Sau khi tỉnh mộng
Cp: Diệp Thanh x Lâm Kỳ
Sau khi tỉnh mộng… 01
Viết tiếp phần kết, có thể hơi kịch tính. Có điều mọi người nên đọc xong nó sớm.
Tư thiết đầy trời, tự cứu lấy mình khi bị sét đánh.
===========================
“Vào đi.”
Trên vách tường treo đầy đèn led nhỏ đủ màu sắc, một nửa số đồ trang trí bị kéo vào một góc một cách thô bạo, còn có một ít ruy băng rơi trên mặt đất. Cây Thông Noel-đối tượng được trang trí đã gần hoàn tất, chỗ trống dưới tàng cây đã đặt một hộp quà lớn.
“Có phải tôi quấy rầy anh rồi không?”
"Không hẳn, cậu chỉ đến sớm một chút." Người đàn ông đưa sô cô la nóng đến trước mặt Lâm Kỳ, hơi nóng bốc lên biến thành sương trắng, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
"Chú Lâm đã gọi điện thoại trước, về chuyện của cậu, tôi đã biết rồi.”
"Bọn họ chỉ là quan tâm." Lâm Kỳ cầm cốc nhưng cũng không có ý định uống, cốc nước nóng này thích hợp để làm ấm tay hơn là để uống.
Thành phố Dân Khánh hiếm khi có tuyết rơi, đường phố thông thường bị màu trắng bao trùm biến thành một bộ dáng khác, Lâm Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút ảm đạm, dưới hốc mắt hơi có màu xanh đen, tựa hồ để trống rỗng tư duy.
Hồi lâu anh mới phục hồi tinh thần, hơi áy náy nhìn về phía người đàn ông, "Thực xin lỗi, gần đây tôi ngủ không ngon lắm, có đôi khi sẽ thất thần như vậy. ”
"Không sao, chuyện này chú Lâm cũng đã nói với tôi." Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa ở phía đối diện. "Họ nói anh đã đến bệnh viện kiểm tra, không có vấn đề gì về thể chất, cho nên đây là vấn đề tâm lý? Anh có manh mối gì không? ”
“A…ừm, chắc là vấn đề của tôi.” Lâm Kỳ đặt cốc nước xuống chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, “Tôi nghe nói Diệp tiên sinh làm công việc tư vấn tâm lý?”
“Không, tôi là nhà thiết kế trò chơi.” Diệp Thanh chỉ chỉ các loại đĩa trò chơi trên tủ trưng bày, "Chẳng qua cậu hẳn là không thích chơi trò chơi lắm, bằng không cậu chắc đã nghe qua tên của tôi và Thang Ngữ.”
Lâm Kỳ 'a' một tiếng, cảm thấy có chút bất lịch sự che miệng lại, "Anh là nhà thiết kế trò chơi? Vậy...nhưng chú Diệp nói anh thường xuyên tư vấn tâm lý cho rất nhiều người...Còn có bảng câu hỏi..."
"Trò chơi nếu muốn được hoan nghênh, không hiểu tâm lý và sở thích của người chơi, sẽ không thành công, tuy rằng đối tượng hợp tác của chúng tôi chỉ thích làm trò chơi, đối với người chơi cũng không có bất cứ hứng thú gì." Diệp Thanh lật khung ảnh trên bàn đối diện Lâm Kỳ. Trong ảnh ngoại trừ Diệp Thanh và Thang Ngữ đã gặp qua, còn có một người đàn ông thường xuyên xuất hiện trên tin tức.
【Nam Cung Diệu】
Lâm Kỳ có chút xấu hổ nuốt nước miếng, nhất thời không biết nói như thế nào mới tốt. Anh nghe nói Diệp Thanh là chuyên gia tư vấn tâm lý mới có tìm tới nơi này, tình huống hiện tại khiến anh tiến thoái lưỡng nan, "Cái này, thật sự xin lỗi, tôi nhầm rồi, cái này, vậy tôi sẽ không làm ph..."
“Thật ra cũng không tính là nhầm lẫn, tôi quả thật có giấy chứng nhận đủ tư cách tư vấn tâm lý.” Diệp Thanh nâng cốc trà Lâm Kỳ chưa uống nhấp một ngụm, “Cậu không cần quá khẩn trương, có vài chuyện không nói ra thì sẽ mãi không giải quyết được.” Nói xong, anh ta kéo rèm cửa, vốn dĩ căn phòng có hơi tối thoáng chốc biến thành đen kịt một mảnh, chỉ có chiếc đèn led nhỏ còn đang tỏa ra hào quang, "Tùy tiện tán gẫu đi, có lẽ tôi có thể giúp cậu?”
“Thật ra tôi cũng không biết...xảy ra chuyện gì.” Không biết có phải vì bóng tối mang đến cảm giác yên ổn hay không, Lâm Kỳ dần dần thả lỏng.
Cách nói chuyện này cũng là một thói quen của tư vấn tâm lý? Lâm Kỳ không rõ lắm, nhưng cứ như vậy ngồi trong bóng tối, ngồi trên chiếc sô pha này, khiến anh nhịn không được muốn đem những lời giấu ở trong lòng nói ra.
"Tôi không gặp phải bất cứ chuyện gì, mỗi ngày đều sống rất bình thường. Nhưng chỉ vài ngày trước, tôi bắt đầu gặp ác mộng.”
"Ác mộng? Là loại ác mộng như thế nào?" Thanh âm từ trong bóng tối truyền đến, Lâm Kỳ sửng sốt một chút mới phản ứng được là Diệp Thanh đang nói chuyện với mình.
“Tôi không biết…”
“Không biết?”
“Không biết...tôi thật sự không biết…” Lâm Kỳ cúi đầu nhắm mắt lại, cười khổ nói: “Rất kì quái đúng không, một người sẽ bởi vì thức dậy mà quên đi giấc mơ đã giày vò bản thân mình như thế nào, nhưng tôi thực sự không nhớ, tôi thậm chí không biết đó là loại giấc mơ gì.”
“Là thống khổ? Đau buồn? Bi thương? Hay là tức giận?”
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, "...Không đúng, không phải như vậy, đều không nên như vậy mới đúng, hẳn là còn có những thứ khác, còn có thứ khác mới đúng!”
Lâm Kỳ đau đớn túm lấy lớp vải trên ngực, "Nhưng tôi hoàn toàn không nhớ được, chỉ cần nhớ lại những giấc mơ này, tôi sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng, trái tim rất đau, mỗi lần hít thở đều khiến lồng ngực đau đớn, mỗi lần tỉnh lại, tôi đều cảm thấy mình lại chết một lần nữa... Lại một lần nữa…"
"Nhưng tôi căn bản không nhớ đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một chút cũng không nhớ ra, tôi đã đi hỏi những người khác, chuyện bọn họ nói với tôi đều không có ấn tượng gì, trong cuộc sống của tôi cũng không có bất kỳ dấu vết tương tự, tôi thật giống như đã từng sống trong một thế giới không thuộc về tôi, không có một chút cảm giác thực tế." Lâm Kỳ nghiêng người tựa vào sofa, mệt mỏi tích tụ nhiều ngày ập đến, anh không biết mình đang làm cái gì, cũng quên mất mình hiện tại đang ở trong nhà một người xa lạ, anh chỉ cảm thấy mí mắt dần trở nên nặng trĩu.
“…Nếu nó đã là kí ức rất quan trọng, vì sao lại không thể nhớ được.”
“Cho dù thật sự rất đau khổ...nhưng đó cũng là kí ức của tôi mà…”
“…Vì sao lại không…nhớ được đây…”
“…Anh có thể giúp tôi không, Diệp Thanh…”
Tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng phá lệ kéo dài, Diệp Thanh chậm rãi đi từ cửa sổ đến sofa, Lâm Kỳ đã ngủ say trên ghế sofa, ngón tay anh khẽ vuốt qua gò má Lâm Kỳ, mái tóc mềm mại xuyên qua ngón tay, Lâm Kỳ ngủ rất sâu, anh cũng không vì động tĩnh này mà tỉnh lại, lông mày giãn ra không một tia phòng bị.
Diệp Thanh mở hộp quà dưới gốc cây ra, từ bên trong lấy ra một cái chăn, lớp vải mềm mại dịu dàng bao trùm trên người Lâm Kỳ. Diệp Thanh nhẹ nhàng gỡ ngón tay Lâm Kỳ đang nắm lấy áo, đặt vào trong chăn.
Làm xong tất cả, anh cúi xuống, vén mái tóc vương trước trán Lâm Kỳ, lưu lại một nụ hôn rất nhẹ ở đó.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Ngô Linh từ trong phòng thò đầu ra, "Cậu ấy ngủ rồi sao? ”
“ừ.”
"Xem ra là không có cách nào bố trí, lần đầu tiên mọi người cùng nhau đón Giáng sinh còn muốn làm mấy điều gì đó đâu." Trên tay Lưu Miểu còn cầm súng cao su và dải ruy băng, bởi vì Lâm Kỳ đột nhiên đến thăm, cậu ta thậm chí còn chưa kịp treo ngôi sao lên trên cây Giáng sinh.
"Để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt, thời gian sau này còn rất nhiều, không cần gấp gáp như vậy." Thang Ngữ từ trong phòng ngủ cầm một xấp tài liệu tới, đưa cho Diệp Thanh. "Cậu đi trước ký xong hợp đồng cần viết, tôi và Nam Cung đã thương lượng qua, chuyện sáp nhập đều xử lý không sai biệt lắm.”
"Hiểu rồi."
Mấy người từ trong phòng đi ra, lần lượt đem lễ vật đặt dưới gốc cây Giáng sinh, lễ vật lớn nhỏ cơ hồ chôn một nửa cây vào.
"Aiz, sao ngủ như lợn chết thế, thiệt thòi tôi còn chuẩn bị nhiều đồ như vậy."
"Chờ cậu ta tỉnh dậy rồi lại tháo đi, tôi nghĩ sau khi cậu ta tỉnh lại sẽ không bao giờ mất ngủ nữa."
Sau khi tỉnh mộng… 02
Thiết lập sau khi kết thúc, có thể là một chút kịch tính. Nhưng mọi người nên đọc nó sớm.
Tư thiết đầy trời, bị sét đánh tự cứu lấy mình.
Tôi mở rộng một chút ...
==============================
Lâm Kỳ thức dậy trong hương thơm của thức ăn. Hương sữa hòa lẫn hương vị ngọt ngào hòa tan trong không khí ấm áp, anh cảm thấy loại thư thái trước nay chưa từng có, thân thể chìm trong đệm êm mềm mại vừa phải, linh hồn đều trở nên nhẹ nhàng.
"Tỉnh rồi?"
Tầm mắt lắc lư trái phải một chút, rốt cục tập trung ở phía trên.
Diệp Thanh, người mà anh vừa gặp tối qua, đang ngẩng đầu lên nhìn anh. Tuy rằng trên mặt không có biểu tình, nhưng Lâm Kỳ ngoài ý muốn cảm giác được tâm tình của anh ta rất tốt.
【Tâm tình của Diệp tiên sinh...hình như rất tốt?】
Lâm Kỳ nhắm mắt lại, đem ý niệm kỳ quái từ trong đầu đùn ra ngoài, sau khi cảm giác hơi tỉnh táo một chút, mới mở hai mắt ra.
"Tỉnh rồi thì đứng lên đi, tôi giới thiệu mấy người đồng nghiệp cho cậu." Giọng Diệp Thanh cực kỳ bình thản, nghe không ra cảm xúc gì.
Anh ta chống người lên, túm lấy chiếc áo sơ mi đặt trên lưng ghế tùy ý khoác lên, cũng không có cài cúc áo, chân dài nhấc lên liền muốn ra ngoài.
Lâm Kỳ lúc này mới phát hiện, bản thân tối hôm qua không biết từ lúc nào, sau khi ngủ cư nhiên bị Diệp Thanh kéo đến phòng ngủ của anh ta, chen chúc một đêm, chiếc giường không lớn này Diệp Thanh tay chân dài ngủ một mình còn miễn cưỡng thoải mái, lại còn chen thêm mình…
“Anh, anh làm sao——”
“Hôm nay sofa trong phòng khách phải thay mới.” Diệp Thanh tựa hồ đoán được Lâm Kỳ muốn hỏi cái gì, trả lời cũng rất tùy ý, “Cũng không thể chuyển cả cậu lẫn sofa cùng ra ngoài.”
"..." Lâm Kỳ có chút xấu hổ, "Vậy tôi giúp anh chuyển đồ..."
"Sofa đã sớm chuyển đi, hiện tại đã là 1 giờ chiều." Diệp Thanh sập cửa, "Mau đứng lên, giới thiệu đồng nghiệp mới xong nên ăn cơm trưa, bọn A Miểu đã giục mấy lần rồi. ”
"Hả? Đồng nghiệp nào...?" Lâm Kỳ mờ mịt hỏi, nhưng lần này Diệp Thanh không trả lời anh, chỉ chỉ ngoài cửa, liền trực tiếp rời đi. Lâm Kỳ không còn cách nào khác, đành phải nhanh chóng xuống giường mang giày, vừa bước về phía trước vài bước, lại quay lại sửa sang lại giường.
"Đồng nghiệp gì... Văn phòng mới của tôi đã có địa chỉ rồi sao? Sao không ai thông báo cho tôi..."
“...... Phải không?”
“Móe nó, cuối cùng cậu cũng đến rồi, buổi sáng bị việc dọn đồ giày vò, tôi sắp chết đói đến nơi rồi.” Một người râu quai nón nhìn thấy Lâm Kỳ ánh mắt sáng ngời, đưa tay nắm lấy cánh gà chiên giòn nhét vào miệng.
“Hả?”
“Anh có thể đừng ăn giống quỷ chết đói được không...nói gì anh cũng là đại lão trong giới âm nhạc, không biết còn tưởng anh vừa mới chạy nạn từ Châu Phi về.” Người nói chuyện trợn trắng mắt, chuyển hướng về phía Lâm Kỳ.
"Lâm Kỳ đúng không, chúng ta đã từng gặp qua, Thang Ngữ, cậu còn nhớ tôi không?"
"Ừm, nhớ rõ, Thang tiên sinh là đồng nghiệp của Diệp tiên sinh đúng không." Lâm Kỳ vươn tay muốn bắt tay anh, Thang Ngữ lại nhét đôi đũa vào tay anh. "Cậu khách khí cái gì, đều là người một nhà, mau ăn đi, lát nữa ông chú già này ăn sạch cậu chỉ có thể liếm đĩa.”
“Định mệnh, cậu đừng tưởng mình với Diệp Tử là bạn thời thơ ấu thì tôi không dám động vào cậu! Cậu mới chơi với cậu ta có mấy năm! Tôi nhưng là...”
"Tuần trước mới [quen biết] Người qua đường giáp của Diệp Tử, anh tính là cái gì." Thang Ngữ lôi kéo Lâm Kỳ ngồi giữa mình và Diệp Thanh, lại nhét bát cơm vào trong tay anh. "Nào, ăn trước, vừa ăn vừa nói.”
Lâm Kỳ cứ như vậy bưng bát, ngờ nghệch nhai thức ăn được Thang Ngữ gắp cho, đôi mắt trợn tròn.
"Như vậy đi, bây giờ tôi tự giới thiệu một chút." Người phụ nữ ngồi đối diện Lâm Kỳ lau khóe miệng, đôi môi thoa son hơi cong lên, lộ ra một nụ cười tương đối ôn hòa, "Tôi là Ngô Linh, anh gọi tôi Linh là được rồi, tôi phụ trách bộ phận bán hàng.”
Ngô Linh lại chỉ về phía người ban đầu cãi nhau với Thang Ngữ. "Người này hẳn là không xa lạ, Cổ Mạch, nhà sản xuất âm nhạc." Ngón tay nghiêng sang bên phải. "Quan hệ khách hàng, Lưu Miểu.”
Lưu Miểu cười hi hi khua tay với Lâm Kỳ, “Yô, Lâm Kỳ, ăn gà tây không, tôi xé chân cho anh?”
“Xin...xin chào, không cần đâu.” Lâm Kỳ nhanh chóng lắc đầu, sợ đám người quá nhiệt tình này thật sự đem đùi gà tây lớn hơn cái bát gắp cho anh.
“Tôi là Nam Cung Diệu.” Người đàn ông đeo kính gật đầu ý bảo Lâm Kỳ. "Diệp Tử hẳn là đã giới thiệu tôi rồi, trước đây tôi là khách hàng của đám Diệp Tử và Thang Ngữ, bất quá từ sáng nay, tôi đã gia nhập công ty của bọn họ, hiện tại chúng ta tính là nhân viên cùng một công ty. Ông chủ vẫn là Diệp Thanh, tôi chỉ phụ trách cung cấp hỗ trợ kỹ thuật.”
“Xin chào, tôi là Lâm Kỳ.” Lâm Kỳ có hơi gượng gạo gật đầu, không hiểu vì sao trong phần giới thiệu bản thân của đám người này lại giới thiệu chi tiết chức nghiệp công việc, miễn cưỡng có giao tình với anh chỉ có một mình Diệp Thanh mà thôi, anh đành đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Diệp Thanh, Diệp Thanh nhận được ánh mắt cầu cứu của anh lập tức nhíu mày.
“...Cậu không nhớ sao?" Nam Cung Diệu đúng lúc lộ ra một biểu tình kinh ngạc, dưới ánh mắt không rõ nguyên do của Lâm Kỳ, Diệp Thanh đứng dậy lấy ra một bản hợp đồng trong tủ, đưa cho Lâm Kỳ. Chữ ký con dấu phía trên đều có đầy đủ, Lâm Kỳ đọc chữ viết phía trên, biểu tình dần trở nên vặn vẹo, đây dĩ nhiên là một bản hiệp nghị nhận việc, bên trong thậm chí còn có thư trách nhiệm nhận việc và thỏa thuận bảo mật, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chữ ký phía trên đúng là của anh.
"Cái này..."
【...... Ký tên ở đây à? 】
【Đúng, mỗi bản ba phần, sáng mai khi chúng tôi đi làm giấy chứng nhận công ty sẽ giúp cậu xử lý.】
[Được rồi.]
【...Tiếng ký tên...】
Trong điện thoại Diệp Thanh giơ lên, rõ ràng truyền đến giọng nói của Lâm Kỳ và Diệp Thanh, nghe nội dung đối thoại, chính là Lâm Kỳ đang xác nhận chữ ký với Diệp Thanh.
Lâm Kỳ ngơ ngác nắm chặt hợp đồng, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, trí nhớ ngày hôm qua biến mất sạch sẽ, chả có tí ấn tượng nào.
"Ngày hôm qua cậu nói mỗi ngày đều căng thẳng quá, muốn thử thay đổi môi trường làm việc, tôi liền đề nghị cậu đến chỗ chúng tôi làm một hợp đồng ngắn hạn, cậu tự mình ký hợp đồng này." Diệp Thanh khép lại hợp đồng, bỏ vào trong tủ. "Đây chỉ là công việc ngắn hạn, thời hạn công việc chỉ đến khi cậu được sắp xếp công việc khác hoặc trở lại vị trí cũ, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cậu. Vốn dựa theo giao tình của chúng ta không cần hợp đồng này, nhưng dù sao chúng tôi cũng là công ty trò chơi, nếu như thông tin bị rò rỉ ảnh hưởng rất lớn đến chúng tôi, ít nhất thỏa thuận bảo mật là không tránh khỏi.”
Lâm Kỳ chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, "Từ từ, anh để tôi bình tĩnh cái đã, anh nói là, là tôi... Tôi đã ký thỏa thuận này cho chính mình?”
"Đúng, hôm qua cậu gọi điện thoại cho người nhà mình xác nhận chuyện này, hiện tại có thể gọi lại để xác nhận lần nữa." Nam Cung Diệu lấy ra một chiếc điện thoại di động đưa cho Lâm Kỳ, "Điện thoại di động này rơi trên sô pha, buổi sáng lúc chuyển đồ tôi liền cất nó cho cậu.”
“Cảm ơn.” Lâm Kỳ nhận lấy điện thoại di động, trong lịch sử liên lạc quả thật có hai cuộc gọi, một là khoảng tám giờ tối hôm qua, hôm qua hắn đến đây lúc bảy giờ, một tiếng sau gọi điện xác nhận cũng nói được, còn có một cái là sáu giờ sáng nay...
"Buổi sáng tôi dùng điện thoại di động của cậu gọi điện thoại cho Diệp Tử." Thang Ngữ nhai thức ăn trong miệng có chút mơ hồ, "Buổi sáng Diệp Tử đi xếp hàng làm thỏa thuận, kết quả cậu ấy ra ngoài quá gấp, bỏ sót một phần tư liệu, tôi thấy trên sô pha có một chiếc điện thoại di động, liền tiện tay gọi điện thoại cho cậu ấy, gọi xong mới phát hiện là của cậu, thật ngại quá.”
Lâm Kỳ gật đầu, cũng không thật sự gọi, nhiều chứng cứ như vậy bày ra trước mặt, anh có cái gì không tin. Lâm Kỳ nhìn hợp đồng, lại mờ mịt nhìn Diệp Thanh.
"Anh muốn tôi làm gì cho anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top