Chương 19: Hình phạt
Tối thứ sáu, lúc 11 giờ đêm, Potter, Granger và Longbottom chạy ra Tiền sảnh. Thầy Filch và Malfoy đã đợi chúng sẵn ở đó.
Thầy Filch thắp một ngọn đèn lên rồi dẫn bọn trẻ ra ngoài. Thầy nói: " Đi theo ta. Ta cam đoan là từ đây về sau các trò sẽ biết cân nhắc hơn khi định vi phạm nội quy nhà trường. Mà phải, theo ý ta, đau đớn, nhọc nhằn mới chính là những người thầy giỏi nhất... Thật đáng tiếc là ngày nay người ta không còn dùng những hình phạt như xưa nữa... như trói tay các trò rồi treo lên trần nhà vài ngày chẳng hạn. Trong văn phòng ta vẫn còn dây xích và lòi tói ấy... ta vẫn thoa dầu mỡ để phòng khi cần có sẵn... Thôi, chúng ta đi. Này, đừng có hòng mà chạy trốn, làm vậy chỉ tổ khốn khổ thêm mà thôi!"
Thầy dẫn bọn trẽ băng qua sân trường tối đen, Longbottom bị sổ mũi, cứ khụt khịt miết.
Trăng sáng, nhưng mấy cụm mây lang thang thỉnh thoảng bay qua che mất mặt trăng, khiến mọi người đi lọ mọ trong bóng đêm. Có ánh đèn ấm áp phát ra từ cửa sổ căn chòi của lão Hagrid. Rồi mọi người nghe một giọng nói to ở xa xa: "Thầy đó hả, thầy Filch? Mau lên. Tôi muốn bắt đầu cho rồi."
Thầy Filch nói: "Nghe cho kỹ bọn nhóc à: các trò sẽ phải vô rừng làm việc, rồi sau đó có về được toàn thây thì lúc đó hãy mừng vui! Ta đố đấy!"
Nghe vậy, Longbottom rên lên một tiếng khe khẽ còn Malfoy thì đứng chết lặng giữa đường.
"Vô rừng hả?"
Malfoy lập lại, giọng nghe không còn chút hách dịch nào như thường khi.
"Không thể vô rừng vào ban đêm được... Có đủ thứ ở trong đó... tôi nghe nói, có người sói ...."
Neville níu cánh tay áo của Potter, nấc cục một cái.
Thầy Filch nói, giọng đắc thắng rõ ràng: "Đó là lỗi của các trò, đúng không? Sao cái hồi quậy phá các trò không nghĩ đến đám người sói?"
Lão Hagrid từ trong bóng tối tiến ra, bước lại gần, theo chân là Fang, con chó săn to đùng. Lão mang theo một cây cung lớn và đeo một giỏ tên vắt vẻo trên vai. Lão nói: "Trễ rồi. Ta đã đợi ở đây gần nửa giờ rồi. Khoẻ không, Harry, Hermione?"
Thầy Filch lạnh lùng nhắc nhở: "Ta không nên quá thân mật vớ chúng, anh Hagrid à! Dù sao tụi nó cũng đang bị phạt."
Lão Hagrid nhăn mặt với thầy giám thị Filch: "Có phải tại vậy mà thầy tới trễ không thầy Filch? Giảng đạo đức với tụi nó xong rồi chưa? Đó đâu phải là nhiệm vụ của thầy. Tới đây xong phần của thầy rồi, chỗ này trở đi là phần của tôi."
Thầy Filch nói, giọng độc địa "Sáng sớm tôi sẽ quay lại, lãnh di thể của chúng." Rồi thầy quay mình đi trở về phía tòa lâu đài, ngọn đèn trên tay đung đưa trong bóng đen.
Malfoy quay sang lão Hagrid: "Tôi không đi vào khu rừng đó đâu!" gương mặt thằng bé tái nhợt.
Potter trông rất khoái trá khi nghe giọng nói của Malfoy có nỗi sợ hãi kinh hoàng. Lão Hagrid nói: "Nếu trò còn muốn tiếp tục học ở trường Hogwarts thì trò phải đi. Trò đã làm quấy thì trò phải trả giá cho việc làm đó."
" Nhưng mà đây là công việc của đầy tớ chứ không phải của học sinh. Tôi tưởng chúng tôi chỉ phải chép phạt hay những chuyện tương tự như vậy. Nếu ba tôi mà biết tôi bị bắt làm cái việc này, ông ấy sẽ..."
"... cho trò biết, Hogwarts là như vậy đó!" Lão Hagrid lạnh lùng đáp "Chép phạt! Chép phạt thì ích lợi gì cho ai chớ? Trò phải chuộc tội bằng một việc gì hữu ích kìa, nếu không trò sẽ bị đuổi. Nếu trò nghĩ là cha trò không muốn vậy, mà muốn thà trò bị đuổi còn hơn phải theo ta đi làm, thì cứ việc quay trở lại lâu đài và cuốn gói cho lẹ. Đi! Đi!..."
Malfoy không nhúc nhích. Nó nhìn lão Hagrid một cách cực kỳ tức tối, nhưng rồi vội cụp mặt xuống. Lão Hagrid nói:
"Vậy thì, được rồi, nghe cho kỹ đây: bởi vì công việc chúng ta sắp làm đêm nay rất ư là nguy hiểm, mà ta thì không muốn cho ai liều lĩnh hết, cho nên tụi bay đi theo ta lại đây một lát."
Lão dẫn bọn trẻ đến bìa rừng. Giơ cao ngọn đèn trong tay, lão Hagrid chỉ cho bọn trẻ thấy một con đường mòn, hẹp và quanh co, khuất sau một lùm cây rậm đen hù. Bọn trẻ con căng mắt nhìn vào rừng sâu. Một làn gió nhẹ thoảng qua làm tóc cả đám dựng đứng trên đầu. Không biết là Longbottom, do quá căng thẳng hay không mà nó cứ liên tục rủ rỉ vào tai Potter rằng nó cảm giác có người đang theo sau họ. Chợt, lão Hagrid bảo:
"Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy. Đó là máu bạch kỳ mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Đây là lần thứ hai trong có một tuần. Hôm thứ tư vừa rồi ta đã phát hiện ra một con bị chết. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp ấy. May ra giúp được nó thoát khỏi số phận thê thảm như con kia."
Malfoy hỏi lại, không giấu được nổi sợ hãi trong giọng nói: "" Nhưng lỡ như cái đã làm con mã lân bị thương quay lại tấn công chúng ta trước thì sao?
Lão Hagrid đáp: "Nếu trò đi theo ta, hay có con Fang bên cạnh, thì không có con vật nào trong rừng hại được trò. Và đừng đi ra khỏi lối mòn. Được rồi. Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm và đi theo hai hướng ngược nhau. Chỗ nào cũng có vết máu, chắc là con vật lê lết quanh đây, ít nhất là từ đêm qua đến giờ."
Malfoy nhìn hàm răng trắng nhởn nhọn hoắc của Fang, nói nhanh.
"Tôi đi với Fang!"
"Được thôi. Nhưng ta báo trước, nó là đồ chết nhát. Vậy thì ta, Harry, Hermione sẽ đi theo một hướng; còn Malfoy, Neville và Fang sẽ đi theo hướng khác. Nếu như ai tìm ra được con kỳ mã trước thì sẽ phát ra tia sáng xanh để báo tin, được không? Rút đũa thần ra mà thực tập đi... Ừ, như vậy đó... Còn nếu như ai bị tai nạn hay rắc rối gì đó thì phóng ra tia sáng đỏ, tất cả chúng ta sẽ chạy đến giúp... Cẩn thận đó... Đi thôi!"
Khu rừng đen thui và im vắng. Họ đi theo lối mòn một lát thì đến ngã ba, nhóm lão Hagrid, Potter và Granger quẹo trái; còn Malfoy, Longbottom và Fang thì đi theo con đường bên phải.
Bọn họ tách nhau ra chưa được bao lâu thì đột nhiên bên Longbottom và Malfoy có ánh sáng đỏ cứu hiệu phát ra. Ba bác cháu vội chạy đến. Ra chỉ là Malfoy nổi hứng giỡn chơi Longbottom, đứng đằng sau vồ lấy khiến thằng bé giật mình, phát ngay tín hiệu kêu cứu.
Lão Hagrid la lối: "Tụi bay làm nhặn xị lên hết như thế này thì còn mong bắt được cái khỉ gì nữa? Neville, cháu ở lại với nhóm Hermione và bác. Còn Harry thì đi với Fang và thằng đần kia."
Rồi lão nói nhỏ vô tai Potter: "Bác không muốn, nhưng với cháu thì thằng Malfoy khó mà hù doạ được, mà đêm nay chúng ta phải làm xong việc cho rồi."
Thế là Potter đi sâu vào rừng với Malfoy và Fang. Cả bọn đi suốt nửa giờ, càng lúc càng vào sâu tít, cho đến khi lối mòn bị cây rậm che bít, hầu như không thể đi tiếp được nữa. Rồi chúng nhìn thấy: trên rễ của một gốc cây, có những vệt loang loáng, như thể gần đâu đây sinh vật khốn khổ ấy đang oằn oại trong đau đớn. Qua chạc ba của một cây sồi già, nơi có thể nhìn thấy một khoảng trống phía trước, Potter nắm tay Malfoy để ra hiệu dừng lại và thì thầm.
"Nhìn kìa!"
Có cái gì trắng sáng óng ả trên mặt đất. Chúng nhích lại gần hơn nhìn cho rõ.
Đó chính là một con bạch kỳ mã, và đã chết. Một sinh vật đẹp như vậy mà buồn như vậy: Chân nó dài, thon thả, gập lại thành cong queo khi té ngả, bờm màu trắng ngọc trai xoã trên lớp lá khô đen.
Một bụi cây bên rìa khoảng trống rung động... Rồi, từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín mít bò lê trên mặt đất như một con thú đang rón rén rình mồi.
Potter, Malfoy và Fang đứng ngây ra như trời trồng. Cái bóng khoác áo trùm ấy đã bò tới xác bên con bạch kỳ mã, nó cúi thấp đầu xuống vết thương trên mình con thú, và bắt đầu hút máu.
" AAAAAAAAAAÁÁÁ!"
Malfoy thét lên một tiếng kinh hoàng rồi phóng chạy thật nhanh như một mũi tên. Con Fang cũng chạy nốt. Cái bóng trùm kín ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Potter – máu kỳ mã nhỏ giọt trên mặt hắn. Hắn đứng dậy và bước thật nhanh về phía Potter. Cậu bé sợ đến nỗi không nhúc nhích nổi.
Thế rồi một con đau buốt mà Potter chưa từng trãi qua bao giờ thọc sâu vào đầu nó. Đau như thể cái thẹo trên trán đang phát cháy. Hai mắt gần như bị mù, Potter giật lùi ra sau. Trong cái nhìn mơ hồ, cậu đã thấy có một ai đó đột nhiên xuất hiện chắn trước mình và kẻ đó. Một ánh sáng màu lam lóe lên, cái bóng đen kia vội bỏ chạy, người vừa xuất hiện kia không đuổi theo, mà ngồi xuống, đưa tay muốn kéo Potter lên.
Nhưng ngay khi nhìn thấy mặt người đó, Potter hoảng sợ đến độ la lên, giật lùi về sau. Đó là một kẻ nhỏ bé chỉ cao xấp xỉ Potter, mặc một cái áo choàng đen dài quết đất chùm mũ, kẻ đó có làn da xanh xao, đầy vảy với một cái mặt bẹt bẹt hệt như mặt rắn, không có lỗ mũi và có một đôi mắt màu xanh hệt như màu biển cả vậy.
"Aaaaa!"
Dường như kẻ đó biết cậu bị sợ, nên lùi lại, thu tay về. Bỗng nghe như có tiếng vó ngựa dồn dập đằng sau, phi nước đại, và có cái gì đó phóng qua người Potter, lao thẳng vào cái bóng trùm kín.
Khi Potter ngước nhìn lên thì người kia đã biến mất. Thay vào đó là một con nhân mã đứng kề bên, nhưng không phải Ronan hay Bane - hai nhân mã mà ban nãy cậu được Hagrid giới thiệu. Con nhân mã này trông trẻ hơn, bộ tóc bạch kim và thân hình vàng óng.
"Em có sao không?"
Con nhân mã đỡ Potter đứng lên, ân cần hỏi. Potter chưa hoàn hồn hẳn:
"Dạ... Cám ơn... Chuyện đó là sao hả anh?"
Con nhân mã không trả lời. Nó có đôi mắt xanh một cách kỳ lạ, xanh như ngọc xa-phia. Nó ngắm Potter thật kỹ, ánh mắt như dán vào vết thẹo hằn rất rõ trên trán cậu bé. Con nhân mã nói: "Em là đứa con nhà Potter? Em mau trở lại với bác Hagrid ngay. Lúc này rừng không phải là nơi an toàn – đặc biệt đối với em. Em có biết cỡi ngựa không? Để anh cõng em đi thì nhanh hơn."
Rồi nhân mã thồ Potter trên lưng, đi về hướng của lão Hagrid.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top