quắc. Con mắt còn lại to, tròn như đồng xu, màu xanh nê-ông sáng choang. Con mắt xanh da trời chuyển động không ngừng. Không thèm chớp lấy một cái, nó cuộn lên, cuốn xuống, đánh từ bên này sang bên kia, hoàn toàn độc lập với con mắt thường còn lại. Và khi nó đánh lên ngược hẳn về phía gáy của y, thì chỉ còn lại một màu trắng dã.
Người lạ mặt bước về phía cụ Dumbledore. Ông giơ ra một bàn tay cũng nhằng nhịt thẹo hệt như cái mặt của mình. Cụ Dumbledore bắt lấy bàn tay đó, miệng lẩm bẩm điều gì mà tôi nghe không ra. Cụ có vẻ đang dò hỏi cái nhân vật lạ lùng này, cái kẻ cứ gật đầu mà tịnh không mỉm cười, chỉ trả lời bằng giọng rất khẽ. Cụ Dumbledore gật đầu và ra dấu cho người đàn ông một chỗ trống bên phải cụ, chỗ ngồi của giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, theo tôi nhớ là vậy. Vậy ra ông ấy là giáo viên mới của môn này. Nhưng mà, tại sao giáo sư dạy môn này toàn là những người quái quái không vậy nhỉ. Như giáo sư Quirell hai mặt, thầy Lockhart là kẻ lừa đảo, thầy Lupin thì là người sói, bây giờ thì đến một thầy giáo với vẻ bề ngoài đáng sợ như một ông kẹ. Có vẻ như đây là truyền thống của bộ môn này chăng. Tôi nghĩ thầm.
"Cho phép tôi được giới thiệu, giáo viên của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."
Cụ Dumbledore nói sang sảng trong bầu không khí im phăng phắc.
"Giáo sư Moody."
Như một lẽ thông thường, tôi bắt đầu vỗ tay. Nhưng lần này tuyệt nhiên lại chẳng có tiếng pháo tay nào khác, ngoại trừ cụ Dumbledore, bác Hagrid và tôi. Tôi nhanh chóng cứng đờ cả người rồi đưa mắt nhìn xung quanh, đôi tay vẫn dừng giữa không trung, không biết nên tiếp tục hay dừng lại. Nhưng may sao cụ Dumbledore cùng bác Hagrid cũng dừng lại rất nhanh sau đó. Ai nấy đều như quá sững sờ trước vẻ ngoài kỳ quái của Moody nên không biết làm gì hơn là chỉ nhìn chằm chằm vào ông.
Giáo sư Moody dường như hoàn toàn dửng dưng trước sự đón tiếp kém nồng nhiệt dành cho mình. Phớt lờ bình nước bí ngô trước mặt, ông lại lục trong cái áo chùng đi đường của mình, lôi ra một cái chai rượu loại bỏ túi, và tợp một ngụm dài.
Cụ Dumbledore tằng hắng. Cụ vừa nói vừa cười trước biển học trò ngồi trước mặt, tất cả đều đang nhìn Moody Mắt-Điên không chớp mắt,
"Như tôi muốn nói... chúng ta vinh dự được đón một sự kiện rất kỳ thú trong vài tháng tới đây, một sự kiện đã không diễn ra trong suốt cả thế kỷ qua. Tôi rất vui mừng được cho các trò hay rằng lễ Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ được diễn ra tại Hogwarts trong năm nay."
"Thầy GIỠN à!" Fred Weasley nói to.
Sự căng thẳng tràn ngập Sảnh đường kể từ khi Moody tới thốt nhiên vỡ toang. Hầu như ai cũng phá lên cười, và cụ Dumbledore cũng khục khặc tán thưởng.
"Tôi không giỡn, thưa ông Weasley, tuy vậy, tại trò nhắc, tôi nhớ hồi hè có nghe một chuyện vui rất xuất sắc về một con quỷ, một mụ phù thủy, một con yêu tinh, cả ba đi vào quán rượu..."
Giáo sư McGonagall tằng hắng giọng rõ to.
Cụ Dumbledore liền nói,
"Ờ... có lẽ giờ không phải lúc... không... tôi đang nói tới đâu rồi kìa? À, tới Thi đấu Tam Pháp thuật ... vâng, một vài trò chưa biết cuộc đấu này có những gì, cho nên tôi hy vọng những trò nào đã biết thì cảm phiền cho tôi được giải thích chút xíu, và tôi cho phép sự chú ý của mấy trò tha hồ mà lang thang."
"Thi đấu Tam Pháp thuật được lập ra từ khoảng bảy trăm năm trước như một cuộc so tài giao hữu giữa ba trường Pháp thuật ở châu Âu: Hogwarts, Beauxbaton, và Durmstrang. Mỗi trường chọn ra một nhà quán quân, và ba nhà quán quân sẽ so tài trong ba bài thi pháp thuật. Các trường thay phiên nhau đăng cai tổ chức mỗi năm năm, và khi đó, nói chung ai cũng nhất trí rằng đây là cách tuyệt nhất để thiết lập mối quan hệ giữa các nam nữ phù thủy của các quốc gia - cho đến khi danh sách người bị giết lên quá cao đến nỗi phải chấm dứt cuộc so tài."
Thi đấu gì mà tới mức phải bỏ mạng vậy?! Tôi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Giáo sư Dumbledore nói tiếp,
"Đã có nhiều nỗ lực trong suốt nhiều thế kỷ qua nhằm phục hồi cuộc thi đấu, nhưng cho tới nay không có nỗ lực nào thành công. Tuy nhiên, Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế cùng Bộ Điền kinh và Thể thao Pháp thuật đã quyết định rằng thời cơ đã chín muồi để thử một lần nữa. Chúng tôi đã làm việc cật lực suốt mùa hè để đảm bảo rằng lần này, không nữ hay nam quán quân nào bị rơi vào nguy hiểm chết người cả. Hiệu trưởng trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến đây vào tháng Mười, với những đấu thủ vào tới vòng chung kết, và cuộc chọn quán quân sẽ diễn ra vào lễ Hội Ma. Một trọng tài công minh sẽ chọn ra những sinh viên nào xứng đáng nhất để dự Tam đấu phù thủy giành vinh quang cho trường, lại được bỏ túi một ngàn Galleons tiền thưởng."
"Con đi cho!"
Anh Fred rít lên khuất dưới bàn. Mặt anh rạng rỡ vì náo nức viễn cảnh vinh quang và phú quý đến nhường ấy. Sảnh đường cũng rộ lên những tiếng rì rào đầy kích động. Nhưng khi cụ Dumbledore nói tiếp, cả Sảnh đường một lần nữa lại im re,
"Mặc dù thầy rất biết các con đều có thể là người đem lại Cúp Tam đấu cho trường Hogwarts, nhưng hiệu trưởng các trường tham dự, cùng với Bộ Pháp Thuật, năm nay đã nhất trí đặt ra hạn tuổi cho các đối thủ. Chỉ có những học sinh đúng tuổi - có nghĩa là, mười bảy tuổi hay lớn hơn - mới được phép đăng tên để xem xét. Đây..."
Cụ Dumbledore hơi cao giọng, bởi vì lúc đó có mấy đứa làm ồn lên giận dỗi khi nghe tới những lời này, và bọn anh em nhà Weasley bỗng nhiên trông hăng máu cả lên.
"... là một biện pháp mà chúng tôi thấy là cần thiết, căn cứ vào việc các bài thi của cuộc đấu vốn đã khó khăn và nguy hiểm, dù cho chúng tôi đã cẩn trọng đến mấy, và những sinh viên dưới năm thứ sáu hay thứ bảy là gần như hoàn toàn không thể đương đầu với mấy bài thi này. Cá nhân thầy sẽ đảm bảo không để một trò chưa đủ tuổi nào bịp được ban giám khảo công minh mà trở thành quán quân Hogwarts."
Cặp mắt xanh nhạt của thầy nhấp nháy khi liếc qua gương mặt muốn nổi loạn của hai anh em Fred và George.
"Do đó, tôi cầu xin các con đừng có uổng thời gian đăng ký nếu các con dưới mười bảy tuổi."
"Phái đoàn trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến vào tháng Mười và sẽ ở lại với chúng ta một phần lớn thời gian trong năm. Thầy biết các con sẽ dành sự ưu đãi cho các vị khách trong thời gian họ ở với chúng ta, và một khi đã chọn ra được nam hay nữ quán quân của trường Hogwarts, các con sẽ hỗ trợ hết mình cho vị quán quân ấy. Còn bây giờ, trễ rồi, thầy muốn biết quan trọng nhất là ngày mai các con phải tỉnh táo và thanh thản khi bắt tay vào bài học sáng mai. Ngủ thôi! Lẹ lẹ!"
Tôi quay sang thì thầm với Helena trong lúc cả hai cùng đứng dậy,
"Chị Noelle chắc sẽ khoái mấy vụ này lắm. Chị ấy thích thi đấu mà."
[13/06/24]
Nhân dịp sinh nhật mình, mình tặng các bạn một chương mới nè!! Cảm ơn các bạn vì đã chờ mình và bé Celine đến tận giờ nhennn.🥰🥰
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top