Chương năm mươi lăm - Năm ba: Scrabbers hóa Peter.
Thầy Lupin vui vẻ nói, như thể chuyện chuột nổ đùng ra bạn cố tri là chuyện thường ngày xảy ra quanh ông,
"A, chào Peter. Lâu nay không gặp anh."
Mắt vẫn lấm lét nhìn ra cửa, Pettigrew nói, ngay cả cái giọng nói cũng nghe chít chít như chuột kêu,
"Anh... S... Sirius... Anh R... Remus... Bạn cũ... Bạn của... của tôi..."
Cánh tay cầm đũa phép của Black giơ lên, nhưng thầy Lupin nắm cổ tay chú Black giữ lại, ánh mắt thầy nhìn chú ấy cảnh cáo, rồi hướng về phía Pettigrew, giọng thầy Lupin lại nhẹ nhàng bình thản,
"Peter à, từ nãy giờ tụi này có một cuộc trò chuyện nho nhỏ, về những gì đã xảy ra vào cái ngày Lily và James bị giết. Có thể anh bị sót mất vài điểm hay ho khi anh còn bận kêu chít chít loanh quanh..."
Hắn nói hổn hển,
"Anh Remus, anh đâu có tin hắn, phải không... Hắn tìm cách giết tôi đó, anh Remus ơi..."
Thầy Lupin nói, giọng lạnh lùng hơn,
"Chúng tôi cũng nghe nói như vậy. Anh Pettigrew à, tôi muốn làm rõ một vài vấn đề nho nhỏ với anh, nếu mà anh quá..."
Pettergrew đột ngột ré lên, chỉ vào chú Black, hắn dùng ngón tay giữa, vì ngón trỏ đã cụt.
"Hắn lại đến đây tìm cách giết tôi một lần nữa! Hắn đã giết Lily và James và giờ đây hắn muốn giết nốt tôi... anh Remus, anh hãy cứu giúp tôi..."
Gương mặt chú Black trông giống cái đầu lâu hơn bao giờ hết khi chú ấy trừng trừng nhìn Pettigrew từ đôi mắt sâu hoắm như không đáy. Thầy Lupin nói,
"Không ai tìm cách giết anh đâu, cho đến khi sự việc ngã ngũ đâu ra đấy."
Pettigrew kêu ré lên,
"Ngã ngũ đâu ra đấy?"
Một lần nữa trông Pettigrew có vẻ điên dại, mắt lại lấm la lấm lét ngó những cánh cửa sổ đã bị đóng nẹp ván, rồi lại ngó ra cửa cái,
"Tôi biết hắn sẽ lùng kiếm tôi mà! Tôi biết hắn trở lại vì tôi. Tôi đã chờ đợi điều này suốt mười hai năm."
Đôi mày thầy Lupin cau lại, thầy hỏi,
"Anh biết trước là Sirius sẽ phá ngục Azkaban à? Khi mà trước đây chưa từng có ai làm được điều đó?"
Pettigrew thét lên, giọng the thé,
"Hắn có năng lực Hắc ám mà những người như chúng ta chỉ có thể mơ tới mà thôi. Làm sao mà hắn vượt ra khỏi ngục Azkaban? Tôi chắc là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã dạy cho hắn một số mánh lới!"
Chú Black bắt đầu cười, tiếng cười thê lương khủng khiếp vang đầy cả phòng. Chú ấy nói,
"Voldemort dạy ta mánh lới à?"
Pettigrew co rúm như thể chú Black vừa quất một roi trúng vào hắn. Chú Black lại nói,
"Sao? Sợ hãi khi nghe cái tên ông chủ cũ của mày à? Tao không trách mày, Peter à. Lũ tay chân vô lại của hắn chẳng vui vẻ gì với mày lắm, đúng không?"
Pettigrew càng thở gấp hơn bao giờ hết. Toàn bộ gương mặt hắn bây giờ bóng loáng mồ hôi. Hắn lẩm bẩm,
"Không hiểu... anh muốn nói gì, anh Sirius..."
Chú Black nói,
"Mười hai năm nay mày không hề trốn tránh tao, mà mày trốn tránh bè lũ của Voldemort. Ở trong ngục Azkaban, tao đã nghe hết, Peter à... Lũ chúng nó những tưởng mày đã chết, chứ không thì mày đã phải trả lời chúng nó... Tao đã nghe chúng nó gào thét đủ thứ chuyện trong giấc ngủ. Nghe như thể chúng cho rằng chúng đã bị một tên lừa thầy phản bạn lừa gạt chúng. Voldemort tìm đến được nhà Potter là nhờ thông tin mày cung cấp... và Voldemort thân bại danh liệt tại đó. Mà đâu phải tất cả bè lũ Voldemort đều bị tống hết vô ngục Azkaban hết đâu, đúng không? Vẫn còn cả đống nhởn nhơ quanh đây, giả vờ như chúng đã giác ngộ, cải tà qui chánh... Nhưng nếu chúng mà nghe ngóng được tin mày còn sống thì Peter à..."
Pettigrew lại nói, giọng the thé chưa từng thấy,
"Không biết... anh đang nói về cái gì..."
Hắn đưa tay áo lau mặt rồi lại ngước nhìn thầy Lupin,
"Anh đâu có tin chuyện này, cái đồ điên khùng này, phải không anh Remus..."
Thầy Lupin nói một cách công bằng,
"Tôi phải thú nhận, Peter à, rằng tôi thiệt tình thấy không hiểu nổi lý do vì sao một người vô tội lại muốn sống đời một con chuột suốt mười hai năm."
Pettigrew ré lên,
"Vô tội, nhưng bị hoảng sợ! Nếu bè lũ của Voldemort săn đuổi tôi, đó là bởi vì tôi đã tống vô ngục Azkaban một trong những tên đắc lực nhứt trong bọn chúng - tên gián điệp Sirius Black!"
Gương mặt chú Black méo mó. Chú ấy tru lên, nghe đột ngột như tiếng tru của một con chó có tầm vóc của một con gấu,
"Sao mày dám vu khống? Tao, tao mà là gián điệp cho Voldemort hả? Tao có bao giờ đi ton hót với bất cứ kẻ nào mạnh hơn hay có quyền lực hơn tao chưa? Nhưng mày. Peter... tao sẽ không bao giờ hiểu được tại sao ngay từ đầu tao đã không nhận ra mày là một tên gián điệp. Mày luôn luôn khoái đánh bạn với những người bạn lớn có thể che chở mày, đúng không? Hồi đó những người này là bọn tao... tao, Remus... và James..."
Pettigrew lại chùi bộ mặt ướt đẫm mồ hôi, hắn gần như phải há hốc miệng mà thở hổn hển,
"Tôi... một gián điệp... chắc là anh mất trí rồi... không đời nào... không biết sao mà anh có thể nói một điều như vậy..."
Chú Black rít lên độc địa đến nỗi Pettigrew lùi lại một bước,
"Lily và James đã chọn mày làm người giữ bí mật chỉ vì tao đề nghị như vậy. Tao tưởng đó là một kế hoạch hoàn hảo... dương đông kích tây... Voldemort chắc chắn sẽ săn đuổi tao... để hắn không ngờ Lily và James lại cất bí mật ở một kẻ bất tài nhu nhược như mày... Ắt hẳn trong cả cuộc đời khốn nạn của mày, giây phút tuyệt vời nhứt là lúc mày thỏ thẻ với Voldemort là mày có thể nộp mạng gia đình Potter cho hắn."
Hermione rụt rè nói,
"Thưa giáo sư Lupin, con... con xin phép nói, được không ạ?"
Giáo sư Lupin nhã nhặn bảo,
"Đương nhiên được chứ, Hermione."
"Dạ... Scrabbers... ý con nói là người... người đàn ông này... ổng đã từng ngủ chung trong một phòng ngủ với Harry trong suốt ba năm trời. Nếu ổng là thủ hạ của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, thì tại sao từ trước tới giờ ổng không hề tìm cách ám hại Harry?"
Pettigrew ré lên the thé, giơ bàn tay cụt một ngón chỉ vào Hermione,
"Đó! Cám ơn cô! Anh thấy chưa, anh Remus? Tôi chưa từng hại đến một sợi tóc trên đầu của Harry! Tại sao tôi phải làm vậy chứ?"
Chú Black nói,
"Tao sẽ nói cho mày biết tại sao. Tại vì mày không đời nào làm bất cứ điều gì cho bất cứ ai trừ khi mày có thể nhìn thấy điều đó có lợi cho mày. Voldemort đã phải tuyệt tích giang hồ mười hai năm, thiên hạ đồn rằng hắn dở sống dở chết. Mày đâu có dại gì mà dính líu vô một vụ sát nhân ngay trước mũi của cụ Dumbledore chỉ để phục vụ tàn tích của một phù thủy đã mất hết quyền lực, đúng không? Mày chỉ muốn trở về thần phục hắn khi mà mày biết chắc chắn hắn đã lại là đại ca trong chốn giang hồ, đúng không? Tại sao mày phải chui vào một gia đình phù thủy để ẩn thân? Để mà nghe ngóng tin tức, đúng không, Peter? Để trong trường hợp ông chủ cũ của mày thu phục lại đủ quyền lực, thì mày sẽ an toàn đầu phục..."
Pettigrew há miệng ra rồi ngậm miệng lại nhiều lần. Hình như hắn đã mất khả năng nói rồi.
Hermione lại rụt rè nói,
"Ơ... ông Black... chú Sirius..."
Chú Black nhảy lên khi được xưng hô như vậy và cứ đứng nhìn Hermione chằm chằm như thể được xưng hô lịch sự là điều chú ấy đã quên mất từ lâu lắm rồi.
"Nếu chú không phiền thì cháu xin hỏi, chú làm thế nào mà... mà vượt thoát được nhà tù Azkaban nếu chú không dùng đến Ma Thuật Hắc ám?"
Pettigrew gật đầu lia lại về phía Hermione nói,
"Đúng đó! Cám ơn! Đó chính là điều tôi..."
Nhưng thầy Lupin làm cho hắn ngậm miệng lại bằng một cái nhìn. Chú Black hướng về Hermione hơi cau mày một tý, nhưng không phải vì phiền lòng với câu hỏi, mà dường như đang cân nhắc câu trả lời. Rồi chú Black chậm rãi nói,
"Tôi cũng không rõ tôi đã làm cách nào. Tôi nghĩ lý do khiến tôi không mất trí là vì tôi biết mình vô tội. Đó không phải là một ý nghĩ vui vẻ, nên bọn giám ngục Azkaban không thể nào hút nó ra khỏi tôi... Ý nghĩ đó đã giúp tôi tỉnh táo và biết mình là ai... và giúp tôi duy trì được sức mạnh của mình. Vì vậy khi mà... quá sức chịu đựng... thì tôi tự biến mình thành một con chó... ở trong phòng giam. Bọn giám ngục Azkaban không thể nhìn thấy... cháu biết đấy..."
Chú Black nuốt nước miếng, nói tiếp,
"Bọn giám ngục Azkaban chỉ lần dò theo hướng con người bằng khả năng phán đoán cảm xúc của con người. Khi tôi là một con chó thì chúng phán đoán cảm xúc của tôi rất kém... kém người hơn, kém phức tạp hơn... nhưng, dĩ nhiên, chúng lại tưởng là tôi đã mất trí như mọi người khác bị giam cầm trong đó, vì vậy chúng không bận tâm nữa. Nhưng tôi yếu lắm, rất yếu, và không có hy vọng gì xua đuổi chúng ra xa khỏi tôi khi mà tôi không có tới một cây đũa phép... Thế rồi tôi nhìn thấy Pettigrew trong tấm hình đó... Tôi nhận ra rằng hắn đang ở trường Hogwarts với Harry... Nếu mà có tín hiệu gì lọt đến tai hắn rằng phe Hắc ám đang củng cố lực lượng... thì rõ ràng hắn đang ở vị trí cực kỳ thuận lợi để hành động."
Pettigrew đang lắc đầu lia lịa, miệng há hốc không thốt ra lời, chỉ trơ mắt nhìn chú Black đăm đăm suốt từ nãy đến giờ như thể bị thôi miên.
"... sẵn sàng tấn công vào đúng lúc mà hắn chắc chắn có đồng minh... để giao nộp người cuối cùng của nhà Potter cho chúng. Nếu hắn giao nộp Harry, thì còn ai dám nói hắn là kẻ phản bội Voldemort? Hắn sẽ được đón nhận về hàng ngũ trong danh dự... Vì vậy, tôi phải làm một điều gì đó. Tôi là người duy nhứt biết là Peter vẫn còn sống..."
Chú Black khẽ thở ra,
"Như thể có một ai đó đã thắp lên một ngọn lửa trong đầu tôi mà bọn giám ngục Azkaban không thể nào dập tắt... đó không phải là cảm xúc vui sướng... đó là một ám ảnh... nhưng nó đem lại cho tôi sức mạnh, nó làm đầu óc tôi sáng suốt. Vì vậy, một đêm, khi họ mở cửa để đem thức ăn vào, tôi đã lẻn qua mặt họ như một con chó... Họ hết sức bối rối vì họ gặp khó khăn hơn rất nhiều khi phán đoán tình cảm loài vật... Dưới lốt chó tôi rất ốm, ốm lắm, ốm đến nỗi có thể lách mình qua chấn song nhà tù... Tôi bơi trở về đất liền như một con chó... Tôi đi ngược lên phía bắc và lẻn vào sân trường Hogwarts như một con chó... Từ đó tới nay tôi vẫn sống trong khu rừng Cấm... ngoại trừ một lần tôi đi xem trận đấu Quidditch, dĩ nhiên... cháu bay giỏi như cha cháu ngày xưa vậy, Harry à..."
Chú Black nhìn vào mắt Harry, nó không quay mặt đi. Chú ấy ồm ồm nói,
"Hãy tin tôi. Tin tôi đi. Tôi không bao giờ phản bội Lily và James. Tôi thà chết chứ không đời nào phản bội họ."
Và cuối cùng, Harry cũng tin chú ấy, một cách cứng nhắc, Harry gật đầu.
"Đừng!"
Pettigrew đã ngã khuỵu xuống như thể cái gật đầu của Harry là sự tuyên án tử hình đối với hắn. Hắn lết tới trên hai đầu gối, phủ phục xuống đất, hai tay chắp lại trước mặt như nguyện cầu,
"Anh Sirius... em đây mà... em là thằng Peter... bạn của anh đây mà... anh không thể..."
Chú Black đá một cái, Pettigrew hoảng sợ lùi lại,
"Mày chưa đụng vô áo tao thì cũng đủ vấy bẩn nó rồi."
Pettigrew đành quay lại thầy Lupin, quằn quại van xin trước mặt ông, giọng hắn chin chít the thé,
"Anh Remus! Anh đâu có tin chuyện này hả... Sirius đâu có bao giờ nói với anh về chuyện vợ chồng Potter đổi kế hoạch phải không?"
Thầy Lupin nói,
"Anh ấy đã nói nếu không nghĩ tôi là gián điệp."
Thầy Lupin nói tiếp. Vọng qua trên đầu của Pettigrew bằng một giọng tỉnh khô,
"Tôi cho rằng đó là lý do anh đã không nói với tôi, phải không anh Sirius?"
Chú Black nói,
"Tha lỗi cho tôi, anh Remus."
Thầy Lupin xắn tay áo lên nói,
"Không có chi, bạn già Chân Nhồi Bông à. Và anh, anh cũng tha thứ cho tôi vì đã từng nghi ngờ anh là gián điệp chứ?"
Một nụ cười khẽ thoáng qua gương mặt hốc hác của chú Black,
"Dĩ nhiên."
Black cũng bắt đầu xắn tay áo lên.
"Chúng ta cùng giết hắn chứ?"
Thầy Lupin dứt khoát,
"Vâng, tôi nghĩ vậy."
Pettigrew há hốc miệng chết trân. Rồi hắn cuống cuồng bò tới chỗ Ron,
"Ron ơi... chúng ta đã từng là bạn tốt của nhau... tôi là một con vật cưng hiền lành của cậu mà. Cậu đừng để cho họ giết tôi, Ron ơi, cậu... cậu bênh tôi đi cậu!"
Nhưng Ron trố mắt nhìn Pettigrew với nỗi khiếp sợ tận cùng. Nó nói,
"Vậy mà tôi từng để cho ông ngủ trên giường của tôi!"
Pettigrew bò về phía Ron,
"Cậu bé tử tế ơi... cậu chủ tử tế ơi... cậu đừng để cho họ giết tôi... tôi là con chuột của cậu... tôi là một con vật cưng hiền lành..."
Chú Black nói bằng giọng mỉa mai,
"Nếu mày làm một con chuột tử tế hơn làm một con người thì cũng không có gì đáng để khoe khoang, Peter à."
Hắn bèn xoay mình trên đầu gối lê lết về phía Hermione và níu lấy váy cô bé,
"Cô gái thông minh ơi... cô... cô... đừng để họ... cô cứu tôi với..."
Hermione kéo vạt áo của mình ra khỏi bàn tay bíu chặt của Pettigrew, lùi lại đến sát tường, trông hoảng kinh cả hồn vía.
Pettigrew vẫn quỳ dưới đất, run rẩy một cách không thể ngăn được. Hắn nắm lấy vạt áo chùng đang lòa xòa dưới đất của tôi, nói với giọng nịnh nọt,
"Cô gái nhân hậu ơi... cô... cô sẽ không nỡ để tôi chết đâu đúng nhứ... cô cứu tôi với."
Giật vạt áo của mình khỏi tay của Pettigrew, tôi run run nhích người giật lui về phía sau, mắt vẫn ngó hắn đăm đăm. Nhưng cá là lúc này mặt tôi đã cắt không còn một giọt máu.
Hắn từ từ quay đầu về phía Harry,
"Harry... Harry... cháu giống cha cháu lắm.... cháu rất giống anh ấy..."
Chú Black gầm lên,
"MÀY CÒN DÁM VAN XIN HARRY SAO? LÀM SAO MÀY DÁM NHÌN MẶT CHÁU NÓ SAO? LÀM SAO MÀY DÁM NÓI VỀ JAMES TRƯỚC MẶT CHÁU NÓ HẢ?"
Pettigrew quỳ lết về phía Harry, hai tay hắn vươn ra, thì thào,
"Harry... Harry... anh James sẽ không đời nào muốn cho chú chết... anh James sẽ thông cảm, Harry... ảnh sẽ rủ lòng thương hại chú..."
Tôi vươn tay kéo Harry về phía mình, tránh khỏi đôi bàn tay mập mạp xấu xí ấy.
Cả chú Black lẫn thầy Lupin đều sải bước chân tới trước, nắm lấy vai Pettigrew, quăng hắn trở ngược xuống sàn. Hắn ngồi đó, co giựt trong cơn kinh hoàng, trợn mắt ngó lên chú Black và thầy Lupin.
Chú Black cũng rung động cả người. Ông nói,
"Mày đã bán Lily và James cho Voldemort. Mày có chối điều đó không?"
Pettigrew òa khóc. Cảnh ấy trông thật khiếp đảm. Trông Pettigrew như một đứa trẻ con to xác hói đầu đang nằm co rúm khóc trên sàn nhà.
"Anh Sirius ơi anh Sirius... em làm sao có thể làm khác được? Chúa tể Hắc ám... anh không biết đâu... hắn có những vũ khí mà anh không tưởng tượng nổi đâu... em bị hắn hăm dọa... Anh Sirius ơi... em đâu có được dũng cảm như anh hay anh Remus hay anh James... Em đâu có muốn chuyện đó xảy ra... chính là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã bức hiếp em..."
Chú Black gầm lên,
"NÓI LÁO! MÀY ĐÃ LUỒN THÔNG TIN CHO VOLDEMORT CẢ NĂM TRỜI TRƯỚC KHI LILY VÀ JAMES BỊ GIẾT! MÀY ĐÃ LÀM GIÁN ĐIỆP CHO HẮN TỪ LÂU!"
Pettigrew hổn hển nói,
"Hắn... hắn khống chế mọi nơi... Từ chối hắn thì đâu có được cái gì đâu?"
Với một sự giận dữ khủng khiếp trên gương mặt, chú Black nói,
"Chiến đấu với tên phù thủy ác độc nhứt thế gian thì được cái gì hả? Được những mạng người vô tội, Peter à!"
Pettigrew rên rỉ,
"Anh không hiểu đâu, anh Sirius! Hắn sẽ giết tôi chết mất!"
Chú Black lại gầm lên,
"VẬY THÌ MÀY NÊN CHẾT ĐI! THÀ CHẾT CÒN HƠN PHẢN BỘI BẠN BÈ, NHƯ TỤI TAO SẴN SÀNG LÀM ĐỐI VỚI MÀY ĐÂY!"
Chú Black và thầy Lupin đứng bên nhau, vai kề vai, giơ cao đũa phép. Thầy Lupin lặng lẽ nói,
"Lẽ ra mi phải hiểu là nếu Voldemort không giết mi thì chúng ta cũng sẽ làm điều đó. Vĩnh biệt Peter."
Hermione giơ cả hai tay lên che mặt và quay vào tường. Cả người tôi cứng đờ, mí mắt chậm chạp sụp xuống khi nhìn thấy đũa phép của hai người trước mắt sáng lên. Nhưng ngay lúc ấy, tiếng Harry lại vang lên,
"ĐỪNG!"
Harry chạy tới, tự mình đứng án trước mặt Pettigrew, đối diện với hai cây đũa phép. Nó nói hụt hơi,
"Chú đừng giết hắn! Chú đừng giết!"
Cả chú Black và thầy Lupin đều suýt loạng choạng. Chú Black gầm gừ,
"Harry, tên vô lại này là nguyên nhân khiến cho cháu mồ côi. Cái đồ bẩn thỉu hèn mạt này cũng chỉ muốn cho cháu chết phứt, mà không một mảy may xúc động. Cháu đã nghe thấy đó. Cái ngứa trên da hắn đối với hắn còn quan trọng hơn mạng sống cả nhà cháu."
Harry nói trong hơi thở dồn dập,
"Cháu biết. Chúng ta sẽ đưa hắn về tòa lâu đài. Chúng ta sẽ nộp hắn cho bọn giám ngục Azkaban... chỉ xin đừng giết hắn..."
Pettigrew há hốc miệng, quăng cả hai cánh tay ra ôm chầm lấy đầu gối Harry,
"Harry! Cháu... cám ơn cháu... chú quả là không đáng... cám ơn cháu..."
Harry gạt tay Pettigrew ra một cách ghê tởm,
"Xê ra. Tôi làm điều này không phải vì ông. Tôi làm điều này vì tôi nghĩ rằng ba sẽ không muốn những người bạn thân nhứt của người trở thành kẻ sát nhân... chỉ vì ông."
Không ai nhúc nhích hay thốt ra lời nào ngoại trừ Pettigrew. Hơi thở của hắn chỉ còn phều phào khi hắn tự bấu lấy ngực. Chú Black và thầy Lupin nhìn nhau. Rồi, cả hai cùng hạ đũa phép xuống. Chú Black nói,
"Cháu là người duy nhứt có quyền quyết định, Harry à. Nhưng hãy nghĩ... nghĩ đến những gì hắn đã làm..."
Harry lặp lại,
"Hắn có thể bị nhốt vô nhà ngục Azkaban. Nếu có ai xứng đáng ở chỗ đó thì kẻ đó chính là hắn..."
Pettigrew vẫn còn thở khò khè sau lưng Harry. Thầy Lupin nói,
"Thôi được, đứng qua một bên đi, Harry."
Harry ngập ngừng. Thầy Lupin nói,
"Thầy sẽ trói hắn lại. Thầy thề là chỉ làm điều đó thôi."
Harry bước tránh ra. Lần này những sợi dây thừng vọt ra từ đầu đũa của thầy Lupin, chỉ chớp mắt là Pettigrew bị trói gô cả tay chân và mồm miệng, nằm quằn quại trên sàn.
Cây đũa phép trong tay chú Black vẫn chĩa vào Pettigrew. Black gầm gừ,
"Nhưng nếu mày biến hình, Peter, chúng tao sẽ giết mày. Cháu đồng ý chứ, Harry?"
Harry ngó xuống cái hình thù đáng thương trên sàn và gật đầu, để cho Pettigrew có thể nhìn thấy.
Thầy Lupin nói, giọng bỗng trở nên thực tế,
"Được rồi. Celine, thầy không giỏi về cách chưa bệnh như bà Pomfrey, nhưng ít nhất thì thầy cũng có thể sơ cứu qua cho cái cổ chân đang sưng lên của con trước khi đưa con đến bệnh thất."
Thầy bước vội tới bên tôi, cúi xuống, gõ đũa phép lên chân tôi và rì rầm câu thần chú. Từ đũa phép của thầy tuôn ra một luồng sương trắng, hơi mát lạnh, lại có cảm giác tê tê. Thầy Lupin đỡ tôi đứng lên. Tôi cười mỉm, nói với thầy Lupin,
"Cám ơn thầy, con thấy khá hơn rồi."
Hermione nhìn thân hình sóng soài của thầy Snape trên sàn, hỏi nhỏ,
"Còn thầy Snape thì sao ạ?"
Thầy Lupin cúi xuống kiểm tra mạch của thầy Snape rồi nói,
"Chẳng có gì trầm trọng lắm đối với ổng. Các con chẳng qua hơi hăng hái quá liều một chút. Còn hơi lạnh. Ờ... có lẽ tốt nhứt là chúng ta khoan cứu tỉnh ổng trước khi trở về tòa lâu đài an toàn. Chúng ta cứ mang theo ổng trong tình trạng như vầy..."
Thầy lẩm bẩm,
"Mobilicorpus!"
Như thể có một sợi dây vô hình cột cổ, cổ tay và đầu gối thầy Snape, dựng ông đứng lên, đầu vẫn còn gục gặc một cách không thoải mái lắm, như một con bù nhìn lố bịch. Ông đứng lơ lửng cách mặt đất vài tấc, chân cẳng cứng đơ lủng lẳng. Thầy Lupin nhặt lại tấm áo tàng hình và nhét nó an toàn vào trong túi áo của ông.
Chú Black thúc ngón chân vào người Pettigrew nói,
"Và hai người trong chúng ta nên được cột chung với tên này, để cho chắc ăn."
Thầy Lupin nói,
"Tôi làm cho."
"Cả con nữa."
Ron bước tới tới, nói với giọng giận dữ.
Black làm phép thuật lấy ra mấy cái còng số tám từ trong không khí. Chẳng mấy chốc, Pettigrew lại được dựng đứng lên, tay trái hắn bị khóa chặt với tay thầy Lupin, còn tay phải của hắn thì bị khóa chung với tay trái của Ron. Mặt của Ron rất ư hình sự. Có vẻ như nó coi chuyện Scrabbers giả mạo căn cước là một sự xúc phạm riêng tư. Crookshanks thì nhẹ nhạng nhảy khỏi giường và uyển chuyển dẫn đường ra khỏi phòng, cái đuôi xù như cây chổi rửa chai của nó nhỏng lên một cách nhí nhảnh.
[13/06/23]
Nhân dịp sinh nhật của mình thì mình tặng các bồ một chương mới nè :>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top