Chương 8: Ravenclaw
Thời gian nhập học Hogwarts ngày càng gần, ông Ruth trở nên phấn khích một cách kỳ lạ như thể đã uống Dichlorvos (thuốc trừ sâu DDVP) hoặc là Felicia.
Ông hẳn sắp trở thành một loại sinh vật huyền bí mới đến nơi vì không thể ngừng đi đi lại lại trong phòng khách, bây giờ ông trông không khác gì một Gryffindor hơn là một Ravenclaw.
Dù là tôi cũng không khá khẩm hơn.
Vào những ngày cuối cùng của tháng 8, Ruth nôn nóng cuối cùng cũng bình tĩnh vượt qua Thái Bình Dương để trở về trạng thái bình thường hơn, gọi tôi vào phòng làm việc, Ruth muốn nói chuyện tâm tình với tôi.
Ông dùng cây đũa phép rót trà cho cả hai, sau đó ông nhìn tôi chằm chằm và tôi cũng đăm đăm nhìn lại.
Đương nhiên là tôi lo lắng khi đi học lại, nhưng Ruth chẳng lẽ mắc chứng đãng trí tuổi già? Ý tưởng này thậm chí còn phi thực tế hơn việc ông Ruth trở thành một Gryffindor.
Trong hương trà thoang thoảng, tôi không khỏi mở miệng: "Con nghĩ ông nên dạy con một chút thần chú."
" Trước khi ta được học lớp Bùa Chú..." Ruth cầm lấy tách trà, làm ướt cổ họng, " đều là tự mình xem trước."
"Vậy ông có thể dạy cho con một vài điều để chuẩn bị, Ruth, dù sao thì người cũng rất thông minh mà."
Ruth nhìn tôi tán thưởng: "Ta đương nhiên là thông minh, cho nên có thể học được rất nhiều thứ mà từ sách vở."
"..."
"Ta nhớ rằng ta đã yêu cầu con đọc "Lịch sử trăm năm của Hogwarts", phải không? Con nên có một sự hiểu biết toàn diện." Ruth nhìn tôi nghi ngờ.
"Phải, ông đã yêu cầu con chép cuốn sách này rất nhiều lần." Tôi cứng ngắc đáp.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể thuộc lòng và đoán các khóa học của Hogwarts! Tôi cảm thấy rằng nói về những vấn đề trong học tập với Ruth chỉ đơn giản là kéo chỉ số IQ song song của chúng tôi ra xa nhau.
Tôi nhanh trí lảng sang chủ đề khác: "Vậy hôm nay ông gọi cháu vào đây có việc gì quan trọng hay Galleons cần dặn dò sao?"
Tôi duyên dáng cầm một miếng bánh hoa hồng trên đĩa điểm tâm lên ăn để thư giãn.
Một lúc sau, Ruth dùng cây đũa phép của mình viết lên không trung trước mặt chúng tôi--
Ravenclaw.
"Như cháu thấy đấy, đúng là ta muốn kể cho cháu nghe một ít chuyện về Hogwarts, quãng thời gian vui vẻ của ta." Vẻ mặt Ruth tựa hồ say sưa trong hồi ức, trong đôi mắt ưng hiện lên sự dịu dàng, như thể đang nhìn xuyên qua ký ức đó, những quãng thời gian không thể quay lại.
Tôi dự định lần này sẽ trở thành một người lắng nghe hoàn hảo, dù sao thì vẻ mặt của ông ấy vô cùng vui vẻ và tự hào, điều này khiến tôi càng có hứng thú với Hogwarts.
"Ravenclaw là một trong bốn nhà lớn của Hogwarts. Như lịch sử của trường kể lại, Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin tạo thành trường học ma pháp vĩ đại nhất nước Anh. Các nhà tuyển nhận những học sinh khác nhau, Gryffindor dũng cảm và nhiệt tình, Slytherin thuần chủng cao quý và thuần huyết, Hufflepuff thì thu nhận những người trung thành và chính trực, còn Ravenclaw..."
Cuộc sống của một học sinh Ravenclaw hoàn toàn được kể lại bởi Ruth, người đã thành lập nhà Ravenclaw là Rowena Ravenclaw, một người phụ nữ vĩ đại và thông thái, bà đã tin rằng những học sinh được dạy dỗ bởi Ravenclaw phải tài trí hơn người.
Bởi vì biểu tượng của nhà Ravenclaw là một con đại bàng, đại bàng bay vút trên tầng cao của chỉ số thông minh học sinh mỗi nhà.
"Khi còn đi học, ta thậm chí đối với Hogwarts có chút sợ hãi, bởi nó là một tòa lâu đài nguy nga rộng lớn. Đương nhiên, Eve, lạc đường là điều không thể tránh khỏi, hơn nữa tháp Ravenclaw là nơi sáng sủa nhất, cao nhất của Hogwarts, đó là nơi mà đại bàng sẽ đậu..."
Phòng sinh hoạt chung nằm trên đỉnh Tháp Ravenclaw, ẩn sau cánh cửa có một chiếc nắm gõ cửa ma thuật.
Xuyên qua phòng sinh hoạt chung hình tròn có những cửa sổ hình vòm, Ruth nhớ lại đó là một
căn phòng lớn với những khung cửa sổ hình vòm duyên dáng điểm xuyết những tấm lụa màu xanh và màu đồng được treo quanh tường. Trần nhà hình vòm được vẽ lên những ngôi sao, dội lại vào tấm thảm xanh nửa đêm, như thể để truyền cảm hứng cho học sinh suy nghĩ về những điều bí ẩn vô tận.
Qua cửa sổ của phòng chờ, ta có thể phóng tầm mắt ra toàn cảnh khuôn viên trường Hogwarts: bầu trời xanh ngắt, hồ nước diệu kỳ, Rừng Cấm tăm tối, sân Quidditch đầy kích thích và đam mê, và khu nhà kính mềm mại, nhìn ra Hogwarts, các nhà khác không đủ may mắn để thưởng thức cảnh đẹp này, các học sinh trong phòng chờ sẽ trao đổi và học hỏi lẫn nhau, họ tạo ra phép thuật khác nhau, hiểu một thế giới phép thuật khác, không nhà nào tốt bằng Ravenclaw, luôn có sự hiểu biết về phép thuật một cách sâu sắc và tỉ mỉ.
"Eve, con thực sự nên đi xem. Mọi cuộc thảo luận về kiến thức và nghiên cứu kỹ lưỡng đối với học sinh Ravenclaw còn thú vị hơn cả Quidditch..." Ánh sáng trong mắt Ruth khiến tôi không thể không nhìn thẳng.
Mọi người trong học viện này tin rằng các thiên tài rất kỳ lạ, nơi họ có thể mặc bất kỳ bộ quần áo nào họ thích, tin vào bất cứ điều gì họ muốn và nói bất cứ điều gì họ thích. Ravenclaw không ghét sự kỳ lạ. Họ ngưỡng mộ tri thức và thưởng thức đồng bọn của mình.
Đặc biệt đặc biệt là nắm gõ cửa hình con đại bàng của Ravenclaw, khi có người gõ cửa, nó sẽ hỏi người đó một câu, đối phương nếu trả lời đúng thì mới được vào.
Ruth tự hào nói với tôi: "Trong gần một nghìn năm qua, không ai ngoại trừ Ravenclaw có thể vượt qua rào cản này một cách đơn giản."
Sau đó, ông thủ thỉ với tôi, "Ta cũng đã đưa ra một số câu hỏi thú vị cho Eagle Ring." Ruth như một đứa trẻ trộm được chiếc kẹo cuối cùng từ hũ mật ong giấu kín của mẹ mình.
Sẽ không có gì là kì lạ khi nhiều người đứng trước cửa phòng sinh hoạt chung cố gắng cùng nhau trả lời các câu hỏi của Eagle Ring. Ngoài ra Ruth còn kể về nhiều chuyện phát sinh ở Hogwarts, không hổ là huynh trưởng của nhà.
Tôi gần như bị Ruth thành công tẩy não mà định cố gắng học hành nghiên cứu kiến thức thì kịp thời phanh lại khi nghe đến đoạn cái nắm cửa ma thuật.
Cuộc trò chuyện như thế này tiếp diễn trong nhiều đêm, mỗi ngày trước khi chìm vào giấc ngủ, tâm trí tôi vẫn còn trong tình trạng hỗn loạn.
"Chúc ngủ ngon, Ruth."
"Ngủ ngon, Eve." Ông giúp tôi tắt đèn, tuy là ngược sáng không thấy rõ nụ cười âyd, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp trong đó: "Ta chân thành hy vọng con ở Hogwarts học tập vui vẻ!"
"Cảm ơn, Ruth." Tôi mỉm cười, lẩm bẩm trong lòng, sẽ càng vui hơn nếu không có Voldemort.
Nhìn ra ngoài đêm tối, tôi nghĩ đến bài hát với ánh trăng sáng trước cửa sổ.
Ở đó, bên núi, trên biển, có một nhóm Ravenclaw
Bọn họ ương ngạnh, bén nhạy
Bọn họ bác học, thông minh
Tự do sinh hoạt trong toà tháp cao cao
Học hỏi lẫn nhau và nghiên cứu phép thuật
Ôi, đáng yêu Ravenclaw
Ôi, bác học Ravenclaw!
Đồng tâm hiệp lực học những điều mới mẻ!
Họ cũng có một chiếc nhẫn đại bàng đáng sợ...
Trước khi năm học bắt đầu, từ trong những câu chuyện của Ruth tôi đã thấy một Ravenclaw mà người ta mong muốn hướng đến, ngoại trừ Eagle Ring với những câu hỏi khó nhằn.
Bất quá Ruth thật sự muốn tôi tiến vào Ravenclaw, mặc dù ông không nói, nhưng hẳn ông già ngạo kiều này nhất định là đã sắn tay áo chờ tôi nếu không tiến vào được Ravenclaw, sẽ chẳng còn cái lễ giáng sinh an lành nào cả!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top