Đoản 9 NHƯ SÓI NHƯ HỔ


Lam gia thế đại. Ra lệnh bách gia đưa con cháu đích hệ đến Lam gia nhận giáo hoá. Tông chủ Giang gia Giang Phong Miên nhịn đau đưa đại đồ đệ và con trai đến Giáo Hoá Tư của Lam gia tại Cô Tô.

Trên đài cao, đại công tử Lam gia nhìn xuống thiếu niên bạch y thêu hoa sen chín cánh. Đêm đó, Giang thiếu tông chủ nhận lệnh đến Hàn thất nhận chỉ dạy…..

—-

…..

Tối ấy

Vân Thâm Bất Tri Xứ

Hàn thất

Giang Trừng đứng ở cửa, ngập ngừng một lúc. Một bụng thắc mắc, một đầu khó hiểu, hít một hơi thật sâu, thở ra. Rốt cuộc, Giang Trừng mở cửa, bước vào. Chui vào khoang mũi là kỳ nam hương thanh cao, mùi hương khiến người mê mẩn quanh quẩn khắp không gian, nội thất bên trong bày trí thanh lãnh, cao lệ như chủ nhân của nó vậy. Nhiệt độ phòng có chút se lạnh, không gian tĩnh lặng, đến có phần đáng sợ. Trong phòng không giống như có hơi người, có lẽ, Lam Hi Thần không ở

Nuốt một ngụm nước bọt, chầm chậm bước sâu vào phòng, Giang Trừng chần chờ hô: “Trạch… Trạch Vu Quân, Vân Mộng Giang Vãn Ngâ……”

“Vãn Ngâm đến rồi?” – Giang Trừng chưa kịp hết câu, một đạo giọng nói êm dịu vang lên. Dứt lời, Lam Hi Thần từ sau tấm bình phong, bước tới. Giang Trừng nhìn y, ngây ngẩn.

Lam Hi Thần y quan không chỉnh tề, chỉ khoác trên người một kiện lý y huyền sắc, hồng danh thêu tỉ mỉ từng đường chỉ. Lý y lỏng lẻo khoác trên thân, mơ hồ lộ ra cơ thể nam tính mười phần cường kiệt, ngực nở vai rộng vững chãi rắn chắc, chân dài cường tráng đi trần, chầm chậm thả từng bước chân, thong thả nhẹ tênh, không tiếng động.

Khoảng cách dần dần rút ngắn, ánh nến trong phòng yếu ớt soi chiếu, nhưng cũng đủ để loé rọi nên dung nhan kinh tài tuyệt diễm, ánh sáng yếu ớt chảy trên mái tóc dài thật dài, mập mờ chiếu lên nụ cười ôn nhu như gió xuân dịu mát, ý cười dịu dàng câu lên đôi ngươi hổ phách, kéo lên đuôi mắt cũng là mỹ lệ độ cong.

Đẹp lạ lùng!

Trái tim Giang Trừng hẫng mất một nhịp, đột nhiên, nhịp tim tăng vọt. Mặt thiếu niên nóng ran, ngây ngẩn, bất động, trân trân nhìn nam nhân trước mắt. Lam Hi Thần đã bước đến gần, ý cười càng sâu nhìn thiếu niên một bộ ngây ngẩn. Y vươn tay, ngón tay thon dài chạm vào gò má, nhẹ vuốt lên vài sợi tóc thanh mảnh, lưa thưa rơi xuống xườn mặt xinh đẹp.

“Bốp!” – Một tiếng vang thanh thuý, vọng khắp không gian tĩnh lặng. Giang Trừng thất thố giật người ra sau, bất động một lúc mới kịp hoàn hồn, cả hai đều ngẩn ra vì hành động của Giang Trừng.

Giang Trừng nội tâm rất là xoắn xuýt, hắn cũng không phải có ý ghét bỏ gì, chỉ là nhiệt độ lạnh buốt từ đầu ngón tay y để hắt giật bắn mình, theo phản xạ vỗ bỏ, thất thố giật người ra sau. Giang Trừng nhìn nhìn Lam Hi Thần, y vẫn còn chằm chằm nhìn bàn tay lơ lửng giữa không trung, ánh nến mập mờ vô tình che khuất Lam Hi Thần thần sắc, hắn cũng không biết y đang nghĩ gì.

Cắn cắn môi dưới, Giang Trừng lập tức lên tiếng nhận lỗi: “Trạch… Trạch Vu Quân. Vãn Ngâm chỉ là nhất thời thất thố, kính mong ngươi không để trong lòng.”

Lam Hi Thần rốt cuộc dời tròng mắt, như phớt lờ Giang Trừng nội tâm xoắn xuýt, tiến sát lại, ôn nhu nở nụ cười, cúi người ghé vào tai hắn, giọng y nhẹ tênh: “Vãn Ngâm nếu cảm thấy có lỗi, vậy thì tối nay… liền ở lại bồi ta đi~.” Vừa nói, ngón tay y thật kinh nhu, mơn trớn Giang Trừng cổ cao. Hơi thở lành lạnh phả vào tai, Giang Trừng toàn thân run lên một cái, Lam Hi Thần động tác kinh nhu khiến cho hắn lạnh buốt sống lưng.

“ẦM!”

Tiếng cánh cửa đột nhiên bị đóng, khiến Giang Trừng thót tim hoảng hốt, nhận ra được mùi nguy hiểm, thiếu niên rùng mình giật bắn người, nhanh chân chạy ra phía cửa, hắn dùng sức đập đập cửa, hoảng hốt hô lớn: “Có ai không? Có ai ở ngoài không? Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ…………….”

Tiếng gọi đột nhiên im bặt, có một luồng khí lạnh từ đằng sau, Lam Hi Thần đã đứng đằng sau hắn, khí tức quanh thân mang theo mùi nguy hiểm: “Vãn Ngâm~!”

Sau tiếng gọi, cơ thể Giang Trừng bị ghìm trên cửa lớn, cánh tay rắn chắc của Lam Hi Thần luồn vào lọn tóc chế trụ đầu hắn, tay còn lại ghì chặt cái eo nhỏ. Không cho thiếu niên một cơ hội kháng cự, Lam Hi Thần ngậm lấy hai cánh môi mỏng của hắn, cắn xuống, tia máu nhỏ theo viết thương chảy ra bị y liếm sạch, chiếc lưỡi linh hoạt thập phần quá đáng, cạy ra hàm răng, trườn vào miệng thiếu niên, khuấy đảo, quấn lấy đầu lưỡi, mút mát mật dịch, tự nhiên như nhà mình.

“Hư… ưm.” Đầu lưỡi Giang Trừng bị đuổi chạy quanh khoang miệng, nước bọt chưa kịp nuốt xuống đều chảy ra ngoài, dọc xuống cổ. Giang Trừng khó thở dùng sức đẩy người bên trên, sức lực thiếu niên chỉ có thể kéo dãn ra một chút khoảng cách, còn chưa kịp thở lấy một cái đã ngay lập tức hợp lại, lần này còn ác liệt hơn, không khí bị rút cạn hoàn toàn. Bàn tay ghì chặt eo thiếu niên bắt đầu di chuyển trên khắp cơ thể, cảm thấy vải vóc trên người Giang Trừng quá mức vướng víu, “ROẠT” một tiếng, Lam Hi Thần thẳng tay xé nát y phục trên thân Giang Trừng, ngón tay thon dài rất có kỹ xảo, không nhanh không chậm lưu chuyển, từ từ khiêu khích, thong thả kích tình.

Giang Trừng hoàn toàn nổi da gà, run rẩy theo từng cái vuốt ve của y, mỗi nơi bàn tay y đi qua đều tựa như bị điện giật, một cảm giác xa lạ chạy rần khắp cơ thể. Thần trí hắn trở lên mông lung mơ hồ, lâng lâng như bay lên, khoái cảm lạ lẫm trên cơ thể lưu chuyển, khơi gợi thiếu niên cuồn cuộn tình triều, phân thân đã có dấu hiệu rục rịch. Môi lưỡi Lam Hi Thẫn rất nhiệt tình dây dưa, quấn quýt thiếu niên đầu lưỡi, rút cạn mật ngọt.

Không biết là qua bao lâu, nước bọt theo miệng hắn chảy ra ngoài đều đã khô cạn, Lam Hi Thần mới si luyến, kéo ra một rợi chỉ bạc, rời đi nụ hôn này. Thẳng tay đem người buông ra…

Bịch!

Giang Trừng bị thả ngồi bệt xuống sàn, miệng nhỏ mở lớn, từng ngụm từng ngụm thở dốc, nhịp tim tăng vọt, càng lúc càng nhanh, lồng ngực phập phồng liên hồi hít thở. Bị hôn đến động tình, y phục bị người xé nát, cơ thể hoàn toàn bại lộ ra khoài không khí, nhiệt độ phòng lạnh thấu qua da, kéo cho hắn một kia thanh tỉnh, cổ họng hoàn toàn khô cạn, hung dữ quát: “Cút…  ha… cút xa ta.”

Nhưng không hề có một tia đe doạ!

Thời khắc này, hắn cả người trần truồng, xụi lơ dưới chân Lam Hi Thần, giống như là con mồi nhỏ bị dồn tới đường cùng, dùng chút lực tàn ra sức dãy dụa, mà bộ dạng này của hắn, vào mắt Lam Hi Thần, chính là một bộ muốn nghênh còn cự, như con mồi nhỏ chờ y cắn xé, đến mẩu xương cũng – không – chừa – lại!

Lam Hi Thần cười híp mắt, nhìn người đã mềm nhũn dưới chân: “Vãn Ngâm a~ ngươi thật là khẩu thị tâm phi mà!” – Vừa nói, y vừa giơ chân, mềm nhẹ đặt lên phân thân Giang Trừng, lòng bàn chân nhẹ nhàng ma sát nơi đó, ngón chân trượt nhẹ qua khe rãnh quy đầu, đầy thích thú tựa như đang đùa nghịch.

Bị Lam Hi Thần trêu chọc, hạ thân Giang Trừng ngay lập tức cứng rắn, hưng phấn dựng đứng. Giang Trừng cả người lập tức xấu hổ đỏ bừng, thẹn quá hoá giận rống to: “CÚT NGAY! ĐỪNG CHẠM VÀO TA!” Hắn gạt ra chân y, né tránh sang bên kia sàn.

Lam Hi Thần bật cười thành tiếng, phản ứng của Giang Trừng để ánh mắt y nhũn ra thêm ba phần, khoé môi câu lên ý cười càng sâu. Lam Hi Thần cúi người, ngón tay thon dài vuốt nhẹ gò má Giang Trừng, một đường trượt xuống cằm, đẩy lên.

“Nếu như Vãn Ngâm nguyện ý nghe lời.” Ghé sát vào tai thiếu niên, giọng Lam Hi Thần đầy mê hoặc: “Ở bên cạnh ta, làm người của ta….” – Ngón tay quệt nhẹ Giang Trừng môi dưới: “Chỉ vậy, cái gì ta cũng có thể cho Vãn Ngâm!”

Lam Hi Thần hà hơi vào tai hắn, khẽ cười: “Giang tiểu công tử là người thông minh, chắc hẳn sẽ thay Vân Mộng Giang thị suy nghĩ.”

Giang Trừng trong nháy mắt đứng hình, thiếu niên giống như quên cả hít thở, hắn rất muốn mắng to một tiếng vô lại. Nhưng, từng lời Lam Hi Thần nói ra, câu trước ám chỉ ý tứ tình dục rõ ràng, câu sau… câu sau chính là câu khẳng định: “Thuận ta thì sống, chống ta thì chết”.

Thanh âm y êm dịu như ác ma thì thầm, vang vọng mãi, loáng thoáng ý lạnh, mê hoặc ám chỉ tình dục, tựa như một huyễn cảnh xinh đẹp, dụ hỗ con mồi nguyện ý đắm chìm. Giang Trừng cảm nhận được, hắn ngay lập tức có phản ứng, phân thân phía trước rỉ ra tinh dịch, mà ở phía sau, miệng huyệt co rút, chảy ra chất lỏng.

Giang Trừng xấu hổ cắn chặt môi dưới, thiếu niên ức đến nước mắt đều rơi.

…..

Trời đêm sâu thẳm, sao đêm lộng lẫy, Hàn thất tĩnh lặng chìm trong bóng tối, trừ bỏ tiếng hít thở nóng bỏng, dường như không hề có một tia hơi người. Giường lớn đặt sau bức bình phong, bị tầng tầng sa trướng che phủ, ánh nến yếu ớt mà thiêu đốt, đủ để thấy được nơi đó có một mỹ thiếu niên bị giam cầm.

Thời khắc này, hai tay của Giang Trừng xích sắt treo lên cột, hai chân mở lớn cũng bị vững vàng trói lại ở tư thế quì trên giường. Cả người không một mảnh vải che thân lộ ra ngoài không khí, trên cơ thể phủ đầy ngân ấn đỏ tươi, đó là dấu vết bị vật dài mảnh quật lên, trải dài cơ thể là đầy cả vết răng cắn ứ máu tích tụ, làm cho cơ thể thiếu niên dẻo dai dài mảnh càng lộ vẻ yêu mị, đầy mê hoặc.

Cảm thấy đánh đến đây đã đủ, Lam Hi Thần đem hai chân cưỡng chế trói buộc thành hình chữ M, phân thân hưng phấn dựng đứng, bị một cây trâm đâm vào ngăn chặn phát tiết, trướng sưng tím tái đến đáng thương. Huyệt động phía dưới bị chà đạp đến không thể khép lại, miệng huyệt co rút, ùn ùn tuôn ra nước dâm nhớt dính.

“Không muốn, dừng lại…” Hai mắt Giang Trừng bị mạt ngạch che lại, miệng nhỏ mở lớn thở dốc, liên tục phát ra tiếng rên rỉ đòi mạng, trái tim nhảy loạn gõ lên dồn dập từng nhịp trống, lồng ngực phủ đầy vệt hôn ngân kịch liệt phập phồng.  Lam Hi Thần ngồi chống một tay xuống giường, một bộ lười biếng nhàn nhã ngắm cảnh xuân, tay kia di chuyển trên người hắn, ở đầu vú gẩy gẩy, hai ngón tay kẹp vào ngắt véo,  đổi lại là Giang Trừng yêu kiều xin tha.

Lam Hi Thần câu môi cười cười, ngón tay thon dài tựa như hàm chứa dòng điện lưu, từ từ chậm chạp lưu chuyển trên cơ bụng dẻo dai, nhẹ nhàng xoa ấn, mỗi nơi đi qua đều thâu lên thiếu niên cuồn cuộn tình triều, ngón tay y một đường di chuyển đến hạ thân, lướt qua thiếu niên phân thân, dời xuống tiểu huyệt nước dâm tràn lan nhớt dính.

Đầu ngón tay phác hoạ vòng quanh miệng huyệt, ba ngón tay thon dài khép lại, trực tiếp đâm vào.

“Ha~” Giang Trừng ngửa cổ ngân cao tiếng rên rỉ, cái eo nhỏ giật mạnh nảy lên, song theo đó huyệt động xoắn lại, tường thịt ngon mềm nhanh chóng co rút, kẹp chặt Lam Hi Thần ngón tay dài, tiếng xích vang lên leng keng.

“Kẹp chặt như vậy, thật là một tiểu dâm đãng a~” Lam Hi Thần mắng yêu một câu, dứt lời, ngón tay y liên tục hướng tiểu huyệt móc khuấy, móng tay vừa gảy vừa đào khoét tầng tầng thịt mềm, tường thịt mẫn cảm co giật run rẩy, kéo theo nước đâm nhớt dính nhỏ giọt lan tràn.

“Không… không muốn… ân ân… dừng lại mà~” Hai mắt bị mạt ngạch che lại khiến cảm nhận càng thêm rõ ràng, nước mắt Giang Trừng chảy ra thấm đẫm mạt ngạch, cổ họng thiếu niên liên tục phun ra rên rỉ yêu kiều. Vòng eo hắn bất tri bất giác cũng theo ngón tay Lam Hi Thần cử động, phối hợp đong đưa, tiếng xích càng vang lên với tần suất dày hơn.

Lam Hi Thần cất giọng trầm khàn, ba phần nhiễm tình dục, bảy phần ra lệnh: “Gọi Lam Hoán.”

Giang Trừng cất giọng run run: “Hoán… Lam Hoán…”

Lam Hi Thần mỉm cười, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng.

Chợt!

Lam Hi Thật ác ý chen thêm một ngón tay, bốn ngón tay thon dài gập cong. Hung bạo móc khuấy, tần suất ra vào bất ngờ tăng nhanh. “Mau gọi Hoán ca”

“Ngô~… ca ca… HOÁN CA CAAA!”

Giang Trừng cao vút một tiếng hét to, phân thân phía trước bất chấp bị cây trâm ngăn chặn, liên tục bắn bắn rỉ ra tinh dịch, hoà cùng với huyết nhục mơ hồ. Đúng lúc này, Lam Hi Thần rút ra bốn căn ngón tay, tiện tay vươn lên kéo xuống mạt ngạch che đậy Giang Trừng hai mắt. Y cúi người, vùi đầu vào giữa hai chân hắn, bàn tay cấu véo cặp mông căng tròn, bóp mạnh, chiếc lưỡi y trơn trượt như một con rắn giảo hoạt, đỉnh tiến vào.

Đầu ưỡi mềm mại cọ xát tường thịt, khuấy đảo vách non ướt dính mẫn cảm.

“Không muốn… ân ân… ca ca… đừng liếm…..đừng liếm chỗ đó.” Đôi mắt hạnh được trả lại ánh sáng, lập tức phủ lên ầng ậng hơi nước, nước mắt hoà cùng mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt nhỏ tràn đầy tình sắc, khoái cảm cuồn cuộn tựa như một hố đen không đáy, khiến cho thiến niên muốn trốn chạy nhưng vô lực phản kháng.

Thần trí Giang Trừng lâng lâng như bay lên, hắn chỉ nghĩ đây chính là cảm giác sung sướng nhất trên đời này, nhiệt tình phối hợp đĩnh động mông cong. Ở góc độ này Giang Trừng có thể mơ màng thấy được, Lam Hi Thần đang liếm nơi đó của hắn, hắn cảm nhận được rõ ràng, đầu lưỡi nóng mềm ra ra vào vào, ở miệng huyệt khuấy đảo, gảy gảy thịt non vì lúc trước bị xâm nhập quá độ bị kéo ra. Chọc cho huyệt động bên trong trống rỗng, tầng tầng thịt non ùn lên khao khát lấp đầy, đầu lưỡi lập tức đỉnh tiến vào. Đầu lưỡi linh hoạt đẩy ra tràng thịt, trơn tuột trượt vào tường thịt non mềm.

“Không gọi ta, liền không nương tay với Vãn Ngâm.”

“Hoán… ngô… HOÁN CA CAAAAAA~” – Giang Trừng ngửa cổ một tiếng hét thất thanh.

“BỐP!”

Lam Hi Thần hung hăng vỗ thật mạnh vào mông hắn, vang vọng một tiếng vỗ giòn tan. Chiếc lưỡi mềm trơn ở bên trong, khuấy tròn. Âm chế bất ngờ bị kích thích đem đến cho Giang Trừng một trận cao trào, nhưng phân thân phía trước đang ngăn chặn, chỉ có thể rỉ ra từng giọt tinh dịch hòa trộn với máu, trướng cứng đến đáng thương. Huyệt động phía sau vì sung sướng mà trào nước, miệng huyệt co rụt co rụt, ùn ùn nôn ra chất lỏng đục màu. Thiếu niên sung sướng đến mức cả người vô lực nằm liệt, một bên nức nở, một bên há miệng kịch liệt thở dốc, tay bám víu lấy sợi dây xích. Đạt đến cao trào nhưng không được phát tiết, cả cơ thể Giang Trừng như có hàng ngàn con kiến bò qua bò lại, làn da đỏ hồng quyến rũ vô cùng.

“Hoán ca, làm ơn… Lấy nó ra, cho ta bắn.” – Giang Trừng hạ thấp giọng cầu xin.

Lam Hi Thần nghe như không nghe, đưa tay quệt lấy nước dịch chảy ra, vươn đầu lưỡi liếm liếm: “Của Vãn Ngâm hảo ngọt a~”

Kinh thân áp lên người thiếu niên, đôi ngươi hổ phách chăm chú nhìn Giang Trừng cả người trần trụi, thời khắc này tưa như chết đuối trong khoái cảm dục vọng. Lam Hi Thần cười híp mắt, tâm tình tốt liền giải khai toàn bộ trói buộc trên người thiếu niên, nhưng vẫn để lại cây trâm. Giang Trừng bị thả vô lực nằm vật xuống giường, hai chân căn bản là không thể khép lại, cả người mở rộng thành hình chữ đại, từ quy đầu rỉ ra chút ít tinh dịch cùng máu, chỉ có miệng huyệt không ngừng mấp máy chảy nước, thoạt nhìn như càng lúc càng đói khát, một bộ câu dẫn nam nhân hung hăng thao chết.

Giang Trừng vươn tay định rút cây trâm quái ác kia liền bị Lam Hi Thần giữ lại, cố định hai tay Giang Trừng trên đỉnh đầu. “Vãn Ngâm tự ý như thế là không ngoan, Lam Hoán phải phạt ngươi.”

Giang Trừng chỉ có thể bất lực thở hắt ra, nước mắt lăn dài trên má. Hắn chưa từng phải chịu loại ủy khuất này.

Lam Hi Thần động tác nhẹ nhàng lau sạch thiếu niên nước mắt, y nâng lên gương mặt thời khắc này đỏ bừng, tràn đầy vẻ xuân tình yếu đuối. Yêu thương hôn nhẹ thiếu niên đôi môi mỏng, giọng nói y êm dịu vang lên: “Vãn Ngâm đừng khóc, Hoán sẽ đau lòng. Vãn Ngâm đã thoải mái như vậy, bây giờ cũng lên đến lượt ta nha~”

Dứt lời, Giang Trừng còn chưa kịp tiêu hoá hết câu, Lam Hi Thần liền lật úp hắn lại.

“Ngô~” Thiếu niên quỳ rạp xuống giường lớn, mông cong vểnh lên cao. Lam Hi Thần từ đằng sau, nháy mắt đã đem lý y trên người cởi ra, vứt sang một bên. Đem quy đầu khổng lồ kề trước miệng huyệt, đôi tay y cấu véo cặp mông căng tròn, tách ra, cự long nóng rực hừng hực khí thế, xông thẳng vào huyệt đồng lầy lội. Một lần đại côn thịt xuyên vào toàn bộ, động tác mạnh mẽ khiến cơ thể Giang Trừng chúi duỗi về phía trước. Lam Hi Thần liền bấm chặt thiếu niên eo nhỏ, đĩnh động vòng eo tàn nhẫn thảo phạt.

“Vãn Ngâm quên rồi? Không gọi tên ta, sẽ không rút trâm ra.”

Lam Hi Thần tốc độ đâm rút chấn động mạnh mẽ, nhanh đến thiếu niên không thở nổi. Giang Trừng gần như hấp hối phun ra rên rỉ: “Hoán… ân ân… Hoán ca ca… chậm một chút… không muốn… ô ô… dừng lại… dừng lại. Làm ơn lấy nó ra.”

Côn thịt thô to mỗi lần tấn công đều không chút lưu tình, quy đầu khổng lồ xuyên qua, nghiền nát điểm mẫn cảm, đâm thẳng tới nơi sâu nhất, hai cánh mông Giang Trừng bị va đến vừa đỏ vừa sưng, tiếng kêu “bốp bốp” tàn nhẫn mà kích tình vang dội cả không gian.

“Hoán ca ca… ô ô… không muốn… quá sâu… ân ân… thật lớn… hỏng mất~” Giang Trừng nước mắt tèm nhem gương mặt nhỏ, vòng eo hắn run rẩy không ngừng, khoái cảm tình dục dâng cao lên như cơn sóng triều, ào ào vỗ, thịt non hoàn toàn mất không chế quấn lấy đại côn thịt. Côn thịt thô to hung bạo ra ra vào vào, tường thịt bị mài đến tưởng như bốc cháy, tần suất thao lộng càng lúc càng tăng nhanh, mỗi một lần đều hung hăng xông vào nơi sâu nhất, mạnh mẽ hung bạo đến không thể tưởng tượng nổi.

“Không… ân ân… không muốn… đau đau… quá sâu. Lam Hoán, Hoán ca, Hoán ca ca…” – Giang Trừng mắt hạnh trợn to, liều mạng gọi tên Lam Hi Thần, với mong muốn y sẽ nương tay với hắn một chút.

Quy đầu khổng lồ tập trung dập nán điểm mẫn cảm dâm đãng nhất, Giang Trừng cả người bắt đầu run rẩy mãnh liệt co quắp, cơ thiếu niên không thể tiếp nhận nổi thứ tình dục quá mức mãnh liệt, khoái cảm cuồn cuộn lưu chuyển như muốn xé tan hắn ra thành từng mảnh. Dương vật bị trói buộc khó chịu đến tột cùng.

“Dừng lại… hỏng mất… Hoán ca, tha cho A Trừng đi.” – Giang Trừng sợ hãi lắc đầu quầy quậy.

Lam Hi Thần đâm vào thật sâu, sâu như thể triệt để xuyên qua hắn, quá sâu lên mức hắn run rẩy sợ hãi. Bản năng sinh tồn mạnh mẽ vùng lên, khiến hắn liều mạng muốn thoát khỏi sự khoái lạc cực hạn, hai đầu gối run rẩy cố gắng bò lên phía trước, eo nhỏ uốn éo liều mạng giãy ra khoảng cách.

Nhưng, Lam Hi Thần làm sao sẽ để hắn toại nguyện…..

“Bốp!”

“Bốp!”

Liên tiếp hai cái vỗ thật mạnh vào mông, dấu tay đỏ bừng lằn lên cái mông no đủ, ánh mắt Lam Hi Thần biến thâm. Thanh âm nhấn chìm trong tình dục nguy hiểm vang lên: “Dám trốn a? Vãn Ngâm đây là thiếu thao?”

Dứt lời, Lam Hi Thần ghim móng tay vào vòng eo thiếu niên, giật mạnh, không cho hắn một cơ hội trốn thoát. Lam Hi Thần tựa như dã thú mà đâm thẳng vào trong, tốc độ chấn động mạnh mẽ đâm thẳng vào nơi sâu nhất bên trong hắn. Hai tay lần mò lên phía trước, dừng lại trước thiếu niên cơ ngực dẻo dai, hung hăng xoa bóp.

“Ân… không muốn… ha… Hoán ca ca… hỏng mất… hỏng mất. Làm ơn lấy nó ra, lấy nó ra cho A Trừng đi.” Theo Lam Hi Thần động tác kịch liệt đâm rút, thanh âm Giang Trừng cũng bị đâm đến vỡ vụn.

“Vãn Ngâm làm ta hài lòng, liền buông tha cho A Trừng nha.”

Lam Hi Thần xấu xa cố ý véo vào đầu vú hắn, côn thịt thô to cứ thế một lần, một lần đánh thẳng vào điểm mẫn cảm. Thiếu niên âm thanh kháng nghị không khống chế được biến thành rên rỉ dâm đãng, rõ ràng là đại não cùng cơ thể đều lên tiếng cự tuyệt không muốn, phân thân mềm oặt cũng co giật kháng nghị, huyệt động rõ ràng là đã tê liệt không chịu nổi, thế nhưng hiện tại lại một mực ùn ùn tuôn ra dâm thuỷ, tầng tầng thịt non gắt gao xoắn lại, liếm út bóp chặt lấy đại côn thịt, như là không muốn cho y rời khỏi.

“Ah~… ha!” Theo Giang Trừng tiếng rên kiều mị, Lam Hi Thần đột nhiên rút ra, đỡ hắn dậy, để hắn ngồi lên côn thịt khổng lồ. Tường thịt non nuốt trọn đại côn thịt cực hạn chiều dài, Lam Hi Thần nhẹ thở ra một tiếng thoả mãn. Cơ thể thiếu niên thời khắc này vô lực dựa sát vào người y, không tên nói lên một cảm giác đặt biệt dịu ngoan, lồng ngực áp vào ngực y dịch liệt thập phồng thở dốc, trái tim nhảy loạn tựa hồ muốn lao ra ngoài, miệng nhỏ vỡ vụn phun ra rên rỉ nũng nịu ngọt ngào, rơi vào tai y tựa như thứ tình dược liều mạnh nhất.

Dục vọng trong Lam Hi Thần tức thì bùng cháy càng thêm mãnh liệt, dưới thân tốc độ càng ngày càng nhanh, càng ngày càng phát ra hung ác. Mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một mạnh. Lam Hi Thần ra ra vào vào không biết bao nhiêu lần. Tốc độ xỏ xiên hoang tàn chấn động, nghiền nát điễm mẫn cảm dâm đãng, côn thịt khổng lồ liên hồi đâm nhanh vào nơi sâu nhất, không chút lưu tình tạc tiến thiếu niên bên trong thân thể.

Như sói như hổ cắn xé con mồi.

……

Thời gian cứ thế trôi qua, Giang Trừng bị đánh ngất, rồi lại bị chính tác nhân đánh ngất mình đánh cho tỉnh trở lại không biết bao nhiêu lần.

“Vãn Ngâm, cùng ta.” Lam Hi Thần mạnh mẽ đẩy nhanh đến cực hạn tốc độ, xông tới, một dòng tinh dịch rực nóng, mãnh liệt, tựa như một dòng điện lưu, giáng xuống. Tinh dịch nóng bỏng tưới vào tràng thịt non, phun trào vào tận sâu, vùi lấp đến căng đầy.

Cùng lúc, Lam Hi Thần rút cây trâm quái ác từ dương vật Giang Trừng ra. Số lượng tinh dịch đặc nóng bị kềm hãm từ sớm văng lên bụng, lên ngực, thậm chí vương lên tóc của hai người. Giang Trừng bắn rất nhiều, kèm theo chất lỏng màu vàng nhạt. Được phóng thích, đại não Giang Trừng bang một tiếng, xung quanh tối sầm lại.

…..

Gữ nguyên tư thế côn thịt chôn sâu. Lam Hi Thần nghiêng đầu nhìn ngắm Giang Trừng khuôn mặt, đôi ngươi hổ phách yêu thương in lên thiếu niên thân ảnh. Giọng nói nhẹ tênh, lẻ loi, vang vọng không gian: “Vãn Ngâm biết không? Ta yêu ngươi… từ rất lâu rồi!”

Hoàn toàn tĩnh lặng, Giang Trừng đã ngất từ bao giờ.

Lam Hi Thần dường như không để tâm, vươn tay ấn ấn Giang Trừng cái bụng trướng lên, cảm nhận dược nơi đó đang căng trướng vì côn thịt cùng tinh dịch của chính mình. Lam Hi Thần câu môi cười cười, liền cứ như vậy mà nằm lên người thiếu niên, ôm lấy, vùi đầu vào hõm vai: “Ta chỉ muốn cùng Vãn Ngâm một chỗ.”

Ngươi không yêu ta thì như thế nào? Chỉ cần ta yêu Vãn Ngâm, vậy là đủ rồi!

Nghĩ như thế, khoé môi y cong lên ý cười càng sâu, kép mắt lại, ôm người cùng chìm vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top